Harry Potter And The New World

Chương 34: Quậy Tưng Lễ Tình Nhân


Henry vắt hết óc mà nghĩ nhưng cậu nghĩ đến đầu váng mắt hoa mà chẳng tìm được một lý do chính đáng nào cả, cậu rà soát hết tất cả sách vở mà mình đã đọc nhưng một chút manh mối cũng không có. Henry ức chế đến bức rức cả người, cậu hận không thể hét to một tiếng phát tiết, thật sự quái đản mà, tại sao lại rơi lên đầu mình chứ? Con rắn to đầu đáng chết, đừng để ta gặp lại mi, ta mà không chặt khúc ngươi đem nấu, ta không nhận cái tên Henry này! Tên Tom Riddle đáng chết, dám làm ta thành ra thế này, tại sao ngươi không chết quách đi cho rồi!! Trong khi Henry đang lôi ra mười tám đời tổ tông con rắn đáng chết cùng cái tên mặt rắn kia mà mắng, đột nhiên cậu giật mình khi nghe vài tiếng náo nhiệt ở bên ngoài, sau khi mắng xong, Henry cũng đã hạ hỏa, hơi tò mò cậu xuyên qua cửa bệnh thất. Henry có thể thấy rất nhiều học sinh của bốn nhà đang ùn ùn đi qua, cậu có thể đoán ra hướng mà mọi người đi đến là Đại Sảnh Đường. Nhưng có một chuyện rất kỳ quái, trong đoàn người, đám nữ sinh thì mặt mày hớn hở, mặt không giấu được nét vui vẻ hân hoan mà đám nam sinh thì mặt mày đều cau có khó chịu, đến bước đi đều có chút miễn cưỡng. Nghe ngóng một chút, Henry không khỏi dỡ khóc dỡ cười, đây có lẽ là cái lễ tình nhân từng làm Harry ghét cay ghét đắng kia đây mà.

Henry cũng đi theo đoàn người đến Đại Sảnh Đường, tuy đã chuẩn bị tinh thần nhưng cậu cũng suýt nghĩ mình hoa mắt mà đi lầm chỗ khi bay vào Đại Sảnh Đường. Các bức tường đều treo đầy những bông hoa to tướng màu hồng phơn phớt. Ghê hơn nữa là hoa giấy hình trái tim cứ rơi như mưa từ trần nhà màu xanh lơ xuống. Những bông hoa giấy rơi xuống cứ xuyên qua người cậu khiến cậu rùn mình hết lần này đến lần khác, một cảm giác buồn nôn cứ dâng lên mãi trong lòng cậu. Hơi hơi liếc mắt, cậu có thể thấy mấy khuôn mặt cau có của mấy thầy cô đang ngồi trên hàng ghế giáo viên, các giáo viên đều đeo một bộ mặt như đá. Henry có thể nhìn thấy rõ ràng gò má giáo sư McGonagall gồ lên do cơ bắp dưới da mặt gồng quá sức. Còn thầy Snape thì mang một bộ mặt của người vừa bị tọng vô họng một vại thuốc Mọc Xương, nói thật Henry có chút hả hê khi thấy vẻ mặt ông ta như vậy. Henry nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng Harry đang ngồi vào bàn ăn của Gryffindor với nét mặt thúi hoắc. Ở đó, Ron đã ngồi sẵn với vẻ mặt như muốn bệnh, còn Hermione thì dường như không thể nào nín cười được. Henry bay chầm chậm đến bên anh trai, nghe thấy Harry khó chịu nói:

-- Chuyện gì vậy?

Ron giơ ngón tay chỉ lên bàn giáo viên, rõ ràng là nó ngán đến hết chỗ nói. Thầy Lockhart đang vẫy tay bảo mọi người im lặng. Ông mặc một cái áo chùng màu hồng cho phù hợp với màu sắc trang trí. Henry thật sự rất ngứa mắt ổng, thật muốn chơi ổng một phen...

Thầy Lockhart hô to:

-- Chúc mừng ngày lễ Tình yêu! Và cho phép tôi cám ơn bốn mươi sáu người, tính đến nay, đã gởi cho tôi thiệp chúc mừng. Vâng, tôi đã tự ý bày ra cuộc vui này để cống hiến cho quí vị một sự ngạc nhiên thú vị - và chưa hết đâu nhé!

Thầy Lockhart vỗ tay, và một tá chú lùn mặt mũi cáu kỉnh từ hành lang tiền sảnh đều bước diễu hành qua cánh cửa vào Đại Sảnh đường. Không phải những chú lùn tầm thường đâu! Thầy Lockhart đã cho tất cả các chú lùn đeo cánh và ôm đàn hạc. Henry cảm thấy khéo miệng mình hơi hơi run rẩy...

Thầy Lockhart rạng rỡ nói tiếp:

-- Đây là những vị thần ái tình dễ thương đi trao thiệp! Ngày hôm nay các vị thần ái tình này sẽ đi khắp trường để cho quí vị cầu chúc tình yêu! Và cũng vẫn chưa hết! Tôi chắc chắn các vị đồng nghiệp của tôi sẽ nhân cơ hội này mà trổ chút tài ba. Sao các trò không thử yêu cầu thầy Snape phết cho một món Tình Dược? Trong khi thầy Snape chuẩn bị món thuốc tuyệt vời ấy thì giáo sư Flitwick sẽ chứng tỏ ông biết nhiều về Bùa Mê hơn bất cứ một pháp sư nào mà tôi từng gặp, chánh hiệu con chó già láu cá đấy nhé!

Giáo sư Flitwick vùi đầu giấu mặt vô hai bàn tay. Còn thầy Snape thì ngó như thể ông sẽ nhồi thuốc độc cho bất cứ đứa nào dám mở miệng xin món Tình Dược. Henry nghe được Ron kêu lên với vẻ thật rất muốn buồn nôn:

-- Ê, Hermione, bồ làm ơn nói là bồ không có trong đám bốn mươi sáu người ái mộ đó đi.

Hermione tự nhiên ra vẻ bận bịu lục tìm cái thời khóa biểu trong cặp, không thèm nói gì.

-- Nào, các thầy cô và các học sinh thân ái. Xin dành tặng những bông hoa hồng này cho tất cả mọi người ở đây, ôi xin mọi người đừng cảm ơn tôi nhé! - Thầy Lockhart cười nói rồi ổng vung vẩy đũa phép, đọc lên một câu thần chú nào đó.

Henry thật sự đã không chịu nổi, cậu có thể thấy Harry mặt mày đã muốn tái mét, hơn nữa nhìn vẻ buồn bôn trên khuôn mặt anh trai, Henry không nghĩ rằng Harry sẽ nuốt trôi cái bữa sáng tồi tệ và rãi đầy hoa giấy trước mặt. Hầy, đáng tiếc là cậu chẳng làm gì được khi ở trạng thái kỳ lạ này. Ước gì cây đũa phép của ổng bị hư, xì khói hong ổng luôn thì tốt rồi.

Ngay khi Henry cảm thán xong, chợt một tiếng nổ nhỏ vang lên ngay sau đó cậu chợt thấy Ron vốn đang hớp một ngụm nước bí rợ đột ngột phun hết vào cậu bạn Dean bên đối diện, mà kỳ lạ là Dean chẳng những không nổi giận mà còn ôm bụng cười ngắt nghẻo. Trong Đại Sảnh Đường rộ lên một tràn cười, Henry không ngờ cái ước lúc nãy của cậu lại linh nghiệm! Mà còn linh nghiệm trên cả mức cần thiết! Nhưng, cậu thích!!

Thầy Lockhart vốn mặt một bộ áo chùng hồng, mái đầu được chải mướt trông vô cùng đẹp trai nhưng bây giờ ổng lại bị hong cho đen thui, đầu tóc cháy đen dựng đứng, cây đũa phép trên tay ổng cứ giật giật và xì xẹt đầy khói đen. Henry hận không thể có cái máy ảnh của Colin Creevey mà chụp lấy chụp để, lại rùn mình một cái vì lại bị đám hoa giấy rơi xuyên qua, cậu lại ước đám hoa giấy này biến thành những thỏi socola ngon tuyệt.

"Bùm!!"

Lại một tiếng nổ vang lên nhưng lần này to hơn lần trước và nó phát ra trên trần Đại Sảnh Đường, tiếng nổ đã khiến mọi người im bặt và hướng tầm mắt lên trần và "bộp!", họ cảm thấy có cái gì đó đang rơi trên mặt mình nhiều như một cơn mưa, chúng dài dài, hình trụ và tỏa ra mùi hạnh nhân thơm ngát. Socola! Chính là socola a! Một cơn mưa socola thay thế cho đám mưa hoa giấy buồn nôn. Học sinh bốn nhà đều ồ lên thích thú, chúng đứng dậy và bắt lấy những thỏi socola ngon tuyệt, trong một thoáng trong Đại Sảnh Đường ồn ào náo nhiệt còn hơn buổi tiệc giáng sinh. Trên mặt các thầy cô đều hiện lên một nét cười mỉa mai cùng hài lòng, cái không khí này mới là cái mà họ muốn. Cụ Dumbledore cười tít cả mắt, đôi mắt cụ sáng quắc lia qua một chổ nhưng ông cũng không dừng ở nơi đó quá lâu.

Henry cười đến gập cả người, bây giờ cậu có thể chắc chắn những chuyện này đều là do cậu làm. Có lẽ giống như lúc nhỏ khi cậu không thể khống chế ma lực mà tạo ra những hiện tượng kỳ quái, trạng thái bây giờ của cậu có lẽ là một loại năng lượng thể! Nếu đã là năng lượng thể, tại sao cậu lại không "quậy" thêm chứ? Khà, khà, Henry xoa xoa tay, nổ nào!!

"Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!"

Lại một trận tiếng nổ vang lên, nó xuất phát từ những bông hoa to tướng được treo trên các bức tường. Chúng phồng lên càng ngày càng to và bụp một tiếng, một cơn mưa kẹo dẻo bao phủ khắp sảnh đường, lũ học sinh tắm trong màn mưa socola và kẹo dẻo mà hò hét, đến các thầy cô cũng đã có chút khó chịu. Thầy Lockhart đã gào đến muốn rách cả cổ họng nhưng chẳng có ai thèm nghe ổng nói gì cả, chúng chỉ lo chụp lấy chụp để những viên kẹo dẻo, những thỏi socola mà nhét hết vào áo chùng. "Bụp!" lại thêm một tiếng nổ, nhưng tiếng nổ này không phải đến từ các bông hoa trên tường nữa, mà là đến từ bàn giáo viên, chính xác là từ cây đũa phép trong tay ông thầy Lockhart đáng thương vẫn đang gào thét để ổn định lũ học trò. Cây đũa phép lại xịt xì một tiếng rồi giật ngược, quật luôn ổng đo đất, bất tỉnh nhân sự.

Harry và Ron đều tham gia vào cuộc hò hét náo nhiệt này, Hermione rất hài lòng về món quà này của thầy Lockhart, cô bé vừa bắt kẹo vừa la lên "Đó, đó, mấy bồ thấy không, thầy ấy rất tâm lý mà!". Cô bé đã quẳng hình tượng bị khói xông đen của thầy Lockhart lên chín tầng mây. Henry đắc chí cười ngặt nghẽo về vụ lộn xộn mình đã làm, lại còn vật cái ông thầy "hết xí quách" kia bất tỉnh nữa chứ, đúng là làm cho người ta mát lòng mát dạ mà! Cậu cứ phiêu đãng trên không trung, chẳng quan tâm đến ai có phát hiện mình không, đến các thầy cô còn không nhận ra mình thì còn ai có thể chứ! Henry cứ cười mãi mà không để ý đến mình lại xuyên qua cơ thể của vài ba tên học sinh, cậu cũng không để ý là mình vừa mới xuyên qua người sống.

-- Henry?

Henry giật mình khi nghe có người gọi tê cậu, chợt xoay người, không ngờ là Harry, rồi cậu chợt nhớ ra là mình vừa xuyên qua người anh ấy....

"Không phải đâu nhỉ? Làm sao Harry có thể thấy mình được"

-- Henry, là Henry phải không? - Harry chợt hô to khiến Ron chú ý, nó thắc mắc

-- Harry, Henry vẫn đang nằm trong bệnh thất, bồ gọi làm gì?

-- Không, lúc nãy tôi có nghe thấy giọng của Henry, chắc chắn là giọng của em ấy, không thể sai được! - Harry lắc đầu nguầy nguậy, mắt đảo. láo liên để tìm kiếm nhưng cậu chẳng thấy bóng dáng cậu em trai đâu.

-- Harry, chắc chắn là bồ nghe nhầm đấy, Henry đã bị hóa đá, làm sao bồ ấy ra đây được? Bồ đang làm bản thân thấy áp lực đấy! - Hermione cũng cảm thấy kỳ quặc nhưng cô bé nhanh chóng an ủi cậu bạn của mình, nhưng Harry lại không cho là đúng, cậu vẫn ngó nghiên xung quanh tìm kiếm nhưng không thu được kết quả mong muốn. Cậu đành thở dài, không hiểu sao cậu cứ có cảm giác rằng Henry đang ở gần đây thậm chí cậu còn mơ hồ cảm thấy em ấy ở bên cạnh mình, nhưng cậu biết, Henry không thể ở ngoài này, em ấy vẫn còn nằm trong bệnh thất đúng như lời Hermione, nhưng cái cảm giác kỳ lạ đó vẫn lởn vởn trong lòng cậu, làm cậu dâng đầy thắc mắc không thôi.

Henry cũng ngạc nhiên trước hành động của cậu anh trai, cậu vốn muốn bât chuyện một chút nhưng vẫn kiềm xuống được, Henry không thể chắc chắc Harry có thể nghe thấy cậu nói, cứ theo dõi một lát đã rồi tính sau, rồi cậu bám theo Harry đi đến các lớp học. Suốt cả ngày hôm đó, mấy chú lùn cứ xông vô các lớp để trao thiệp mừng Tình nhân, khiến các giáo sư phát bực mình, Henry rất muốn đá cho cả đám này mỗi người một cú mà biến khỏi mắt cậu nhưng cậu nhớ ra một sự kiện, nếu muốn đá thì phải đá cho đã chân, đá cho dứt khoác, đường đường chính chính mà đá! Cho nên, Henry đành phải cho qua mắt đám chú lùn này. Xế trưa, khi cả đám nhà Gryffindor đang đi lên lầu để học môn Bùa Ngải, thì một chú lùn bắt kịp Harry, Henry vừa thấy thế, không kiềm được mà vỗ tay hoan hô, nhìn chú ta có vẻ đá ngon lắm đây.... Vừa dùng cùi chỏ huých người ta để vẹt đường, chú lùn có vẻ mặt đặc biệt nham hiểm ấy vừa la to:

-- Ôi, anh đây rồi, anh Harry Potter.

Harry vừa nhìn thấy chú lùn vừa kêu lên một tiếng đầy đau đớn, vội vã lẩn trốn. Tuy nhiên, chú lùn vẫn len lỏi qua chân cẳng của đám đông mà chặn đường Harry trước khi anh ấy vọt chạy được hai bước. Nhưng chú lùn đáng thương của chúng ta không hay biết kết cục bi thảm của chú đã định! Henry xoa xoa tay, chân cũng làm động tác khởi động, cười khà khà trông đến thiệt nham hiểm. Không để chú ta làm động tác búng dây đàn hạc được đeo trên người xong, chân Henry đã đến trước.

"Cút ngay cho ta!!"

Tội nghiệp cho chú lùn nọ, nó vẫn chưa kịp nói ra miệng cái gì đã bị Henry sút bay xa, xa mãi, xa nữa, xa đến tít tận cuối hành lang, nó vẫn không cam, vẫn cố nói ra những gì được giao phó. Thành ra cái mọi người thấy là cảnh một chú lùn vốn đang đeo bám Harry Potter, một giây sau liền bị đá bay, hơn nữa vừa bay vừa la lên:

-- Có một nhạc-thư gửi đến tận mặt Harry Potter!!!!!!!!!!!!!!!

Tiếng la eo éo của chú lùn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng mất hút giữa đoàn người. Mọi người đều bật cười, Harry cũng cười nhưng theo sau là một tiếng thở phào đầy nhẹ nhỏm. Nhưng làm cậu chú ý vẫn là cái giọng mơ hồ của cậu em trai mà cậu chợt nghe thấy khi chú lùn bị sút bay. Do dự một chút, cậu chợt tiến đến vài bước, nhỏ giọng gọi:

-- Henry, là em phải không?

Henry vẫn đang khoái chí cười, đột nhiên nghe bên tai vang lên tiếng gọi mình. Giật mình xoay người lại, cậu không ngờ Harry đã đứng sau lưng mình, bất ngờ, cậu chợt xuyên nữa người qua luôn Harry. Kinh ngạc thốt lên:

"Anh có thể hình thấy em!?"

Harry chợt cảm thấy cả người lành lạnh, cái cảm giác giống hệt lúc ở Đại Sảnh Đường khi cậu nghe được giọng cậu em trai. Đột nhiên bên tai cậu lại vang lên tiếng nói, không sai, không thể nhầm được, đấy chắc chắn là tiếng của Henry! Harry nghe rất rõ, rất rõ ràng là đằng khác. Nhưng "nhìn thấy" là sao chứ?

-- Henry, là em phải không? Em đang ở đâu vậy? -- Harry ngó xung quanh nhưng lạ là cậu chẳng thấy Henry đâu cả, giọng Henry một lần nữa vang lên.

"Ôi, anh thật sự có thể nghe thấy em sao?"

Ngay lúc Harry vẫn còn đang kinh ngạc và Henry đã muốn há hốc miệng kêu trời, chợt lúc đó vang lên một giọng nói quen thuộc:

-- Túm tụm ở đây làm gì hở?

Huynh trưởng Percy xuất hiện làm Harry giật thót cả mình. Huynh trưởng Percy thì cố hết sức giải tán đám đông đang cười ngặt nghẽo, có người cười đến chảy nước mắt.

-- Thôi đi đi, các em giải tán đi, chuông vào học đã reo năm phút rồi. Đi vào lớp ngay!

Harry vội vội vàng vàng cùng hai đứa bạn chạy đến được lớp của giáo sư Flitwick, khi đã yên vị vào chỗ, Ron đã sốt sắng lên mà hỏi Harry chuyện lúc nãy:

-- Làm sao mà bồ làm được như vậy, Harry? Sảng khoái luôn đấy!

-- Bồ không nên làm vậy chứ, Harry!

Nhìn Ron đang hăng hái và Hermione đang bất mãn, Harry dở khóc dở cười, nói thật đến chính cậu cũng không hiểu chuyện gì đã sảy ra luôn ấy chứ. Lúc đó cậu chỉ muốn chạy lẹ khỏi chú lùn đó, không ngờ cậu vẫn chưa chạy kịp, chú lùn đó lại bị đá bay....

"Hahaha, đương nhiên là sảng khoái!"

Harry giật mình, giọng của Henry vang ngay luôn bên tai cậu khiến cậu giật mình hết cả mình.

-- Henry, là do em làm? -- Harry ứng phó Ron và Hermione xong lại nói nhỏ.

"Đương nhiên rồi! Không chỉ có thế đâu!"

Sau đó Henry kể về việc mình quậy tung lễ tình nhân cho Harry nghe, tiện thể kể luôn việc kỳ lạ về trạng thái hiện tại của mình luôn. Harry tuy có lo lắng nhưng nghe cậu em trai bô lô ba la liến thoắng không ngừng miệng, Harry cũng thấy buồn cười, cũng yên tâm hơn phần nào. Hơi hơi ngó qua Ron bên cạnh nhưng Ron lại đang gặp rắc rối với cây đũa phép: những cái bong bóng màu tím cứ thi nhau phình ra ở đầu đũa như hoa nở, khiến cho Ron chẳng còn hứng thú chú ý đến cái gì khác nữa. Thấy vậy Harry cũng thấy yên tâm hơn, cũng thì thầm trò chuyện với Henry.

"A, cuốn sổ đó!"

-- À, nó một cuốn nhật ký, anh nhặt được nó trong buồng vệ sinh có con ma khóc nhè Myrthe. Nó cũ rồi, được viết hơn năm mươi năm trước. -- Harry nhìn cuốn sổ đen trong tay rồi nói thêm -- Nhưng chẳng có gì viết trong đó cả...

"À, em biết rồi..."

Harry cảm thấy trong giọng nói của Henry có chút gì đó, bối rối, căm ghét, giận dỗi... Harry không biết tại sao Henry lại như vậy, nhưng cậu chắc một điều, cậu em trai này của mình nhận ra cuốn nhật ký cũ này! Tại sao? Ngay lúc Harry còn rối loạn suy nghĩ thì tiếng Henry lại vang lên, mà nội dung câu nói lại khiến Harry kinh ngạc không thôi.

"Anh có muốn đọc nội dung của cuốn nhật ký đó không?"

Muốn! Đương nhiên muốn!!