Thú Tu Thành Thần

Chương 2: Hóa thành hung thú


Sau khi bỏ đi hắn ta trở thành sát thủ và mất hai năm hơn để trả thù, hôm nay là ngày hắn ta rửa tay gác kiếm, hắn thầm nghĩ:

“Cuối cùng cũng đến lúc bỏ qua quá khứ làm lại cuộc đời rồi, trước tiên phải kiếm cho mình một cô vợ cho bớt cô đơn đã.”

Đáp máy bay về thành phố từ sớm, lúc này hắn đang ở trong biệt thự cao cấp hưởng thụ ly rượu ngon.

“Ầm”

Mười món bảo vật đâm vào biệt thự của hắn, tạo ra một vùng không gian rực lửa.

Trong tích tắc bất ngờ, Băng Thần mất đi khả năng cảm nhận của mình. Nhưng mà chỉ trong một tích tắc đó cả cuộc đời hắn hiện ra. Cuối cùng hắn chẳng còn gì mình có thể làm nữa sống tiếp chỉ có hối hận và tự trách.

Băng Thần trong lòng thầm nghĩ:

“Nếu có kiếp sau ta sẽ sống hết sức vì mình, hận thù qua hết, những thứ kiếp này ta chưa có, nữ nhân, danh vọng ta đều sẽ gom cho bằng được. Không còn gì có thể giới hạn ta nữa.”

Thánh Nguyên đại lục phía đông ven bờ rừng một quốc gia nhỏ tên là Thanh Vân quốc

, bìa rừng một lỗ đen hiện ra, trận pháp xuất hiện rồi biến mất chỉ để lại hai đốm sáng lơ lửng bay qua lại. Một trong chúng bay lại gần đống đồ cũng chính là những gì của căn phòng kia khi qua lỗ đen.

Đồ đạc ngổn ngang như bãi rác rưởi nhìn hỗn loạn vô cùng. Nhưng mà chẳng có ai quan tâm đến việc này dù sao Yêu thú tranh đấu âm thanh tranh đấu vẫn lớn hơn nhiều. Mà một trong hai đốm sáng phát ra âm thanh nghi ngờ.

Sát Thần Kiếm nghi hoặc:

“Có thật đây là chủ nhân tương lai của chúng ta không thế mới chỉ va chạm nhẹ đã thành ra thế này rồi. Thiên Thư lão đại ngươi có nhầm không thế?”

Thiên Thư không rảnh để ý tên kia, hắn còn dang bận tiêu hóa số tin tức từ ký ức của Băng Thần và điện thoại.

Chìm đắm một lúc thì hắn có vẻ tìm kiếm thông tin gì đó thú vị lắm. Giống như chúng có thể giúp hắn đạt được mục đích của mình đã đề ra từ trước khi rời bỏ Thần giới.

Thiên Thư lẩm nhẩm:

“Mai Hân? Hệ thống trò chơi? Nhiệm vụ? Thú vị rồi đây.”

Tiếng cười vô cùng nhẹ nhàng nhưng hắn ta tự sướng thì đã bị Sát Thần Kiếm phá ngang. Nhưng mà cũng giúp hắn tập trung vào việc chính mình phải làm ngay lập tức không thể trần chờ.

Sát Thần Kiếm hơi nghi hoặc nói với Thiên Thư:

“Thiên Thư lão đại ta nghe lão lục nói Chiến thần chưa đồng ý với Trí Tuệ thần mà bỏ hắn đi ta có hơi áy náy.”

Thiên Thư thầm nghĩ cái kẻ ngu si, lúc nào đó lại mất thời gian giải thích để thứ đầu đất này hiểu rõ tình hình. Có vẻ ngu ngốc cũng rất phiền hà đúng là heo đồng đội may mà còn có mình trấn giữ.

Thiên Thư khinh thường lên tiếng:

“Nói ngươi kẻ mạnh nhất trong Thập đại bảo vật nhưng ngươi quá ngốc, ngươi nghĩ ở lại Thần giới sao.”

Sát Thần Kiếm cũng rất tức nhưng không sai thậm chí chính hắn cũng phải công nhận, nếu không hắn làm sao lại thành lão nhị mà Thiên Thư lại là lão đại.

Sát Thần Kiếm hào hùng nói:

“Ở lại thì cùng lắm bị hắn ta luyện hoá thôi.”

Thiên Thư khinh bỉ:

“Thế ta hỏi ngươi tại sao Sinh Mệnh Ngọc Điệp và Nguyên Tố Thần Thạch vẫn đi theo chúng ta?”

Sát Thần Kiếm ngẩn ra:

“Đúng nhỉ Sinh Mệnh Ngọc Điệp là linh hồn em gái của Sinh Mệnh Nữ Thần Hóa thành, còn Nguyên Tố Thần Thạch thì càng không phải nói, người đầu tiên phản đối Trí Tuệ thần là Nguyên Tố Nữ Thần sao.”

Sát Thần Kiếm đau khổ suy nghĩ nhưng mãi vẫn chả ra cái gì, Thiên Thư đành phải lên tiếng. Nếu không tên cố chấp này sẽ tẩu hỏa nhập ma mà nổ tung không biết chừng. Đặc biệt khi hắn trong thần thức Băng Thần đã hóa hình thành người.

Một đại hán khôi ngô vò đầu bứt tóc sau lại đăm chiêu nhìn chả ra thể thống cống rãnh gì cả.

Thiên Thư lắc đầu nghiêm túc nói:

“Bây giờ không phải lúc để giải thích, việc quan trọng giờ phút này là phải tìm được thân xác cho vị chủ nhân này. Chúng ta có ba canh giờ để tìm kiếm với trạng thái của chúng ta bây giờ chỉ có thể tìm ở quanh đây thôi.”

Thiên Thư lại nói:

“Ưu tiên nhân loại trước sau đó phải là nam, tốt nhất là trưởng thành nhan sắc cũng nhìn cho được một tý.”

Sát Thần Kiếm thầm than:

“Giữa đêm không biết tìm thấy người không mà còn yêu cầu này nọ thật là khó hiểu qua đi cứ tự làm khó mình.”
Hai đốm sáng bay lơ lửng khắp nơi tìm kiếm nhưng gần ba canh giờ vẫn chưa thấy bất kỳ một nhân loại nào trong phạm vi của bọn họ.

Nhưng thế nào họ cũng không thể ly khai trận pháp quá xa lại phạm vi dò tìm rất thấp lên chỉ thây cây cối và một vài loài dã thú chả có một nhân loại nào cả.

Sát thần Kiếm cảm thấy rất gấp nói với Thiên Thư:

“Thiên Thư lão đại không có thân xác phù hợp.”

Nhưng lòng thầm nghĩ:

"Tìm được mới là chuyện lạ đó giữa đêm khuya trong rừng tìm nhân loại sao tìm thấy, mà thời gian chỉ có ba canh giờ Vân Mệnh Ngọc chi ngôn thì đành tin thôi.

Thiên thư cũng đang rất gấp bản thân hắn tin tưởng lão lục Vận Mệnh Ngọc một cách tuyệt đối, bởi nếu không có hắn thì không ai phát hiện ra việc của mấy vị thần bàn tính với nhau.

Bỗng nhiên từ đằng xa có một con hồ ly chạy tới, Thiên Thư vui vẻ:

“Thấy rồi.”

Quá gấp lên hắn đành làm đại thôi, so với đám dã thú kia hồ ly có vẻ thông minh và đẹp đẽ hơn rất nhiều. Tuy chỉ nhìn sơ nhưng hắn có thể thấy thông tin của tiểu hồ ly cũng vô cùng tốt, chỉ có điều không là nhân loại và bây giờ quá yếu mà thôi.

Sát Thần Kiếm lo lắng nói:

“Đó là hồ ly mà lão đại, hắn ta là con người ta sợ hắn tỉnh dậy không chịu nổi cú sốc này.”

Con hồ ly này là thú nuôi của cháu gái đại tướng quân đương triều Nhạc Thanh Thanh vốn hôm nay chạy thoát khỏi thành đang vọt thẳng đến rừng không biết nguy hiểm đang đến gần bỗng nhiên một luồng sát khí khủng khiếp vọt tới khiến nó sợ chết đứng ngay tại chỗ.

Có thể nếu biết trước vừa ra đã gặp tử vong chắc chắn nó sẽ không ra khỏi vòng tay của Nhạc Thanh Thanh. Mà ở lại làm một con có tiền đồ vô hạn yêu thú dù sao ngày ngày ăn no ngủ kĩ mắc gì phải bỏ mạng như thế này.

Thiên Thư bắt đầu thi pháp:

“Nhập hồn”

Sau đó linh hồn của Băng Thần như đạn pháo đập vào thân thể của con hồ ly hai đuôi. Thân thể hồ ly hơi giật lên một tý sau đó lại nằm im lìm không động đậy.

Thiên Thư thở phào nói:

“Xong việc rồi giờ chúng ta thương lượng làm sao tạo ra một chủ nhân như ý.”

Sau đó thành thục bay vào thức hải của Băng Thần để thực hiện các bước tiếp theo Sát Thần Kiếm nhìn lần nữa trên đất hồ ly rồi bay vào thức hải.

Băng Thần bất tỉnh mà không biết những chuỗi ngày đầy kích thích sắp tới của mình vẫn chỉ nằm yên. Dần dần hắn từ từ tỉnh lại sau cả cơ thể ra rời như người bệnh lâu ngày mới xuống giường vô cùng khó chịu.

Cưỡng ép đầu óc hỗn loạn thân thể vô lực dần dần khôi phục khí lực sau đó đứng lên đi đến ven bờ sông cách đó không xa. Nhìn vào mặt nước Băng Thần thở dài một tiếng vô lực. Trong nước là một con tiểu hồ ly bé xíu với hai chiếc đuôi dài ngang thân thể nhìn vô cùng dễ thương.

Có lẽ cho hắn làm súc sinh vì trừng phạt hắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại mình được sống thêm một kiếp nữa là rất tốt rồi. Với kiến thức của hắn thì có lẽ sống trong rừng không đến nỗi nguy hiểm quá nhiều.

Dù sao kiếp trước tập luyện làm nhiệm vụ phần lớn cũng ở trong rừng xanh nhưng hắn không biết điều hắn nhìn thấy trong một phút tiếp theo sẽ thay đổi ý nghĩ này của hắn.

Băng Thần nuốt nước miếng thầm nghĩ:

“Thật sự có báo ứng ư, ta giết nhiều người vậy bây giờ phải làm súc sinh. Kệ nó đi bắt con gà ăn đã rồi tính tiếp.”

Nhưng khi quay lại đằng sau hắn lập tức cứng họng một con gà cao hơn một mét đang nhìn hắn rỏ rãi.

Không kịp để bất ngờ da gà nổi lên, nhìn vào mắt con gà chỉ thấy hiện lên:

“Bữa trưa đây rồi.”

Không lẽ báo ứng hóa thành súc sinh chỉ là phần đầu ăn bị một con gà ăn thịt mới đủ, thế thì hồn phi phách tán có lẽ tốt hơn rất nhiều.

Khung cảnh đẹp đẽ lại vô cùng kì quặc bờ sông non xanh nước biếc một con gà đang muốn ăn thịt mà lại còn là thịt cáo. Dị giới thật kì quặc, tiếng chim hót vẫn vang lên như tiếng cổ động “ăn thịt nó”

Băng Thần thầm nghĩ:

“Làm sao thoát đây?”

Ý nghĩ duy nhất của Băng Thần trong những giây phút này. Nhưng mọi thứ đều vô cùng bất lợi cho hắn. Người ta thường có câu “quay đầu là bờ” nhưng ở đây quay đầu là đi xuống sông tất nhiên hắn biết bơi nhưng sông rộng như thế này với thân thể này hắn không dám chắc mình sẽ bơi được bao xa.

Lại không biết dưới nước có cá khổng lồ đang chờ hắn hay không, tình cảnh này giống như mày muốn chết khô hay chết ướt. Hắn vừa tới dị giới đã gặp phải tuyệt cảnh ư, ít nhất phải để hắn ăn no chứ không lẽ làm quỷ đói.

Người khác có lẽ không tin vào ma quỷ nhưng hắn tin hắn giết người từng gặp phải oan hồn nhưng khi hắn giết quá nhiều sát khí của Băng Thần dọa sợ bọn chúng.

Nghĩ đến cảnh linh hồn của mình sẽ phải nhìn thân xác của mình bị con gà ăn thịt là hắn kinh vãi cả ra.