Hệ thống thay đổi vận mệnh

Chương: Hệ thống thay đổi vận mệnh - Thiếu gia, không hay rồi!


Từng tia nắng sớm le lói phía sau đỉnh núi, xua đi cái âm u lạnh lẽo của màn đêm vô vị. Trên mặt Cô Tô Thái Hồ, từng gợn sóng nhấp nhô, lăn tăn theo những cơn gió cuối thu. Xuyên qua màn sương sớm, người ta có thể mơ hồ nhận ra thấp thoáng ẩn hiện sau những chùm lau dày đặc có tồn tại một vài kiến trúc nào đó. Thế nhưng rất ít người dám cả gan tiến vào thăm dò phía sâu bên trong lòng hồ Cô Tô.

Giang hồ đều biết, nơi đó là chốn cư ngụ của một thế lực gia tộc mạnh mẽ. Tuy chưa từng có ai tận mắt chứng kiến toàn bộ sức mạnh thực sự của bọn họ, nhưng những sự tích trong mấy trăm năm qua đã đủ nói lên tất cả. Tương truyền, chỉ cần là người trong gia tộc đó xuất hiện trong giang hồ, tất sẽ gây nên phong ba to lớn. Gia tộc hùng mạnh mà bí ẩn đó được biết tới với cái tên: Mộ Dung Gia.

Người trong giang hồ chỉ biết tới bọn họ giống như một gia tộc lánh đời. Thế nhưng rất ít người biết rõ, gia tộc Mộ Dung chính là hậu duệ của hoàng tộc Đại Yến năm xưa, một quốc gia đã đi vào lịch sử cách đây hơn sáu trăm năm về trước. Tuy quá khứ huy hoàng đã không còn nữa, thế nhưng ngọn lửa phục quốc vẫn chưa từng yếu bớt trong hàng ngàn con tim mỗi thành viên gia tộc. Họ không ngừng tích súc lương thảo, rèn luyện binh mã một cách bí mật. Bọn họ vẫn đang chờ đợi, chờ một cơ hội để bùng nổ. Vì phục hưng Đại Yến, bọn họ nguyện hi sinh tất cả mọi thứ để đạt được mục đích ấy. Cũng vì lý do đó, bọn họ dành cho nơi này một cái tên khác, cái tên mà chỉ bọn họ biết tới. Yến Tử Ổ.

Kiến trúc bên trong Yến Tử Ổ đa phần là các đình đài nổi trên mặt nước. Toàn bộ khuôn viên bên trong được bao bọc bởi những dãy lau cao vút cùng hằng hà sa số tán liễu rủ tới sát mặt hồ. Người bên ngoài rất khó có thể tìm được đường tiến vào quan sát cấu trúc bên trong. Trung tâm Yến Tử Ổ là một trang viên lớn. Nơi đây lấy tên của một địa danh đã đi vào lịch sử để làm tên gọi cho mình. Nguyên nhân là để con cháu đời sau luôn nhớ tới nỗi sỉ nhục mà gia tộc phải gánh chịu sau trận chiến năm xưa – trận chiến trên dốc Tham Hợp.

Xung quanh Tham Hợp Trang có tường rào kín đáo, bố cục kết cấu vô cùng chặt chẽ. Cách đó không xa, bốn phía đông, tây, nam, bắc là nơi cư ngụ của tứ đại gia thần nhà Mộ Dung. Bốn trang viên đó theo thứ tự lần lượt là Thanh Phong Trang, Xích Hà Trang, Kim Phong Trang và Huyền Sương Trang.

Giờ phút này, tại một mảnh đất bằng, trên tay Hải đang vác theo hai sợi dây xích cỡ lớn. Phía cuối mỗi sợi xích là một khối đá cao đến ngang người hắn. Nếu là ở thời hiện đại, chắc hẳn sẽ có người trợn mắt líu lưỡi khi thấy cảnh tượng như vậy. Thế nhưng ở đây, việc này chỉ giống như một phương pháp rèn luyện thể lực.

Thời gian gần đây, nội tâm Hải tương đối khó chịu. Nguyên nhân chủ yếu do việc tu luyện của hắn không có tiến triển. Cũng không phải vì hắn có vấn đề với công pháp, mà bởi vì hiện tại, dù là khinh công hay thủ pháp ám khí đều đã tới giai đoạn cần dùng nội lực mới có thể tu luyện.

Thế nhưng trong cơ thể hắn không có một tia nội lực nào cả. Đây cũng là lý do mà độ thông thạo Khống Hạc Cầm Long Công cùng với Huyền Ngọc Thủ của hắn vẫn dậm chân tại chỗ. Nguồn gốc vấn đề bắt nguồn từ một trong những ông bố chuyên đào hố con mình nhất thế giới Thiên Long, Mộ Dung Bác. Không biết vì lý do gì mà từ khi Hải bắt đầu luyện võ, Mộ Dung Bác không dạy hắn bất cứ gì khác ngoài việc rèn luyện thể lực cùng sức chống chịu cơ thể. Những trận đánh thừa sống thiếu chết, những bài tập thể lực cực hạn đều trở thành nỗi ám ảnh đối với Hải. Hắn thực sự nghi ngờ năng lực dạy dỗ của ông bố trên danh nghĩa này.

Cũng vì lý do ấy mà hắn quyết định lén lút luyện tập Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ cùng Ám Khí Bách Giải vào ban đêm. Nhưng hắn không dám tu luyện công pháp nội công. Mộ Dung Bác từng nói, nếu như ông ta phát hiện hắn lén tu luyện, không những tự tay ông ta sẽ phế hắn, các bài tập sẽ bị tăng tần số gấp đôi!

Trước đó, hắn vẫn có thể lén lút tập luyện một chút. Thậm chí hai môn tuyệt nghệ ấy còn có tác dụng hỗ trợ không nhỏ đối với cơ thể hắn. Nhưng trước đó gần một tháng, hắn đều đem hai tuyệt kĩ này tiến thêm một bước, đặt chân vào cấp độ đăng đường nhập thất. Kể từ lúc này trở đi, muốn tiến thêm một bước nữa, hắn phải có sự hiểu biết cùng thuần thục phương pháp sử dụng nội lực mới được. Điều này khiến Hải lại một lần nữa đau đầu.

Hắn chỉ có thời gian năm mươi năm. Khoảng thời gian này, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng nói dài cũng không dài khi đem so với cái mục tiêu điên rồ mà hệ thống giao cho hắn. Không thể tu luyện khiến nội tâm hắn bứt rứt. Vì thế, dù không có Mộ Dung Bác bên cạnh, hắn vẫn lao đầu vào các bài tập thể lực. Hắn muốn sớm chấm dứt chuyện này. Tuy Mộ Dung Bác không nói rõ ràng nhưng hắn đoán chắc chắn việc ông ta ép hắn rèn luyện cơ thể là có mục đích nào đó. Sớm một ngày đạt tới yêu cầu của Mộ Dung Bác là sớm thêm một ngày hắn có thể tu luyện.

Mấy năm này, cứ cách vài tháng, Mộ Dung Bác lại rời khỏi nhà một thời gian. Hải đoán chắc chắn lão ta đang đi gây họa ở chỗ nào đó. Hắn cũng có chút tò mò, xét theo thời gian, chắc hẳn thảm kịch Nhạn Môn Quan cũng đã diễn ra rồi. Theo như nguyên tác, sau sự kiện ấy Mộ Dung Bác hẳn là sẽ tuyệt tích, sau đó giả vờ lâm bệnh nặng qua đời mà tránh thoát khỏi sự truy cứu của Huyền Từ. Nhưng cho tới hiện tại, hắn vẫn thấy lão già này lởn vởn trong Tham Hợp Trang.

Lúc xảy ra thảm án Nhạn Môn Quan, Tiêu Phong vừa tròn một tuổi. Từ việc giang hồ đem danh tiếng Mộ Dung Phục với Tiêu Phong cùng một chỗ so sánh, có thể nhận thấy tuổi tác hai người chênh lệch không quá lớn. Mà hiện tại bản thân hắn đã sắp bước sang tuổi thứ tám, chắc hẳn sự kiện ấy đã diễn ra rồi mới đúng.

Nói về sự kiện tại Nhạn Môn Quan, thành thực mà nói Hải không quan tâm nhiều cho lắm. Tuy rằng nó là một trong những mắt xích quan trọng dẫn tới kết cục bi thảm trong cuộc đời Mộ Dung Phục nhưng hắn cũng không rảnh mà đi ngăn cản. Mà dù hắn muốn ngăn cản đi chăng nữa, với cái tu vi như hiện tại, hắn cũng chẳng có tư cách chen chân vào.

Về vấn đề Mộ Dung Bác, hắn chỉ ước lão già này biến mất càng sớm càng tốt. Tuy lão ta là một trong bốn người được mệnh danh là Thiên Long Tứ Tuyệt, nếu có sự trợ giúp của lão, kế hoạch của Hải sẽ dễ thực hiện hơn nhiều. Thế nhưng sau cái sự kiện kia, dù thế nào cũng phải có một kẻ đứng ra nhận trách nhiệm. Nếu lão không biến mất, mọi con mắt trên giang hồ đều đổ dồn về phía Mộ Dung gia tộc. Tình huống xấu nhất, nhà Mộ Dung còn có thể trở thành công địch của giang hồ cùng hai nước Tống, Liêu. Trong tương lai, chắc chắn sẽ diễn ra một điều như thế. Nhưng mà hiện tại thì Hải chưa hề sẵn sàng cho điều đó.

Đang lúc suy nghĩ mông lung, một giọng nói hốt hoảng kéo Hải về với thực tại:

“Thiếu gia! Thiếu gia! Không xong rồi! Lão gia ngài ấy trở về rồi!”

Xuất hiện trong mắt Hải là một nha hoàn có vẻ ngoài khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Tất nhiên đây không phải là A Châu hay A Bích trong nguyên tác. Cho tới tận bây giờ, hắn vẫn chưa thấy sự xuất hiện của hai mỹ nhân nổi tiếng ấy. Nhìn điệu bộ hớt hải của cô nha hoàn gọi Tiểu Vận này, Hải khẽ lắc đầu cười khổ.

Cô gái này cái gì cũng tốt, chỉ có điều đầu óc có chút trẻ con. Giống như đa số những nha hoàn trong trang, mấy thế hệ gia đình Tiểu Vận đều là người hầu cho nhà Mộ Dung. Từ mấy năm trước, nha đầu này được chỉ định ở bên cạnh hắn. Trong mắt Tiểu Vận, mỗi lần lão gia trở về là một lần tiểu thiếu gia bị hành hạ đến thừa sống thiếu chết. Cứ mỗi lần như vậy, cô lại phải đưa thiếu gia về phòng chăm sóc mấy ngày trời. Vì lý do đó mà mỗi lần phát hiện Mộ Dung Bác trở về, cô nàng này lại chạy tới báo cho Hải để sớm chuẩn bị tâm lý.

Chờ cho Tiểu Vận chạy tới trước mặt, Hải cười nói:

“Nha đầu này, ta đã nhắc bao nhiêu lần rồi, không cần làm mấy chuyện thừa thãi như vậy. Phụ thân ta nghiêm khắc với ta như vậy tất có lý lẽ của ông ấy. Cùng lắm thì chỉ nằm trên giường mấy ngày thôi, chuyện như thế cũng đâu phải mới một hai lần cơ chứ.”

Nghe Hải nói vậy, Tiểu Vận thầm bĩu môi lẩm bẩm:

“Cái gì mà nha đầu, thiếu gia nhỏ hơn ta những bảy tuổi lận.”

Tuy chỉ khẽ lẩm bẩm nhưng dưới sự rèn luyện cường độ cao trong những năm vừa qua, giác quan của Hải đã không còn giống với người bình thường. Nghe được những lời đó, khóe miệng của hắn giật giật. Dẫu rằng thân thể thoạt trông giống như đứa trẻ gần tám tuổi nhưng nào ai biết bên trong đó là linh hồn một thanh niên đã ngoài hai mươi. Trong mắt hắn, Tiểu Vận mới thực sự giống như con nít. Tuy tuổi tác đã không nhỏ nhưng đầu óc bà cô này chỉ xấp xỉ đứa trẻ mười tuổi. Liếc nhìn bộ ngực lớn bất hợp lý của Tiểu Vận, Hải có thể xác định chắc chắn một điều rằng chất dinh dưỡng để nuôi não cô ta đa số đều bị chạy ngược hết cả!

“Sao nào? Lại muốn bị phạt hả?” – Hải hầm hừ.

Chợt thấy ngữ điệu tiểu thiếu gia thay đổi, Tiểu Vận vội vàng quỳ xuống đất. Nghĩ tới hai chữ “bị phạt”, hai má Tiểu Vận đỏ bừng, không ngừng lắc đầu mà nói:

“Không muốn! Thiếu gia tha tội, Tiểu Vận không dám nữa!”

Trước đó cũng có mấy lần cô bị vị thiếu gia này xử phạt. Tuy xác thực không có đau đớn thể xác gì nhưng hết lần này tới lần khác khiến cô xấu hổ gần chết. Thực không biết trong đầu tiểu thiếu gia chứa cái gì mà có thể nghĩ ra những hình phạt quái thai như vậy. Nào là không mặc nội y chạy một vòng quanh trang, rồi lại chỉ mặc yếm nhảy lò cò mười mấy vòng quanh bàn đá. Đáng nhớ nhất là một lần gần đây, cô còn bị trói lại rồi treo lên, sau đó thiếu gia dùng kéo cắt sạch quần áo trên người cô cho tới khi không còn một mảnh.

Có đánh chết Tiểu Vận đều không tin tất cả những cái gọi là trừng phạt ấy đều là cái cớ để thiếu gia nhà nàng bổ mắt. Nếu không phải cơ thể hắn vẫn chưa phát triển đủ cùng lo ngại Mộ Dung Bác trừng phạt, cô đã bị tiểu thiếu gia ăn sạch. Dù sao bên ngoài nhìn vào, Hải vẫn chỉ là một tên nhóc chưa đầy tám tuổi.

Nhìn Tiểu Vận lo sợ quỳ trên mặt đất, Hải chỉ biết lắc đầu. Xã hội nào cũng thế, nếu như ngươi không có tiền, chắc chắn ngươi sẽ bị xếp xuống dưới đáy xã hội. Ở thời đại phong kiến, mối tương quan giữa địa vị và tiền bạc lại càng khắc nghiệt. Thân làm nô bộc, đến quyền bình đẳng giữa người với người cũng hoàn toàn không tồn tại. Nếu như khiến chủ tử ghét bỏ, bất cứ lúc nào mạng sống kẻ đó cũng có thể bị tước đoạt. Không có luật lệ nào bảo vệ những người như vậy. Nô bộc đã hoàn toàn bị tước đi tất cả quyền con người, hoàn toàn bị coi là thú nuôi trong nhà chủ nhân bọn họ. Mà ngay cả A Châu và A Bích cũng không phải là ngoại lệ. Tuy Mộ Dung Phục cùng những thành viên trong nhà Mộ Dung đều đối xử với hai nàng không tệ. Thậm chí hai người họ còn có phòng riêng để ở. Thế nhưng, dù thế nào cũng không thể phủ nhận bọn họ mang trên mình một thân phận cực kì thấp kém. Điển hình về việc này có thể nói tới A Bích. Mặc dù nàng thầm yêu Mộ Dung Phục, yêu tới nỗi chết đi sống lại nhưng lúc nào cũng bởi vì tự ti thân phận bản thân mà không dám đối mặt với cảm xúc của mình. Lý do A Châu và A Bích được đối đãi đặc biệt là bởi hai người khéo lấy lòng mẹ ruột của Mộ Dung Phục. Theo nguyên tác, nàng còn có ý định bồi dưỡng hai nha hoàn này trở thành thiếp cho con trai mình.

Đối với người mẹ trên danh nghĩa này, Hải cũng từng gặp qua vài lần. Nàng gọi là Vương Như Nguyệt, con gái lớn trong nhà họ Vương. Theo như hắn biết, gốc gác nhà họ Vương cũng không phải ở vùng đất Giang Nam này. Gia tộc bọn họ vốn khởi nghiệp buôn bán ở một nơi nào đó phía bắc, khá gần với giao giới hai nước Tống Liêu. Bởi vì chiến loạn, cả gia tộc bọn họ phải rời bỏ cố hương, xuôi về mạn Cô Tô Thái Hồ lánh nạn. Cũng không như hắn tưởng tưởng, cuộc hôn nhân giữa hai gia đình có vẻ hoàn toàn là tự nguyện từ hai phía. Nhà họ Vương tuy giàu có nhưng chưa một lần Mộ Dung Bác tỏ ý muốn thôn tính bọn họ.

Khác với Mộ Dung Bác, Vương Như Nguyệt không hề muốn con trai nàng kế thừa lý tưởng phục quốc của cha mình. Mỗi lần có thời gian trò chuyên riêng cùng Hải, nàng đều cố gắng thuyết phục hắn từ bỏ mộng phục quốc mà an ổn sống một cuộc sống bình dị. Nhưng tất cả đều bị Hải bỏ ngoài tai. Phục hưng Đại Yến là điều hắn phải làm, chỉ có điều hắn sẽ không mù quáng như Mộ Dung Bác hay Mộ Dung Phục nguyên bản mà thôi.

Cảm thấy thiếu gia không nói gì, còn cho rằng vị tiểu tổ tông này giận thật sự, Tiểu Vận không biết làm thế nào cả. Nàng khẽ cắn môi, mặt cúi gằm nhìn mặt đất, lo lắng không biết sẽ bị trừng phạt như thế nào. Bỗng nàng nhớ tới mục đích của bản thân khi chạy tới, vội vàng hô lớn:

“Đúng rồi! Không phải, không phải! Thiếu gia, lần này không giống!”

Thấy Tiểu Vận ăn nói lắp bắp, Hải cau mày:

“Bình tĩnh, nói đi, rốt cục là có chuyện gì?”

“Thiếu gia, lão gia ngài ấy có chuyện rồi!”

“Cái gì?”

Hải giật mình. Hắn có linh cảm đây sẽ là lần Mộ Dung Bác giả bệnh mà chết. Từ đó mà biến mất khỏi giang hồ hơn ba mươi năm.

“Tiểu Vận chỉ biết lần này chỉ có lão gia cùng Đặng trang chủ trở về. Thấy mấy tên canh cửa bàn tán, hình như Đặng trang chủ ôm lão gia trở về! Phu nhân kêu Tiểu Vận tới gọi thiếu gia qua đó. Chết rồi, chết rồi, lâu như vậy rồi thiếu gia vẫn chưa đi. Thiếu gia, mau tới đại sảnh! Đi mau, nếu không phu nhân đánh chết ta đó!”

Bị thương? Sao hắn cảm giác có gì đó không đúng cho lắm.

Không suy nghĩ nhiều, mặc kệ Tiểu Vận hớt hải chạy phía sau, Hải nhanh chóng rời đi.

Tham Hợp Trang cũng không quá rộng. Không lâu sau đó, Hải tiến vào một căn phòng lớn. Căn phòng này thường được sử dụng để tiếp đãi khách khứa hoặc bàn bạc công chuyện. Nhưng hôm nay, trong căn phòng lớn đang có rất nhiều người. Đập vào mắt hắn là một trung niên khoảng gần bốn mươi, cả người đầy vết máu. Mấy nha hoàn đang hỗ trợ ông ta băng bó vết thương. Có lẽ do mất máu quá nhiều, trông ông ta không được tỉnh táo cho lắm.

Cách đó không xa là bốn người thanh niên đang đứng cạnh nhau. Ba người trong số đó gương mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ bừng. Người còn lại giống như đang an ủi ba người họ.

“Thiếu gia!”

”Tiểu Thiếu Gia!”

Nhận ra người mới bước vào phòng, đám người trong phòng nhao nhao hành lễ. Chờ mọi người xung quanh đã ngẩng đầu, Hải tới gần gã trung niên đang bị thương rồi hỏi:

“Đặng bá bá, rốt cục có chuyện gì xảy ra? Phụ thân ta đâu rồi?”

Trung niên này chính là Đặng Công Minh, cha của của Đặng Bách Xuyên, hiện tại chính là đương nhiệm trang chủ của Thanh Vân Trang. Nghe Mộ Dung Phục hỏi, ông ta chỉ biết khẽ than một tiếng:

“Chúng ta bị đánh lén! Lão gia… ài…”

Đánh lén? Là kẻ nào lại đi đánh lén Mộ Dung Bác vào lúc này? Là âm mưu của Mộ Dung Bác hay là thứ gì khác?

“Là ai đánh lén mấy vị bá bá, ba vị trang chủ còn lại đi đâu rồi?”

Ngắc ngứ một hồi, Đặng Công Minh lại nói:

“Không biết, Công Thiên Hành, Bao Hàn, Phong Bá Dương ba người bọn họ vì giúp chúng ta đào thoát nên đều chết cả rồi!”

Nói đến đây, một cỗ nộ khí xung thiên dâng lên trong ngực Đặng Công Minh. Dường như không áp chế được nội thương trong người nữa, ông ta phun ra một ngụm máu!

“Cha!”

”Đặng bá!”

Đám người xung quanh lại một lần nữa lâm vào hoảng loạn, nhất là Đặng Bách Xuyên. Tuy cha hắn là người duy nhất trong tứ gia tướng có thể còn sống trở về nhưng ông ta cũng bị thương rất nặng. Nếu bây giờ, cha hắn lại bởi vì nội thương phát tác mà qua đời, bản thân hắn chắc sẽ điên theo mấy vị huynh đệ mất.

Đưa mắt đánh giá thương thế trên người Đặng trang chủ, Hải khẽ cau mày. Trong Huyền Thiên Bảo Lục có một quyển độc kinh. Nhưng để sử dụng độc trước hết kẻ dụng độc phải có kiến thức nhất định về y thuật. Thế cho nên trong đó có không ít ghi chép về kiến thức y học. Dưới cái nhìn của hắn, những vết thương trên người Đặng Công Minh tuy nặng nhưng không đến nỗi chí mạng. Nội thương có chút nghiêm trọng nhưng rõ ràng là đã áp chế ổn định. Không lý nào mà có thể bất ngờ phun máu cả. Hiển nhiên ngụm máu vừa rồi là ông ta cố ý ép ra.

Nhìn quanh toàn trường một lần nữa, Hải nhẹ giọng:

“Đặng đại ca, huynh giúp ta đem ba người công dã nhị ca, bao tam ca, phong tứ ca đi tìm chỗ nào thoải mái một chút. Tâm tình bọn họ bây giờ không ổn, đừng để họ quá xúc động. Ta muốn ở riêng với Đặng bá bá một lúc.”

“Thiếu gia, cha ta…”

“Huynh yên tâm, ngụm máu khi nãy đã đẩy hết ứ kình trong cơ thể Đặng bá bá ra rồi, không có gì nguy hiểm nữa.”

“Lời này là thật?”

“Đương nhiên, không tin huynh có thể hỏi Đặng bá bá!”

Đặng Bách Xuyên xoay đầu nhìn cha mình. Hắn không tin tưởng lắm vị thiếu gia mới chưa đầy tám tuổi này. Nhưng càng kì quái hơn lại là cha hắn dường như không để ý tới hắn mà nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ bé trước mặt. Một lúc sau, ông ta mới quay sang nhìn Đặng Bách Xuyên rồi đắng chát gật đầu:
“Thiếu gia nói không sai, nội thương trên người ta đã ổn định. Có điều kinh mạch đứt đoạn nhiều chỗ, chỉ sợ…”

Không chờ Đặng Công Minh nói hết câu, Hải ngắt lời:

“Kinh mạch đứt đoạn cũng không phải là không có cách, chỉ cần giữ được mạng, dù là việc gì cũng vẫn còn hi vọng! Được rồi, tất cả lui ra ngoài đi, ta muốn ở riêng với Đặng trang chủ.”

Lần này, ngữ khí của Hải có chút cứng rắn. Cảm nhận điểm khác thường đầu tiên là Đặng Công Minh. Ông ta thầm nuốt nước bọt nhìn vị tiểu thiếu gia tưởng như chỉ là một đứa con nít trước mặt. Không biết từ bao giờ, trên người vị tiểu thiếu gia này đã mang khí chất của một vị gia chủ. Thấy con trai vẫn không yên tâm, ông ta duỗi tay ra hiệu một lần nữa. Cho tới lúc này, Đặng Bách Xuyên mới thật thà đem ba huynh đệ kéo ra ngoài. Đám người hầu cũng lục tục theo sau rời khỏi đại sảnh.

Đợi tới khi cửa lớn đại sảnh đóng lại, Hải xoay người đối diện với Đặng Công Minh.

“Đặng bá bá, Đặng trang chủ. Mộ Dung Phục ta gọi ngài một tiếng bá bá cũng vì bao nhiêu năm qua các đời tứ đại trang chủ các vị đều trung tâm vì Mộ Dung gia tộc. Phục nhi tin tưởng các vị sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với Mộ Dung gia. Thế nên lần này, bá phụ cũng đừng giấu diếm ta. Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Với võ công của cha ta cùng bốn vị, quét ngang giang hồ thì khó nói nhưng có thể bị đánh lén thì thứ lỗi Phục nhi không cách tin được.”

Đặng Công Minh giật mình. Trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ hoang đường cho rằng người đang đứng trước mặt không thể nào là vị tiểu thiếu gia chưa đầy tám tuổi. Khí chất, cử chỉ cũng cách trò chuyện hoàn toàn không giống như một đứa trẻ. Thậm chí so với con trai hắn còn già dặn hơn nhiều. Phải biết rằng Đặng Bách Xuyên năm nay đã hơn hai mươi tuổi! Mấy năm trước hắn có nghe nói tiểu thiếu gia thay đổi tâm tính nhưng không nghĩ tới lại biến đổi lớn như vậy.

Thấy Đặng Công Minh trầm ngâm không nói, Hải lại tiếp tục:

“Có lẽ bá bá không tin, mấy tháng trước, Phục nhi lén nghe được một ít chuyện. Phục nhi biết phụ thân cùng các vị đại bá đang muốn làm một đại sự. Phải chăng kế hoạch có điểm không thuận lợi? Là do cao thủ Liêu quốc đó quá mạnh, hay là do Nhạn Môn Quan xuất hiện biến cố?”

Hải cố tình để lộ ra một số thông tin. Hắn có thể đoán ra chuyện này nhất định liên quan đến thảm án Nhạn Môn Quan. Nhưng chi tiết thế nào thì phải để Đặng Công Minh tự mình giải thích.

Ngay khi nghe thấy Mộ Dung Phục nhắc tới cao thủ nước Liêu cùng Nhạn Môn Quan, đầu óc Đăng Công Minh giống hỏng rồi.

Vị tiểu thiếu gia này, hắn thực sự biết về kế hoạch của bọn họ! Là lão gia kể cho hắn, hay là hắn thực sự nghe lén được?

Lại nghĩ đến những gì đám người bọn họ gặp phải, Đặng Công Minh khẽ run rẩy:

“Ngươi… ngươi thực sự là tiểu thiếu gia?”

Nghe vậy, Hải chỉ cười nhẹ:

“Đặng bá bá, Phục nhi từ nhỏ lớn lên trong Tham Hợp Trang, bá bá gặp ta cũng không chỉ một lần, chẳng lẽ thật giả còn không phân biệt được hay sao?”

Nhìn chằm chằm gương mặt vị thiếu gia đứng trước mặt, sau khi xác định không có điểm gì khác lạ, Đặng Công Minh mới nở một nụ cười khổ:

“Thiếu gia, ngài rốt cục là dạng quái thai gì vậy?”

Ông mới là quái thai! Cả nhà ông đều là quái thai!

Thầm chửi một câu, Hải lắc đầu:

“Phục nhi cũng không rõ ràng lắm, từ hai năm trước, sau khi Phục nhi bị phụ thân đánh liệt giường một trận, từ ngày đó bỗng dưng cảm thấy đầu óc có chút khác thường. Một số điều mà trước giờ không để ý tới, tự nhiên lại chủ động suy nghĩ cặn kẽ. Cũng vì thế Phục nhi cảm thấy mình phải có trách nhiệm gánh vác sứ mệnh gia tộc. Nhưng thân là hậu bối, Phục nhi chỉ dám lén quan sát chứ không dám can dự.”

Hải tự bịa ra một cái lý do đến chính bản thân hắn cũng thấy khó tin. Nhưng không biết vì cái gì, Đặng Công Minh nghe xong chỉ thở ra một tiếng:

“Huyệt vị con người vẫn luôn là một điều huyền bí. Có lẽ trong lúc vô tình, lão gia đã điểm trúng một chỗ nào đó khiến linh thức của thiếu gia phát triển sớm hơn bình thường. Là phúc hay họa, cái này khó mà nói rõ…”

Nghe Đặng Công Minh giải thích, Hải chỉ muốn cười lớn. Huyệt vị? Có cái rắm! Hắn ước rằng mình có thể chỉ thẳng mặt Đặng Công Minh mà nói “Muốn tìm một cái lý do tự an ủi cũng nên kiếm một cái gì đó dễ tin một chút!”.

Đương nhiên hắn cũng không có điên mà tự bóc phốt bản thân như thế. Hải chỉ lẳng lặng đứng nhìn Đặng Công Minh.

Cảm nhận được người đối diện đang chờ đợi, Đặng Công Minh lại hỏi:

“Thiếu gia biết được bao nhiêu?”

“Không nhiều, chỉ biết gia phụ muốn gây xích mích giữa hai nước Tống, Liêu, vì thế mà vẽ ra một màn huyết chiến tại Nhạn Môn Quan.”

Nghe thấy vậy, Đặng Công Minh có chút ngỡ ngàng. Hắn còn tưởng kế hoạch bị lộ là do tiểu thiếu gia nghe lén rồi vô ý nói cho kẻ khác. Nhưng nếu thiếu gia chỉ biết có như vậy, tại sao những người đó lại có thể nắm rõ kế hoạch của bọn họ tới như thế? Để cho chắc chắn, hắn hỏi thêm một lần nữa:

“Thiếu gia chỉ biết có như thế?”

“Đúng!”

Trầm ngâm một lúc lâu, Đặng Công Minh lại thở dài một tiếng. Hắn đã có thể xác nhận chuyện này không liên quan tới Mộ Dung Phục.

“Nếu thiếu gia đã muốn biết như vậy, ta cũng không cần giấu nữa.”

Ngước nhìn trần nhà một hồi, Đặng Công Minh bắt đầu kể lại cho Hải nghe tất cả sự việc. Lúc mới đầu, mọi chuyện vẫn giống như những gì Hải biết trước. Thế nhưng càng nghe càng làm hắn cảm thấy kinh hãi. Hóa ra việc gây xích mích hai nước mới chỉ là một bước nhỏ trong kế hoạch của Mộ Dung Bác.

Theo dự định ban đầu, sau khi thảm án diễn ra, Mộ Dung Bác biết chắc chắn Huyền Từ sẽ quay lại chất vấn ông ta. Nhưng Mộ Dung Bác đã có sẵn chứng cứ giả mạo có thể chứng minh bản thân ông ta cũng là người bị hại.

Tiếp theo, chỉ cần trước mặt Huyền Từ dựng một màn kịch, chậu nước bẩn này sẽ do hoàng tộc Tây Hạ hứng chịu. Tới khi đó, hai nước Tống Liêu sẽ chĩa mũi nhọn sang Tây Hạ, cho rằng hoàng tộc Tây Hạ rắp tâm làm loạn, ý đồ ngư ông đắc lợi.

Lấy tính cách cao ngạo của đám người Tây Hạ, chắc chắn sẽ coi đó là một sự sỉ nhục mà căng thẳng với hai nước Tống Liêu. Lần này, kẻ chết là vương tử nước Liêu, vì mặt mũi, họ sẽ không để yên khi chưa làm rõ mọi chuyện. Triều đình Đại Tống cũng sẽ không ngại mà chọc thêm một gậy. Dù sao nước Liêu hay Tây Hạ đều là kẻ thù của Đại Tống. Cơ hội tốt để đánh cho đối phương một gậy như thế, triều đình sẽ không bao giờ bỏ lỡ.

Nếu như mọi chuyện thuận lợi, dưới sự công kích của hai cường quốc, Tây Hạ chắc chắn nhận một đòn đau. Tới khi đó, lấy binh lực của Mộ Dung gia tộc, đối phó với đám tàn binh Tây Hạ là một điều đơn giản. Theo như dự kiến, ít nhất Mộ Dung gia tộc có khả năng nuốt chửng một nửa lãnh thổ Tây Hạ.

Kế hoạch tưởng chừng như kín kẽ không một khe hở. Sự kiện Nhạn Môn Quan cũng thuận lợi diễn ra như dự định. Thế nhưng khi trở về, năm người bọn họ phát hiện mọi chứng cứ mà mình chuẩn bị sẵn đều bị xóa sạch.

Lần theo dấu vết để lại, bọn họ gặp một đám người áo đen. Cầm đầu đám người đó là một thái giám tên là Quỳ Hoa. Tên thái giám này võ công quỷ dị vô cùng, kiếm đánh ra chỉ có thể hình dung bằng ba chữ nhanh, độc, chuẩn.

Chỉ chưa đầy trăm chiêu, Mộ Dung Bác bị tên thái giám đánh thành trọng thương. Đám người áo đen đi theo tên thái giám cũng không phải dạng thường. Dưới sự vây công của bọn chúng, bốn vị trang chủ khổ không thể tả. Cuối cùng, ba người Công Thiên Hành, Bao Hàn, Phong Bá Dương dùng tính mạng để mở ra một đường máu cho Mộ Dung Bác cùng Đặng Công Minh đào thoát. Ngay lúc hai người chạy ra khỏi vòng vây, tên thái giám vung tay xuất một chưởng về phía Đặng Công Minh. Với tu vi của Đặng Công Minh, nếu cứng rắn đỡ chưởng này hẳn là chết chắc. Thế nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Mộ Dung Bác liều mạng dùng Đấu Chuyển Tinh Di cứu Đặng Công Minh một mạng. Nhưng cũng vì thế mà nội thương trên người hắn bộc phát, lập tức hôn mê bất tỉnh. Đặng Công Minh vội vàng ôm lấy Mộ Dung Bác rồi cắm đầu chạy trốn. Sau hơn nửa tháng trốn đông trốn tây, sau cùng cũng quay trở lại được Yến Tử Ổ.

Nghe Đặng Công Minh tường thuật lại mọi chuyện xong, Hải âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Không nghĩ tới phía sau thảm kịch Nhạn Môn Quan còn một âm mưu lớn tới như vậy. Nhưng cũng vì điều này mà nội tâm Hải một lần nữa chìm vào đáy cốc. Sự kiện diễn ra đã có chút sai lệch với những gì ghi chép trong tiểu thuyết. Càng làm hắn đau đầu là xuất hiện thêm một nhân vật thần bí hoàn toàn nằm ngoài tiểu thuyết.

Thái giám Quỳ Hoa? Chẳng lẽ là Quỳ Hoa lão tổ?

Nghĩ tới cái tên Quỳ Hoa lão tổ, Hải có cảm giác bộ phận nằm giữa hai chân có chút nhói nhói. Dựa theo mô tả của Đặng Công Minh, rất có thể nhân vật này chính là kẻ sáng chế ra Quỳ Hoa Bảo Điển, thứ võ công từng làm giang hồ nghe thấy tên thôi đã vô cùng kiêng kị.

Trong nguyên tác, lão Kim Dung hoàn toàn không nhắc gì tới cao thủ của triều đình. Rất có thể Quỳ Hoa chính là một người trong số đó.

“Đặng bá bá, tên thái giám kia có lai lịch gì?”

“Không biết, bọn ta chỉ biết hắn cùng đám người mặc đồ đen đó đều là thế lực của triều đình. Không biết bằng cách nào nhưng bọn chúng dường như biết rõ kế hoạch của chúng ta. Phục nhi, lúc nãy ta không nói sự thật cho mấy người các con là bởi vì sợ mấy đứa Đặng Bách Xuyên quẫn trí đi tìm triều đình trả thù. Đối phương không phải là người mà bọn chúng có thể đối phó được.”

“Bá bá yên tâm, Phục nhi tự có cân nhắc.”

Nói rồi Hải lại lâm vào trầm tư một lần nữa. Nội dung ghi trong tiểu thuyết xuất hiện sai khác, điều này đồng nghĩa với việc kế hoạch vốn có của hắn cũng cần chỉnh sửa.

Thấy tiểu thiếu gia không nói gì, Đặng Công Minh càng thêm gấp gáp. Hắn sợ thiếu gia tuổi còn trẻ, không rõ cái đáng sợ của thế giới bên ngoài mà nóng đầu đi trả thù. Sự đáng sợ của gã thái giám đó, hắn rõ ràng hơn ai hết. Tốc độ cực nhanh, kiếm pháp quỷ dị, chưởng pháp tàn độc, giết người không chớp mắt là những từ có thể mô tả về võ công của kẻ đó.

Hơn nữa, tu vi của hắn ta còn cao hơn Mộ Dung lão gia. Phải biết lão gia nhà bọn họ đã là cao thủ tuyệt đỉnh! Điều đó nói lên cái gì? Tông sư! Chắc chắn đối phương là tông sư!

Không nhịn được nữa, Đặng Công Minh muốn khuyên ngăn tiểu thiếu chủ. Nhưng hắn vừa định mở miệng, Hải đã lên tiếng:

“Mọi chuyện Phục nhi đã đại khái nắm được rồi. Có vẻ không lâu nữa chúng ta sẽ phải đối phó với nguy cơ không nhỏ. Chưa nói đến vấn đề nội gián, hiện tại chúng ta đã không còn bằng chứng gì nữa, Mộ Dung gia rất có thể sẽ trở thành bia ngắm cho cả giang hồ. Chuyện này nếu không xử lý ổn thỏa, bị diệt tộc hay không vẫn là một điều khó nói!”

Dù miệng nói vậy nhưng trong lòng Hải thừa biết cách để giải quyết vấn đề này. Hắn cũng tin tưởng Mộ Dung Bác sẽ giả chết giống như nội dung cốt truyện. Dù sao thì đây cũng là cách tốt nhất để chấm dứt nguy cơ lần này.

Tuy kết quả cuối cùng của sự kiện Nhạn Môn Quan không thay đổi, nhưng sau ngày hôm nay, Hải đã phải nhìn nhận Mộ Dung Bác bằng con mắt khác. Thử hỏi ai có đủ khả năng lấy thiên hạ làm bàn cờ, lấy cao thủ cả giang hồ đùa bỡn trong tay giống như Mộ Dung Bác? Tiếp đó, điều hắn quan tâm nữa là rốt cục kẻ nào đã để lộ kế hoạch tưởng như hoàn hảo ấy của Mộ Dung Bác. Lần này người đó đâm sau lưng cha hắn một dao, rất có thể lần tiếp theo sẽ là bản thân hắn.

Những lời Hải nói ra chỉ nhằm mục đích phá vỡ bầu không khí. Thế nhưng lọt vào tai Đặng Công Minh lại khiến ông ta ngỡ ngàng một lần nữa. Tính cách trầm ổn, phân tích sắc bén là cái mà ông ta nhìn thấy được chỉ sau vài phút nói chuyện với vị thiếu gia chưa đầy tám tuổi này.

Đây có thực là vị tiểu thiếu gia nhà Mộ Dung? Thực sự sẽ có một huyệt vị kì diệu như thế sao?

Tới lúc này, chính bản thân hắn cũng nghi ngờ suy nghĩ ban đầu của mình.

Sau đó vài giây, Đinh Công Minh lại tự giễu. Dù tính cách có thay đổi thế nào đi nữa thì Mộ Dung Phục vẫn cứ là Mộ Dung Phục. Hắn nhìn vị tiểu thiếu gia này lớn lên từ bé. Chân tay thiếu gia dài ngắn ra sau, sẹo ở chỗ nào hắn đều nắm được cả. Chỉ bẳng cảm giác, hắn tin tưởng vị thiếu chủ thoạt nhìn tựa có chút lạ lẫm này chính là đứa con trai duy nhất của lão gia nhà mình.

Có thể đây chính là phúc phận của Mộ Dung gia tộc!

Ngay khi Đinh Công Minh vừa muốn lên tiếng, cánh cửa lớn của đại sảnh bị mở tung ra. Xuất hiện trước mặt hai người là cô nha hoàn Tiểu Vận. Không để cho ai kịp trách mắng, Tiểu Vận kêu lớn:

“Thiếu gia! Không tốt rồi! Lão gia qua đời rồi!”

“Cái gì!!!!”

Đinh Công Minh đứng phắt dậy khỏi ghế với vẻ mặt bàng hoàng. Cử động mạnh này làm vết thương trên cơ thể hắn rách ra. Không nhịn được, hắn lại phun ra một ngụm máu. Hiển nhiên, lần này không phải do hắn cố ý mà là không áp chế được nội thương thực sự.

“Đặng bá bá, cẩn thận thương thế! Để ta tới bên chỗ phụ thân nhìn một lát!”

Không giống như Đặng Công Minh, những điều này hoàn toàn nằm trong suy đoán của Hải. Để lại Đặng Công Minh vẫn đang bàng hoàng, hắn xoay người rời khỏi đại sảnh. Sau khi xác nhận được phương hướng, hắn mang theo Tiểu Vận tiến về phía phòng riêng của Mộ Dung Bác. Không ai thấy rõ, trên gương mặt Hải lúc này hiện lên một nụ cười lạnh lẽo.
Đăng bởi: