Hệ thống thay đổi vận mệnh

Chương: Hệ thống thay đổi vận mệnh - Lựa chọn


Thời gian thấm thoắt trôi qua, đã một tuần kể từ lúc diễn ra đám tang của Mộ Dung Bác. Đối với Hải, mấy ngày vừa rồi có thể nói là cực hình. Dù đã biết lão già này không thật sự chết đi nhưng hắn cũng không cách nào có thể hé răng tiết lộ sự thật ra được. Hơn nữa quả thực Mộ Dung Bác lần này đóng vai người chết quá tốt. Nếu không phải lén theo dõi phần mộ ông ta, chính mắt nhìn thấy con cáo già này “đội mồ sống dậy”, bản thân Hải cũng thực sự cho rằng ông ta xong đời rồi.

Sau khi biết tin Mộ Dung Bác qua đời, cả Mộ Dung Gia lâm vào khủng hoảng. Vương Như Nguyệt giống như nhận cú sốc tâm lý quá nặng, không ngừng gào khóc một cách thê lương. Khi thấy Hải xuất hiện, nàng vội vàng ôm chầm lấy hắn rồi bắt đầu lẩm bẩm. Nàng nói hắn đừng theo gót cha hắn mà phục quốc nữa, nàng còn nói Mộ Dung Bác vì phục quốc mà có kết cục không tốt.

Đây cũng là lần đầu tiên trước mặt nhiều người như vậy nàng khuyên hắn buông bỏ đại nghiệp gia tộc. Những lời này rơi vào tai gia thần nhà Mộ Dung xung quanh khiến họ vô cùng khó chịu. Nhưng vừa muốn lên tiếng phản bác, nhìn thấy vẻ mặt điên điên khùng khùng của Vương Như Nguyệt, sau cùng cũng không có ai làm khó nàng nữa. Dù sao người chết cũng là người chồng đầu ấp tay gối của nàng. So với bọn họ, nàng mới là người đau khổ nhất.

Đặng Công Minh sau ngày đó thì một mực lâm vào tự trách. Ông ta quỳ trước từ đường liên tục mấy ngày liền mà không ăn không uống. Chẳng còn cách nào khác, Đặng Bách Xuyên phải chạy tới cầu cứu tiểu thiếu gia. Sau khi Hải tới, phải mất một đêm khuyên giải, ông ta mới chịu đứng dậy. Có điều, mái tóc trên đầu Đặng Công Minh đã hóa thành một màu trắng xóa.

Nhìn thấy cảnh đó, Hải âm thầm chắt lưỡi. Không thể không nói, dù là thế hệ nào thì sự trung tâm của Mộ Dung tứ gia tướng vẫn sắt son không đổi. Từ đời Đặng Công Minh cho tới Đặng Bách Xuyên, lòng trung thành của bọn họ khiến Hải không khỏi kính nể. Đáng tiếc sau cùng tứ gia tướng bọn họ đều bị chính tay Mộ Dung Phục tiêu diệt.

Sau khi xử lý xong phía Đặng Công Minh, Hải tiếp tục phải ổn định lại lòng người trong Yến Tử Ổ. Cũng may, những người biết chi tiết sự việc này không nhiều. Lúc ban đầu, không mấy người chịu lắng nghe lời nói của một thằng nhóc mới bảy, tám tuổi như hắn. Nhưng sau khi Đặng Công Minh xuất hiện, đám người đó rốt cục cũng chịu an ổn lại. Không thể không nói, thân là người lớn tuổi nhất trong tứ đại gia thần, trọng lượng lời nói của Đặng Công Minh vẫn có giá trị rất nặng. Mấy ngày sau, tin tức Mộ Dung Bác qua đời cũng được phóng ra giang hồ. Dưới yêu cầu của Hải, cao tầng Mộ Dung Gia đều thống nhất tạm thời che giấu sự hi sinh của ba vị trang chủ, chỉ lộ ra tin tức cái chết của Mộ Dung Bác. Nguyên nhân cái chết cũng không phải do trọng thương nữa mà đổi thành trọng bệnh phát tác.

Cho tới ngày hôm nay, thế cục trong Yến Tử Ổ mới được coi là ổn định. Thở ra một hơi, Hải cúi đầu nhìn tấm hộp gỗ trên tay mình. Trong cái hộp gỗ này có một tấm lệnh bài. Tác dụng của nó không có gì khác ngoài việc mở ra mật đạo dẫn tới Hoàn Thi Thủy Các.

Có thể nói, thứ có giá trị nhất trong Tham Hợp Trang là Hoàn Thi Thủy Các. Mà đây cũng là kiến trúc to lớn nhất trong trang viên này. Nghĩ tới bản thân sắp thấy một trong những tuyệt học được đánh giá là tối cao của thế giới Thiên Long, nội tâm Hải hưng phấn khó mà cưỡng chế. Đấu chuyển tinh di – lấy đạo của người trả lại cho người. Mới nghe thôi đã biết sự kì diệu của nó. Trong nguyên tác, không biết vì cái gì mà Mộ Dung Phục lại ấm đầu bỏ bê luyện tập Đấu Chuyển Tinh Di mà đi tu luyện cái gọi là tuyệt học các phái. Dù hắn có thể bằng vào điều đó mà có hiệu quả tương tự Đấu Chuyển Tinh Di nhưng vì lý do gì Mộ Dung Phục phải đi đường vòng như vậy?

Áp chế sự kích động trong lòng, Hải ngẩng đầu nhìn bốn chữ “Hoàn Thi Thủy Các” được khắc nổi trên một tảng đá. Bên dưới là một cánh cửa lớn, đứng sừng sững không biết đã bao nhiêu năm. Theo hướng dẫn ghi trong hộp gỗ, rất nhanh hắn đã tìm tới cơ quan để mở cánh cửa đá. Lấy ra tấm lệnh bài, đặt lên phần khuyết trên cơ quan, ngay sau đó, cánh cửa đá rung lên một hồi và dần dần di chuyển. Chỉ sau vài giây, lối vào đã được mở rộng trước mặt Hải.

Bước vào trong mật thất, Hải đưa mắt nhìn quanh một lượt. Xuất hiện trước mắt hắn là hàng loạt các kệ sách bằng đá được xếp ngay ngắn thẳng hàng. Bên phía trên mỗi giá sách là một tấm bia giới thiệu rõ chỗ đó là võ công của môn phái nào. Dù đã có tâm lý chuẩn bị từ trước nhưng Hải vẫn bị choáng ngợp bởi số lượng bí kíp võ công nằm bên trong Hoàn Thi Thủy Các.

Cố nén xúc động muốn học tất cả võ công ở đây, Hải đem lực chú ý tới một góc khuất phía sau những kệ sách. Nhìn dấu ấn màu đỏ in trên tường đá, Hải cười khẽ. Hắn lấy ra ngọc tỉ đã chuẩn bị trước đó, ấn lên dấu đỏ trên tường. Đây không phải cái gì khác, chính là ngọc tỉ truyền đời của hoàng tộc Đại Yên. Theo hướng dẫn ghi trong hộp gỗ, công pháp gia truyền nhà Mộ Dung phải dùng ngọc tỉ mới có thể mở ra được.

Không ngoài dự đoán, khối đá tưởng chừng như nguyên vẹn nằm bên cạnh nhanh chóng thụt lại, để lộ ra một không gian nhỏ phía sau. Hải có thể thấy rõ bên trong không gian ấy có hai chiếc hộp gỗ một dài một ngắn. Nhanh chóng lấy ra hai chiếc hộp, Hải thận trọng kiểm tra thứ bên trong.

Mở ra chiếc hộp gỗ dài, xuất hiện trước mắt Hải là một thanh nhuyễn kiếm vẫn nằm trong bao. Lấy thanh kiếm ra khỏi hộp gỗ, cầm lấy chuôi kiếm, Hải rút nó ra khỏi vỏ. Cũng may thanh kiếm này không quá nặng, nhưng với thân hình một đứa trẻ tám tuổi như hắn thì vẫn có chút quá khổ. Bất giác hắn nhớ đến thanh Ám Hồn mình vẫn để ở không gian hệ thống. Vừa nghĩ tới chuyện đó, khóe miệng của hắn lại nở một nụ cười khổ. Hắn không rõ kiếp trước mình có nghiệt duyên gì với kiếm hay không mà hết lần này tới lần khác hắn đều gặp phải tình huống tay cầm kiếm mà không dùng được.

Nhìn hai chữ “hộ quốc” khắc chìm trên thân kiếm, Hải cũng phần nào đoán ra được lai lịch của thanh kiếm này. Chắc hẳn đây là một trong những thứ đại diện cho quyền lực cùng kiêu ngạo của hoàng triều Đại Yến. Thế cơ mà mấy cái này hắn không để ý cho lắm, hắn chỉ biết đây có vẻ là một thanh kiếm tốt. Hiện tại để sử dụng nó, Hải vẫn có chút miễn cưỡng nhưng là chỉ cần qua vài năm, khi là cơ thể này phát triển hơn chút thì không có vấn đề gì nữa. Nghĩ tới đây, Hải không tiếp tục để ý tới thanh kiếm nữa. Hắn hướng sự tập trung trung sang chiếc hộp ngắn còn lại.

Mở ra chiếc hộp gỗ thứ hai, nhìn thấy thứ nằm bên trong, hắn biết mục đích của mình rốt cục cũng đạt được rồi. Dùng một loại da thú nào đó làm lót đáy, bên trong chiếc hộp đặt chỉnh tề bốn quyển sách dày mỏng khác nhau. Nhìn lên bìa bốn quyển sách, Hải có thể lần lượt thấy tên của chúng bao gồm Phục Yến Công, Đấu Chuyển Tinh Di, Tham Hợp Chỉ cùng Long Thành Kiếm Pháp.

Nhìn qua tên bốn quyển sách, Hải thoáng có chút trầm ngâm. Đấu Chuyển Tinh Di cùng Tham Hợp Chỉ hắn đương nhiên biết. Đó đều là tuyệt kĩ thượng thừa của nhà Mộ Dung. Có điều Phục Yến Công cùng Long Thành Kiếm Pháp là cái quỷ gì?

Không nhịn được tò mò, Hải lập tức ngồi xuống, lợi dụng danh hiệu “Ta là Mộ Dung Phục” mà đọc hai quyển sách một lượt. Danh hiệu này cũng không phải có thể sử dụng liên tục mà không nể nang gì, hắn vẫn cần một đoạn thời gian ngắn để tiêu hóa thông tin. Một giờ đồng hồ sau, Hải mở hai mắt, nhưng rất nhanh sau đó hắn lại cau mày. Liếc nhìn cái hộp gỗ một cái, Hải vươn tay lấy hai quyển Đấu Chuyển Tinh Di cùng Tham Hợp Chỉ, sau đó lại tiếp tục sử dụng danh hiệu. Lại một giờ trôi qua, lúc này Hải mới thở ra một hơi. Trong mắt hắn đan xen một tia phân vân cùng tán thưởng. Đặt trả lại bốn quyển công pháp vào chỗ cũ, Hải khẽ than thở:

“Mộ Dung Long Thành lưu bút… Mộ Dung Long Thành à Mộ Dung Long Thành, ông rốt cục là dạng thần thánh gì mà có thể nghĩ ra một đám tuyệt nghệ như thế.”

Hóa ra cả bốn quyển công pháp đều do một tay Mộ Dung Long Thành để lại. Phục Yến Công là nội công tâm pháp chuyên chúc của Mộ Dung Gia, mà Đấu Chuyển Tinh Di, Tham Hợp Chỉ hay Long Thành Kiếm Pháp đều lấy Phục Yến Công làm gốc để thi triển. Nói một cách khác, nếu không phải người tu luyện Phục Yến Công, sẽ không có cách nào sử dụng ba tuyệt kĩ còn lại. Cũng giống như Bắc Minh Thần Công, công pháp nội công của nhà Mộ Dung cũng có điểm khác biệt rất lớn với những môn phái khác. Cũng chính vì cách vận công đó mới có thể tạo được hiệu quả phản đòn của Đấu Chuyển Tinh Di.

Trên thực tế, Đấu Chuyển Tinh Di là tuyệt kĩ dùng để phòng ngự. Chủ công nằm ở hai quyển công pháp Tham Hợp Chỉ cùng Long Thành Kiếm Pháp.

Tham Hợp Chỉ, chỉ phong vô hình, liên miên không dứt. Đó là uy lực từng được Mộ Dung Bác thể hiện ra trong nguyên tác. Ông ta vô cùng tự tin nói rằng Tham Hợp Chỉ không thua Lục Mạch Thần Kiếm. Nhưng hiện tại Hải mới phát hiện, cái mà Mộ Dung Bác bày ra mới chỉ là một góc của tảng băng sơn. Đó cũng là lý do mà Mộ Dung Bác cũng chỉ dám nói rằng mình mới luyện sơ qua Tham Hợp Chỉ.

Còn về Long Thành Kiếm Pháp là bộ kiếm pháp gia truyền của nhà Mộ Dung. Bộ kiếm pháp này gồm một trăm lẻ tám kiếm, có công có thủ, kiếm chiêu như mây trôi nước chảy. Hải có lờ mờ nhớ rằng trong trận đối đầu với Đoàn Dự, Mộ Dung Phục lần đầu tiên đã xuất ra kiếm pháp gia truyền của mình khiến quần hùng vây xem lúc ấy phải líu lưỡi thán phục. Có điều do học nghệ không tới nơi tới chốn mà hắn thua dưới Lục Mạch Thần Kiếm phiên bản gà mờ trong tay Đoàn Dự.

Càng hiểu biết sâu về bốn bộ công pháp, Hải càng thấy sự đáng sợ của chúng. Hắn có suy đoán, bốn bộ công pháp này không thua gì Huyền Thiên Bảo Lục. Nhưng càng là như thế hắn càng phân vân. Theo dự tính ban đầu, công pháp nội công hắn chủ tu sẽ là Huyền Thiên Công trong Huyền Thiên Bảo Lục. Nhưng nếu hắn làm vậy, không cách nào có thể tu luyện các tuyệt kĩ nhà Mộ Dung. Giang hồ đều biết Mộ Dung gia có tuyệt kĩ lấy đạo của người trả lại cho người. Nếu sau đó có người phát hiện hắn một chút cũng không biết mấy tuyệt kĩ đó, không nghi ngờ gì nữa, bản thân hắn sẽ thành trò cười thiên hạ. Chẳng có lẽ hắn cũng phải giống Mộ Dung Phục trong nguyên tác, đi học hết võ công các phái để dùng ra lúc đối địch?

Thôi đừng có điên!

Cũng vì vậy mà hắn đang rất phân vân không biết nên học môn nội công nào. Phục Yến Công cũng không phải dạng thường. Nhưng hắn lại không chắc chắn việc mình vì lý do ấy mà bỏ đi Huyền Thiên Công có đáng hay không. Hắn không cách nào so sánh hơn kém giữa hai bộ công pháp được. Tuy có nội dung đầy đủ của cả hai bộ công pháp nhưng cảnh giới ghi lại bên trong chúng lại rất khác nhau. Huyền Thiên Công ghi rằng cảnh giới cao nhất có thể đạt tới là Tam Hoa Tụ Đỉnh, còn Phục Yến Công chỉ nói bóng gió về việc dù là cấp bậc tông sư cũng không cần lo về vấn đề công pháp.

Càng nghĩ hắn càng sốt ruột. Phải biết rằng hiện tại công pháp nội công đối với hắn là vấn đề cấp bách. Trước đó hắn cũng từng nghĩ tới Bắc Minh Thần Công của phái Tiêu Dao. Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, hắn quyết định sẽ không chọn nó. Hút nội công của người khác biến thành của mình, nghe thì có vẻ hấp dẫn nhưng hắn không tin trên đời có chuyện ngon ăn như thế. Chắc chắn công pháp này có điểm khuyết thiếu trí mạng nào đó mà người đời không rõ. Nên nhớ có một bộ công pháp có khả năng tương tự là Hấp Tinh Đại Pháp. Lệnh Hồ Xung sau khi tu luyện công pháp này, nếu không có Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm thì có khi đã bị công pháp phản phệ mà chết mất xác. Trong thế giới Thiên Long cũng có Dịch Cân Kinh. Thế nhưng trong nguyên tác, cái mà A Châu lấy được chỉ là một bản tiếng Phạm. Hắn có dùng danh hiệu để đọc được hay không thì chỉ có trời mới biết. Đến lúc nhỡ luyện Bắc Minh Thần Công rồi mà không có Dịch Cân Kinh thì hắn lỗ to!

Tới khi ấy chỉ có thể cầu trời khấn phật rằng Bắc Minh Thần Công có thể giúp hắn đột phá được cảnh giới tông sư, sau đó mở ra quyển Thiên trong Đường Môn Bảo Điển mà kiếm một bộ công pháp khác thay thế.

Tuy nói là vậy nhưng quyển công pháp này là thứ hắn bắt buộc phải có được. Hút nội lực người khác là cách nhanh nhất để tăng cường thực lực. Chỉ cần hắn đem bộ công pháp này cho đám người Đặng Bách Xuyên, thực lực bọn họ sẽ tăng mạnh. Còn về nhược điểm công pháp, haha, thứ này về sau hẵng nói. Cái hắn cần là mấy trợ thủ đắc lực có thể giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ hệ thống cái đã!

Khoan! Hình như hắn vừa bỏ qua thứ gì đó!

Đúng rồi, quyển Thiên!

Mục đích của hắn là tu luyện tới cảnh giới tông sư để mở ra quyển Thiên, sau đó lấy công pháp cấp cao hơn mà tu luyện tiếp. Dù là Huyền Thiên Công hay Phục Yến Công đều có thể để hắn đột phá tới cảnh giới ấy mà không có vấn đề gì.

Nghĩ tới đây, Hải cười lớn. Hắn thật ngốc! Không nghĩ tới chính mình u u mê mê đi so sánh hai quyển công pháp mà quên mất mục đích sau cùng của tu luyện. Nếu hai quyển công pháp đã không có gì khác biệt, hắn sẽ không do dự lựa chọn Phục Yến Công. Dù sao mấy tuyệt kĩ bên trong Huyền Thiên Bảo Lục không có cái nào yêu cầu công pháp đặc thù. Thêm vào đó, sau khi biết sự lợi hại của mấy môn tuyệt kĩ nhà Mộ Dung, bảo hắn nhè mấy thứ đó ra, hắn thực sự không nỡ.

Về lệnh cấm của Mộ Dung Bác, sau khi đọc xong Phục Yến Công cùng Đấu Chuyển Tinh Di hắn cũng đã biết nguyên nhân. Hóa ra phương pháp vận chuyển nội lực của Phục Yến Công khác với công pháp bình thường nên gánh nặng mà kinh mạch phải chịu tải cũng lớn hơn. Chính vì vậy mà cần rèn luyện thể chất thật tốt mới có thể tu luyện được. Đấu Chuyển Tinh Di lại càng quái đản. Bản chất tuyệt kỹ này là dùng nội lực ngưng luyện ra một không gian gấp khúc. Điều này khiến cho bất kì là chưởng kình, kiếm khí hay độc khí tiến vào đều có thể bị đổi hướng. Thậm chí ở tầng thứ cao hơn, bằng một phương pháp khó hiểu nào đó mà người luyện có thể tăng cường uy lực khi phản đòn.

Nhưng để đem đòn tấn công của đối phương phản ngược lại yêu cầu nội lực cùng sức chịu đựng của cơ thể rất lớn. Ở giai đoạn đầu, ít nhất phải có nội lực tương đương đối thủ, kết hợp với cơ thể có khả năng hứng chịu tám mươi phần trăm thương tổn từ đòn tấn công mới có khả năng không hề hấn gì mà đảo ngược chiêu thức của đối thủ. Đây giống như là điều không thể làm được. Có thể nói mấy tầng đầu của Đấu Chuyển Tinh Di khá là vô dụng. Có lẽ cũng vì lý do này mà Mộ Dung Phục quyết định bỏ ngang mà đi nghiên cứu võ học các phái.

Mộ Dung Bác liên tục ép con trai rèn luyện cơ thể bởi ông muốn tạo dựng một căn cơ vững chắc cho Mộ Dung Phục trước khi bước vào con đường tu luyện. Tuổi tác con người càng cao, khả năng thích ứng của cơ thể càng giảm. Thế cho nên rèn luyện tố chất thân thể từ ngay lúc nhỏ sẽ có hiệu quả lớn nhất.

Tuy ý định của Mộ Dung Bác không sai nhưng ông ta nào có biết, trong quyển Địa của Đường Môn Bảo Điển, ngoại trừ Huyền Thiên Bảo Lục ra, còn có một mớ thập cẩm các loại kinh nghiệm linh tinh khác nữa. Trong đó cũng bao gồm phương pháp rèn luyện thể chất cũng như củng cố kinh mạch. Thế cho nên thể chất của Hải sớm đã không giống như biểu lộ bên ngoài. Tuy chưa đáp ứng được cái yêu cầu biến thái của Đấu Chuyển Tinh Di nhưng để tu luyện nội công thì đã vượt chỉ tiêu rồi.

Không còn gì phải cân nhắc thêm nữa, vẫn giữ tư thế khoanh chân ngồi trên mặt đất, Hải bắt đầu dựa theo tâm pháp ghi trên Phục Yến Công mà bắt đầu vận công. Dưới sự trợ giúp của danh hiệu, hắn không gặp bất kì trở ngại hay đường vòng nào trong quá trình hành công. Rất nhanh, hắn tiến vào trạng thái tu luyện.

Thời gian cứ thế trôi đi, một giờ, hai giờ, ba giờ…

Mặt trời dần khuất núi, Mộ Dung Phục vẫn ngồi im không nhúc nhích. Nếu có người ở đây, có thể lờ mờ nhìn thấy một làn sương mỏng không ngừng vờn quanh cơ thể hắn.

Hải cứ ngồi tu luyện như thế, quên ăn, quên ngủ, quên thời gian, quên đi tất cả mà không hề hay biết lúc này trong Tham Hợp Trang đang rối tung cả lên vì sự biến mất của hắn.

“Tìm thấy chưa?”

Đặng Công Minh gần như gầm lên với đám hạ nhân trong trang. Tuy rằng thương thế đã chuyển biến tốt lên một chút nhưng do nội thương quá nặng, kinh mạch trên người ông ta hầu như bị đánh lệch khỏi vị trí, thế nên nhiều khả năng cả đời còn lại ông ta sẽ phải sống như người bình thường.

Thế nhưng lúc này ông ta không nghĩ được những điều đó. Tiểu thiếu gia không biết đã đi nơi nào. Từ khi lão gia qua đời, Đặng Công Minh giống như đánh mất đi lý tưởng sống. Nhưng vào đêm hôm đó, sau khi nói chuyện với tiểu thiếu gia, đầu óc ông ta đã rõ ràng hơn rất nhiều thứ. Đúng thế, dù cho lão gia có hi sinh nhưng ngọn lửa Mộ Dung Gia vẫn còn bất diệt. Bọn họ vẫn còn thiếu gia, vẫn còn một đời gia chủ mới. Mọi chuyện vẫn giống như bình thường, chỉ có một điểm khác biệt đó là con trai của chủ nhân lên thay thế ông ấy mà thôi.

Qua đêm hôm ấy, Đặng Công Minh đã nghĩ thông tất cả. Nhưng hôm nay, lý do mà ông ta bám víu lấy sự sống lại biến mất. Tiểu thiếu gia bị mất tích! Nội tâm ông ta đang nóng như lửa đốt.

Vì cứu mạng ông ta mà lão gia qua đời.
Ông ta lo sợ tiểu thiếu gia vì biết sự thật mà lao đi trả thù. Nếu như thế, ông ta chính là tội nhân đẩy hai đời gia chủ Mộ Dung Gia vào chỗ chết.

Nếu quả thực như thế… Đặng Công Minh không dám nghĩ tiếp nữa.

Ngay phía sau Đặng Công Minh, với vẻ mặt giống như sắp khóc, Tiểu Vận ra sức giải thích:

“Đặng trang chủ, Tiểu Vận thật không có che dấu. Khi sáng, tiểu thiếu gia tìm thấy một chiếc hộp gỗ, sau đó… sau đó Tiểu Vận không thấy thiếu gia đâu nữa.”

“Không thấy? Ngươi nói xem lời ấy có ai tin được không? Một người bằng xương bằng thịt, đứng ngay trước mặt ngươi như thế, làm thế nào mà biến mất không dấu vết? Chắc chắn con ranh con nhà ngươi ham chơi không ở bên cạnh thiếu gia!” – Đặng Công Minh hầm hừ.

“Tiểu Vận không có! Tiểu Vận nói hoàn toàn là sự thật. Đặng trang chủ phải tin Tiểu Vận!”

“Tin tưởng ngươi? Vì cái gì ta phải tin tưởng ngươi? Sự thật rành rành ra đó, người còn chối được chắc. Nói cho ngươi biết, nếu tiểu thiếu gia mất một sợi lông ta cũng đem cả nhà ngươi…”

Chưa chờ Đặng Công Minh nói hết câu, một âm thanh uể oải vang lên phía không xa:

“Đặng bá bá, mọi người đang làm cái gì vậy. Tối như vậy rồi còn không muốn cho người khác ngủ hay sao?”

Xuất hiện trước mặt mọi người là một cậu nhóc khoảng tám, chín tuổi. Dường như bị phá vỡ giấc ngủ, vẻ mặt cậu ta có chút khó chịu cùng ngái ngủ.

“Thiếu gia!”

“Tiểu thiếu gia!”

Nhận ra thân ảnh người vừa xuất hiện, Đặng Công Minh cùng đám hạ nhân hô lớn.

Đúng vậy, người này không phải ai khác chính là Hải. Khi hắn vừa mới từ mật đạo ra ngoài, bất ngờ nhận ra mọi người đang nhao nhao gọi tên mình. Thấy cảnh này hắn cũng đành cười khổ. Không nghĩ tới bản thân trong lúc vô ý lại để mọi người lo lắng như vậy. Đồng thời trong nội tâm hắn cũng có một chút ấm áp. Từ khi mẹ hắn mất, chưa có người nào quan tâm đến hắn như thế. Nhìn vẻ mặt lo lắng của Đặng Công Minh, hắn không biết giải thích thế nào cho phải. Sau cùng đàng giả vờ vừa mới ngủ dậy để tránh tội.

“Tiểu thiếu gia, tiểu tổ tông! Rốt cục ngài đã đi đâu vậy!”

Tuy đang bị thương nặng nhưng tố chất cơ thể Đặng Công Minh vẫn rất tốt. Chỉ vài bước ông ta đã đứng bên cạnh Hải rồi than thở.

Chưa để hắn kịp trả lời, Tiểu Vận phía xa đã hét lớn:

“Thiếu gia ngài về rồi! Nếu ngài còn không về Tiểu Vận thực bị Đặng trang chủ đánh chết mất!”

Nói rồi nàng ngồi thụp xuống khóc lớn.

Nhìn thấy cảnh này Hải cũng không biết nói gì. Khi đó hắn tìm thấy chìa khóa mở ra Hoàn Thi Thủy Các. Vì quá hưng phấn nên hắn không nhịn được dùng Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ chạy mất luôn. Dưới ánh mắt của người thường như Tiểu Vận, nếu không để ý kĩ, thực sự sẽ nghĩ hắn tự nhiên biến mất. Không biết giải thích thể nào, sau cùng hắn quyết định mặc kệ Tiểu Vận. Quay sang nhìn Đặng Công Minh, hắn gãi đầu cười xấu hổ:

“Đặng bá bá, gần đây phải xử lý nhiều việc quá nên Phục nhi có chút mệt mỏi. Thế nên ban sáng trốn đi tìm một chỗ ngủ quên mất.”

Nghe tiểu thiếu gia giải thích như vậy, hai mép Đặng Công Minh khẽ giật giật.

Ngủ! Thế nào lại ngủ? Mấy người bọn họ tìm kiếm thiếu gia nửa ngày trời, cuối cùng hắn lại đi ngủ! Nếu đây mà là con trai ông ta, có lẽ đã bị cho một cái bạt tai! Lại nhìn Tiểu Vận đang ngồi khóc thảm, ông ta có cảm giác vừa tức vừa buồn cười. Nhưng sau cùng nghĩ tới dù thế nào thiếu gia cũng vẫn là thằng nhóc tám tuổi nên ông ta cũng không trách mắng thêm gì.

Thở ra một hơi, Đặng Công Minh nhẹ gật đầu:

“Nếu thiếu gia đã không sao thì ta cũng nên cho lũ hạ nhân quay về. Lần sau thiếu gia đừng như thế nữa, thực sự là dọa chết lão thần.”

Nghe Đặng Công Minh nói vậy, Hải biết mình thoát tội rồi. Hắn cũng đoán được phần nào tâm trạng của Đặng Công Minh lúc này. Nhưng hắn không muốn công khai chuyện Hoàn Thi Thủy Các trước mặt nhiều người như vậy. Phải biết vấn đề nội gián vẫn chưa được giải quyết. Để thay đổi bầu không khí, hắn nói tiếp:

“Đặng bá bá, mấy ngày gần đây chuyện trong các trang còn lại xử lý thế nào?”

“Đã không còn vấn đề gì nữa. Đặng Bách Xuyên, Công Dã Càn, Bao Bất Đồng, Phong Ba Ác mấy ngày nữa đều lên làm một đời trang chủ mới. Bốn tên nhãi con này đứa nào cũng có khuyết điểm, mong thiếu gia dạy dỗ thêm cho chúng!”

Sắc mặt đám người xung quanh đều có chút kì dị. Kêu một thằng bé tám tuổi dạy dỗ một đời tứ đại trang chủ? Dường như có cái gì đó rất là bất hợp lý ở đây. Nghĩ là vậy nhưng chẳng có ai dám hé răng nửa lời. Dù sao người đứng ở kia vẫn cứ là đương đại trang chủ Thanh Vân Trang tiếng tăm lừng lẫy.

Bản thân Hải thì chẳng cảm thấy gì lạ. Hắn chỉ hiếu kì chuyện Đặng Công Minh chủ động nhường vị trí trang chủ lại cho Đặng Bách Xuyên.

“Đặng bá bá, thế còn ngài…”

“Đây là quy định. Mỗi một đời gia chủ sẽ có một đời gia tướng đi kèm. Dù bởi vì lão gia gặp chuyện không may nhưng không thể chối cãi hiện tại thiếu gia chính là chủ cái nhà này. Đem bọn Đặng Bách Xuyên lên kế nhiệm cũng là chuyện nên làm. Hơn nữa, bản thân ta… ài…”

“Bá bá nói đùa, ngài vẫn trai tráng khỏe mạnh như vậy, có gì mà phải than thở. Về nội thương của bá bá, ta thấy cũng không hẳn là kinh mạch đứt đoạn. Căn bản chỉ bị lệch vị trí mà thôi, Đặng bá bá có từng nghe qua Dịch Cân Kinh?”

Lúc đầu Đặng Công Minh chỉ coi như tiểu thiếu gia đang cố an ủi mình, nhưng sau khi nghe thấy ba chữ Dịch Cân Kinh, nội tâm hắn lại nổi bão. Thương thế của bản thân thế nào, hắn là người rõ hơn ai hết. Quả thật giống như thiếu chủ nói, nếu như có Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm, rất có thể nội thương của hắn sẽ chữa lành. Nghe đồn Hoàn Thi Thủy Các của Mộ Dung Gia có chứa hầu hết võ học trong thiên hạ. Chẳng lẽ…

Cúi đầu nhìn gương mặt tưởng chừng non nớt trước mặt, giọng hắn run rẩy:

“Thiếu gia, không lẽ… không lẽ…”

Đoán được Đặng Công Minh nghĩ gì, Hải nói tiếp:

“Nói thật với bá là hiện tại trong tay ta không có. Thế nhưng giống như ta đã từng nói, chỉ cần giữ được mạng, dù là chuyện gì cũng vẫn còn cơ hội. Không phải là Thiếu Lâm sao? Không cướp được, chẳng lẽ còn không trộm được hay sao!”

Tuy ôm hi vọng không lớn nhưng Đặng Công Minh vẫn có chút buồn bực. Nhưng sau khi nghe thiếu gia nói câu cuối cùng, hắn chỉ biết cười khổ. Chưa thấy ai tính đi trộm đồ của người khác mà còn hùng hổ tuyên bố như vậy. Hắn cảm thấy vị thiếu gia này càng lúc càng khó nhìn thấu. Khi thì bắng nhắng giống như đứa trẻ con, khi thì thâm trầm, sâu sắc như mộ vị gia chủ, mà lúc này lại không khác gì một gã lưu manh.

Không muốn phá hư bầu không khí, Đặng Công Minh đành gật đầu trả lời:

“Ta nguyện chờ tin vui của thiếu gia!”

“Haha, tốt! Được rồi, mấy ngày nữa Đặng đại ca bốn người bọn họ sẽ nhận chức trang chủ. Tối hôm đó mời Đặng bá bá cùng bốn vị đại ca tới chỗ ta ăn mừng một chuyến. Mong Đặng bá bá giúp ta chuyển lời với bọn họ!”

“Haha, thiếu chủ yên tâm!”

“Được rồi, bá bá bảo mọi người lui đi. Phục nhi vẫn còn chưa ngủ đủ!”

Đặng Công Minh gật đầu, mang đám hạ nhân rời đi khuôn viên xung quanh. Một ngày khiến trên dưới Tham Hợp Trang náo loạn cứ như thế kết thúc.
Đăng bởi: