Harry Potter And The New World

Chương 44: Lian von Lancaster


Đến khi đứng sững giữa con đường Magnolia Crescent, hai anh em Harry mới ý thức được những việc vừa xảy ra không phải là mơ và ánh mắt cả hai không thể nào rời khỏi được thân ảnh đang đứng bên cạnh tụi nó đang cầm cây đũa phép của mình làm cái gì đó.

Chỉ vài phút trước thôi người này còn là một vị khách lạ mặt nhấn chuông cửa nhà Dursley và thành công dẹp đi con nóng nảy của anh em Harry khi tính bỏ nhà dì dượng ra đi. Đó là một người đàn ông trẻ điển trai với mái tóc bạch kim óng ánh như một dòng sông vì sao, đôi mắt xanh thâm thúy như đại hải và bộ comple nâu trà cùng cavart cùng màu rất chỉnh tề, thái độ lịch hiệp tỏa ra từ ông buộc Harry, Henry và cả dượng Vernon phải im lặng và tử tế tiếp đón.

-- Coi bộ mọi người đang gặp rắc rối, cần tôi giúp một tay không?

Nói dứt lời, người đàn ông đó búng tay một cái, trong nhà bếp liền có tiếng của cái gì đó rơi bịch một tiếng nặng nề xuống sàn làm nguyên căn nhà có chút rung rinh, tiếng hô hoán của dì Petunia cho hai anh em Harry biết đã xảy ra chuyện gì, có lẽ bà cô Marge của tụi nó đã thoát kiếp làm bóng bay, mặt dù vậy nhưng chắc hẳn cô ta cũng đã ngất đi vì sợ chết khiếp! Dượng Vernon nhận ra người đàn ông cũng cùng một guộc với tụi cháu quái đản của ông, môi ông run run, ngó thấy cán chổi gần đó, dượng ta bèn với tay chộp lấy ngay cây chổi, chỉa nó vào vị khách lạ, nói với giọng hầm hè đầy kiêng kị.

-- Ngươi... ngươi muốn gì?

-- Không là chuyện gì to tát lắm đâu thưa quý ngài Dursley, chỉ là tôi nhận lời xin giúp đỡ từ một người bạn. Ngài ấy nhờ tôi đến đây để đón hai đứa con nhà Potter về sống cùng!

Ầm! Harry đột nhiên cảm thấy tai mình như bị một vụ nổ lớn làm ù đi, đầu óc một trận choáng váng, lòng dâng lên một cảm giác không thể tin nổi. Henry thì đã kinh ngạc đến mức há hốc mồm. Chuyện gì đây? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện này là vô lý a! Harry đâu có bà con nào khác ngoài gia đình Dursley, vậy mà bây giờ là chuyện gì sảy ra?

Dượng Vernon dường như cũng bị sốc, dượng lắp bắp một hồi. Cuối cùng sau một trận đấu khẩu đầy bạo lực của cả hai, vị khách lạ mặt đó đã hạ ngục dượng Vernon bằng một cái va li to chứa đầy mấy trăm triệu bảng anh khiến dượng ấy ngậm chặt mồm và không nói thêm gì nữa, sau đó dượng tống cả ba ra khỏi nhà, và đây, ngay bây giờ, tụi nó đã đứng giữa đường Magnolia Crescent và trời thì đã tối khuya khoắt khuya khơ, từng cơn gió lạnh phả vào mặt tụi nó khiến tụi nó tỉnh mộng. Cuối cùng Henry là người trầm tĩnh hơn, nhìn chăm chăm người đàn ông đó, trầm giọng nói:

-- Xin lỗi nhưng, chú là ai? Tại sao có ý đồ tiếp cận tụi tôi?

Vị khách lạ đấy ngẩng đầu, nhìn Henry đang đầy đề phòng mà đứng chắn trước cậu anh trai mình. Nở một nụ cười được xem là bí ẩn, ông cuối cùng nói:

-- Xin lỗi vì ta vẫn chưa giới thiệu mình, xin được giới thiệu ta tên Remas von Arhlich....

Henry trợn tròn mắt, lắp lắp không nói nên lời:

-- Chẳng lẽ... Chú... chú... chú là... Elizabeth.....

Remas đưa tay lên suỵt một tiếng, bí hiểm nói:

-- Ngài nên tỉnh lại rồi....

Tách!

Henry chỉ cảm thấy mình đang bị một cơn buồn ngủ đột kích, tầm mắt một trận choáng váng, thân thể bủn rủn, trong đầu vang lên tiếng gọi mơ hồ nhanh chóng làm đầu óc cậu mụ mị một cách nhanh chóng. Henry chợt cảm thấy một cơn tức giận đã xông lên đầu. Tại sao? Tại sao luôn muốn sắp xếp cuộc sống của cậu như vậy? Trong niên học trước và cả bây giờ, tại sao cậu phải chịu người khác điều khiển? Là do cậu không phải linh hồn thuộc thế giới này nên mới như vậy? Vì cậu chỉ là một kẻ ngoại lai hay sao? Tầm mắt chao đảo như thể cậu vừa bị buộc trên một cán chổi bay để nó phóng vòng vòng, nhưng có chóng mặt đến đâu Henry vẫn gắt gao nhìn thẳng vào tên Remas mờ ám kia, miệng khó khăn thốt lên một tiếng:

-- Tại sao?!!

Remas trông thấy vậy cũng không có vẻ ngoài ý muốn, nụ cười nửa miệng của ông vẫn không phai nhạt

-- Đã đến lúc ngài nên biết một số chuyện rồi, và giờ thì... ngủ đi nào....

Henry căm tức nhìn hình ảnh Remas dần dần biến mất trong tầm mắt, ý thức cậu dần chìm vào đen tối. Nói thì chậm nhưng những chuyện xảy ra thì chỉ trong chớp mắt, đến khi Henry đã hoàn toàn ngất đi, Harry mới hoàn hồn trở lại, hoảng hốt đỡ Henry đang ngã vật xuống, Harry hoảng hốt la lên, tay không ngừng lay Henry đã hôn mê bất tỉnh:

-- Henry! Henry, em làm sao vậy?! Tỉnh lại đi em, Henry! Henry!

-- Đừng lo lắng, ngài ấy chỉ đang ngủ thôi....

-- Ngủ? Vậy thì....

Harry cắn răng, với tay vào trong túi quần định lấy ra cái gì đó nhưng có vẻ là Remas đã nhìn thấu ý định của Harry, không khách khí nói:

-- Dùng nó chẳng có ích gì đâu, thứ đó là do ta chế tạo, bây giờ nó chẳng có tác dụng gì với ngài ấy cả. Ngài ấy cần tiêu hóa ma lực và tinh thần lực đang dần tăng của mình, ngủ là cách tốt nhất đối với ngài ấy.

-- Vậy.... liệu chú có thể giải thích cho tôi những chuyện này hay không? -- Harry đề phòng nhìn người đã khiến Henry bất tỉnh, về việc Remas biết ý định của mình, Harry cũng không thấy làm lạ, thứ đó vốn là của Elizabeth gởi cho cậu, Remas cũng mang họ Arhlich, quan hệ với Elizabeth là không thể tránh khỏi, nhưng điều làm Harry kinh ngạc là chính Remas là người đã chế tạo ra nó.

-- Gọi ta Remas, Harry, Elizabeth rất hay nhắc đến con. Mặc dù con là anh trai của ngài ấy nhưng ta có thể gọi con là Harry không?

Vậy là rõ ràng rồi, Harry đã chắc chắn đến bảy tám phần về quan hệ của Remas với Elizabeth, cậu lắp bắp không nói nên lời:

-- Vậy là,... Vậy là, chú thật là ba của Elizabeth sao?

Remas không trả lời, ông giơ tay cầm đũa phép ra mà ngoắc ngoắc vài cái và nói:

-- Không nên nói chuyện ở đây, Harry, ta nên đến nơi nào đó kín đáo hơn, tiếc là ta không thể độn thổ ở đây, đành phải đi cái xe thổ tả đó!

Vào ngay lúc Harry vẫn chưa kịp hiểu Remas nói cái gì thì "Đùng" một tiếng điếc tai, Harry giật nãy mình suýt té ngã, đến khi định thần lại cậu nhìn thấy một cặp bánh xe, đó là của một chiếc xe buýt ba tầng, màu tía chói lọi, có vẻ như vừa từ trong không khí hiện ra. Trên tấm kiếng chắn gió của cái xe có mấy chữ vàng: Xe đò Hiệp sĩ.

Lúc đó một người lơ xe mặc đồng phục màu tía nhảy ra khỏi chiếc xe và bắt đầu rao to trong đêm:

-- Chào mừng quí khách đi xe đò Hiệp sĩ, vận chuyển khẩn cấp dành cho những phù thuỷ và pháp sư bị lâm vào thế kẹt. Chỉ cần giơ tay cầm đũa phép lên là chúng tôi có thể đưa quí khách đến bất cứ nơi nào quí khách muốn. Tên của tôi là Stan Shumpike, và tôi sẽ là lơ xe của chuyến xe đêm nay...

-- Cho ba giường, đến London! - Remas nhanh gọn nói

-- Ba mươi ba Sickles, thêm hai Sickles mỗi người nếu muốn một ly socola và thêm bốn Sickles mỗi người thì có thêm chai nước nóng và bàn chải đánh răng có màu tuỳ chọn, nhanh lên xe đi nào! - Stan đáp một tiếng, nhanh chóng đến bên hai cái rương tổ nái của hai anh em Harry mà khiêng chúng nhét vào cái xe cùng với hai cái chuồn cú rỗng không của Hedwig và Corn. Remas đưa cho Stan một túi tiền rồi cũng lên xe.

Harry đỡ Henry theo Remas lên xe, cậu hơi ngó nghiên, trên xe không có ghế ngồi. Nhưng thay vào đó, có nửa tá khung giường bằng đồng thau đặt sát những cửa sổ buông rèm. Trên cái kệ đặt bên mỗi chiếc giường đều có thắp đèn cầy lung linh chiếu sáng những tấm vách ốp gỗ. Một phù thủy nhỏ thó bận đồ ngủ, trùm nón ngủ, nằm ở cuối xe lầm bầm:

-- Cám ơn, không phải lúc này. Tôi đang ngâm dấm bọn ốc sên.

Rồi lão cuộn tròn trong giấc ngủ say sưa.

Stan thì thầm, chỉ ba cái giường gần ghế lái:

-- Ba cái giường này của quý vị. Anh Ernie, cho xe chạy đi!

Harry đang đỡ Henry nằm lên cái giường đầu tiên, vẫn chưa đâu vào đâu, cậu lại nghe một tiếng "Đùng!" điếc tai lần nữa, Harry thấy mình bị đà lao tới quá nhanh quá mạnh của chiếc xe đò Hiệp sĩ làm cho té lăn ra cái giường phía sau, nằm bẹp dí. Ngó qua Remas, ông ta đang ngồi vững vàng trên cái gường bên cạnh, vẻ mặt thoải mái ung dung giống như chẳng chịu ảnh hưởng gì, Harry nhìn mà chỉ cảm thấy thán phục. May là Henry đã nằm ngay ngắn trên giường nên cũng không gặp gì ngoài ý muốn. Ernie Prang là lái xe - một phù thủy lớn tuổi đeo mắt kiếng dày cui và Stan thật là một người nhiều chuyện không chịu nổi, anh ta cứ oang oang nói đủ mọi chuyện với Remas.

Harry cảm thấy Ernie không có vẻ gì là am hiểu thấu đáo cách điều hành một cái tay lái. Chiếc xe đò Hiệp sĩ cứ chạy lấn lên lề đường hoài, nhưng may mà nó không đụng trúng cái gì hết. Những cột đèn đường, hộp thư, rào chắn, thùng rác... chỉ việc nhảy ra khỏi chỗ để tránh đường mỗi khi chiếc xe trờ tới. Rồi khi chiếc xe chạy qua, chúng lại nhảy trở về vị trí cũ.

Harry không thể nào chợp mắt được. Không phải vì cậu đang du hành trên một chiếc xe cứ nổ đùng đùng và mỗi lần phóng một cái là nhảy qua hàng trăm dặm dài. Mà ở đây, bao tử cậu cứ quặn lên mỗi khi nghĩ không biết điều gì sắp sửa xảy ra, mặc dù Remas đã khiến cô Marge trở lại bình thường nhưng cậu cũng đã phạm luật, không biết bộ pháp luật đã bắt đầu truy lùng tụi nó chưa, tụi nó có lẽ sẽ bị đuổi học, nhưng có Remas ở đây, cậu không thể trốn đi được huống hồ còn có Henry.... Nhưng có một tin khiến Harry chú ý, đó là Sirius Black, cái người mà cậu đã nghe thấy tivi đưa tin đang bị truy nã, mượn tờ báo của Stan. Harry đưa tờ báo ra dưới ánh sáng đèn cầy mà đọc:

BLACK ĐANG BỊ TRUY LÙNG

Sirius Black, có lẽ là tù nhân khét tiếng nhứt xưa nay từng bị giam cầm trong nhà tù Azkaban, hiện vẫn còn đang lẩn tránh cuộc lùng bắt, Bộ Pháp thuật đã khẳng định như vậy vào ngày hôm nay.

"Chúng tôi đang làm tất cả những gì chúng tôi có thể làm để bắt lại Black." Ông Bộ trưởng Pháp thuật Cornelius Fudge nói vào sáng nay. "Và chúng tôi xin cộng đồng pháp thuật hãy giữ bình tĩnh."

Ông Fudge đã bị một số thành viên của Liên đoàn Ngăn chiến Quốc tế chỉ trích vì đã thông báo cho Thủ tướng dân Muggle biết về cơn khủng hoảng này. Ông Fudge bực bội nói:

"Vâng, quả thực là tôi phải làm như vậy, quí vị có hiểu không? Black là đồ điên. Hắn nguy hiểm cho bất cứ ai xui xẻo gặp phải hắn, dù là dân phù thủy hay dân Muggle. Tôi đã được ông Thủ tướng Muggle cam đoan là ông sẽ không hé một lời nào với bất cứ ai về lý lịch thật của Black. Và bây giờ thì tất cả chúng ta hãy đối mặt với chuyện này - bởi nếu ông ta tiết lộ thì còn ai tin ông ta nữa chứ?"

Trong khi dân Muggle được cảnh báo rằng Black có mang một cây súng (một loại đũa phép bằng kim loại mà dân Muggle dùng để giết lẫn nhau), thì cộng đồng phù thủy sống trong nỗi phập phồng lo sợ một cuộc thảm sát như cuộc thảm sát từng xảy ra cách đây mười hai năm. Lúc ấy, Black đã giết một lúc mười ba người, chỉ bằng một lời nguyền."

Harry nhìn vào đôi mắt âm u của Sirius Black, đó là phần duy nhứt của gương mặt hốc hác có vẻ sống động. Harry chưa từng gặp một con ma cà rồng, nhưng cậu từng nhìn thấy hình ảnh của chúng trong lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Tên Black này, với làn da trắng bệch như sáp, trông giống y chang một con ma cà rồng.

Remas chỉ liếc nhìn Harry một cái thâm ý nhưng ông cũng không nói gì. Harry nghe Stan nói về sự tích giết đi mười ba người bằng một lời nguyền của Black, về việc ông ta là tay sai đắc lực của kẻ mà ai cũng biết là ai, về việc nhà tù Azkaban kinh khủng như thế nào. Sau đó, từng người một. Quí hành khách phù thủy và pháp sư trong những bộ đồ ngủ và mang dép lê, trèo xuống tầng dưới của chiếc xe đò để xuống mặt đường. Trông họ đều hết sức hài lòng khi được ra khỏi chiếc xe.

Cuối cùng chỉ còn ba người Harry là hành khách duy nhứt trên xe. Stan vỗ tay hỏi:

-- Bây giờ đến quý ngài đấy, Remas, ngài muốn tới chỗ nào ở London?

-- Mayfair.

Stan dường như hơi kinh ngạc, giọng anh dợm hỏi:

-- Quý ngài đây sống ở đó sao? - Vẻ mặt của Stan trông hơi quái dị, nhưng nhận được cái gật đầu của Remas, anh ta cũng không nói gì nữa, chỉ báo cho Ernie địa điểm. Và đùng thêm một tiếng, chỉ trong vài hơi thở cả ba đã đến nơi.

Đường Mayfair là một con đường rộng lớn và cổ kính với các nhà nhà cao tầng san sát, mặt dù trời đã khuya lắm rồi nhưng Harry vẫn không thể không há hốc mồm trước sự hoa lệ của nơi này. Remas đưa Harry đi đến sâu bên trong, đến trước một tòa dinh thự độc lập nằm một góc trong quảng trường rộng lớn. Đó có thể được xem là một tòa lâu đài với phong cách xây từ thời trung âu với các tháp cao và mang một màu nâu nâu đầy cổ kính, dù không hỏi, Harry vẫn biết là tòa lâu đài này cũng đã có tuổi rồi, nhìn những mái ngói đã bạc màu dưới ánh sáng đèn, cậu biết là nó đã được bảo quản rất tốt. Trên chiếc taxi mà Remas đã thuê của một người Muggle để Harry không cần phải cõng Henry mọi lúc, Harry tò mò ngó ra đánh giá cái kiến trúc cổ kính này, nhưng khi đi vào khuôn viên lâu đài, Harry nhanh chóng bị chóng ngợp với sự rộng lớn của vườn cây, xe phải đi cả năm phút đồng hồ mới có thể đến trước cửa chính của lâu đài.

-- Mừng ngài trở về, ngài Remas! Và xin chào em, Potter! -- Vừa xuống xe, Harry đã giật nảy mình khi có người gọi tên mình, nhìn lại, không ngờ là Erik. Erik Elrwards - một đàn anh sắp học năm thứ năm ở Hogwarts thuộc nhà Ravenclaw, Elizabeth từng nói Erik là thân vệ riêng của cô ấy, anh là một người lịch thiệp và cũng rất tốt bụng nữa. Erik đứng trước cửa cuối chào cả hai, anh mặc dù vận trang phục của nam quản gia nhưng khí chất nhẹ nhàng của Erik làm anh trông điển trai hơn hẳn.

-- Ơ, ơ... Chào anh, Erik....

Harry lắp bắp đáp lời, xong, cậu đỡ Henry ra khỏi xe, Erik dở giúp tụi nó hai cái rương lớn và nhờ người mang vào. Dù Erik có ý muốn giúp Harry một tay để đỡ Henry đang bất tỉnh nhưng anh vẫn chưa kịp chạm vào Henry dù chỉ là một cọn tóc, Green đã hâm dọa táp bừa một cái trong không khí khiến Erik không thể làm gì hơn là tránh lui. Con vật này đã tỉnh lại từ lúc Remas khiến Henry ngất xỉu và nó cũng đã ghim luôn ông ta, nó đang rất tức giận khi thấy ông ấy làm hại đến vị tiểu chủ nhân của mình, mặc dù được Harry trấn an nhưng Green không thể không gầm gừ đe dọa với Remas khiến ông không thể nào lại gần Henry được.

Harry theo Erik vào trong lâu đài, đại sảnh rộng lớn như một sân Quidditch cỡ nhỏ, Remas đã xin phép đi trước và nhờ Erik an bài cho hai anh em cậu phòng ở, theo Erik lên tầng hai của lâu đài, Harry lại thấy choáng ngợp bởi sự lộng lẫy, xa hoa của tòa nhà này, cậu thề rằng đây chắc chắn là nơi hoa lệ nhất mà cậu từng gặp. Những chùm đèn pha lê treo khắp mọi nơi trong lâu đài, những bộ giáp hiệp sĩ được đặt theo dọc các hành lang khiến cậu cảm thấy như mình đang lạc vào một cung điện hoàng gia. Đến trước phòng dành cho khách trên tầng hai, Harry ngạc nhiên vì cũng có người đã đứng chờ tụi nó sẳn rồi.

-- William?

-- Chào Harry, khỏe không? -- William cười, vẫy tay chào cậu. William vốn trạc tuổi cậu và cũng học ở Hogwarts và ở nhà Ravenclaw như anh Erik, cậu bạn nhút nhát này luôn đi theo Elizabeth bất cứ nơi đâu.

-- Ơ, chào! -- Harry cũng quên bén rằng William cũng là người hầu cận của cô bạn Elizabeth đó.

-- Hai bạn thật là có những người đồng hành thông minh, xem này, tụi nó đã đến đây chỉ trước mấy bạn có năm phút.

William cười cười, đẩy cửa phòng ra, và xuất hiện ngay trước mắt Harry là cái cửa sổ mở tung trong phòng, nơi có hai con cú đã đậu sẵn ở đó.

-- Hedwig! Corn!

Harry vui mừng kêu lên, Erik đưa hai cái rương của hai anh em Harry vào phòng, xếp vào một góc, anh nói:

-- Chắc em đã có một cuộc hành trình dài Harry, nghỉ ngơi đi. Ngài Remas bảo rằng em có thể hướng ngài ấy hỏi tất cả vấn đề vào ngày mai, vậy nha, mai gặp!

-- Mai gặp, Harry, và cả Henry nữa! -- William và Erik chào cậu và ra khỏi phòng.

Cánh cửa đóng sầm một cái, tâm Harry cũng thở phào ra một hơi. Cậu nhìn quanh căn phòng rộng lớn trước mắt, bất đắc dĩ đỡ Henry nằm lên chiếc giường lớn đặt trong góc. Green đã nhanh chóng từ cổ tay Henry trường lên cổ tay cậu, nằm ở đó không nhúc nhích.

-- Được rồi, Green, mi không cần phải tức giận như thế, ngày mai rồi sẽ rõ ràng. Chỉ là Henry.... Không biết em ấy có kịp tỉnh lại không... nếu cái này có tác dụng....

Harry lấy từ túi quần ra chiếc đồng hồ quả lắc bỏ túi nhỏ màu đồng, đấy quả là món quà sinh nhất mà Elizabeth đã tặng cậu. Khi nhận món quà này cùng cái thiệp chúc mừng, Harry đã rất ngạc nhiên làm sao cô ấy biết được tình trạng không tốt của Henry nhưng những chuyện đã xảy ra khiến Harry đã có một vài suy đoán.

"Gửi Harry,

Chúc sinh nhật vui vẻ. Có lẽ cái này sẽ giúp ích được cho cậu và Henry, sử dụng nó thật tốt nhé! Mình nghĩ tụi mình sẽ nhanh chóng gặp mặt thôi...

P/s: Chỉ cần xoay nút chỉnh giờ là được!

Thân ái,
Elizabeth"

Harry nghĩ mình hiểu được câu "Nhanh chóng gặp mặt" trong tấm thiệp là chỉ những chuyện này. Cậu cũng phải bó tay chịu thua cô bạn này, nhưng thật ra cái đồng hồ này rất được việc, nó có thể kéo Henry ra khỏi những cơn buồn ngủ bất chợt và làm em ấy tỉnh táo hơn trong vài tiếng đồng hồ sau đó. Harry lưỡng lự cầm chiếc đồng hồ trong tay, xong cậu vẫn mang theo hi vọng hướng nó tới Henry, tay phải xoay một cái trên cái nút chỉnh giờ, một tiếng "cách" vang lên, nhưng làm Harry thất vọng là Henry chẳng có dấu hiệu gì là tỉnh lại hết. Remas nói đúng, chiếc đồng hồ không còn tác dụng gì với Henry cả... Harry đã quá mệt mỏi để có thể chống đỡ cơn buồn ngủ đang đánh sâu vào. Trong tiếng rúc in ỏi của hai con cú đang nhảy tưng tưng khắp căn phòng mới, Harry đã ngủ thiếp đi bên mép giường, tay phải nắm chặt tay Henry không buông. Nhưng điều cậu không ngờ là vào sáng hôm sau thôi, cậu sẽ biết được một bí mật lớn, một bí mật đã lưu truyền cả ngàn năm.....