Hệ thống thay đổi vận mệnh

Chương: Thiên hạ nhất yến


Mặt trời lặng lẽ khuất sau ngọn núi. Theo đó, màn đêm nhanh chóng buông xuống, bao trùm toàn bộ cánh đồng cỏ cũng như mặt nước hồ Cô Tô. Giống như những nhạc công thầm lặng, từng tiếng dế mèn bắt đầu vang lên, khuấy động không gian tịch mịch của màn đêm u ám. Như thường lệ, mặt trăng chậm rãi leo qua tán cây, đem ánh sáng dịu dàng của mình phủ lên vạn vật. Dưới ánh trăng, mỗi khóm hoa, mỗi ngọn cỏ đều trở nên lung linh mờ ảo khó tả.

Trên đồng cỏ, một bóng đen đang không ngừng lướt đi một cách quỷ dị giữa những gò đất trống. Cái bóng ấy lách trái rồi lại vọt phải, tiến lên rồi lại lùi xuống, không ngừng đổi hướng ở những góc độ vô cùng quỷ dị. Cùng với âm thanh bước chân va chạm lên mặt đất là những tiếng vi vu giống như có thứ gì đó đang bay trong gió. Những tiếng phầm phập liên tục vang lên từ thân gốc đại thụ nằm không xa kế bên. Âm thanh càng lúc càng dồn dập, nhịp điệu càng lúc càng quỷ dị. Giống như đạt đến cực hạn, cái bóng đen quát lạnh một tiếng, tiếp đó một chuỗi âm thanh kim loại va chạm vang lên không ngừng nghỉ. Nếu nghe kĩ có thể nhận ra chuỗi âm thanh ấy vang lên chín lần đồng thời tại chín vị trí khác nhau trên thân cây đại thụ.

Cùng lúc ấy, cái bóng đen trên đồng cỏ cũng dừng lại. Nếu ở đây có kẻ khác, chắc chắn sẽ há hốc mồm không tin nổi bởi thủ pháp ám khí cao minh vừa rồi cùng bộ pháp quỷ dị đến cùng cực trước đó lại do một tên nhóc trông như mới tám, chín tuổi gì đó thi triển ra.

Nhìn chín dấu vết để lại trên thân cây, gương mặt non nớt của cậu bé nở một nụ cười thỏa mãn. Vỗ nhẹ bụi bặm bám trên quần áo, cậu bé lẩm bẩm:

“Cửu tinh liên châu, quỷ ảnh cửu biến đều luyện thành. Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ cùng Ám Khí Bách Giải rốt cục cũng tiến thêm một bước.”

Nhưng rất nhanh vẻ mặt cậu ta lại trở nên nặng nề, chất giọng cũng biến thành đắng chát:

“Tiến bộ rồi thì sao chứ. Mộ Dung Phục ơi là Mộ Dung Phục. Tại sao thế giới này có bao nhiêu người đoản mệnh như thế mà hệ thống lại chọn ngươi. Đã như thế còn đưa ra cái nhiệm vụ vô lý đến quá sức tưởng tượng.”

Đứa trẻ này không phải ai khác chính là Mộ Dung Phục. Nói chính xác hơn thì là Cao Mạnh Hải dưới thân phận Mộ Dung Phục. Hắn đã tới thế giới này được gần hai năm. Khi mới bắt đầu, hắn vẫn còn vô cùng tự tin vào bản thân. Hắn tin tưởng có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng. Thế nhưng khi mới đặt chân lên thế giới này, hệ thống ban bố ra một nhiệm vụ để hắn muốn tự sát ngay lập tức. Tới tận bây giờ, chỉ cần mới nghĩ tới thôi là hắn vẫn cảm thấy vô cùng nhức đầu.

Nhiệm vụ của hệ thống yêu cầu là trong năm mươi năm, hắn phải sử dụng thân phận Mộ Dung Phục để phục hưng Đại Yến. Phục hưng một đất nước đã bị xóa sổ cách đây mấy trăm năm, mới nghĩ thôi đã biết khó thực hiện rồi. Bao nhiêu đời gia chủ Mộ Dung gia phải nuốt hận mà chết với cái mục tiêu ấy. Nhưng nếu chỉ có phục hưng bình thường như thế, dựa theo những gì biết trước, hắn vẫn có thể nghĩ cách hoàn thành được. Đằng này hệ thống còn yêu cầu hắn phải trong năm mươi năm ấy phải thôn tính cả ba nước Tống, Liêu cùng Tây Hạ, chấn hưng danh dự nước Đại Yên. Đây mới là cái khiến hắn đau đầu.

Suốt hai năm nay, cứ nghĩ tới cái giọng điệu tưng tửng của hệ thống lúc ban bố nhiệm vụ là hắn lại nghiến răng kèn kẹt. Chắc chắn cô ta đã tăng độ khó sau khi thấy hắn đạt được Đường Môn Bí Điển. Sau cùng cô ta chỉ để lại một câu:

“Nếu ký chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có bất ngờ lớn dành cho ký chủ.”

Hắn hoàn toàn không trông chờ gì tới cái gọi là bất ngờ lớn mà hệ thống nhắc tới. Hắn chỉ biết rằng mình chết chắc rồi! Cái nhiệm vụ này rõ ràng không thể nào hoàn thành được. Đừng nói năm mươi năm, cho dù là một trăm năm cũng chưa chắc đã nuốt trôi ba cái quốc gia ấy.

Cũng may hắn còn có một cái an ủi nhỏ. Đó là một cái danh hiệu đại diện cho thân phận. Hệ thống cho hắn một cái danh hiệu có tên “Ta là Mộ Dung Phục”. Không thể không nói, tác dụng của danh hiệu này quá nghịch thiên. Chỉ cần hắn sử dụng danh hiệu này, bất kể là bí kíp hay chiêu thức của môn phái nào, miễn là không có yêu cầu đặc biệt, hắn đều có thể lập tức thông hiểu đạo lý, độ thành thạo cũng thuận lợi tăng lên mức năm phần trăm. Chỉ cần hắn không ngừng luyện tập, hắn có thể đem chiêu thức ấy lên tới cảnh giới xuất thần nhập hóa cũng không có bất cứ vấn đề nào cả. Cũng vì lý do đó mà trong hai năm qua, dù trước đó chưa từng luyện võ nhưng cảnh giới Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ cùng Ám Khí Bách Giải của hắn tăng lên giống như ngày đi ngàn dặm.

Ngẫm lại cũng đúng, theo nguyên tác, Mộ Dung Phục từ nhỏ đã không có ai dạy võ. Cha ruột của hắn giả chết, bỏ mặc hắn tự sinh tự diệt suốt hai mươi mấy mấy năm. Toàn bộ võ công của hắn đều tự luyện thành tài.
Ngay cả ở điều kiện như thế, hắn là người duy nhất có thể cùng nổi danh với thiên tài luyện võ Tiêu Phong. Tuy có nhiều người nói cái tên Cô Tô Nam Mộ Dung không hoàn toàn đại biểu cho Mộ Dung Phục nhưng nếu hắn không đủ tài cán, liệu rằng người đời còn nhắc tới năm cái chữ ấy nữa hay không?

Cuộc đời của hắn là một chuỗi những thất bại. Không chỉ thất bại trên sự nghiệp cùng danh vọng, trên tình trường hắn cũng là kẻ thất bại. Lòng tự tin của hắn không ngừng bị phá hủy. Cuối cùng, hắn điên. Một đời Cô Tô Nam Mộ Dung cứ như thế trở nên điên dại.

Ở mốc khởi điểm, Mộ Dung Phục cùng Tiêu Phong là hai kẻ có vận mệnh tương đồng. Đồng dạng cha mẹ mất sớm, đồng dạng là nhân tài kiệt xuất trong giới trẻ tuổi. Điểm khác biệt lớn nhất giữa hai người là Tiêu Phong có hai vị sư phụ tận tâm tận lực dạy bảo hắn, thậm chí bang chủ Cái Bang Uông Kiếm Thông còn lên kế hoạch bồi dưỡng hắn trở thành một đời tân nhiệm bang chủ. Mà Mộ Dung Phục hắn có cái gì? Cái hắn có chỉ là quãng thời gian ngắn ngủi bên người cha trên danh nghĩa. Sau khi Mộ Dung Bác giả chết, hắn chỉ còn vài tuyệt học gia truyền cùng một biển kinh thư võ học trong Hoàn Thi Thủy Các. Không có người dạy bảo, con đường tu luyện của hắn xuất hiện rất nhiều đường quanh co. Cuối cùng, chìm đắm trong cái danh hiệu “lấy đạo của người, trả lại cho người”, hắn bỏ bê tuyệt học gia truyền mà đâm đầu vào học lấy võ học các phái. Nhưng hắn nào biết, thứ hắn hiểu được chỉ là vẻ ngoài. Tinh túy trong mỗi tuyệt kĩ không phải là thứ mà một kẻ chỉ tốn vài tháng luyện tập như hắn là có thể ngộ ra được. Mà thứ thực sự gọi là tuyệt nghệ trong tuyệt nghệ lại chính là thứ hắn bỏ bê xao nhãng. Sau cùng, hắn thua trong tay một tên cà lơ phất phơ học võ không đến ba năm là Đoàn Dự.

Hắn văn võ song toàn, là hình tượng hoàn mĩ của một trọc thế gia công tử. Luận dung mạo, hắn bỏ xa tên xú tăng Hư Trúc. Luận văn chương, hắn không thua gã lẻo mép Đoàn Dư. Luận võ học, hắn có thể sáng ngang người đứng đầu thế hệ trẻ là Tiêu Phong. Cơ thể hắn chảy xuôi dòng máu hoàng tộc cao quý, lúc nào cũng mang trong mình chí lớn phục quốc. Nhìn bề ngoài, Mộ Dung Phục là một mẫu người hoàn hảo không chút khiếm khuyết. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, hắn đều thất bại. Dù là quang minh chính đại hay sử dụng thủ đoạn ti tiện, hắn vẫn thất bại.

Phải chăng đây gọi là vận mệnh trêu ngươi? Hoàng vị - thứ mà hắn hằng ao ước cả đời, cuối cùng cho tới khi lý trí sụp đổ, hắn vẫn không thể nào với tới nó. Éo le thay, những kẻ không coi vương tọa vào đâu như Hư Trúc hay Đoàn Dự lại dễ dàng đạt được mà chẳng phí chút công phu nào.

Tuy cuối cùng có kết cục tồi tệ nhưng tài năng của Mộ Dung Phục vẫn là một điểm sáng rực rỡ trong toàn bộ cuốn tiểu thuyết. Đã có lúc Hải thực sự nghĩ rằng bản thân Mộ Dung Phục cũng sở hữu một danh hiệu tương tự như hắn, hoặc có lẽ danh hiệu này vốn là của chính chủ Mộ Dung Phục.

Càng nghĩ về Mộ Dung Phục, Hải càng thấy số mệnh của hai người bọn hắn càng có nhiều điểm tương đồng. Cả hai đều là trẻ mồ côi, từ nhỏ lớn lên với đống tài sản kếch xù. Cùng có một ông bố lãnh huyết. Cùng bị vận mệnh trêu ngươi mà bước vào ngõ cụt.

Có thể chính vì điều đó mà hệ thống đã lựa chọn thân phận này cho hắn. Đối với Mộ Dung Phục, hắn cảm thông nhiều hơn là ghét bỏ. Dù không có hệ thống yêu cầu, hắn vẫn sẽ giúp Mộ Dung Phục hoàn thành mục đích. Nhưng nhiệm vụ hệ thống đưa ra quá khó khăn rồi!

Nghĩ tới đây, Hải chỉ biết thở dài một tiếng. Tuy hắn đã biết trước nội dung vở kịch, tuy sẽ không đi vào vết xe đổ, sẽ không trở thành một Mộ Dung Phục điên cuồng vì quyền lực cùng danh vọng. Nhưng hệ thống đặt ra cho hắn một mục tiêu còn điên cuồng hơn nhiều. Một khi hắn nuốt chửng Tây Hạ cùng Tống, Liêu ba nước, Đại Lý, Thổ Phồn hay Đại Việt chỉ là vật trong túi. Có thể dùng một bốn chữ để hình dung nhiệm vụ của hắn: “Thiên Hạ Nhất Yến”.

Về vấn đề quốc tịch, ban đầu Hải cũng hơi khó chịu. Nhưng sau khi nhận ra mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp hay tiên hiệp, tám chín phần mười là xuất xứ Trung Quốc, hắn cũng chỉ biết cười trừ. Dù sao đây cũng là thế giới khác, hắn cũng không cần quan tâm nhiều như thế. Hơn nữa hệ thống cũng không yêu cầu hắn làm gì với Đại Việt.

Vấn đề còn lại là ngôn ngữ. Cũng may, danh hiệu “Ta là Mộ Dung Phục” thêm một lần nữa thể hiện sự hữu dụng của nó. Chỉ trong vài ngày, thông qua mấy quyển sách dạy học, hắn đã có thể giao tiếp một cách cơ bản với người xung quanh. Tuy cách xưng hô thời đại này làm hắn có chút gượng gạo nhưng cũng không phải vấn đề lớn.

Hai năm này, để hoàn thành nhiệm vụ hắn đã không ngừng vắt óc suy nghĩ vô số kế hoạch. Cho tới hôm nay, trong đầu hắn đã có hướng đi đại khái. Nhưng để đạt được mục đích cuối cùng giống như yêu cầu nhiệm vụ, kế hoạch của hắn vẫn còn thiếu rất nhiều.

Lại thở dài một tiếng, cảm thấy tiếp tục than vãn cũng không giải quyết được vấn đề gì, hai chân Hải khẽ động, cả cơ thể hắn dung nhập một cách quỷ dị vào bóng tối.
Đăng bởi: