Harry Potter And The New World

Chương 49: Cuộc Sống Đau Khổ Của Harry Bắt Đầu


Ba tuần lễ trôi qua một cách bình lặng đối với gia đình Arhlich và hai anh em Potter. Ý khoan, nó thể khoảng thời gian này bình lặng với Henry, có thể bình lặng đối với Elizabeth, có thể bình lặng đối với vợ chồng Arhlich nhưng tuyệt đối chẳng bình lặng chút nào đối với Harry Potter! Phải nói là, trong ba tuần lễ cuối cùng này, cuộc sống của cậu thật sự trải qua dầu sôi lửa bỏng, sóng to gió lớn. Mỗi đêm nằm ngủ, Harry luôn luôn sẽ gào thét trong mơ ba tiếng đau xé ruột gan:

"TẠI SAO A!!!"

Harry thật sự rất rất rất hối hận!!! Hối hận vì cái gì sao? Vì cậu đã sảng khoái ký vào cái khế ước ác quỷ và bán "linh hồn" mình cho "quỷ dữ" không một chút do dự. Mặc dù Harry có tâm đi phản kháng nhưng phản kháng một lần rồi lại thất bại một lần, Harry bây giờ chỉ biết ngồi xổm trong góc nào đó, tựa như mèo con bị bỏ rơi mà vụng trộm lau nước mắt ủy khuất của mình sắp sửa chứa đầy cả một bồn lớn.

Mỗi một ngày, cậu luôn bị dựng đầu dậy từ khi trời vẫn chưa có một tia sáng, Bị bắt chạy bộ hai trăm vòng quanh lâu đài trong vòng ba tiếng đồng hồ, hơn nữa tên "ác ma" kia còn "đặc thù phục vụ" cho cậu một con "đại bạch chó" thân cao nửa mét dài hơn một mét cùng "chạy" với cậu, để mỗi khi thấy cậu bắt đầu giảm tốc độ là lại ngoạm một miếng vào mông cậu. Đến khi hoàn thành bài chạy bộ, Harry thật sự vất vưỡng giữa lằn ranh sống và chết, chỉ muốn ngủ một giấc vậy mà lại bị kéo đi ăn bữa sáng... ừm, ngon hết chỗ chê. Tiếp sau đó, lại một trận hoàn toàn ngược đãi khi thực tập đấu tay đôi giữa phù thủy cho đến hết buổi sáng, đến trưa thì được hai tiếng đồng hồ nghỉ ngơi ít ỏi, nhưng Harry đau khổ nhận ra rằng cho dù cậu muốn nghỉ ngơi cũng là việc khó như lên trời. Sau một buổi sáng hàng hạ, toàn thân Harry, không, phải nói là từng thớ thịt của Harry đều đang kháng nghị, ngoài đau nhức vẫn hoàn đau nhức, Harry lúc đó thật sự khóc không ra nước mắt. Đến khi chiều thì bị nhốt trong cái thư viện khổng lồ của nhà Arhlich để học và thực hành những bùa chú và lời nguyền không trong chương trình học của một thằng nhãi con phù thủy chỉ vừa học xong năm thứ 2 ở trường pháp thuật, thậm chí còn sờ tới bùa chú cấp cao mà chỉ có các đàn anh năm cuối được động đến, Harry không biết là do mình được đặt cách sử dụng phép thuật ngoài trường hay là do lâu đài có thể tránh được tai mắt của Bộ Pháp Thuật mà cho dù cậu có thực hành bao nhiêu lời nguyền và bùa chú thì cũng chẳng kinh động gì đến bộ cả. Sau bốn tiếng tối tăm mặt mũi vì các loại bùa chú và lời nguyền, Harry được phép đến Hẻm Xéo vui chơi hai tiếng trước giờ ăn tối. Khi nghe được điều này, Harry thật cảm động suýt khóc, nhưng sau đó cậu lại muốn khóc ròng khi bị "ác ma" trả bài suốt một ngày học tập, nếu như không trả lời được hay trả lời sai thì sẽ bị hai chiếc lông ngỗng trừng phạt bằng cách cù lòng bàn chân đến khi nào Harry cười đến xoắn ruột thì thôi. Xong hết tất cả thì đã hơn chín giờ tối, Harry thật sự ngậm nước mắt mà đi ngủ.

Tuy vậy, trong cuộc sống đầy tăm tối của Harry vẫn có hai tia hi vọng mong manh để an ủi mình. Một là Green, con vật này sau khi cùng Henry trở lại thì thường xuyên ở bên cạnh Harry, và nó thật sự rất thông cảm cho tình trạng khốn đốn của Harry, mà, nhờ có con vật Green an ủi, tâm trạng Harry mới đỡ hơn rất nhiều. Nhưng cậu vốn không biết, Green chỉ vì tránh đi ma trảo của đại cầu lông Olive mới trốn sang chỗ cậu lánh nạn, may là Harry không biết, nếu cậu biết chuyện này chắc hẳn Harry lại phải kiếm góc nào đó ngồi xổm thỏa thuê khóc nháo một trận.

Thứ hai là Valentina, người phụ nữ hiền hậu và dịu dàng này luôn bảo cậu cứ gọi bà là dì Van. Valentina cho cậu một cảm giác vừa lạ lùng mà lại vừa hạnh phúc. Khi cậu thổ lộ điều này với cậu em trai, Harry nhận được một đáp án khiến cậu hơi sững người. Ra đó là tình thương của mẹ sao? Harry đã dành rất nhiều thời gian vào buổi tối để nghĩ về điều Henry đã nói khi đó, xong lại thầm vụng trộm cười ngây ngô. Harry chắc chắn mình rất quý người dì Valentina này, thậm chí có đôi lúc cậu sẽ thấy bóng dáng của má Lily trên người dì ấy. Nhưng điều đáng thất vọng là cậu chỉ có thể bắt gặp Valentina vào bữa điểm tâm sáng và bữa tối mà thôi. Nghe Elizabeth nói, Valentina là lương y trong bệnh viện Thánh Mungo, dạo gần đây không biết có chuyện gì xảy ra mà bà lại tất bật dữ dội, có khi còn không về nhà dùng bữa tối, tin đó đã làm Harry suy sụp cả một đoạn thời gian. Nhưng, Harry còn chẳng buồn phiền được bao lâu thì đã bị hành xác thê thảm đến nổi cậu không có hơi đâu mà đi lo nghĩ những chuyện khác. Tuy vậy, Harry vẫn không quên lời hứa hẹn của hai đứa bạn thân, mỗi chiều, khi được nghỉ hai tiếng để vui chơi, Harry thường sẽ cùng Elizabeth, Henry và cả William đi loanh quanh khắp Hẻm Xéo để tìm bóng dáng hai đứa bạn của tụi nó, nhưng làm Harry phiền muộn là tụi nó vẫn chưa tìm được người, nhất là trong đám đông đang ngày càng tăng lên khi mà ngày nhập học ở Hogwarts sắp tới gần này.

Có nhiều học trò trường Hogwarts kéo đến Hẻm Xéo để sắm sửa cho niên học mới chẳng bao lâu nữa sẽ bắt đầu. Harry cũng có gặp mấy đứa bạn cùng chung ký túc xá Gryffindor như Seamus Finnigan và Dean Thomas trong tiệm Trang bị Quidditch Chất lượng cao. Hai đứa nó cũng vô tiệm này để ngó hau háu cây chổi thần Tia Chớp - mẫu mới nhất và nhanh nhứt xưa nay, lần đầu tiên Harry thấy cây chổi duyên dáng này, cậu đã suýt chút không rời mắt khỏi nó được (Tụi Dean có vẻ rất bất ngờ với hình tượng mới của Henry). Harry cũng tình cờ đụng đầu Neville Longbottom ở bên ngoài tiệm Phú Quí và Cơ Hàn; cậu bé có gương mặt tròn quay và chúa là hay quên này dường như bỏ đâu mất cái danh mục sách giáo khoa cần có cho năm học tới. Tụi Harry không dám dừng lại trò chuyện với Neville vì lúc ấy Neville đang bị bà của mình - một mụ phù thủy trông thật khiếp đảm - mắng té tát đến nỗi người đi ngang qua thôi cũng tối tăm cả mặt mũi.

Dạo gần đây Henry đang cùng Elizabeth học chơi một loại nhạc cụ, tên gọi là gì ấy nhỉ, hình như là một loại kèn tên là Harmonica với hình dạng như một chiếc bánh xốp với hơn mười cái lỗ mà theo Elizabeth nói rằng chỉ cần thổi không khí vào thì nó sẽ phát ra tiếng. Mà, Harry cũng phải công nhận rằng âm thanh nó tạo ra rất dễ nghe.

Harry đã bắt đầu buổi chạy bộ thường nhật của mình, và đương nhiên là có cả chú sói trắng Titus làm bạn. Thời gian gần đây, Harry đã quen với việc thức dậy sớm như thế này rồi nên cũng không cảm thấy mệt mỏi bao nhiêu. Đấy cũng là công của chú sói trắng phía sau lưng cậu cả, mỗi sáng chính Titus đã đánh thức cậu dậy, thời gian đầu thật là khổ sở đối với Harry, bởi vì cậu vốn không thể dậy nổi vào cái giờ mà gà còn chưa gáy đó, khoảng thời gian đó, Titus luôn phải ngoạm một cái thật đau vào mông cậu khiến cậu nhảy dựng lên đến nổi bay luôn cơn buồn ngủ thì Harry mới miễn cưỡng ra khỏi chăn. Harry vừa chạy vừa điểm lại những đau khổ mà mình đã chịu, cậu vừa nhớ lại mà lại vừa khóc không ra nước mắt. Nhưng giờ đây Harry không còn như Harry của ba tuần trước chỉ chạy chưa đến một trăm vòng thì đã ỉu xìu đến đứng còn không nổi. Harry hiện tại có thể dễ như ăn bánh mà hoàn thành một trăm vòng mà không thở dốc lấy một hơi.... đương nhiên là có sự trợ giúp nho nhỏ như thể loại bùa gia tốc, bùa nhẹ tênh, nếu không, bắt cậu dùng tự thân thể lực mà chạy chắc chắn cậu đã đi đời từ thưở nào rồi. Nhưng hoàn thành hai trăm vòng chạy cùng với duy trì hiệu lực của hai loại bùa chú này cũng làm hao hết ma lực lẫn thể lực của Harry.

-- Oái, oái, từ từ nào Titus! Cho ta nghỉ thở một ngụm đã nào! -- Harry nhanh chóng tăng tốc khi nhận ra cái mồm to như chậu máu của Titus lại đang măm me cái mông của cậu. Lúc này, Harry lại nghe đâu đó vẳng lại tiếng kèn quen thuộc, khóe môi hơi nhếch, xong, cậu lại nhanh chân hoàn thành cho xong hơn năm mươi vòng cuối cùng.

"Tu~~Tu~~Tu~~~Tút~~"

Một giai điệu nhạc Jazz nhẹ nhàng vang lên, quanh quẩn mãi trên không, khiến bất cứ ai nghe được đều không tự chủ được mà thư giản tâm thần. Harry tuy đã nghe qua giai điệu này rất nhiều lần nhưng cậu không thể cưỡng lại sức cám dỗ từ giai điệu này, như thể có một ma lực vô hình đang bám lấy cậu, quấn lấy linh hồn cậu khiến cậu không thể nào làm gì khác hơn là lẳng lặng ngồi yên một góc mà nghe say sưa ngon lành. Phải nói là Henry rất có năng khiếu chơi kèn Harmonica, chỉ trong vòng vài ngày được Elizabeth chỉ cho vài mẹo nhỏ, em ấy đã có thể thành thạo chơi được khúc nhạc này, mặt dù đôi khi có sai nhịp hay lệch nốt một tí....

Nhưng nghe vẫn rất hay....

"Ríu, ríu!~~"

"Rúc~~"

Năm cái bóng đen từ đâu bay đến, đột ngột đậu trên người Harry khiến cậu chàng suýt chút thì ngã ngửa. Hai bên vai cậu là hai chú cú tuyết trung thành Hedwig và Corn, trên hai đầu gối thì có hai con chim ưng một lớn một nhỏ với bộ lông hai màu nâu nâu như hạt dẻ xem vẫn vài chiếc lông vũ màu đỏ chói mắt. Đó là hai cha con chim ưng Lucis và Jeny, Lucis là chim đưa thư của Remas và Valentina, còn Jeny là nàng chim duyên dáng của Elizabeth. Và thứ làm Harry dở khóc dở cười nhất là cục banh lông trên đầu cậu đang bới tóc cậu để tìm vị trí thoải mái mà cuộn mình nghe nhạc. Harry đã gặp qua trái cầu lông Olive này, và cậu càng kinh ngạc hơn khi nhận ra Olive có đến Ba chiếc móng vuốt, đến Henry cũng không biết Olive thuộc giống gì, nhưng Olive rất thông minh, mỗi lần cậu vụng trộm trốn tập luyện , trái cầu lông này luôn là kẻ đầu tiên tìm ra cậu. Điều đó làm Harry hận nghiến răng, nhưng cậu vẫn không thể làm gì được chú chim này cả, chỉ đành bất đắt dĩ ngồi yên đó, nhìn bóng lưng quen thuộc đang ngồi vắt vẻo trên ban công sân thượng đang chăm chú chơi kèn.

Tiếng kèn vang mãi, làm rung động biết bao người đã thức giấc, có thể thấy một làn sóng ma lực từ chiếc kèn Harmonica được làm thủ công từ gỗ cây nhựa ruồi trên tay Henry, khuếch tán ra xung quanh lâu đài, những con gia tinh chăm chỉ trong lâu đài là những sinh vật đầu tiên nghe tiếng, chúng tạm ngừng công việc trong tay, mê mẩn trong tiếng nhạc diệu kỳ, sau đó lại là Elizabeth, cô bạn này thật ra đã dậy từ rất sớm để quan sát Harry chạy bộ từ cửa sổ phòng của mình, Elizabeth không nghĩ đến Henry lại có thể nhanh chóng thành thạo chơi loại kèn Harmonica này như thế. Ban đầu, cô muốn Henry thử chơi một loại nhạc cụ nào đó để xem xem có thể điều hòa dòng ma lực của cậu ta không, nếu thành công, Henry sẽ không cần phải liên tục lâm vào ngủ sâu để tiêu hóa nguồn ma lực khổng lồ của mình, nhưng cô không nghĩ đến là, cách này có hiệu quả, hơn nữa hiệu quả còn rất tốt, ma lực của Henry vốn rất hiền hòa, phát tiết ra một lượng lớn sẽ không gây ra ảnh hưởng không tốt nào cho những thứ xung quanh, ngược lại còn khiến mọi sinh vật sống lâm vào một loại cảm giác thư giãn tinh thần. Elizabeth chợt nghĩ đến, có lẽ người mẹ cuồng công việc của cô cần cái này để giải tỏa áp lực đây. Mà, đúng như ELizabeth đã nghĩ, Valentina thật sự cần giải tỏa áp lực mà mình đã gánh trong hai tuần lễ.

Phối phương dược tề của Henry đã gây lên oanh động không nhỏ cho giới độc dược, một số ít lương y trong St. Mungo thì tin tưởng danh tiếng của gia tộc Arhlich và đồng ý thử trị liệu theo cách mà Valentina đã trình bày, nhưng số lớn người còn lại thì không ngừng lớn tiếng nghi vấn, không phải bọn họ không chấp nhận loại dược tề này, mà là họ chưa bao giờ nghe nói có loại dược tề nào có thể chữa trị di chứng của lời nguyền tra tấn - một trong ba lời nguyền không thể tha thứ. Họ không muốn đặt bệnh nhân của mình vào tình huống nguy hiểm khi vẫn chưa có một chứng nhận nào đảm bảo rằng loại dược tề này có hiệu quả mà không có tác dụng phụ nào đi kèm. Đến nỗi, cao tầng của bệnh viện cũng không đồng ý tiến hành trị liệu ngay mà phải đợi được chứng nhận từ một số độc dược sư có uy tín, họ còn muốn một liều của loại dược tề này để tiến hành nghiên cứu nhưng Valentina lại không chịu lấy ra, cô cũng có tâm tư riêng của mình. Loại dược tề này chỉ đủ liều lượng để điều trị cho hai nạn nhân, mà chúng lại là những liều cuối cùng, mất một liều cũng là một sự hao hụt mang tính mãi mãi. Vì hai người bạn của mình, Valentina đã tự ý quyết định, cô đến gặp ông bà Longbottom và trình bày về phương pháp trị liệu này cho họ, và cũng nói đến tính không chắc chắn của loại dược tề này, nhưng họ lại đồng ý thử trị liệu, mặt dù họ biết đây là một lần đánh cược nhưng thà bám lấy một tia hi vọng mong manh còn hơn tuyệt vọng sống trong bóng tối.

Cao tầng bệnh viện cuối cùng cũng nhượng bộ, tuy nhiên bệnh viện sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào nếu như không thể trị tốt cho hai bệnh nhân nhà Longbottom và Valentina phải chịu hoàn toàn trách nhiệm với người nhà bệnh nhân nếu có sự cố không mong muốn. Cái kết của nó đã khiến Valentina như trút được gánh nặng, khoảng thời gian này thật sự rất áp lực đối với cô, nhưng nó lại cho cô hi vọng. Frank và Alice đã dùng dược tề đó được ba ngày, và bây giờ chỉ việc đợi thôi, đợi đến một năm sau, khi kỳ tích phát sinh.....