đỉnh cấp lưu manh(Tự làm)

Chương 1187: Đây là hành xác chứ đánh đấm gì?


Sa mạc Sahara một khoảng thời gian về trước, bên trong địa phận tổng bộ Đặc Vụ Thế Giới, nơi có những tòa nhà chọc trời nằm gọn trong lòng đồng cỏ xanh bát ngát được bao quanh bởi một con sông khổng lồ, con sông có hàng ngàn nhánh nhỏ chạy khắp nơi trong địa phận tổng bộ. Hai bên những cái nhánh sông ấy là những hàng cây được cắt tỉa cực kỳ đẹp mắt. Nhìn xa xa về hướng Tây, băng qua cánh đồng trồng đầy hoa màu là một khu vực rộng lớn. Nơi đây là nơi có các tòa nhà được thiết kế để phục vụ cho việc huấn luyện các đặc vụ. Từ khu vực rộng lớn này lại chia làm năm khu vực nhỏ, mỗi khu vực sẽ có vai trò huấn luyện các đặc vụ theo quy trình từ thấp đến cao.

Trước vẻ đẹp nên thơ của thiên nhiên kết hợp với những thành tựu kiến trúc đẳng cấp và sự đột phá về khoa học công nghệ ở nơi đây, bất kỳ một ai ở thế giới bên ngoài nhìn vào sẽ đều bị choáng ngợp.

Tại khu vực huấn luyện số 5, trên sa mạc đầy cát, nắng nóng vô cùng khắc nghiệt. Thầy Kang trong bộ vest sang trọng, toát lên vẻ ngoài lịch lãm. Thầy đang đứng trước ba thanh niên, trong đó có hai nam và một nữ. Thầy dõng dạc nói:

- Tất cả các em ngày hôm nay được đứng ở đây là vì đã vượt qua hàng triệu những Đặc Vụ khác, và vượt qua hàng tỷ những con người đang sống trên Trái Đất này. Ngày hôm nay các em đã chính thức được công nhận là Đặc Vụ loại 1, hay nói cách khác các em là những Siêu Nhân gần như không có đối thủ. Nhưng đâu đó ngoài kia vẫn có những kẻ rất rất mạnh mẽ, ví dụ như Vua Pháp Thuật hoặc Chúa Tể Hắc Ám, Thánh Kỵ Sỹ, thậm chí là đám Dị Nhân với những năng lực cực kỳ đáng sợ. Đó là lý do sinh ra khu huấn luyện số 5 này và là lý do thầy đứng ở đây.

Ngưng lại một lúc, thầy nhìn quanh ba khuôn mặt, tất cả đều là nam thanh nữ tú, khắp người đều tỏa ra năng lượng dồi dào, thần thái vui tươi, tràn đầy sức sống khiến thầy cực kỳ ấn tượng. Thầy lại nói:

- Được rồi, bây giờ thầy muốn các em đánh bại thầy. Nếu ai trong các em có thể đánh bại thầy thì thầy không cần phải dạy người đó nữa.

Sau khi nghe thầy Kang nói, cả ba người đều đứng im như tượng, không ai dám hé răng nói một lời. Ai chẳng biết cái người trước mắt vốn không còn nằm trong phạm vi được gọi là con người nữa. Không có cái con người nào mà trên 150 tuổi vẫn còn trẻ đẹp và sung sức như vậy hết. Sức mạnh lại còn phi thường đến mức chỉ có thần thánh mới đủ trình độ để nói chuyện phải trái.

Sau một lúc chẳng thấy ai lên tiếng, thầy thừa biết lũ nhóc này chính là đang lo sợ mình, vậy nên thầy Kang đành tự đưa ra quyết định:

- Phàm Mặc, em sẽ đánh với thầy.

- Hả, em sao?

Phàm Mặc mặt mũi biến sắc, nếu bản thân không có chút bản lĩnh nào thì sợ rằng lúc này đã run lập cập rồi.

- Cả ba em ai rồi cũng sẽ tới lượt của mình. Đây là cuộc chiến thật sự, vậy nên thầy muốn các em phải dùng hết sức, bằng mọi giá phải thắng được thầy. Các em có hiểu không?

- Dạ hiểu ạ!

Cả ba đồng thanh nói.

- Được rồi, Phàm Mặc, em hãy cho thầy thấy những gì mà em đã khổ luyện bao nhiêu năm nay đi nào?

Thầy vẫn đứng khoanh tay trước ngực, thần thái khoan thai, thể hiện sự vô tư, không lo nghĩ, vướng bận bất cứ điều gì.

Đối diện với tình huống không thể từ chối, Phàm Mặc bèn dốc hết sức lực, sử dụng các thế võ chuyên dụng bằng chân trong bộ Taekwondo cao cấp để tấn công thầy Kang. Phàm Mặc trước giờ luôn được đánh giá là người có tốc độ, sức mạnh, độ chính xác tương đương nhau, không nghiêng quá nhiều về bên nào. Chỉ trong nháy mắt, gót chân của Phàm Mặc đã chạm vào huyệt thái dương của thầy Kang, nhưng thầy Kang không né tránh vẫn đứng yên như tượng.

- Em làm cái gì vậy? Đây là tất cả sức mạnh mà em có sao?
Thầy Kang nhìn Phàm Mặc với ánh mắt đầy thất vọng.

- Tại sao lại không có tác dụng với thầy, em đã dùng hết sức rồi.

Phàm Mặc vội thu chân về đổi qua chân kia, dùng mũi chân đánh vào huyệt nhân nghênh nhưng thầy vẫn đứng trơ ra đấy, chẳng có chút tác dụng gì, trái lại ánh mắt thầy càng lúc càng tỏ ra thất vọng nặng nề. Phàm Mặc sợ run hết cả người, bèn nhảy lên dùng khửu tay đánh vào huyệt bách hội trên đỉnh đầu, tay còn lại đánh tiếp vào huyệt thần đình gần đó, những tưởng đánh toàn tử huyệt sẽ có tác dụng với ông thầy thần thánh này nhưng không, mọi nỗ lực của anh đều đổ sông đổ biển hết. Phàm Mặc quyết định sau khi chạm đất sẽ đánh vào một loạt các tử huyệt đản trung, cựu vỹ, cự khuyết, thần khuyết, tiếc thay ý định chỉ vừa mới nảy ra trong đầu thì anh đã thấy lồng ngực mình đau nhói dữ dội, một nắm đấm của thầy đã khiến anh bay xa cả chục mét, miệng phun máu tươi nằm lăn ra đất không thể đứng dậy.

Vẫn ánh mắt đầy thất vọng, thầy nhìn Phàm Mặc và nói:

- Nếu là người khác thì hôm nay em đã không còn mạng rồi. Sơ hở quá nhiều, lực đánh ra bị phân tán một cách thừa thãi. Đánh vào tử huyệt nhưng thiếu sức mạnh vì không biết tập trung vào một điểm. Nếu muốn thắng một đối thủ mạnh hơn thì chính xác thôi chưa đủ, em cần phải có tốc độ. Tốc độ ở đây không phải chỉ đơn giản là nhanh trong hành động mà còn nhanh ở việc chuyển toàn bộ Lĩnh Vực ngay lập tức dồn về một điểm. Em có thể chậm trong hành động nhưng không được phép chậm trong việc chuyển Lĩnh Vực. Những gì mà em vừa thể hiện, chỉ có 30 phần trăm lực tập trung vào đòn đánh, 30 phần trăm tập trung vào phòng thủ, 30 phần trăm còn lại tập trung vào di chuyển, 10 phần trăm cuối cùng em không sử dụng. Trong khi đó thầy dùng tới 70 phần trăm vào phòng thủ, 30 phần trăm vào cú đấm vừa rồi. Kết quả ra sao sao em hiểu rồi chứ?

- Dạ.

Phàm Mặc cố nén đau ngồi dậy, vừa thở vừa nói:

- Vì sức mạnh của thầy lớn hơn em cho nên dù chỉ dùng 30 phần trăm sức mạnh những vẫn đánh bại 30 phần trăm sức phòng thủ của em ạ. Đáng lẽ nếu em nhanh chóng chuyển sức phòng thủ thành 50 phần trăm thì sẽ không bị như bây giờ ạ.

- Rất tốt, em hiểu được là tốt. Trong chiến đấu đối kháng thì sự linh hoạt rất quan trọng, liên tục phải thay đổi không ngừng, còn chiến đấu là còn phải thay đổi, chậm một xíu là ngã lăn ra đất ngay. Lát nữa thầy sẽ chỉ cho các em 3 dạng chiến đấu cao cấp nhất của Lĩnh Vực, khi học được thì các em không những đánh bại được thầy mà còn có thể đánh bại cả ngài King nữa.

Thầy Kang tạm gác lại Phàm Mặc qua một bên, đưa ánh mắt nhìn về hai người còn lại, nghiêm túc hỏi:

- Nãy giờ thầy nói các em có nghe không?

- Dạ có ạ!

Đường Nguyệt và Lâm Vỹ nhanh nhảu đáp lại, nhưng trong lòng đang sợ đến mức muốn bỏ chạy. Đây rõ ràng là hành xác chứ đánh đấm gì?

- Ừ, rất tốt!

Thầy Kang gật đầu, rồi nhìn Đường Nguyệt với ánh mắt có chút hi vọng, dù sao Đường Nguyệt cũng là người nổi trội nhất trong ba người này. Kỹ năng chiến đấu cũng khá giống với Lucy, nghiêng về tốc độ rất nhanh và sự chính xác tuyệt đối.

- Tới lượt em.

- Dạ!

Đường Nguyệt ngoài mặt cố tỏ ra bình tĩnh, dạ vâng nhiệt tình nhưng trong đầu đang hoảng loạn. Thôi chết rồi Nguyệt ơi là Nguyệt, lần này nhẹ thì trọng thương như ông kia, nặng thì nằm viện cả tuần mất thôi
Đăng bởi: