Harry Potter And The New World

Chương 28: Thông điệp Trên Tường


Khi lễ Hội Ma đến, Harry đâm hối tiếc là mình đã lỡ hứa đi dự tiệc Tử nhật của con ma Nick Suýt Mất Đầu. Cả trường đang hớn hở tham dự dạ tiệc Hội Ma; Đại Sảnh đường đã được trang hoàng bằng những trái bí rợ khổng lồ của lão Hagrid đã được cắt đẽo thành mấy cái lồng đèn lớn đến nỗi ba người chui vô đó mà ngồi cũng vẫn còn chỗ. Và khắp nơi đều đồn đại là cụ Dumbledore đã mời một đoàn vũ công Bộ xương khô đến giúp vui trong bữa tiệc Hội Ma.

Hermione nhắc nhở Harry bằng giọng kẻ cả:

-- Lời đã hứa như đinh đóng cột. Bạn đã nói là bạn sẽ đi dự tiệc Tử nhật mà.

Thành ra, lúc mười một giờ đêm, Harry cùng Henry, Ron và Hermione đành phớt lờ đi ngang qua lối dẫn vào Đại Sảnh đường đông ken người. Bên trong Sảnh đường, dĩa vàng, cốc vàng, nến bạc, đèn chùm sáng lóng lánh ra sức mời gọi. Nhưng chúng đành ngoảnh mặt, ép chân mình đi thẳng xuống hầm ngục.

Lối đi đến bữa tiệc của Nick Suýt Mất Đầu cũng được thắp nến dài dài, nhưng mà hiệu quả không phấn khởi chút nào hết. Những dãy nến ấy màu đen tuyền, cháy chờn vờn như ma trơi, phát ra một thứ ánh sáng ma quái xanh lơ, tạo một không khí mờ ảo, rờn rợn, ngay cả khi rọi lên gương mặt của những người còn sống.

Cứ mỗi bước đưa bọn trẻ đi tới thì chúng lại cảm thấy lạnh thêm. Harry rùng mình và xiết chặt cái áo chùng đang mặc quanh người cho chặt hơn. Cậu chợt nghe có tiếng gì như hàng ngàn cái móng tay cùng cào lên một tấm bảng đen khổng lồ.

Ron thì thầm:

-- Có lẽ cái đó được gọi là âm nhạc chăng?

-- Mình nghĩ bồ đoán đúng đấy, Ron! -- Henry cười gượng.

Bốn đứa quẹo qua một khúc quanh và thấy ngay Nick Suýt Mất Đầu đang đứng ngay ngưỡng cửa căn hầm ngục treo lòng thòng rèm nhung đen xì. Ông ta đứng đón khách với vẻ ảm đạm tang thương:

-- Bạn quý của ta, hân hoan chào mừng, xin đón mừng... Rất hân hạnh được đón tiếp... rất mừng bạn đã đến đây...

Ông giở cái nón lông chim ra, quơ nó theo một đường cong khi cúi mình chào khách.

Thật là một cảnh phi thường! Trong hầm ngục có hàng trăm con ma trong suốt hay trắng nhờ nhờ, phần lớn đang lướt bềnh bồng trên sàn khiêu vũ đông đúc, cùng nhảy theo điệu van-xơ, với nhạc đệm hãi hùng rên rỉ của một ban nhạc gồm ba mươi cái cưa, mà các nhạc công thì ngồi trên một sân khấu buông màn đen.

Phía trên đầu những con ma là một chùm đèn thắp bằng hàng ngàn ngọn nến đen, tỏa ra một ánh sáng xanh thẫm của nửa đêm. Ba đứa nhỏ có cảm giác như vừa bước vô một cái tủ đông lạnh, hơi thở của chúng hóa thành sương mờ ngay trước mũi chúng.

Harry muốn vận động cho ấm lên, đề nghị:

-- Tụi mình đi một vòng coi cho biết.

Ron lo lắng:

-- Cẩn thận, đừng có đi xuyên qua con ma nào hết.

Chúng cẩn thận đi vòng bên ngoài mép sán nhảy. Chúng đi ngang qua một nhóm ma nữ ủ dột, một con ma rách rưới mang xiềng xích, một thầy tu mập mạp - con ma vui tính của nhà Hufflepuff. Con ma Thầy tu mập đang nói chuyện với một con ma hiệp sĩ bị cắm một mũi tên giữa trán. Harry không ngạc nhiên lắm khi gặp Nam tước Đẫm máu - con ma nhà Slytherin - một con ma gầy gò, mắt mở trừng trừng, mình đầy vết máu bạc, đứng ở một chỗ trống trải, bị những con ma khác né xa.

Hermione chợt dừng bước kêu lên:

-- Ôi, không. Mình quay về đi, quay về thôi, mình chẳng muốn nói chuyện với Myrtle Khóc nhè đâu...

Cả bọn vội vã thối lui, Harry hỏi:

-- Là ai vậy?

-- Là con ma ám một cái bồn cầu tiêu trong nhà vệ sinh nữ.

-- Nó ám một cái bồn cầu?

-- Ừ, cái bồn cầu đó hư quanh năm, bởi vì nó cứ nổi khùng lên làm sàn cầu luôn ngập nước. Mình chẳng bao giờ xài tới cái bồn cầu đó nếu tránh được. Cứ nghe nó khóc lóc tỉ tê thì không làm sao mà đi tiểu được.

Ron chợt nói:

-- Coi đồ ăn kìa!

Phía bên kia căn hầm là một cái bàn dài, cũng được phủ bằng khăn nhung đen. chúng háo hức tiến đến gần, nhưng chỉ được mấy bước là chúng dừng lại, kinh hoàng. Mùi thức ăn ngửi thấy là muốn lộn mửa. Có một con cá ươn to tổ chảng nằm trên một cái liễn bạc rất đẹp; bánh ngọt nướng đến cháy khét như than chất đầy vun trên mấy cái mâm; một cái bao tử cừu nhồi tim gan phổi trộn bột yến đã bị thiu; một tảng phô-mai mọc mốc xanh rì; và ở vị trí trang trọng nhất, một cái bánh vĩ đại màu xám có hình dạng như một nấm mồ, trên đó có mấy chữ vẽ bằng kem đen như hắc ín:

NGÀI NICHOLAS DE MIMSY-PORPINGTON CHẾT NGÀY 31 THÁNG 10, 1492

Harry chăm chú nhìn, hết sức kinh ngạc khi thấy một con ma đẫy đà bước xuyên qua cái bàn, miệng há rộng, để ngoạm một con cá hồi hôi thúi kinh khủng.

Harry hỏi con ma đó:

-- Đi xuyên qua đồ ăn như vậy, bác nếm thấy ngon không?

-- Cũng khá ngon.

Con ma buồn bã đáp, rồi trôi lều bều ra nơi khác. Hermione tỏ ra hiểu biết:

-- Chắc là họ để đồ ăn thiu thối ra cho có hương vị đậm đà hơn.

Cô bé bóp mũi mình khi cúi thấp hơn để quan sát gần hơn một cái bao tử cừu đã nhũn rữa ra.

Ron nói:

-- Mình đi ra thôi, tôi buồn ói rồi.

Nhưng tụi nó chưa kịp quay lại thì một con ma thình lình nhô lên từ dưới gầm bàn rồi tự treo lơ lửng trên không trước mặt bọn trẻ.

Harry tỏ ra dè dặt:

-- Chào Peeves!

Peeves yêu tinh siêu quậy rất trái ngược với sự trong suốt nhợt nhạt, không giống chút nào với những con ma khác đang ở chung quanh. nó đang đội một cái nón dạ tiệc màu cam tươi, cổ thắt một cái nơ xoay tròn được, và gương mặt to láu lỉnh của nó toe toét nụ cười rộng tới mang tai. Nó chìa một chén đậu phọng đã mọc mốc ra, ngọt ngào mời ba đứa nhỏ:

-- Rỉa không?

Hermione đáp:

-- Không. Cám ơn.

Mắt của Peeves láo liên:

-- Nghe mi nói xấu Myrtle khốn khổ rồi nhé! Mi thiệt là tệ với Myrtle khốn khổ.

Con yêu siêu quậy hít một hơi rồi rống lên:

-- BỚ MYRTLE!

Hermione quýnh quáng thì thào:

-- Ôi, đừng, Peeves, đừng kể lại với chị ấy những gì tôi nói. Tôi không có ý nói như vậy, tôi không phiền gì chuyện chị ấy... Ơ, chào Myrtle.

Một con ma lùn bè bè lướt tới, đó là hồn ma của một cô gái. Henry chưa bao giờ nhìn thấy một gương mặt nào sầu thảm đến vậy. gương mặt ấy khuất sau mái tóc suôn và dày, rũ trên đôi mắt kính đính ngọc trai.

Con ma nữ sinh hờn dỗi hỏi:

-- Gì thế?

Hermione nói bằng giọng vui vè giả tạo:

-- Chị khỏe không, chị Myrtle? Thật là hay được chị ở ngoài cầu tiêu.

Myrtle khụt khịt mũi. Peeves ranh mãnh thì thọt bên tai Myrtle:

-- Cô nàng Hermione vừa mới nói lén chị đó.

Hermione trừng mắt nhìn Peeves, nói hớt:

-- Chỉ nói là... nói là... tối nay trông chị xinh lắm.

Myrtle ngó Hermione ngờ vực:

-- Cô đem ta ra làm trò cười hả?

Nước mắt của con ma khóc nhè này trào lên hốc mắt nhỏ và trong suốt, lã chã rơi xuống.

Hermione cố gắng phân bua:

-- Không... Thực mà... chẳng phải tôi vừa mới nói chị Myrtle xinh biết bao đó sao?

Cô bé lườm Henry đang cố nín cười, thúc cùi chỏ vô be sườn Ron và Harry khiến chúng nhăn mặt đau đớn, nhưng cũng vội phụ họa:

-- Ừ, đúng vậy...

-- Có, Hermione có nói...

-- Tụi bây đừng nói láo.

Myrtle thổn thức, bây giờ nước mắt đã đầm đìa trên mặt con ma Myrtle, trong khi con yêu siêu quậy Peeves khoái trá cười hí hửng bên vai nó.

-- Tụi bây tưởng ta không biết sau lưng ta thiên hạ gọi ta là gì hả? Myrtle mập ù! Myrtle ma lem! Myrtle khóc nhè, rên rỉ, sầu thảm, đáng thương hại!

Peeves kề vai Myrtle rít lên:

-- Chị còn quên mặt mụn nữa.

Con ma Myrtle ủ dột bèn òa ra khóc tức tưởi và bỏ chạy khỏi căn hầm ngục. Peeves bám sát theo Myrtle, quăng đậu phọng mọc mốc vào người cô ta, miệng gào to:

-- Mặt mụn! Mặt mụn!

Hermione buồn rầu than thở;

-- Ôi, trời ơi!

Nick Suýt Mất Đầu bây giờ đang lướt xuyên qua đám đông đến gặp bọn trẻ:

-- Vui không cô cậu?

Tụi nó nói dối:

-- Dạ, vui ạ.

Nick Suýt Mất Đầu tự hào:

-- Chung cục không đến nỗi tệ. Cây Liễu Khóc ở tuốt xứ Kent cũng đến... Gần tới giờ ta nói đôi lời rồi, ta phải đi bảo cho dàn nhạc chuẩn bị...

Tuy nhiên, dàn nhạc ngừng chơi ngay lúc đó. Các nhạc công, và tất cả những người khác đang ở trong căn hầm đều im lặng, nhìn quanh một cách hồi hộp, khi nghe tiếng tù và săn bắn rúc lên từ xa.

Nick Suýt Mất Đầu thốt lên đầy cay đắng:

-- Ôi, tới rồi đây!

Xuyên qua bức tường của hầm ngục, một tá ngựa ma phi ra, trên lưng mỗi con là một kỵ sĩ không đầu. Đám đông xúm lại vỗ tay như điên; Harry cũng vỗ tay theo, nhưng Henry đã húc cậu một cái, Harry liếc thấy vẻ mặt của Nick Suýt Mất Đầu, cậu liền ngừng vỗ.

Ngựa phi vào giữa sàn nhảy, đứng lại, lùi ra sau, phóng tới trước. Dẫn đầu đoàn kỵ sĩ là một con ma cầm cái đầu viền râu quai nón của mình dưới nách; nó thổi cái tù và từ vị trí đó.

Con ma nhảy xuống ngựa, nâng cái đầu của mình lên cao để dòm qua đám đông (mọi người cười to), rồi sải bước tới bên Nick Suýt Mất Đầu, nhét cái đầu trở vô cổ. Nó rống lên:

-- Nick! Khỏe không? Đầu vẫn còn treo toòng ten đó hả?

Con ma cười ha hả hết sức nhiệt tình và vỗ đồm độp lên vai Nick Suýt Mất Đầu.

Nick Suýt Mất Đầu đáp khô khan:

-- Chào mừng anh đến dự. Anh Patrick.

-- Có người sống nữa hả?

Patrick nhận ra sự có mặt của Harry cùng Henry, Ron và Hermione, giả bộ giật mình nhảy lùi lại một cái, khiến cho cái đầu của ông lại rớt xuống đất (đám đông rú lên cười). Nick Suýt Mất Đầu nói giọng ảm đạm:

-- Thú vị lắm.

Cái đầu của Patrick nói vọng lên từ dưới đất:

-- Đừng bận tâm đến Nick! Hắn còn buồn bực về cái vụ bọn này không cho hắn vô hội săn bắn! Nhưng mà tôi định nói... Ngó thằng cha kia kìa!

Harry vội nói, khi bắt gặp cái nhìn đầy ý nghĩa của Nick Suýt Mất Đầu:

-- Cháu thấy... bác Nick rất ơ... rất dễ sợ... ơ...

Cái đầu Patrick thét:

-- Hả? Hắn biểu mi nói vậy phải không?

Nick Suýt Mất Đầu bèn lấy giọng nói to:

-- Xin lưu ý quí vị, xin chú ý cho, tôi sắp đọc một bài diễn văn...

Ông đi nhanh về phía cái bục diễn giả, trèo lên đứng trong một vùng ánh sáng xanh lơ lạnh lẽo.

-- Thưa quí tướng công, quí bà, quí ông quá cố vô cùng thương tiếc, đây thật là một nỗi đau buồn lớn lao...

Nhưng chẳng ai thèm nghe nữa. Ngài Patrick và những kỵ sĩ không đầu khác đã bắt đầu trò chơi hốc-ki đầu (dùng gậy đánh cái đầu, như trái banh, băng xa rồi chụp cái đầu lại), khiến mọi người đều quay qua xem. Nick Suýt Mất Đầu cố gắng thu hút lại sự chú ý của khán giả một cách vô vọng. Cuối cùng ông bỏ cuộc khi cái đầu của Patrick bay xẹt qua mặt ông và đám đông rộ lên hoan hô rần rần.

Lúc này Harry cảm thấy lạnh quá rồi, không kể tới chuyện đói meo đói mốc.

Ron thì thào:

-- Mình chịu hết nổi trò này rồi.

Răng nó đánh bò cạp, trong khi nhạc công đã trở lại vị trí của họ và tiếp tục hòa tấu cho đám đông tiếp tục kéo ra sàn nhảy.

Harry đồng ý:

-- Mình về thôi.

Chúng đi về phía cửa, gật đầu và tươi cười với bất cứ ai ngó chúng, rồi nhanh chóng chuồn ra, chạy ngược lên cái hành lang thắp toàn đèn cầy đen.

Ron dẫn đầu cả bọn hướng về cầu thang dẫn lên Sảnh đường với niềm hy vọng tràn trề:

-- Chắc chưa ăn hết món tráng miệng đâu.

Chính lúc đó Harry nghe:

-- ... xé... xác... băm bằm... giết!

Đúng là cái giọng y như giọng nói lạnh lùng, khát máu, mà hôm trước nó từng nghe trong văn phòng thầy Lockhart. Harry kinh ngạc nhìn Henry và cũng bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của cậu em trai. Tụi nó đứng chựng lại, áp tai vô tường đá, hết sức lắng nghe, rồi nhìn quanh, liếc lên ngó xuống hành lang lờ mờ ánh nến.

-- Harry, Henry, hai bồ đừng bảo là lại nghe được cái gì đó nhé...

-- Nín dùm một chút... - Harry suỵt

--.... Lại chính cái giọng nói đó... - Henry tiếp lời

-- ... đóóii quá rồi... lâu lắm rồi

-- Nghe này!

Harry khẩn khoản, nhưng Ron và Hermione cứ ngẩn người ra mà nhìn tụi nó.

-- ... giiêết... đã đến lúc phải giết

Giọng nói nhỏ dần. Harry chắc là kẻ đó đã bỏ đi - đi lên. Một cảm xúc lẫn lộn giữa kinh sợ và hồi hộp bám chặt lấy Harry khi cậu ngước nhìn lên cái trần tối đen: làm sao kẻ đó di chuyển lên trên được? Phải chăng hắn là ma nên trần nhà bằng đá cũng không thành vấn đề?

-- ... Nó đang đi lên! -- Henry ngó cái trần nhà, nói

-- Nhưng... Bằng cách nào?! -- Harry hoang mang

Rồi cậu chợt hét:

-- Đi lối này!

Harry và Henry bắt đầu chạy, chạy lên cầu thang, chạy vào Sảnh đường. Ở đó thì đừng hòng nghe ngóng được cái gì nữa, bởi vì tiếng đấu láo ồn ào vọng ra từ bữa tiệc đêm Hội Ma trong Đại Sảnh đường át hết mọi thứ tiếng khác. Harry và Henry chạy một mạch lên cầu thang cẩm thạch đến tầng lầu một. Ron và Hermione bám theo tụi nó sát gót.

-- Harry, Henry! Tụi mình...

-- Suỵt...

Harry dỏng tai nghe ngóng. Xa xa, vọng từ tầng lầu phía trên nữa, tiếng nói nhỏ dần, nhưng Harry vẫn còn nghe được:

-- ... ta ngửi được mùi máu... ta NGỬI THẤY MÁU!

Bao tử Harry quặn lại. Cậu hét:

-- Hắn sắp giết ai đó!

-- Nhanh lên!! -- Henry hồi hộp

Không đếm xỉa gì đến vẻ mặt ngơ ngác của Ron và Hermione, cả hai chạy như bay lên ba bậc cầu thang chỉ bằng một bước, cố gắng lắng nghe tiếng gì đó ngoài tiếng bước chân của mình vang lên huỳnh huỵch.

Harry sầm sầm chạy đi lùng sục khắp tầng lầu hai, Henry, Ron và Hermione chạy đằng sau cậu, thở hồng hộc. Cho đến khi chúng chạy tới khúc quanh dẫn đến hành lang cuối cùng, vắng vẻ.

Ron quẹt mồ hôi trán trên mặt, hỏi:

-- Harry, tất cả những chuyện này là sao? Mình không hề nghe thấy cái gì cả...

Nhưng Hermione bỗng há hốc miệng, chỉ tay xuống hành lang:

-- Nhìn kìa!

Trên bức tường trước mặt chúng có cái gì đó sáng ngời lên. Bốn đứa từ từ tiến đến gần, mắt cố nhìn xuyên qua bóng tối. Giữa hai khung cửa sổ, hàng chữ cao cỡ ba tấc được vẽ lem nhem trên tường, nét chữ lung linh trong ánh sáng chập chờn của những ngọn đuốc.

PHÒNG CHỨA BÍ MẬT ĐÃ ĐƯỢC MỞ RA. KẺ THÙ CỦA NGƯỜI KẾ VỊ HÃY LIỆU HỒN.

-- Còn cái gì kia - cái treo lủng lẳng bên dưới?

Ron hỏi bằng giọng run run.

Khi chúng nhích từng bước tới gần, Harry suýt trượt ngã, may mắn có Henry đỡ cậu lại - trên sàn có một vũng nước lớn. Rồi cả bốn đứa nhích dần đến gần cái thông điệp trên tường, mắt dán chặt vào cái hình thù tối thui bên dưới dòng chữ đó. cả bốn lập tức nhận ra vật đó là gì, và nhảy bật ra sau, dẫm vô vũng nước bắn tung tóe.

Bà Noris, con mèo của thầy giám thị Filch, bị treo đuôi trên cán đuốc. Mình mẩy nó cứng đơ, mắt mở to, ngó trừng trừng. Bốn đứa bất động trong giây lát. Lát sau Ron nói:

-- Tụi mình nên ra khỏi chỗ này ngay thôi!

Harry lúng túng:

-- Sao chúng ta không thử xem có giúp được gì cho nó chăng?

Ron ngao ngán:

-- Tin mình đi. Mình không muốn bị bắt gặp tại trận đâu.

Nhưng quá muộn rồi. Có tiếng ầm ầm nổi lên phía Đại Sảnh đường, nghe như tiếng sấm vọng từ xa xa. Ấy là bữa tiệc vừa kết thúc, và từ cả hai đầu của cái hành lang mà chúng đang đứng vang lên rầm rập tiếng hàng trăm bước chân đang lên cầu thang, cùng tiếng nói cười ồn ào hào hứng của bọn trẻ đã no nê. Chỉ một lát sau, từ cả hai đầu hành lang ùa tới vô số học sinh. Tiếng nói cười rộn ràng chợt lắng xuống khi những người đi đầu nhìn thấy hình ảnh con mèo bị treo ngược. Đám đông học trò dồn tới nhóng lên trước để nhìn kỹ cảnh tượng ghê rợn ấy, trong khi Harry, Ron và Hermione đứng tách biệt giữa hành lang.

Sự im lặng chợt bị một giọng nói vang lên phá vỡ:

-- Kẻ thù của Người kế vị, hãy liệu hồn! Kẻ tiếp theo là mi đấy, quân Máu Bùn!

Chính là giọng của Draco Malfoy. Nó đã chen lên phía trước đám đông, đôi mắt vốn lạnh lùng bây giờ láo liên, gương mặt mọi khi tái nhợt nay đỏ hồng lên. Nó nhe răng cười trước cảnh tượng con mèo cứng đơ bị treo ngược.

-- Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Chuyện gì vậy?

Chắc chắn là tiếng la to của Malfoy đã khiến cho thầy giám thị Filch phải chú ý. Thầy vẹt đám đông chen tới trước. Vừa nhìn thấy tình cảnh Bà Noris là thầy ngã ngửa ra, lảo đảo, ôm mặt vì kinh hoàng:

-- Con mèo của ta! Ôi, con mèo của ta! Chuyện gì đã xảy ra cho Bà Noris thế này?

Thầy rít lên the thé. Đôi mắt nảy lửa của thầy bám ngay vào Harry. Thầy hét:

-- Mày! Chính mày! Mày đã ám sát con mèo của tao! Mày giết nó! Tao sẽ giết mày! Tao sẽ...

-- Thầy Filch!

Cụ Dumbledore xuất hiện, ngắt lời thầy Filch một cách ngiêm khắc. Chỉ trong tích tắc, cụ Dumbledore đã lướt ngang qua mặt Harry cùng Henry, Ron và Hermione, đến bên bức tường, gỡ Bà Noris ra khỏi cán đuốc. Cụ nói với thầy Filch:

-- Anh đi theo tôi, anh Filch. Và các con nữa, Harry, Henry, Ron với Hermione.

Thầy Lockhart sốt sắng bước tới, nói:

-- Thưa ông hiệu trưởng, văn phòng của tôi cũng gần đây, ngay trên lầu thôi, xin ông hiệu trưởng cứ tự nhiên...

Cụ Dumbledore nói:

-- Cám ơn anh, Gilderoy.

Đám đông im lặng tách ra nhường lối cho cụ Dumbledore và những người có liên can đi qua. Thầy Lockhart, trông ra vẻ hăng hái và quan trọng, vội vã bước theo sau cụ Dumbledore; theo sau nữa là giáo sư McGonagall và giáo sư Snape.

Mọi người vừa bước vào phòng thầy Lockhart thì lập tức một loạt chuyển động lao xao qua các bức tường. Harry thấy nhiều bức chân dung thầy Lockhart hấp tấp lỉnh ra khỏi vùng ánh sáng với các đầu đầy cuộn tóc. Thầy Lockhart thiệt thì thắp đèn đặt lên bàn giấy rồi lùi lại đứng phía sau. Cụ Dumbledore đặt Bà Noris lên mặt bàn bóng láng, bắt đầu xem xét con vật. Harry cùng Henry, Ron và Hermione nhìn nhau đầy lo âu rồi đến ngồi thu lu trong mấy cái ghế đặt ở ngoài vùng ánh sáng đèn cầy; ngồi đó mà nhìn chứ không biết làm gì hơn.

Cái chóp mũi khoằm và dài của cụ Dumbledore chỉ còn một phân nữa là đụng vào lông Bà Noris. Cụ chăm chú nhìn thật kỹ con mèo qua đôi kính nửa vầng trăng. Mấy ngón tay dài của cụ nhẹ nhàng xoi xoi chọc chọc con mèo. Giáo sư McGonagall cũng cúi gần sát Bà Noris, hai mắt giáo sư nheo lại. Thầy Snape đứng lù lù đằng sau họ, nửa người khuất trong bóng tối, vẻ mặt rất ư kỳ cục: trông như thầy đang cố gắng hết sức để nín cười. Còn thầy Lockhart thì lăng xăng lượn quanh mọi người, đề xuất hết ý kiến này đến ý kiến nọ:

-- Nhất định là có một lời nguyền đã giết chết nó... Có lẽ câu thần chú Khổ hình Biến thể Kỳ ảo... Tôi đã từng chứng kiến biết bao nhiêu lần, thật không may là lần này tôi lại không có mặt kịp thời. Tôi biết hết mọi câu thần chú hóa giải lời nguyền có thể cứu được nó...

Những lời lải nhải của thầy Lockhart bị những tiếng nấc thổn thức đau khổ cụt ngủn của thầy Filch cắt ngang. Thầy ngồi thụp xuống chiếc ghế cạnh bàn giấy, gục mặt vào hai bàn tay, không thể nào có đủ can đảm nhìn Bà Noris. Mặc dù Harry ghét cay ghét đắng thầy giám thị Filch, lúc này cậu cũng phải thấy tội nghiệp cho thầy. Nhưng tội nghiệp thầy cách mấy cũng không thể bằng tội nghiệp chính cậu. Nếu cụ Dumbledore mà tin lời thầy Filch thì cậu bị đuổi là cái chắc.

Cụ Dumbledore lúc này đang rì rầm những lời lạ lùng trong khi tay cầm đũa phép gõ gõ vào Bà Noris, nhưng mãi vẫn chẳng có phép màu nào xảy ra hết. Con mèo cứ ngay đơ bất động như một con thú vừa mới bị nhồi bông xong.

Thầy Lockhart lại lách chách:

-- Tôi nhớ ở Ouagadogou từng xảy ra chuyện y chang như vầy. Một loạt trận như vầy chứ chẳng phải một. Tôi có kể đầy đủ chi tiết trong cuốn tự truyện của tôi ấy. Hồi đó tôi đã cấp cho dân chúng trong thị trấn các thứ bùa hộ mạng đủ loại, giải quyết vấn đề đó ngay lập tức...

Mấy bức chân dung của thầy Lockhart trên tường đồng loạt gật gù tán đồng khi thầy nói. Một trong những chân dung ấy quên béng mất việc phải lột tấm lưới bao tóc trên đầu mình xuống.

Cuối cùng cụ Dumbledore đứng thẳng lên. cụ nói nhỏ nhẹ:

-- Nó chưa chết đâu, thầy Filch à.

Thầy Lockhart khựng lại giữa chừng cuộc tổng kết những vụ ám sát mà mình đã ngăn chặn được.

Thầy Filch nuốt nước mắt, hé nhìn Bà Noris qua kẽ ngón tay:

-- Chưa chết? Nhưng tại sao nó... nó cứng đơ lạnh ngắt như vầy?

Cụ Dumbledore nói:

-- Nó bị hóa đá...

Thầy Lockhart la lên:

-- Đó! Tôi đã nghĩ thế mà!

Cụ Dumbledore nói tiếp:

-- ... nhưng tại sao lại hóa đá thì ta không thể nói được...

Thầy Filch quay bộ mặt tèm lem nước mắt về phía Harry mà gào:

-- Hỏi thằng ấy đấy!

Cụ Dumbledore bèn nói, như đinh đóng cột:

-- Không một học sinh năm thứ hai nào có thể làm nổi điều đó. Phải cần đến Ma thuật Hắc ám cao cấp nhất...

Thầy Filch vẫn mặt sưng mày sỉa:

-- Chính nó làm! Chính thằng đó gây ra mọi chuyện. Mọi người đã thấy nó viết gì trên tường mà! Chính nó đã phát hiện trong văn phòng tôi... Nó biết tôi là... Tôi là...

Mặt thầy Filch trông thật là khủng khiếp khi ông cố nói ra câu cuối cùng:

-- ... Nó biết tôi là một Squib!

Harry khổ sở nhận thấy mọi người, kể cả những chân dung của thầy Lockhart, đều đang nhìn mình. Cậu nói to:

-- Con không hề đụng tới Bà Noris! Và con cũng chẳng hề biết Squib là cái gì?

Thầy Filch gầm gừ:

-- Láo! Mày đã nhìn thấy thư Kwikspell của tao!

Từ trong bóng tối, thầy Snape lên tiếng:

-- Thưa ông hiệu trưởng, nếu ông cho phép, tôi xin nói...

Mối linh cảm điềm gở của Harry gia tăng; cậu chắc chắn là không có điều gì thầy Snape nói ra mà đem lại điều lành cho cậu cả.

Thầy Snape nhếch mép cười làm cong cái miệng, như thể ông rất nghi ngờ chuyện này:

-- Trò Potter và các bạn của trò chẳng qua là có mặt không đúng lúc không đúng nơi mà thôi. Nhưng chúng ta có những yếu tố đáng ngờ ở đây. Tại sao các trò lại có mặt đúng ở hành lang trên lầu? Tại sao các trò không dự tiệc Halloween?

Harry cùng Henry, Ron và Hermione đồng loạt hè nhau giải thích về bữa tiệc Tử nhật.

-- ... Có hàng trăm con ma ở đó. Họ sẽ làm chứng cho tụi con là tụi con đã ở đó.

-- Nhưng mà tại sao sau đó các trò không về Sảnh đường dự tiệc? Đi lên hành lang trên lầu để làm gì?

Thầy Snape vặn lại bọn trẻ, đôi mắt đen của thầy long lanh ánh nến. Ron và Hermione đưa mắt nhìn Harry.

-- Bởi vì... Bởi vì...

Harry ấp úng. Tim cậu đập dồn dập, có điều gì đó mách bảo rằng sẽ không ai thèm tin là cậu đuổi theo tiếng nói của một kẻ vô hình nào đó - tiếng nói mà chỉ có hai anh em cậu nghe được thôi. Nhưng cậu vẫn chưa kịp vọt ra miệng lời giải thích, Henry đã chen vào:

-- Tụi con định trở lại sảnh, nhưng lúc đó Harry anh ấy thấy bóng ai đó đang lén lút chạy lên cầu thang.

-- Đúng vậy! Bạn ấy chạy nhanh quá nên tụi con không giữ bạn ấy lại được, đành chạy theo ạ! Lúc tụi con sắp đuổi đến nơi thì cái bóng đột nhiên biến mất và tụi con đã thấy bà Noris bị hóa đá treo ở trên bức tường!! - Hermione nhanh trí bổ sung, Harry và Ron biết cả hai đang cứu bồ tụi nó nên làm ra vẻ đã biết mọi việc, im lặng ngồi đó.

-- Vậy tại sao trò Potter lại ấp úng như vậy? chỉ cần nói mọi chuyện ra mà thôi, tại sao lại phải ấp úng? -- Giọng thầy Snape nghe đầy mỉa mai, một nụ cười đắc thắng lập lòe trên gương mặt hom hem của thầy.

-- ... Bởi vì,... tụi con sợ mấy thầy không tin về việc cái bóng biến mất.... - Harry đẩy nhanh mạch suy nghĩ, nói một câu

-- Hừm, được rồi!! -- có lẽ thầy Snape đã chấp nhận lý do đó, mặt ông ta nhăn nhó khi không bắt phạt được tụi nó, thầy phẩy áo chùng, đứng sang một bên.

-- Tụi nó nói láo!! - thầy Filch la to -- Nếu có cái bóng nào khả nghi thì ta đã phát hiện rồi!!

-- Hoặc có thể là anh đã không thấy, Filch! - giáo sư McGonagall nói

Cụ Dumbledore nhìn Harry thăm dò. Cái nhìn chăm chú của đôi mắt xanh sáng lấp lánh làm cho Harry có cảm giác như mình đang bị chiếu X quang. Xong, cụ Dumbledore nói một cách kiên quyết:

-- Một người vẫn được coi là vô tội cho đến khi nào người ta chứng minh được người ấy là có tội.

Thầy Snape trông tức giận hết sức. Thầy Filch cũng vậy. Thầy rít lên, đôi mắt nảy lửa:

-- Con mèo của tôi đã bị hóa đá! Tôi muốn thấy sự trừng phạt!

Cụ Dumbledore kiên nhẫn nói:

-- Chúng ta có thể cứu chữa được con mèo, Argus à. Giáo sư Sprout dạo gần đây có xoay sở kiếm ra được mấy cây nhân sâm. Khi nào bọn nhân sâm ấy đủ lớn, tôi sẽ cho bào chế ra một dược phẩm có thể làm cho Bà Noris hồi phục lại.

Thầy Lockhart nhảy vô:

-- Để tôi bào chế cho! Tôi đã làm chuyện đó cả trăm lần rồi ấy chứ. Ngay cả trong giấc ngủ tôi cũng có thể luyện được Thần dược Đại bổ Nhân sâm mà...

-- Xin lỗi.

Giọng thầy Snape lạnh lùng:

-- Tôi tưởng tôi mới là bậc Thầy độc dược ở cái trường này chứ!

Căn phòng chợt rơi vào một sự im lặng khó xử. Cụ Dumbledore bèn bảo Harry cùng Henry, Ron và Hermione:

-- Các con về được rồi đó.

Bọn trẻ lập tức rút lui, cố gắng không ù chạy, nhưng bước càng nhanh càng tốt. Khi tới được tầng lầu phía trên văn phòng thầy Lockhart, chúng kéo vô một phòng học trống và nhẹ nhàng đóng kín tất cả các cửa. Harry và Ron được dịp thở phào, rồi cả hai cười toe:

-- Hai bồ đã cứu tụi mình đấy, Henry, Hermione!

-- Làm tốt lắm, Henry!

-- Em chỉ bịa ra cái lý do thôi! Hermione mới là người nhanh trí nghĩ ra câu chuyện! - Hermione hơi đỏ mặt. Harry bình tĩnh lại, ngó thăm dò gương mặt hai bạn và cậu em trai trong bóng tối, cậu nghiêm túc nói:

-- Mấy người nghĩ xem tôi có nên nói hết với các thầy cô về giọng nói mà anh em tôi đã nghe được không?

Ron nói ngay không chút ngập ngừng:

-- Đừng! Nghe được tiếng nói mà không ai nghe được hết chẳng phải là điềm hay ho gì, cho dù ngay cả trong thế giới phù thủy đi nữa.

Có cái gì đó trong giọng nói của Ron khiến Harry phải hỏi lại:

-- Bạn cũng không tin tụi mình chứ gì?

Ron đáp nhanh:

-- Dĩ nhiên là mình tin. Nhưng bồ phải nhìn nhận là chuyện đó cũng quái dị...

-- Không quái dị chút nào hết! Mình chắc chắn cái giọng nói mà hai anh em mình nghe được là của một con gì đấy! Nó đang đi khắp cả trường bằng con đường nào đó mà không ai có thể thấy nó được! -- Henry giải thích

-- Nhưng là con gì mới được chứ!? -- Hermione thắc mắc

Harry tiếp lời:

-- Hàng chữ ghi trên tường nhắm nói lên cái gì chứ? Phòng chứa bí mật đã được mở ra là có ý nghĩa gì?

Ron chậm rãi nói:

-- Bồ biết không, nó gợi cho mình nhớ tới một điều gì đó. Mình nghĩ là có một lần, ai đó từng kể cho mình nghe một câu chuyện về một căn phòng bí mật ở trường Hogwarts... dám anh Bill lắm...

Harry sực nhớ ra:

-- Còn Squib là cái quỉ gì vậy?

Ron phì cười khoái chí làm Harry ngạc nhiên hết sức:

-- Ờ, cũng chẳng có gì khôi hài lắm đâu, nhưng tại vì đó lại là thầy Filch thì mới tức cười. Squib là một người sinh ra trong một gia đình phù thủy nhưng lại không có một tý năng lực pháp thuật nào cả. Đại khái ngược lại với những phù thủy xuất thân từ những gia đình Muggle hoàn toàn ấy. Nhưng Squib thì hiếm thấy hơn. Nếu thầy Filch thử học ma thuật qua khóa Kwikspell, thì mình đoán chắc thầy là một Squib. Điều này thích giải được nhiều chuyện. Như tại sao thầy ghét bọn bọn học sinh tụi mình dữ vậy. thầy cay cú ấy mà.

Nói xong, Ron lại cười khoái trá. Đâu đó vang lên tiếng chuông đồng hồ gõ. Harry nói:

-- Nửa đêm rồi. Tụi mình nên về phòng ngủ lại kẻo lại bị thầy Snape bắt gặp rồi gán thêm cho cái tội gì nữa bây giờ.

Suốt mấy ngày sau, cả trường không bàn tán cái gì khác hơn ngoài vụ Bà Noris bị ếm bùa. Thầy Filch cứ liên tục hâm nóng câu chuyện trong đầu người ta bằng cách rình rập ở chỗ mà Bà Noris bị tấn công, như thể thầy nghĩ rằng kẻ đã làm chuyện đó thể nào cũng quay trở lại. Harry đã nhìn thấy thầy ra sức cạo bỏ cái thông điệp trên tường bằng cái Nùi giẻ Pháp thuật Chùi mọi thứ của bà Skower, nhưng vẫn không đạt được chút xíu hiệu quả nào. Những hàng chữ cứ nhá sáng rực rỡ trên bức tường đá. Khi nào không bận canh gác hiện trường vụ án Bà Noris, thầy Filch lại đi rảo khắp các hành lang, láo liên đôi mắt đỏ ngầu, chộp bất cứ đứa học trò nào đáng ngờ để phạt cấm túc, có khi chỉ vì những lý do như "thở to" và "hí hửng ra mặt".

Ginny Weasley dường như xúc động mạnh và rất lo âu về số phận Bà Noris. Theo lời Ron thì cô bé rất thích mèo. Còn theo Henry, em ấy có lẽ đã phát hiện ra một số điều không nên biết.

Ron cố làm cho cô bé đỡ sầu:

-- Tại vì em chưa từng nếm mùi Bà Noris đó thôi. Chứ thiệt tình mà nói, không có Bà Noris thì đỡ cho tụi mình lắm đó.

Đôi môi Ginny run run, Ron lại trấn an:

-- Nhưng mà ở Hogwarts, mấy chuyện như vầy không xảy ra thường xuyên lắm đâu. Thể nào một ta cũng bắt được cái đồ điên nào đó đã gây ra cớ sự rồi tống cổ hắn ra khỏi trường cho mà coi. Anh chỉ cầu cho kẻ đó có đủ thì giờ ếm bùa hoá đá cho cả ông Filch trước khi bị đuổi.

Gương mặt Ginny chợt trắng bệch tái mét. Ron vội nói:

-- Anh chỉ nói đùa thôi mà...

Trước tạm biệt Ginny và lên phòng ngủ, Henry đã nán lại và nói nhỏ với cô bé một câu:

-- Nếu em muốn có gì muốn nói nhưng không thể nói ra với mọi người, có thể tìm riêng anh!

Vụ tấn công Bà Noris cũng có ảnh hưởng đối với Hermione. Từ trước cô bé vẫn dành nhiều thì giờ để đọc sách, nhưng bây giờ thì cô bé lại càng không làm gì khác hơn là cặm cụi đọc, hơn nữa cô còn kéo Henry nhập bọn luôm. Cả khi Ron và Harry hỏi xem cả hai đang nghiên cứu cái gì, Hermione cũng chẳng buồn trả lời, Henry bảo là cô bé đang nhờ mình tìm vài cuốn sách lịch sử. Cho mãi đến thứ tư tuần sau, chúng mới biết được.

Hôm đó, Harry bị giữ lại sau lớp học về Độc dược. Thầy Snape bắt cậu ở lại đặng cạo sạch mấy con giun ống cố lỳ bám trên mấy cái mặt bàn. Thành ra cậu ăn trưa trễ. Vội vã ăn xong, cậu chạy lên lầu kiếm Ron trong thư viện. Cậu thấy Justin Finch-Fletchley, thằng bé của nhà Hufflepuff mà Harry quen trong lớp Thảo dược học, đang đi tiến gần. Harry mới mở miệng chào thì Justin, vừa nhìn thấy Harry, lập tức quay mặt đi, và lật đật bước như chạy về hướng ngược lại.

Harry tìm ra Ron ngồi cuối thư viện, đang đọ sức với bài làm môn Lịch sử Pháp thuật. Giáo sư Binns đã yêu cầu mỗi đứa phải viết một bài luận dài chín tấc về đề tài "Hội nghị Trung cổ các Phù thủy châu Âu".

Ron tức giận nói:

-- Mình không thể tin được, viết bở hơi tai mà còn thiếu tám phân...

Nó buông tấm giấy da ra, thế là tấm giấy cuộn tròn lại ngay.

-- Vậy mà bài luận Hermione và Henry đều viết dài những hơn một thước, chữ Hermione nhỏ li ti rồi đó.

Harry mở cuộn giấy da của mình, vớ lấy cái thước để đo bài văn cậu viết. Cậu hỏi:

-- Hai người đó đâu?

Ron chỉ về phía các kệ sách:

-- Henry bị cô bạn Arhlich bên nhà Ravenclaw kéo đi nữa rồi, còn Hermione đâu đằng đó ấy. Đang lục tìm một cuốn sách khác. Mình chắc bạn ấy tính đọc hết cả cái thư viện trước lễ Giáng Sinh.

Harry kể cho Ron nghe chuyện Justin tránh mặt mình. Ron vừa viết nguệch ngoạc, chữ nào chữ nấy bự như con gà tồ, để cho bài luận của nó có vẻ đầy chữ, vừa nói:

-- Hổng biết hơi đâu mà bồ lại đi bận tâm chuyện nhảm ấy. Mình đã bảo thằng đó hơi đần mà. Toàn nói mấy chuyện xà bần, nào là thầy Lockhart vĩ đại ra làm sao...

Vừa lúc đó Hermione hiện ra giữa hai kệ sách. Trông cô bé quạu hết sức, nhưng được cái là có vẻ sẵn lòng trò chuyện với tụi Harry và Ron. Cô bé ngồi xuống bên cạnh Ron và Harry:

-- Có bao nhiêu cuốn "Hogwarts - một lịch sử" đều được mượn hết trơn. Còn danh sách chờ mượn quyển đó thì dài tới hai tuần lễ. Phải chi hồi đó mình không bỏ lại cuốn của mình ở nhà. Nhưng thiệt tình lúc đó không cách nào nhét được nó vô cái rương đã đầy ắp sách của thầy Lockhart.

Harry hỏi:

-- Bạn cần cuốn đó để làm gì?

Hermione đáp:

-- Thì cũng cùng lý do với mấy người khác muốn mượn cuốn đó: đọc mấy huyền thoại về Phòng chứa Bí mật.

Harry nói nhanh:

-- Trong đó nói cái gì?

Hermione cắn môi:

-- Khổ vậy! Mình không tài nào nhớ được. Mình cũng đã hỏi Henry nhưng bạn ấy cũng bó tay. Mà kiếm mấy sách khác thì không cuốn nào có chuyện đó.

Ron vừa xem đồng hồ, vừa tha thiết khẩn nài Hermione:

-- Cho mình ngó qua bài luận của bồ một cái đi.

Hermione bỗng nhiên trở mặt nghiêm nghị:

-- Không đời nào. Bạn đã có tới mười ngày để chuẩn bị bài luận kia mà.

-- Mình chỉ cần thêm hai phân nữa là kết thúc được rồi, cho ngó một chút đi mà...

Chuông reo. Cả bọn kéo vô lớp Lịch sử Pháp thuật, Ron và Hermione vừa đi vừa cự cãi với nhau. Và cả bọn đã thấy Henry bơ phờ ngồi ở bàn cuối của tụi nó.

Lịch sử Pháp thuật là môn chán nhất trong thời khóa biểu của bọn trẻ. Người dạy môn này là giáo sư Binns, là vị giáo sư ma duy nhất của bọn chúng. Và điều duy nhất thú vị trong tất cả các buổi học với giáo sư này là giáo sư vào lớp học bằng cách đi xuyên qua tấm bảng đen. Giáo sư Binns đã khô quắt lại và cổ xưa cực kỳ, nhưng nhiều người nói giáo sư vẫn không hề nhận ra là mình đã chết. Có hôm giáo sư thức dậy rồi cứ vậy mà lên lớp, bỏ lại cái xác của mình ngồi nguyên trên chiếc ghế bành trong phòng giáo viên. Từ đó tới nay, lề thói và phong cách của giáo sư không hề thay đổi một chút xíu nào.

Ngày hôm nay cũng chán ngắt như mọi ngày. Giáo sư Binns mở giáo án ra và bắt đầu đọc một giọng đều đều tẻ nhạt nghe như tiếng rè rè của một cái máy hút bụi cũ kỹ cho đến khi mọi người trong lớp chìm đắm trong cơn mê ngủ, thỉnh thoảng choàng dậy để ghi chép một cái tên hay một mốc thời gian, rồi lại gục xuống ngủ tiếp. Giáo sư đọc được chừng nửa giờ đồng hồ thì xảy ra một chuyện mà trước đây chưa bao giờ xảy ra: Hermione giơ tay xin phát biểu.

Đang giữa chừng bài diễn giảng chán chết người về Hội nghị Warlock Quốc tế năm 1289, giáo sư liếc mắt, nhận thấy cánh tay giơ cao Hermione, bèn rỏ ra kinh ngạc hết sức:

-- Trò... ơ... trò...

-- Thưa giáo sư, con tên Hermione ạ. Con thắc mắc không biết giáo sư có thể kể cho chúng con nghe điều gì đó về Phòng chứa Bí mật không ạ?

Giọng Hermione rất rõ ràng. Dean Thomas đang ngồi há hốc mồm ngó trừng trừng qua cửa sổ, chợt bừng tỉnh cơn mơ. Lavender Beown thì ngóc đầu khỏi hai cánh tay khoanh tròn trên bàn, còn Neville thì trượt khỏi cùi chỏ dập cả cái mũi lên mặt bàn.

Giáo sư Binns chớp chớp mắt. Ông nói bằng giọng khô khan khò khè:

-- Môn ta dạy là Lịch sử Pháp thuật, trò Hermione à. Cái mà ta dạy là các sự kiện, chứ ta không dạy truyền thuyết hay huyền thoại.

Giáo sư tằng hắng một cái nghe như tiếng viên phấn bị bẻ gãy rồi lại tiếp tục:

-- Vào tháng chín năm đó, một tiểu ban các phù thủy Sardinian...

Nhưng giáo sư chỉ mới lắp bắp được mấy câu thì phải dừng lại: bàn tay của Hermione lại vẫy vẫy trên không.

-- Gì đó trò Hermione?

-- Thưa giáo sư, chẳng phải truyền thuyết cũng dựa phần nào vào một sự kiện nào đó sao?

Giáo sư Binns nhìn Hermione với vẻ ngạc nhiên đến nỗi Harry tin rằng xưa nay chắc chưa từng có một học sinh nào dám làm ngưng bài giảng của giáo sư Binns, dù là khi ông còn sống hay đã chết.

Giọng giáo sư chậm rãi:

-- À, phải. Ta nghĩ cũng có người cho là như vậy,...

Rồi ông ngó chăm chăm Hermione như thể đây là lần đầu tiên ông mới nhìn thấy một đứa học trò thật sự:

-- ... tuy nhiên, cái huyền thoại mà trò nói tới chỉ là một câu chuyện giật gân, thậm chí quái dị lố bịch...

Cả lớp bây giờ đang dỏng tai nghe từng lời giáo sư Binns. Giáo sư lờ mờ ngó cả đám, thấy mọi gương mặt đều ngước lên nhìn mình. Harry dám cá là giáo sư hoàn toàn bất ngờ trước một cảnh tượng thú vị bất thường như vậy. Ông từ tốn nói:

-- Thôi được, thôi được. Để ta nhớ xem... Phòng chứa Bí mật... Các trò ắt hẳn đều biết, học viện Hogwarts là do Tứ Pháp Thuật vĩ đại nhất của thời xưa thành lập cách đây một ngàn năm... Chính xác ngày nào thì không rõ... Bốn ký túc xá trong trường ngày nay được đặt theo tên của bốn vị đó: Godric Gryffindor, Helga Hufflepuff, Rowena Ravenclaw, và Salazar Slytherin. Họ cùng nhau xây tòa lâu đài này, khuất xa tầm mắt tọc mạch của dân Muggle, bởi vì thời đó người thường vẫn còn rất sợ pháp thuật huyền bí, và phù thủy thời đó thường phải chịu đựng nhiều sự khủng bố, hành hạ.

Giáo sư ngừng lại, đảo cặp mắt lờ mờ quanh phòng, rồi tiếp tục:

-- Trong vài năm đầu, các nhà sáng lập cùng làm việc với nhau rất hòa thuận, cùng tìm kiếm những người trẻ tuổi có năng lực pháp thuật để đưa về lâu đài đào tạo. Nhưng rồi giữa họ dần dần nảy sinh mâu thuẫn. Giữa Slytherin và những người khác có một sự rạn nứt ngày càng sâu rộng khó hàn gắn. Slytherin thì muốn việc tuyển chọn phù thủy trẻ vào Hogwarts phải chặt chẽ hơn. Ông ta cho rằng phù thủy chỉ nên được truyền dạy cho con cái những gia đình phù thủy thuần chủng mà thôi. Ông không thích thu nhận những đứa trẻ con nhà Muggle, vì cho là chúng không đáng tin cậy. Một thời gian sau, lại xảy ra một cuộc tranh luận gay gắt về đề tài đó giữa Slytherin và Gryffindor, cuối cùng Slytherin bỏ trường ra đi.

Giáo sư Binns lại ngừng nói, dẫu môi ra, trông như một con rùa già nhăn nheo:

-- Những nguồn sử liệu đáng tin cậy cho chúng ta biết khá nhiều chứng cứ xác thực. Nhưng các sự kiện chân thật này đã bị một huyền thoại kỳ cục về Phòng chứa Bí mật làm cho mờ mịt đi. Người ta đồn đại là Slytherin đã cho xây dựng một căn phòng bí mật trong lâu đài, mà những người đồng sáng lập khác không hề hay biết gì hết. Theo như huyền thoại thì Slytherin đã phong ếm căn phòng bí mật đó, để không một người nào có thể mở nó ra, cho đến khi người kế vị thực thụ của Slytherin đến trường. Chỉ riêng một mình Người kế vị mới có thể mở bùa ếm Phòng chứa Bí mật, thả ra nỗi kinh hoàng cất giấu bên trong, để thanh trừng hết những kẻ không xứng đáng theo học pháp thuật.

Khi câu chuyện chấm dứt, lớp học im lặng như tờ; nhưng không phải sự im lặng ngái ngủ như ngày thường trong các buổi học của giáo sư Binns. Có cái gì đó rất khó chịu vẫn lơ lửng trong không trung khi bọn trẻ cứ ngước mắt nhìn giáo sư Binns, chờ đợi giáo sư nói thêm điều gì nữa. Trông giáo sư Binns đã hơi bực mình:

-- Dĩ nhiên toàn bộ câu chuyện này là hết sức nhảm nhí. Thực tế là nhà trường đã nhiều lần cử những phù thủy thông thái nhất tiến hành tìm kiếm chứng cứ về một căn phòng bí mật như thế. Nhưng căn phòng đó không hề có. Chẳng qua đó chỉ là một câu chuyện để hù dọa những kẻ khờ dại cả tin mà thôi.

Bàn tay của Hermione lại vọt lên không trung:

-- Thưa thầy, chính xác thì cái gọi là nỗi kinh hoàng cất giấu bên trong phòng bí mật ấy, là cái gì ạ?

Vẫn bằng giọng nói khô khan lạo xạo, giáo sư Binns nói:

-- Người ta tin là bên trong phòng bí mật có giấu một thứ quái vật gì đó mà chỉ có một mình Người kế vị Slytherin mới điều khiển nổi.

Cả lớp đưa mắt nhìn nhau lo lắng.

Giáo sư Binns thu xếp các tờ giáo trình của ông lại, nói thêm:

-- Ta đã nói rồi, cái đó không hề có. Chẳng có một Phòng chứa Bí mật nào cả và cũng chẳng có con quái vật nào cả.

Seamus chợt nói:

-- Nhưng mà, thưa thầy, nếu Phòng chứa Bí mật chỉ có thể được mở ra bởi chính Người kế vị Slytherin, thì đâu có ai khác có thể mở được nó, phải không thầy?

Giáo sư tỏ ra bị quấy rầy quá sức:

-- Nhảm nhí. Nếu bao nhiêu hiệu trưởng kế tục của Hogwarts mà còn không tìm ra cái gì thì...

Parvati vọt miệng:

-- Nhưng, thưa thầy, có khi phải dùng đến Tà thuật Hắc ám mới mở được...

Giáo sư Binns:

-- Tại người ta không muốn dùng Tà thuật Hắc ám, chứ không phải là người ta không biết dùng đâu, trò Xu Rỗng ạ. Ta nhắc lại, nếu một người như cụ Dumbledore...

Dean Thomas vẫn chưa chịu thôi:

-- Nhưng có thể người mở phải có liên hệ gì đó với Slytherin, mà cụ Dumbledore thì lại không, nên...

Giáo sư có vẻ thấy quá đủ rồi, bèn lạnh lùng đáp:

-- Thôi đủ rồi! Đó chỉ là một huyền thoại! Không hề tồn tại. Không có một tí xíu bằng chứng nào là Slytherin từng xây dựng một cái gì như cái hốc xép bí mật để chổi, chứ đừng nói chi tới cả một căn phòng bí mật! Ta hối tiếc là đã kể cho các trò nghe một câu chuyện ngu ngốc! Chúng ta sẽ quay lại, nếu các trò vui lòng, với bài học lịch sử, với những sự kiện hiển nhiên chắc chắn, xác minh được, và đáng tin được!

Thế là trong vòng năm phút sau, cả lớp lại chìm đắm vào trạng thái mê ngủ lờ đờ y như từ xưa tới nay.