Thú Tu Thành Thần

Chương 74: Vũ Đế hiện thân


Băng Thần cũng không biết khởi đầu này lại không bị người chủ trì quá quan tâm bởi vì có sự việc quan trọng hơn xảy ra.

Phía trên bầu trời thật cao bỗng nhiên có âm thanh truyền xuống tai của Tùng Khánh.

Âm thanh nói:

“Khánh nhi lên bái kiến sư tổ của ngươi gọi thêm cả đám người kia nữa miễn cho họ đàn gảy tai trâu.”

Tùng Khánh truyền âm cho đám người:

“Các ngươi theo ta bái kiến ngài ấy có thể mang theo người. Thế nhưng lên lựa chọn những kẻ có chút cân lượng một chút.”

Làm đế vương họ sao lại không hiểu người kia lộ diện hẳn để đảm bảo cho những thiên tài được lựa chọn. Mà hoàng gia khó có khả năng ngăn chặn chuyện trả thù của các đại gia tộc lớn vì họ có thể chẳng thua gì hoàng gia.

Mà ví dụ điển hình chính là Nhạc gia của Thanh Vân quốc mà Nhạc Thiên Quân cũng là đồ tôn của người kia. Vài chục bóng người đằng không bay lên xuyên quá mây xanh thì thấy giữa không trung hai người.

Mà một người đang khom lưng đứng hầu bên một người khác. Mà người khom lưng kia thì họ rất nhiều người ở tầng thứ của họ đều biết. Đó chính là cựu viên trưởng của Thiên Nguyên học viện Vương Vấn.

Hắn ta cũng là người mạnh mẽ nhất mảnh đại lục này nhưng hắn đang cúi người khom lưng như một người hầu vậy. Thế thì người kia là ai thì họ cũng đã đoán ra được thế nên rất nghiêm túc cúi mình.

Cảnh tượng này có vẻ khó tin nhưng cường giả mạnh nhất và thập Đại Hoàng Đế đều cúi đầu. Bọn họ đám chủ không phải người ngu lên cũng cúi đầu theo dõi kỳ biến.

Nhất làm bọn họ trố mắt chính là vài chục tấm gương trôi nổi trên không trung. Và nó không ngừng chuyển qua lại giữa các thí sinh của cuộc thi.

Thủ đoạn thế này thì không ai có thể làm được mà khi người kia đi lại họ mới nhớ ra mình đang đứng trên mây. Thế nhỉ họ cảm thấy phía dưới chân như một sàn nhà được lót gạch men sứ.

Bọn người vốn cao cao tại thượng lúc này không ai dám ngước mặt lên nhìn người kia chỉ có thể dời sự chú ý của mình. Và nơi tốt nhất chính là mấy tấm gương kia cũng chính là những thí sinh đang thi đấu với nhau.

Ngay lập tức có những người tỏ ra vô cùng kinh dị khi thấy Thú Vương cửu cấp có hơn chục đầu đang du ngoạn khắp khu rừng.

Quay trở lại với Băng Thần hắn vẫn đang quan sát cuộc đồ sát đẫm máu kia. Với khoảng cách an toàn này thì hắn tự tin con báo khổng lồ kia lại đây cũng sẽ bị hắn âm chết.

Đến khi nó giết đến người cuối cùng xong thì lặng im bỏ đi như nó vừa dẫm chết mấy con kiến. Mà sự thể hiện của nó được lão giả ánh mắt khen ngợi điều này khiến Hoàng Kim hổ vui mừng.

Mà cũng có vài người ánh mắt xám xịt vô cùng bởi vì những người vừa chết có nhân của bọn hắn. Sau đó trạng thái của bọn họ lúc vui lúc buồn khi đắc ý lúc bất lực.

Những người kia được coi là báu vật của gia tộc hay thế lực chết đi mà còn cả việc mất đi cơ hội được người kia coi trọng. Cơ hội một phát lên mây thì ai chả thích chả mong cho con cháu mình thành công.

Thế nhưng họ vẫn chỉ thấy một gương mặt bình thản đến lạ thường khiến họ lại thất vọng. Nhưng dù thế họ vẫn âm thầm quan sát tất cả mọi thứ để xem người này sẽ động dung.

Vương Vấn nói với lão giả:

“Sư phụ ngài có quan sát được hạt giống tốt nào không.”

Lão giả này là sư phụ của Vương Vấn người sáng lập Thiên Nguyên học viện tại và đặt tên cho Đại Lục Thiên Nguyên Vũ Đế Vương Thiên Thu. Đồng thời cũng là giáo viên tại Thiên Nguyên học viện tổng bộ.

Vương Thiên Thu vuốt râu trầm giọng nói:

“Cũng chút người tạm được nhưng chưa thể hiện quá nhiều hi vọng ta sẽ có nhiều niềm vui bất ngờ. Lần này ngươi và tiểu tử Tùng Khánh phải trông nom thật kĩ đây đã là cơ hội cuối cùng.”

Vương Thiên Thu chăm chú một lát rồi nói tiếp:

“Lần này nếu bọn họ biểu hiện tốt ta sẽ có lý do cân nhắc ngươi trước tổng bộ học viện. Cho ngươi đào tạo một thời gian để làm lão sư nhưng trọng yếu là đám tiểu tử thể hiện đến đâu.”

Vương Vấn chắp tay nói:

“Cẩn tuân sư phụ dạy bảo ta biết phải làm sao.”

Băng Thần đám đang ngẩn ra vì hắn ta như là lên cơn tuy đi rất chậm nhưng cũng gặp một số đội ngũ. Mà Băng Thần cứ cười rồi lao vào cho bọn họ một trận sỉ nhục rồi thả đi.
Buồn cười nhất là hắn ta sau đó gặp gì cũng hếch mặt lẩm bẩm cái gì đó mà họ nghe không rõ ràng lắm. Chuyện đang xảy ra làm họ có chút bối rối vì chỉ huy của họ vừa chạy tới đá một con Thạch Ngư đang phơi nắng.

Nhìn Băng Thần thế Lăng Phong hỏi Trình Vân người nữ nhân đầu tiên của thiếu gia.

Lăng Phong hỏi:

“Thiếu gia làm sao thế Vân cô nương có phải tu luyện ra vấn đề gì không.”

Trình Vân trả lời:

“Hắn nói đây là việc phải trải qua như khi hắn ăn liền vài canh giờ trong yến tiệc hoàng cung vậy. Đến lúc nào đó thì sẽ tự hết mà thôi các người không cần lo lắng làm gì.”

Quả nhiên sau vài tiếng Băng Thần bình tĩnh trở lại như không có chuyện gì từng xảy ra. Trên không trung thấy Nhạc Thiên Quân lo lắng Vương Thiên Thu giải thích.

Vương Thiên Thu nói:

“Mỗi cái Yêu thú huyết thống quý giá đều có lúc như thế càng cao quý càng gàn dở. Ta trước kia từng bị một đầu Kim Cương Cẩu cắn vào chân hai năm không nhả.”

Những cuộc đụng độ nhỏ giữa các tổ đội yếu diễn ra liên tục khiến lượng người suy giảm nhanh chóng. Có người bị giết có kẻ giao ra ngọc bài đi ra khu rừng này tuy nhiên điều Băng Thần đợi chờ vẫn chưa đến.

Điều này khiến Băng Thần cảm giác không an toàn được nâng cấp lên một mức độ mới. Thế nhưng nhờ khả năng mới được hệ thống tặng khi vượt qua qua kiêu ngạo kiếp khiến hắn yên tâm.

Vốn dĩ hắn khá nhạy cảm với những ánh mắt hành động của người khác giờ thì không cần thiết phải đoán. Hệ thống cho hắn thêm một loại chỉ số nữa là độ thiện cảm.

0 - 10: Không đội trời chung

11- 20: Căm ghét

21- 30: Không ưa

31- 40: Phản cảm

41- 50: Xa lạ

51- 60: Thiện cảm

61- 70: Yêu thích

71 - 90: Trung thành

91 -100: Tử trung

Bỗng nhiên có một cảm giác bị theo dõi ập tới Băng Thần lập tức ra lệnh.

Băng Thần đột nhiên nói:

“Tất cả mọi người dừng chân nghỉ ngơi kiếm củi khô nhóm lửa.”

Cả đám tản ra vờ như nhặt củi nhưng thật ra họ chỉ tìm thời cơ để ném một cái bọc nhỏ rồi mau chóng cầm ít củi trở lại. Băng Thần thấy tất cả trở lại thì cao giọng.

Băng Thần thản nhiên nói:

“Ra đi chúng ta phải giải quyết nhanh mọi việc chả nhẽ các người đông như thế lại sợ chúng ta.”

Hắc Vân Phi dẫn theo người xuất hiện trước mặt Băng Thần vũ khí cũng rút ra. Bọn họ thật sự có ý định giải quyết nhanh đám người Băng Thần.

Băng Thần cũng hừ nhẹ một tiếng tay đưa ra hẳn là muốn lấy vũ khí từ giới chỉ không gian ra.