Harry Potter And The New World

Chương 40: Người Kế Vị Slytherin


Cổ họng Harry đã trở nên khô đắng. Cậu hỏi:

-- Ý anh muốn nói gì?

Riddle vẫn nhẹ nhàng:

-- Chưa hiểu ra hả, Harry Potter? Ginny là người đã mở cửa Phòng Chứa Bí Mật. Chính con bé ấy đã vặn cổ mấy con gà trống quanh trường và vẽ lem nhem lên tường những thông điệp dọa nạt. Chính con bé đã thả Tử Xà Slytherin ra hại ba tên Máu Bùn và con mèo của lão giám thị, ồ còn thêm một ngoại lệ là phù thủy nữa chứ, nếu ta không lầm thì đó là em trai mi, Henry Potter thì phải.

Harry không tin:

-- Không đời nào có chuyện đó!

Riddle vẫn bình thản nói:

-- Đó là sự thật. Dĩ nhiên là ban đầu con bé không ý thức được mình đang làm gì. Kể ra cũng thú vị. Phải chi mày được đọc những trang nhật ký mới viết của con bé... Những điều con bé ấy viết hay lắm...

Riddle lấy giọng đọc ê a, vừa ngâm nga vừa quan sát gương mặt kinh hãi của Harry:

-- Tom mến, em nghĩ em đang mất trí nhớ. Khắp áo chùng của em dính đầy lông gà trống mà em không biết làm sao lại như vậy. Anh Tom ơi, em không thể nào nhớ được là em đã làm gì vào cái đêm lễ Hội Ma, nhưng đêm ấy đã có một con mèo bị hóa đá, còn vạt áo trước của em thì không biết tại sao lại dính sơn bê bết. Anh Tom ơi, anh Percy cứ nói em xanh xao hốc hác và trông có vẻ khác thường. Em nghĩ ảnh nghi ngờ em... Bữa nay lại có một cuộc tấn công nữa anh Tom ơi, mà em lại không thể nhớ mình đang ở đâu trong lúc đó... Anh Tom ơi, bây giờ em phải làm gì? Chắc em sắp điên mất, em có ý nghĩ là chính em là kẻ đã tấn công mọi người, anh Tom à!

Bàn tay Harry nắm chặt lại thành nắm đấm, móng tay cậu bấm sâu vào da thịt.

Riddle cứ nói liên tu bất tận:

-- Con bé Ginny ngu ngốc ấy phải mất một thời gian khá lâu mới thôi tin cậy vào quyển nhật ký. Cuối cùng con bé cũng đâm nghi ngờ quyển nhật ký và tìm cách quăng bỏ nó đi. Lúc đó, chính mày, Harry, chính mày đã lượm được cuốn nhật ký và vào cuộc. Không có gì làm tao vui sướng hơn khi mày lượm được cuốn nhật ký của tao. Trong số bao nhiêu người có thể lượm được nó, cuốn nhật ký lại ngẫu nhiên rơi vào tay mày, chính mày, con người mà tao đã háo hức muốn gặp gỡ...

Cơn tức giận đã trào dâng khắp người Harry, cậu phải cố gắng tự kiềm chế lắm mới nói thành lời:

-- Tại sao mày lại muốn gặp tao?

Riddle đáp:

-- À, mày biết không, Harry, con bé Ginny kể cho tao nghe đủ thứ về mày, cả tiểu sử hấp dẫn của mày nữa.

Cái nhìn của Riddle tập trung vào vết thẹo tia chớp trên trán Harry, càng lúc càng trở nên khao khát hơn:

-- Tao biết tao phải tìm hiểu thêm về mày, nói chuyện với mày, và nếu được thì gặp gỡ mày. Vì vậy tao quyết định chỉ cho mày xem vụ bắt giữ thằng ngốc Hagrid nổi tiếng, để lấy lòng tin của mày...

Harry ngắt lời Riddle, giọng run lên:

-- Bác Hagrid là bạn của tao. Có phải mày đã vu oan giá họa bác ấy không? Ngay từ đầu tao đã nghi ngờ, nhưng hóa ra mày...

Riddle lại bật cười khanh khách:

-- Harry ơi, chẳng qua là những gì tao nói ngược với những gì Hagrid nói. Mày thử tưởng tượng coi lão hiệu trưởng già Dippet phân xử thế nào? Một bên là Tom Riddle, nghèo nhưng xuất chúng, mồ côi mà rất dũng cảm, một học sinh gương mẫu của trường, một huynh trưởng... Còn một đằng là thằng Hagrid bự xác mà ngớ ngẩn, cứ cách tuần lại dính vô một chuyện rắc rối nào đó, khi thì tìm cách nuôi người sói con dưới gầm giường, khi thì lẻn vô khu Rừng Cấm để đánh vật với mấy con quỷ khổng lồ... Nhưng tao nhìn nhận là tao cũng có hơi ngạc nhiên khi âm mưu của mình diễn ra tốt đẹp còn hơn cả dự kiến. Tao đã lo là ắt có người nào đó nhận ra rằng Hagrid không thể nào là Người Kế Vị Slytherin được. Tao đã mất suốt năm năm trời để tìm hiểu mọi điều về Phòng Chứa Bí Mật rồi mới khám phá ra lối vào bí mật... Hagrid làm gì có được những chuyện đó cơ chứ!

Riddle lại mở nụ cười lạnh lùng, nói tiếp:

-- Chỉ có thầy dạy môn Biến, lão Dumbledore, dường như tin là Hagrid vô tội. Lão ra sức thuyết phục lãi Dippet giữ lại Hagrid và huấn luyện thành người giữ khóa cho trường Hogwarts. Ơ, tao nghĩ có thể lão Dumbledore đã đoán biết được sự thật... Lão Dumbledore không bao giờ tỏ ra ưa tao như những giáo sư khác...

Harry nghiến răng:

-- Thầy Dumbledore nhìn thấu suốt tim gan mày, tao dám chắc như vậy.

-- Ờ, sau khi Hagrid bị đuổi, lão Dumbledore chắc chắn đã để mắt theo dõi tao sát sườn đến bực cả mình. Tao biết là khi tao còn ở trường thì mở Phòng Chứa Bí Mật ra một lần nữa là không an toàn, không khôn ngoan. Nhưng mà tao tốn bao nhiêu năm dài tìm tòi ra nó không lẽ lại để nó chìm trở vào bí mật một cách lãng phí. Nên tao quyết định để lại một quyển nhật ký, lưu giữ tuổi mười sáu của tao trong đó, để một ngày nào đó, nếu may mắn, tao sẽ có thể dẫn dắt một kẻ khác bước theo dấu chân tao và hoàn tất công việc cao cả của Salzar Slytherin.

Harry nói bằng giọng của người chiến thắng:

-- Mày không thể hoàn tất công việc đó đâu. Lần này không có ai chết cả, kể cả con mèo cũng không chết. Trong vài tiếng đồng hồ nữa thuốc nhâm sâm sẽ được luyện xong và tất cả những người bị hóa đá sẽ được hồi sinh...

Riddle lạnh lùng nói:

-- Tao chẳng nói với mày rồi ư? Rằng chuyện giết lũ Máu Bùn bây giờ không còn nghĩa lý gì với tao nữa. Trong nhiều tháng trời, tao đã nhắm vào mục tiêu mới, là mày, là hai anh em mày, Potter!

Harry nhìn sững Riddle.

-- Mày tưởng tượng coi tao đã tức giận như thế nào, khi người mở quyển nhật ký của tao ra lần vừa rồi không phải là mày, mà là Ginny. Con bé đã nhìn thấy mày có quyển nhật ký, thế là, con bé hoảng loạn. Nó sợ nếu mày biết xài quyển nhật ký này, biết cách "viết nhật ký", và tao đem hết bí mật của con bé ra kể cho mày biết thì chuyện sẽ ra sao? Hoặc tệ hơn, nếu tao kể cho mày biết ai đã vặn cổ mấy con gà trống, thì sẽ ra sao? Cho nên con ngốc bé bỏng đó đã thừa lúc phòng ngủ của mày vắng vẻ, lẻn vào lấy trộm lại cuốn nhật ký. Nhưng tao biết tao phải làm gì chớ. Tao thấy rõ là mày đang lần ra dấu vết của Người Kế Vị Slytherin. Những gì mà Ginny kể cho tao nghe về mày giúp cho tao biết là mày sẽ đi tới cùng bằng bất cứ giá nào để làm sáng tỏ bí mật, nhất là khi một người thân của mày bị tấn công. Và Ginny cũng đã nói cho tao biết cả trường đang đồn đại nhốn nháo bởi vì mày có thể nói được Xà ngữ...

Harry vẫn nhìn Riddle trân trân:

-- Vì vậy tao bắt con bé Ginny phải viết lời vĩnh biệt lên tường rồi xuống đây mà chờ. Con bé đã vùng vẫy, khóc lóc, nó còn dám chạy khỏi lâu đài tìm mấy con gà trống hòng giết chết Tử Xà, chà tao phải mạnh ta một chút mới đưa được con bé xuống đây. Nhưng cũng chẳng còn mấy sự sống trong con bé đó... Nó đã dốc quá nhiều tâm huyết vào quyển nhật ký, vào tao. Nhiều đến nỗi rốt cuộc tao đã thu đủ thần lực để tự mình rời khỏi trang giấy... Tao đã chờ đợi mày xuất hiện từ lúc tao và con bé đó xuống đây. Tao biết mày sẽ đến. Tao có nhiều điều muốn hỏi mày, hỏi hai anh em mày, Harry Potter à.

Hai bàn tay của Harry vẫn nắm chặt:

-- Hỏi gì?

Riddle mỉm cười thích thú:

-- À, làm thế nào mà mày, hai anh em mày, hai đứa trẻ sơ sinh không có tài năng pháp thuật gì phi thường, lại có thể đánh bại được vị phù thủy vĩ đại nhất của mọi thời đại? Làm thế nào mà tụi mày có thể sống sót không hề hấn gì, ngoại trừ một vết thẹo nhỏ, trong khi mọi quyền lực của Chúa Tể Voldemort lại bị tiêu hủy?

Nói tới đó, mắt Riddle hau háu, ánh lên những tia sáng đỏ kỳ lạ.

-- Tại sao mày lại quan tâm đến chuyện tụi tao thoát chết? Voldemort thuộc đám hậu sinh của mày mà...

Nhưng Riddle đáp, giọng nhẹ nhàng:

-- Voldemort là quá khứ, hiện tại, và tương lai của tao, Harry Potter à.

Riddle rút cây đũa phép của Harry ra khỏi túi và bắt đầu quơ trong không trung, viết ba từ lung linh:

TOM MARVOLO RIDDLE

Rồi hắn vẫy cây đũa phép lần nữa, ba từ đó tự sắp xếp lại thành:

I AM LORD VOLDEMORT. (Ta là chúa tể Voldemort)

Riddle thì thầm:

-- Mày hiểu chưa? Đó là một bí danh mà ta đã dùng ở trường Hogwarts, nhưng dĩ nhiên chỉ giữa bạn bè thân thiết với nhau thôi. Mày tưởng là tao khoái xài tên họ của người cha Muggle thô tục của tao mãi mãi sao? Tao, kẻ mang trong mình dòng máu của chính Salazar Slytherin, thừa hưởng dòng dõi bên mẹ tao. Tao, tao mà lại chịu mang tên họ của một tên Muggle tầm thường ngu độn, kẻ đã bỏ rơi tao trước cả khi tao chào đời, chỉ vì phát hiện ra vợ mình là một phù thủy sao? Không đời nào đâu, Harry. Tao tự tìm cho mình một cái tên, một cái tên mà tao biết một ngày nào đó, khi tao trở thành vị phù thủy vĩ đại nhất thế giới, thì tất cả phù thủy pháp sư khác nghe đến đều run sợ, không dám nhắc tới.

Bộ não của Harry dường như bị tắc nghẽn. Cậu trơ mắt ngây nhìn Riddle: đây là đứa trẻ mồ côi đã lớn lên, rồi trở thành kẻ giết hại chính cha mẹ của Harry và rất nhiều người khác sao?...

Mãi thì Harry cũng phải thốt nên lời:

-- Mày không...

Riddle chặn họng:

-- Không cái gì?

Harry thở nhanh:

-- Không phải là phù thủy vĩ đại nhất thế giới. Rất tiếc phải làm mày thất vọng, nhưng vị phù thủy vĩ đại nhất trên thế giới là thầy Albus Dumbledore. Mọi người đều nói vậy. Ngay cả khi mày còn hùng mạnh, mày cũng không dám thử tranh giành chiếm đoạt Hogwarts với thầy Dumbledore, thầy đã nhìn thấu suốt tim gan của mày khi mày còn là đứa trẻ học ở trường, và cho đến bây giờ mày vẫn còn sợ thầy, cho dù mày có ẩn náu nơi chốn nào đi nữa...

Nụ cười biến mất trên gương mặt của Riddle. Thay vào đó là một cái nhìn hằn học xấu xa. Hắn rít lên:

-- Nên nhớ, chỉ cần dùng ký ức của ta thôi mà ta đã tống cổ được lão Dumbledore ra khỏi cái trường này nhé!

Harry phản đối:

-- Thầy không đi luôn như mày tưởng đâu!....

Harry chỉ nói đại như vậy, mong dọa Riddle, chứ trong thâm tâm, dù rất mơ ước, cậu cũng không dám tin chuyện đó là thật. Sự sỡ hãi đã lấn chiếm lòng cậu, cậu trở nên do dự, trong lòng cậu đã vang lên câu nói năm từ "nếu có Henry ở đây.." mấy lần nhưng không tài nào áp chế được cơn lo lắng sợ hãi. Cậu phải làm gì đây, cậu nên làm gì vào lúc này đây? Nếu Henry ở đây, em ấy sẽ đối phó ra sao? Henry, Henry, em đâu rồi!?

Ngay lúc Harry bối rối, một trận lạnh buốt chạy vọt trong người cậu, như một gáo nước mà dội xuống tâm trí đang dần hoảng loạn của Harry khiến nó bình tỉnh trở lại. Harry rất quen thuộc với cảm giác này! Và đúng như cậu mong đợi, giọng nói quen thuộc đến không thể quen hơn của Henry vang lên bên tai cậu.

"Đừng lo, Harry! Em đến rồi! Mọi việc còn lại cứ để em lo!"

Harry cảm thấy cơ thể căng cứng của mình đã thả lỏng ra phần nào, ánh mắt cũng có thần hơn, tự tin nhìn thẳng vào Riddle. Cậu dõng dạc nói tiếp:

-- Và cụ Dumbledore sẽ tiêu diệt mày!

Riddle nhìn chăm chăm vào Harry, rồi như thể vừa nghe được chuyện cười nào đó, hắn phá ra cười. Rồi hắn gằng giọng nói:

-- Nực cười! Cả khi ông ta đang ở thời kỳ hưng thịnh nhất, ông ta chưa từng mạnh miệng như vậy đâu, Potter!!

"Tại sao lại không chứ?"

Riddle giật mình vì một giọng nói vang lên đột ngột giữa không gian vắng tanh này, nhưng hắn nhìn trái nhìn phải chẳng thấy một ai.

"Ngay cả mày khi đang ở thời kỳ hưng thịnh cũng đâu dám gây chiến với thầy ấy, phải không?"

Là ai? Ai có thể trốn khỏi tầm mắt hắn? Là ai đang khinh thường hắn? Riddle điên tiết, khuôn mặt nhợt nhạt của hắn trở nên dữ dằn mà đảo mắt khắp nơi. Hắn quát:

-- Ngươi là ai?

"Haha, đừng tìm nữa, nếu tao không muốn thì cho dù tìm cả đời thì mày cũng không tìm ra tao đâu!"

-- Xạo trá!!

Riddle tức giận vung tay, hắn dùng phân nửa thần lực mà hắn gom góp được quét qua xung quanh nơi đây, nhưng ngoài thằng nhãi Harry Potter thì chẳng còn ai nữa. Riddle càng căm tức, là ai, là ai có thể qua mặt được chúa tể hắc ám Voldemort hắn chứ? Hắn không cam, dù cho là một ký ức thì sao, hắn không tin quyền năng của mình thua kém chính thể!

"Haha"

Riddle cảm thấy mình sắp bị tức chết! Là ai, là kẻ nào? Kẻ nào dám thách thức quyền năng của chúa tể hắc ám hắn chứ! Hắn không buôn tha, lần nữa điều động chút thần lực một lần nữa dò xét xung quanh. Quả nhiên không để hắn thất vọng, lần này đã có kết quả, nhưng kết quả này lại khiến hắn bất ngờ.

"Đến lúc rồi! Không ra gặp mày lần cuối thì mày chẳng cam chịu đâu nhỉ?"

-- Mơ tưởng! Hiện ra cho ta! - Riddle vung tay, một cổ áp lực nhanh chóng bao phủ Harry, hay nói đúng hơn là bao phủ lấy khoảng không bên cạnh cậu.

Harry có thể nghe thấy rõ ràng cuộc đối thoại giữa hai người Henry và Riddle, tuy cậu không hiểu tại sao Henry lại có giọng điệu tự tin như vậy nhưng sự tín nhiệm tuyệt đối cậu dành cho Henry khiến cậu vừng tâm đứng thẳng, nhìn chằm chằm vào Riddle sắp sửa nổi điên.

"Hắn phát hiện ra em ấy rồi!"

Khi áp lực đó lướt qua người cậu áp vào khoảng không bên cạnh cậu, Harry muốn bước ra ngăn cản nhưng một cảm giác lạnh buốt đã ngăn cậu lại, giọng Henry lại vang lên.

"Không sao đâu!"

Một đoàn lục quang bùng lên khiến Harry không thể không nheo mắt. Mở mắt ra lần nữa, cậu đã thấy ngay một thân người trong suốt đứng trước cậu. Thân thể của người đó cũng nhợt nhạt trong suốt y như tên Tom Riddle, như rất dễ nhận ra thân hình gầy gò, khuôn mặt non nớt có đến tám chín phần hao hao giống Harry... Nhưng, tại sao tóc của em ấy lại dài đến quá đáng thế? Lại còn nhuộm thành một màu tím sẫm nữa! Còn đôi mắt... Đó không phải đôi mắt nâu đẹp được thừa hưởng từ ba James! Mắt Henry bây giờ lại có một màu đỏ, màu đỏ như màu tóc lúc trước của em ấy vậy! Harry hai mắt trợn ngược, nhìn đăm đăm vào ngoại hình vừa xa lạ vừa quen thuộc của Henry, không thốt nên lời.

Henry có vẻ cũng nhận ra ngoại hình mình biến đổi, nhìn quanh thân một lượt, cậu bất đắc dĩ cười khổ khi trông thấy một đoàn tóc dài bồng bềnh giữa không trung. Nhưng bây giờ không có thời gian để quan tâm chuyện này. Đảo tầm mắt lần nữa, Henry nhìn chăm chăm vào khuôn mặt bất ngờ của Riddle, cậu cười khẩy.

"Sao nào Voldemort? Gặp nhau như thế này không khiến mày bất ngờ chứ?"

-- Mày, mày là, là Henry Potter! Không thể nào, rõ ràng mày đã bị hóa đá bởi đôi mắt của Tử Xà, tại sao mày vẫn ở đây? Đôi mắt Tử Xà không có hiệu quả ư? Không thể nào!

"Tại sao lại không thể chứ?"

-- Im đi! Lời nguyền của Tử Xà không thể nào bị phá giải đơn giản như thế được! Rốc cuộc mày đã làm gì hả Potter? Hai anh em đã làm gì?! - Riddle kêu rống lên. Henry không trả lời, lại càng không thèm trả lời. Nhưng Riddle không đợi cậu trả lời đã quay phắt người lại.

Harry nhìn Riddle đi tới giữa hai hàng cột đá cao, dừng lại, ngước nhìn lên chân dung bằng đá của Slytherin phía trên cao, khuất trong bóng tối nhờ nhờ. Riddle mở rộng miệng và rít lên như tiếng rắn huýt gió, nhưng Harry hiểu hết những gì Riddle đang nói:

-- Xin hãy nói với tôi, hỡi Slytherin, người vĩ đại nhất trong bốn vị sáng lập Hogwarts.

Đương nhiên là Henry cũng hiểu tên Riddle đang nói gì. Cậu chỉ nhếch miệng cười khẩy, thậm chí còn ngăn cản Harry đang cố bước lùi về sau. Riddle vẫn giữ tư thế ngửa mặt nhìn, nhưng cả một lúc lâu sau chẳng có cái gì đáp lại lời kêu gọi của hắn. Sắc mặt Riddle chết sững, không dám tin nhìn về phía hai anh em Harry, ngay sau đó vẻ mặt hắn trở nên vặn vẹo, hắn rống lên.

-- Mày đã làm gì? Mày đã làm gì hả, Potter!!

"Hahaha! Hết trò rồi chứ gì? Nếu hết rồi thì đến phiên ta!"

Henry cười lên một tiếng khoái trá, sau đó cậu gọi to tên của một con vật.

"Fawkes!"

Harry biết cái tên này, đó là tên của con phượng hoàng trong văn phòng hiệu trưởng của cụ Dumbledore. Không lẽ...

Ngay khi Henry dứt lời thì văng vẳng đâu đó, một tiếng nhạc thanh tao trỗi lên, khiến cho Riddle vừa há miệng toan nói đã phải sững sờ ngậm lại. Hắn trừng mắt ngó chừng chừng Henry tưởng như muốn nuốt sống cậu. Tiếng nhã nhạc mỗi lúc một vang rõ hơn, lớn hơn, kỳ lạ, siêu nhiên, bí hiểm đến rợn xương sống, làm rụng hết tóc trên đầu Harry và khiến trái tim cậu như đang nở lớn gấp đôi kích thước bình thường. Thế rồi, khi tiếng nhạc đạt tới mức khiến Harry cảm thấy như từng âm thanh đang run lên trong cả khung sườn, thì ánh sáng chợt bừng lên trên đỉnh những cây cột gần nhất chung quanh.

Một con chim to bằng con thiên nga màu đỏ thắm, đang rót khúc nhạc du dương khắp vòm trần của căn phòng. Con chim ấy có đuôi dài tha thướt như đuôi công bằng vàng lộng lẫy, những móng vuốt cũng bằng vàng lấp láy, quắp trong móng vuốt bằng vàng ấy là một cái nùi giẻ tả tơi.

Chỉ trong tích tắc, con chim bay thẳng đến cạnh Henry. Nó buông cái vật te tua đang quắp dưới chân ra, rồi nặng nề đáp xuống vai Harry ở bên cạnh. Khi con chim xếp cánh lại, Harry ngước nhìn lên, thấy một cái mỏ bằng vàng dài và sắc lẻm, cùng một đôi mắt đen tròn sáng quắc.

Con chim ngừng hót. Nó đậu yên trên vai Harry, tỏa làn hơi ấm áp vào bên má, còn đôi mắt sáng của nó nhìn Riddle chòng chọc.

Henry tiếp lấy cái nùi ghẻ rách, chính là cái nón phân loại của Hogwarts, để nó trôi nổ trên không trung, đồng thời khen ngợi con phượng hoàng một câu.

"Làm tốt lắm, Fawkes! Mi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi!"

Con phượng hoàng kêu lên vài tiếng như đáp lại lời khen đó. Henry dùng bàn tay trong suốt của mình mò vào trong chiếc mũ, sau khi cảm nhận được sự lạnh lẽo mờ nhạt truyền đến. Henry lại nhoẻn miệng cười.

"Ya, Voldemort, mày đã hỏi ta đã làm gì Tử Xà sao? Hừm, sao mày không tự đi hỏi nó nhỉ..."

Khi nhìn thấy cái mũ cũ sờn rách mà Fawkes mang đến, Riddle đã muốn cười, nhưng hắn cười đều cười không nỗi khi thấy vật đang được rút ra, chậm rãi nhưng mạnh mẽ, ra khỏi chiếc mũ cũ. Đó là một thanh gươm bằng bạc trắng bóng, chuôi gươm cẩn hồng ngọc lấp lánh, viên nào viên nấy bằng quả trứng. Hắn biết tên thanh gươm đó - thanh gương của Gordic Gryffindoor - một trong bốn người sáng lập Hogwarts. Nhưng thanh gươm ngày thường luôn sáng bóng bây giờ trên lưỡi kiếm lại nhuốm một tầng máu đen đúa, lem nhem vết đỏ.

"Harry, anh phải nhớ kỹ, thanh gươm này thuộc về Gordic Gryffindoor, là người lập ra nhà Gryffindoor, chỉ có những Gryffindoor chân chính mới có thể rút nó ra. Gryffindoor có thể thiếu bất cứ thứ gì nhưng có một vài thứ không thể thiếu, đó là lòng dũng cảm, sự quả quyết và sáng suốt!"

Henry thì thầm với Harry bấy giờ vẫn còn thất thần đứng sau mình. Sau đó cậu lại một lần nữa vung thanh gươm bạc loang lổ máu lên, thét dài một tiếng.

"Ra đây!!"

Tiếng thét đấy xuyên thẳng vào linh hồn khiến khuôn mặt nhợt nhạt của Riddle càng tái đi, hắn có thể cảm nhận được, hắn cảm nhận rõ ràng về sự hiện diện của Tử Xà - thứ mà cách đây chỉ một vài phút không hề phản hồi lại lời kêu gọi của hắn, ấy vậy mà giờ đây hắn có thể cảm nhận được nó, cảm nhận được tâm trạng sợ hãi lẫn đau đớn của nó. Tiếng sàn sạt không ngừng vang to đủ cho thấy con vật đó đang trườn đến đây một cách vội vã vô cùng, rồi gương mặt đá vĩ đại của Slytherin đang chuyển động. Harry hoảng kinh khi nhìn thấy cái miệng của gương mặt đá há ra, mỗi lúc một rộng hơn, đến khi tạo thành một cái hốc đen ngòm vĩ đại.

Và từ trong cái miệng của tượng đá, có cái gì đó đang chuyển động, đang từ dưới đáy sâu trồi lên một cách vội vã.

Harry theo bản năng muốn lùi lại nhưng giọng Henry lại một lần nữa vang lên, trấn an cậu.

"Không sao cả Harry! Tin em!"

Harry tất nhiên tin tưởng Henry. Tuy vậy, Harry vẫn nhắm tịt mắt, trong lúc nhắm tịt mắt lại như vậy, Harry cảm thấy cánh của Fawkes xòe ra quẹt vào bên má, cất cánh bay khỏi vai cậu.

Sàn đá của Phòng Chứa Bí Mật rung chuyển như có cái gì nặng nề lắm vừa rơi xuống. Harry biết rằng đã có chuyện gì đó đang diễn ra; dù nhắm tịt mắt, cậu vẫn có thể cảm thấy, hay lờ mờ thấy một con rắn khổng lồ đang duỗi mình trườn ra khỏi miệng của Slytherin.

"Xuống đây!"

Lại một tiếng quát vang lên, con quái vật đáng thương bị dư uy của tiếng quát của Henry chấn nhiếp mà vô lực thả mình rơi tự do xuống sàn đá tạo ra một trận động đất nhỏ khiến Harry té lăn quay ra một góc tường. Vài tiếng tê tê vang lên đầy đau đớn cùng vang nài, con quái vật không thể làm gì hơn là nằm nơi đó, chịu đựng cơn đau buốt óc đến từ đôi mắt đã bị chọc thủng, con quái vật chỉ đủ sức để rên rỉ vài tiếng cầu xin với sự tồn tại khủng khiếp đó. Nó hối hận tại sao mình lại đi tấn công người này, tấn công cái tồn tại khủng khiếp luôn khiến nó thấy sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn. Bản năng của nó muốn người này chết, nhưng một nữa lại sợ hãi người này, nó nhận ra người này rất nguy hiểm, cần phải diệt trừ, nhưng không ngờ vì việc đấy mà giờ đây nó sắp phải lãnh án tử cho hành động ngu ngốc của mình.

"Cầu xin sao? Ngươi nên biết đến kết cục này khi dám tấn công ta chứ! Hừ!"

Con quái vật một lần nữa run lẩy bẩy, cố thu người vào hết sức có thể, nó mặc kệ người kêu gọi mình đang ra sức kêu gào, bây giờ trong sâu tận linh hồn nó chỉ truyền lại một mệnh lệnh, phục tùng, phục tùng người này cho đến chết! Không được phản bội, không được tổn thương....

Riddle như không tin vào mắt mình khi nhìn thấy Tử Xà - loài rắn nguy hiểm nhất, lại như một con mèo con ngoan ngoãn nghe theo lời tên nhãi Potter mà co ro, run rẩy một bên không dám nhúc nhích dù chỉ một chút. Hắn cảm thấy miệng mình vẫn đang lắp bắp, nhưng chẳng từ nào được thốt ra được ngoài những tiếng bật hơi. Còn Harry, cậu đã chai lỳ với cảm giác kinh ngạc mà em trai cậu mang đến hết lần này đến lần khác rồi, cậu cảm thấy mình đang chết lặng cả người mà nhìn diễn biến mọi việc, cậu ngó trân trân vài cái vòng khổng lồ màu xanh lá cây sáng rực, hiểm độc, mập ú như thân cây sồi và cái đầu lỗ mãng bự chảng của nó đang cố rút hết vào trong, Harry có thể thấy hai lỗ máu trên cái đầu tam giác nó, đôi mắt nó đã bị chọc mù....

-- Aaaaa!! Tại sao? Tại sao lại như vậy? Potter! Là mi, là tại mi! - Riddle điên cuồng rít lên, hắn giơ đũa phép của Harry lên, định phóng ra một nguyền rủa chết người nhưng vào lúc đó có cái gì đó lao đến khiến hắn lỡ mất thời gian đọc phép, hắn căm tức nhìn con phượng hoàng với bộ lông rực lửa đang bay qua bên Henry đồng thời thảy xuống bên chân Harry một cái gì đó hình chữ nhật nhỏ nhỏ.

Harry trố mắt nhìn vật dưới trân, đó không phải là cái gì khác mà chính là quyển nhật ký đó.

"Harry đón lấy!!"

Henry hét lên rồi quẳng thanh gươm của Gryffindoor trên tay đi nhanh như một tia chớp.

-- Không!!! -- Riddle cũng hét lên, hắn một lần nữa lại vung cây đũa phép lên, nhưng hắn vẫn chưa kịp làm gì thì con phượng hoàng Fawkes đã lao đến.

-- Cút ngay!! - Riddle hai mắt đỏ máu, chĩa cây đũa phép vào Fawkes.

Một vụ nổ nhỏ đã xảy ra, Fawkes đã thành công kéo thêm một chút thời gian. Harry đã giật mình vì tiếng gọi của cậu em trai, nhưng cảm giác chết lặng trong lòng cậu vẫn không phai nhạt. Harry đã bắt được thanh gươm và không biết ý nghĩ từ đâu ra, cậu chợt lấy hết sức bình sinh đâm hết xuống quyển nhật ký đen ở dưới chân. Ngay lúc đó, bên tay Harry lại một lần nữa vang lên lời Henry đã nói lúc trước.

"Thanh gươm này thuộc về Gordic Gryffindoor, là người lập ra nhà Gryffindoor, chỉ có những Gryffindoor chân chính mới có thể rút nó ra."

Mình là một Gryffindoor!! Bị ý nghĩ đó chi phối, Harry lấy hết sức bình sinh đâm xuống không hề nương tay. Một tiếng hét thảm, tiếng rú chói tai rùng rợn, thảm thiết, vang lên, kéo dài. Mực phun ra khỏi quyển sách thành dòng, chảy như suối, làm sũng ướt cả sàn phòng. Riddle gập mình quằn quại, vặn vẹo, ào rú, vật vã, và rồi... Biến mất...

Riddle biến mất, tan biến vào không khí. Cây đũa phép của Harry rớt xuống sàn, vang lên một tiếng "keng", rồi sau đó chỉ còn sự im lặng.

Hoàn toàn im lặng, ngoại trừ tiếng long tong của những giọt mực tiếp tục ứa ra từ quyển nhật ký và rơi xuống sàn đá. Máu độc của Tử Xà dính trên thanh gươm đã đốt thủng một lỗ nham nhở xuyên qua giữa quyển nhật ký.

Toàn thân run rẩy, Harry gượng đứng lên. Đầu cậu vẫn còn quay mòng mòng, y như thể vừa qua một chuyến ngao du đường trường bằng bột Floo. Chậm rãi, cậu rút thanh gươm ra và cầm chặt nó trên tay, câu nói của Henry lại một lần nữa vang lên, rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Chỉ có những Gryffindoor chân chính mới có thể rút nó ra, rút ra thanh gươm của sự dũng cảm - thanh gươm của Gryffindoor"

"Anh đã làm rất rốt, Harry!"

Harry giật mình nhìn thân người trong suốt nhợt nhạt của Henry đang gần trong gan tất, một nỗi tự hào dâng lên trong lòng cậu. Cậu đưa tay ra, chạm vào khoảng không lạnh lẽo nơi là đỉnh đầu của Henry, cậu nhẹ nhàng xoa xoa, mặt dù không có xúc cảm nhưng Harry chắc rằng Henry có thể cảm nhận được, giọng cậu bây giờ khàn khàn.

-- Cảm ơn, Henry!

"Hihi, ai bảo chúng ta là anh em chứ? Fawkes có thể giúp anh tìm đường ra, hãy mang theo Ginny và trở về chổ tụi Ron và Hermione, có lẽ cụ Dumbledore đã về trường rồi, anh có thể nói mọi việc cho thầy ấy, còn nữa, đến lúc em phải tỉnh lại rồi... "

-- Cơ thể thật sao? - Harry vui mừng hỏi

"Hừm, có lẽ. Em cảm thấy cơ thể thật của mình đang có dấu hiệu tỉnh lại, Harry, không thể đi cùng anh ra ngoài rồi... "

Harry không hiểu những gì Henry nói, nhưng cậu thấy thân thể Henry dần sáng lên, bắt đầu từ phần chân, chỗ đó đang dần hóa thành những điểm sáng tiêu tán vào không khí. Harry giật nãy! Nhưng khi nghe Henry giải thích, trái tim đã nhảy lên tới cuống họng mới từ từ rơi xuống. Cần phải tiêu tán trạng thái này em ấy mới có thể tỉnh lại, thế mà làm cậu lo sốt vó. Nhưng lại nhìn một vòng phòng chứa bí mật, Harry dợm hỏi khi thấy con Tử Xà vẫn đang co ro một chỗ không dám nhúc nhích.

-- Em tính xử lý làm sao với con Tử Xà này?

"Hừ! Giết quách đi!"

Henry hừ lạnh, con rắn có vẻ nghe hiểu những gì Henry nói, thân thể không khống chế lại thêm một đợt run rẩy, một trận tiếng ô ô nức nở vang lên, kèm theo những tiếng rít vang xin.

-- Xin đừng giết tôi,.... tôi nguyện thề trung thành với ngài, ....xin đừng giết tôi.. ô~ô~~

Harry đầu hơi đổ mồ hôi lạnh, cho Tử Xà làm thú nuôi? Harry cảm thấy một cơn rùn mình chạy dọc sống lưng, nhưng cậu vẫn chưa lên tiếng, Henry đã nói trước.

"Thật sao?"

-- Ô~ ô~.... Là thật... Là thật...

Con rắn cứ rên rỉ vài tiếng đáng thương mãi cho đến khi Henry chấp nhận. Harry cũng chẳng thể nói gì, mặt dù nó đã mù hai mắt như nọc độc của Tử Xà vẫn rất nguy hiểm, Harry vẫn không yên tâm, nhưng nhìn bộ dáng sợ chết khiếp của Tử Xà, Harry nghĩ có thể tin tưởng sự sợ hãi này là xuất phát từ nội tâm. Sau đó, Henry và con Tử Xà hình như đã làm một nghi lễ nào đó, Harry chỉ thấy thân rắn màu xanh lá của con rắn dần biến mất và hiện lên một màu xám bạc, con Tử Xà to hàn chục mét, dưới ánh mắt của Harry đang không ngừng thu nhỏ, nhỏ nữa, nhỏ mãi đo đến khi chỉ giống với một con rắn nước màu bạc. Henry thở ra một hơi, dường như nghi lễ kia đã làm cậu kiệt sức, thân thể đang phân ra ra thành những đốm sáng có xu hướng tăng tốc độ phân rã.

"Đi theo anh ấy ra ngoài, đừng có vụng trộm cắn người, nếu để ta biết, ta sẽ chặt khúc ngươi đem nấu lẩu, hiểu không?!"

Henry nghiêm giọng, chú rắn nhỏ dưới sàn không ngừng run rẩy gật gật cái đầu nhỏ liên tục như giã tỏi, sau đó thoăn thoắt trường lên người Harry, quấn quanh cổ tay cậu vài vòng, nhìn qua tựa như một chiếc vòng tay bình thường. Harry nhìn ngắm chiếc vòng này một lúc lâu khiến chiếc vòng không ngừng run rẩy, sau đó cậu mới nhìn sang cậu em trai đã tan biến gần hết đến hai bả vai. Henry cười một nụ cười trấn an Harry không biết bao nhiêu lần, chính nụ cười đó khiến sự cô đơn trong lòng Harry tan biến.

"Có rất nhiều chuyện đã xảy ra, em không thể giải thích ngay được, anh có thể đợi không Harry?"

-- Được! - Harry cũng cười, câu trả lời là một sự tín nhiệm tuyệt đối.

"Em rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi. Vậy, gặp lại sau nhé, Harry!"

-- Ừm, gặp lại sau....

Harry đưa tay, nhưng đốm sáng đã tan rã gần hết và gương mặt Henry cũng đã biến mất, thứ còn lưu lại chỉ là cảm giác lạnh lẽo trên đầu ngón tay.