Hệ thống thay đổi vận mệnh

Chương: Hệ thống thay đổi vận mệnh - Ta muốn mở kĩ viện!


Trong Yến Tử Ổ, nếu muốn nói tới nơi nào có nhiều đình viện xa hoa nhất, người ta sẽ nghĩ ngay tới Tham Hợp Trang. Với diện tích gần ngàn mẫu, bên trong Tham Hợp Trang dựng lên không biết bao nhiêu công trình kiến trúc xa xỉ. Từ đình đài, lầu các cho tới rừng trúc, suối nhỏ không gì là không có. Kết hợp với Thính Hương Thủy Tạ, Cầm Vận Tiểu Trúc cùng tứ tuyệt trang bao xung quanh bốn phía, có thể nói nơi đây phảng phất như một Tô Châu thu nhỏ.

Giống như mọi ngày, màn đêm chậm rãi buông xuống. Vầng trăng khuyết lại một lần nữa treo lơ lửng trên ngọn đại thụ phía xa. Từng cơn gió không ngừng len qua những tán cây làm thành một chuỗi âm thanh xào xạc.

Gian phòng của Mộ Dung Phục hôm nay khác với mọi khi. Từng âm thanh nô đùa cười cợt của một đôi nam nữ không ngừng truyền ra xung quanh.

“Thiếu gia, Tiểu Vận không được rồi!”

Nhìn Tiểu Vận mặt đỏ bừng, quần áo xộc xệch, trong lòng Hải không khỏi dâng lên một cỗ tà hỏa.

“Sao lại không được! Tới, tới! Có chơi có chịu!”

Không có cách nào khác, Tiểu Vận phụng phịu cầm lấy chén rượu, nhưng vừa định nhấc lên thì một người cất tiếng ngăn lại:

“Tiểu Vận, đừng uống nữa. Thiếu… Công tử gia, ngài cũng đừng ép con bé nữa.”

Nhìn Tiểu Vận sắp bị chuốc say tới lăn ra đất, Đặng Công Minh không nhịn được mà ngăn cản.

Hôm nay là ngày thượng vị của bốn người Đặng Bách Xuyên, Công Dã Càn, Bao Bất Đồng cùng Phong Bá Ác. Theo lý mà nói thì sự kiện này thật đáng để ăn mừng. Thế nhưng trước đó ba vị gia tướng vì hộ chủ mà hi sinh, ba người con trai cứ như thế thuận lý thành chương trở thành trang chủ. Chuyện này đâu có cái gì đáng ăn mừng cơ chứ. Thế nhưng hắn không biết vì sao vị thiếu gia này cứ nằng nặc đòi bọn họ tới phòng hắn ăn mừng.

Suốt từ lúc bắt đầu cho tới hiện tại, thiếu gia không ngừng ca hát, cợt nhả mà không hề để ý chút nào tới cảm nhận của bọn họ. Nhìn biểu hiện trên mặt của ba người Công Dã Càn, Đặng Công Minh biết mấy người họ sắp bị tức nổ phổi rồi.

Thấy Đặng Công Minh lên tiếng, Hải cũng cười nhạt:

“Thôi được rồi, nể tình Đặng bá bá, tạm tha cho ngươi. Mau về phòng đi, kẻo lát nữa ngươi say lăn quay ra chỗ này, ta lại không nhịn được mà táy máy tay chân.”

Tiểu Vận đầu óc đã có chút quay mòng mòng, nào có hiểu hàm ý trong câu nói của Hải. Chỉ thấy giống như được đặc xá, nàng hành lễ một cái rồi loạng choạng rời khỏi gian phòng.

Cảm nhận được Tiểu Vận đã đi xa, Hải chậm rãi đóng cửa phòng lại. Hắn tới gần cửa sổ, cố tình ngó quanh một lượt. Sau khi xác định không có ai xung quanh, nụ cười cợt nhả trên mặt hắn biến mất không còn một mảnh. Đóng lại cửa sổ, Hải xoay người về phía năm người trên bàn. Cảm nhận ánh mắt buồn bực của đám Công Dã Càn, hắn lắc đầu cười khổ:

“Đặng bá bá, Đặng đại ca, Công Dã nhị ca, Bao tam ca, Phong tứ ca, thực sự ta cũng không còn cách nào khác. Trong trang có nội gián, hiện tại vẫn chưa xác định được là ai. Lâm vào đường cùng nên ta mới phải đưa ra cái hạ sách này.”

Nghe thiếu gia nói vậy, đám người Đặng Công Minh không khỏi sững sờ. Không ai nghĩ đến tất cả những gì vị thiếu gia này làm ra từ nãy tới giờ rõ ràng là diễn. Bao Bất Đồng là người đầu tiên lên tiếng:

“Thiếu gia, ngài đây là…”

“Cũng đừng gọi ta thiếu gia, cứ như lúc nãy gọi công tử là được rồi. Mấy người chúng ta tuy trên danh nghĩa là chủ tớ nhưng tình như huynh đệ. Trong lòng mấy người khó chịu, chẳng lẽ ta không biết hay sao!”

Nghe được mấy lời đó, không nhịn được nữa, nước mắt tuôn rơi trên gương mặt Công Dã Càn. Thấy thế, Bao Bất Đồng không khỏi cười mắng:

“Sai bét rồi, sai bét rồi! Nhị ca, nam nhi đại trượng phu, ai lại để nước mắt rơi như đàn bà như thế!”

Nghe được vậy, Đặng Bách Xuyên lại mắng:

“Ngươi còn nói hắn, ngươi tự nhìn cái mặt ngươi xem có khác gì hắn hay không!”

Mấy người nhìn nhau, thấy đối phương ai cũng lệ rơi đầy mặt không khỏi cười lớn. Một lúc lâu sau, thấy đám người đã bình tĩnh trở lại, Hải tiếp tục nói:

“Đặng đại ca, Công Dã nhị ca, Bao tam ca, Phong tứ ca, mấy người muốn trả thù không?”

“Thiếu gia!”

Nghe Mộ Dung Phục nói vậy, Đặng Công Minh không khỏi hốt hoảng. Hắn thực sự rất sợ đám người bọn họ nóng đầu rủ nhau đi trả thù.

“Đặng bá bá, tin tưởng Phục nhi. Ta tự có cân nhắc.”

Nghe được đối thoại giữa hai người, Công Dã Càn như đoán được điều gì đó, hắn vội hỏi lại bằng chất giọng run run:

“Thiếu gia… Không, công tử gia, ý ngài là?”

“Nếu ta nói ta biết kẻ thù là ai, mấy người định làm cái gì?” – Hải lạnh nhạt.

“Thiếu gia!”

“Yên lặng!”

Đặng Công Minh vừa muốn lên tiếng ngăn cản đã bị Hải quát chặn lại. Cảm nhận hơi thở lạnh lẽo trên người thiếu chủ, Đặng Công Minh không biết nên làm thế nào. Hắn thực không biết cái cảm giác lạnh lẽo như một sát thủ này là kết quả do Hải tu luyện tuyệt kĩ đường môn mà có. Lúc này bản thân hắn vô cùng tỉnh táo.

Phong Ba Ác ngồi yên từ đầu tới giờ, lúc này mới cất tiếng:

“Trả thù, đương nhiên phải trả thù!”

“Trả thù? Mấy người có biết phụ thân ta võ công thế nào không? Kết quả vấn bị đối phương đánh trọng thương mà chết. Mấy người dựa vào cái gì mà muốn trả thù?”

“Cái này đơn giản, võ công có thể luyện, chờ đến lúc võ công chúng ta đạt tới độ cao có thể đánh bại lão gia chủ là được!”

Nghe Phong Ba Ác trả lời làm Hải chắt lưỡi. Đây mới đúng là bản tính của hắn - ham đánh nhau hơn mạng. Dù đối phương có mạnh tới đâu hắn cũng không sợ. Tuy có chút đồng tình nhưng trong mắt Hải, sở thích của Phong Ba Ác rõ ràng là đang tìm chết. Nếu kẻ giao thủ tốt tính thì còn đỡ, chứ gặp loại như tứ đại ác nhân thì thằng cha này chết chắc. Nhưng mục đích của hắn hôm nay không phải là chỉnh đốn Phong Ba Ác. Hắn lại nói:

“Nếu ta nói với mấy vị rằng đứng sau địch nhân là thế lực triều đình thì sao?”

Nghe xong, bốn người Đặng Bách Xuyên lâm vào trầm mặc. Nếu đối phương là một người, bọn họ có thể hợp sức đánh. Nếu là một nhóm người, họ có thể chia lẻ ra đánh. Nhưng nếu dính dáng đến triều đình, cái này khó nói. Dù sao thế lực triều đình vẫn luôn là một ẩn số. Bọn họ có bao nhiêu cao thủ, không người nào có thể đoán. Người đời chỉ biết triều đình rất mạnh. Mạnh tới rối tinh rối mù, tới nỗi không coi một đám giang hồ vào đâu cả. Trừ khi cả giang hồ cùng bát đại môn phái đồng loạt liên minh lại với nhau, nếu không đối đầu với triều đình hoàn toàn là con đường chết.

Quan sát sắc mặt của đám người Đặng Bách Xuyên, Hải nói tiếp:

“Mấy vị đại ca cũng không cần quá bi quan. Võ công có thể dùng thời gian mà luyện tập, thế lực cũng có thể dùng thời gian mà xây dựng. Ta nói mấy lời đó để các vị bình tĩnh lại mà suy nghĩ thôi. Hôm nay hẹn mọi người tới nơi đây chính là để nói về kế hoạch tương lai của Mộ Dung gia chúng ta.”

Im lặng cho tới tận bây giờ, Đặng Công Minh lúc này cảm giác đầu óc mình lại một lần nữa giống như hỏng rồi. Vấn đề mà hắn đang không biết làm sao che dấu lại bị vị thiếu gia nói toẹt ra như thế. Những tưởng đám người Công Dã Càn sẽ sống chết muốn đi trả thủ lại bị tiểu thiếu gia nói vài câu mà bình tĩnh lại. Đây là vị tiểu thiếu gia mới có tám tuổi của Mộ Dung gia hắn? Nếu không phải chính tai nghe thấy, chính mắt nhìn thấy, có đánh chết hắn cũng không tin một đứa nhóc tám tuổi có thủ đoạn như vậy. Quả thật không thể trách Đặng Công Minh. Hắn đâu có biết thiếu gia nhà hắn không những biết chi tiết tính cách bốn người tứ gia tướng mà còn vài sự kiện tới mấy chục năm sau mới diễn ra hắn đều biết cả.

Đặng Công Minh đã như thế, đám người Đặng Bách Xuyên lại càng khó có thể tin tưởng. Bốn người họ nhìn chằm chằm vị công tử gia trước mặt. Sau cùng, Đặng Bách Xuyên mở lời:

“Công tử, là chúng ta hiểu lầm ngài. Có gì chỉ dạy xin cứ nói!”

Nghe được điều đó, Hải thở ra một hơi.

Mẹ nó, may mà cược thắng. Nếu bốn tên đầu đất này khùng lên đòi đi trả thù thì hắn cũng không biết làm gì tiếp theo. Cảm thấy đám Đặng Công Minh cùng tứ gia tướng đang chờ đợi, Hải ho nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nói:

“Chỉ dạy thì tiểu đệ không dám, chỉ là tham khảo ý kiến mà thôi. Theo ta thấy, muốn làm đại sự, tất cần tài lực hùng hậu. Mộ Dung gia chúng ta tuy có thể nói là phú khả địch quốc nhưng cũng chỉ là câu nói mà thôi. Để dẫn binh nổi dậy, với đám tiền tài ấy chỉ đáng móng tay cũng chưa đủ!”

“Tiểu thiếu gia, sao ngài biết những điều này?”

Đặng Công Minh không nhịn được mà lên tiếng hỏi. Những đạo lý này đương nhiên hắn biết, nhưng một đứa trẻ tám tuổi như thiếu gia làm sao có thể rõ ràng tài lực trong gia tộc có bao nhiêu?

Vì sao biết? Nhìn vào mấy lần Mộ Dung Bác giết người cướp của là biết Mộ Dung gia thiếu tiền!

Hải thực sự muốn nói huỵch toẹt ra như thế. Nhưng sau cùng hắn nhẫn được. Hắn phải nhịn!

“Đặng bá bá, nếu chúng ta có đủ tài lực, còn cần co đầu rút cổ trong Cô Tô Thái Hồ hay sao?”

Bị tiểu thiếu gia hỏi ngược lại, Đặng Công Minh á khẩu. Thiếu gia nói cũng có lý, nếu Mộ Dung gia bọn họ có đủ tài lực, ắt phải chiếm đất xưng vương rồi chứ đâu có phải ẩn giật ở cái nơi khỉ ho cò gáy này nữa. Đang gật gù thầm khen thiếu gia phân tích sắc sảo, hắn lại nghe thấy thiếu gia nói tiếp:

“Đặng bá bá, Mộ Dung gia chúng ta có kinh doanh gì bên ngoài hay không?”

Đặng Công Minh gật đầu:

“Đương nhiên là có, ở đất Giang Nam này chúng ta có không ít cửa tiệm buôn bán. Chỉ là người đời không biết đó là sản nghiệp của Mộ Dung gia tộc mà thôi.”

“Chúng ta buôn bán cái gì?”

“Chủ yếu là các loại trân châu, đá quý. Những thứ này giới quý tộc rất ưa chuộng. Tiền thu về hàng năm cũng không ít.”

Nghe Đặng Công Minh giảng giải, Hải không quá giật mình. Với một gia tộc như Mộ Dung gia, có đánh chết hắn cũng không tin họ không có cơ sở buôn bán bên ngoài. Tuy nhiên theo hắn, cách buôn bán này cần phải thay đổi.

“Đặng bá bá, bốn vị đại ca, theo mọi người thì kinh doanh cái gì là dễ kiếm lời nhất?”
Cả năm người trầm mặc. Đặng Bách Xuyên định nói là trân châu nhưng có vẻ đó không phải đáp án. Sẽ không lý nào sau khi nghe cha hắn giảng giải như vậy, vị công tử gia này vẫn sẽ hỏi câu hỏi này.

Một hồi lâu sau, Bao Bất Đồng đỏ mặt nói:

“Là sòng bạc!”

Hải bật cười gật đầu. Không nghĩ tới vị Bao tam ca này cũng có lúc nói ra lời chí lý.

“Bao ca lợi hại! Chính xác là vậy. Ngoài ra còn có kỹ viện!”

Năm người Đặng Công Minh ngẩn người. Một lúc sau Bao Bất Đồng đập bàn cười lớn:

“Mẹ nó, không nghĩ tới trong đời Bao Bất Đồng ta cũng có một lần nói đúng!”

Đặng Công Minh thì nhăn nhó:

“Thiếu gia, ngài học đâu ra những thứ này vậy! Loại kinh doanh này…”

“Đặng bá bá, không có tiền bất chính, chỉ có người bất lương! Chúng ta cũng đâu có ép họ phải chơi?”

“Thế nhưng kẻ kinh doanh loại hình này cũng có không ít, làm sao chúng ta có thể cạnh tranh?”

Không hổ là người lớn tuổi nhất trong nguyên tứ gia tướng, Đặng Công Minh nói ngay tới điểm mấu chốt. Nghe vậy, Hải liền trả lời:

“Cái này ta cũng đã suy nghĩ qua. Tuy đối thủ của chúng ta rất nhiều, nhưng đa số đều hoạt động rời rạc. Chỉ cần đổi mới phương thức đi một chút, chúng ta liền có thể kéo khách về nườm nượp.”

“Cái thay đổi mà thiếu gia nói là gì?”

“Là phương pháp phục vụ! Hiện tại, sòng bạc, thanh lâu dù có quy mô lớn đi nữa cũng vẫn hoạt động độc lập. Nên biết, làm người có ba cái hưởng thụ: có đồ ăn ngon, có gái để chơi, có tiền để tiêu. Chúng ta chỉ cần kết hợp nhưng cái này lại với nhau là được. Mấy người thử nghĩ mà xem, khách đánh bạc ở sòng bạc, nếu có cô nương đứng bên cạnh tiếp rượu, chắc chắn họ sẽ cược càng thoáng tay hơn. Nếu thắng thì sẽ thưởng các cô nương, nếu thua sẽ được cô nương an ủi mà phấn chấn lại. Đánh mệt rồi chỉ cần gọi một tiếng là có người đem rượu thịt ra tận nơi hầu hạ. Nếu chán rồi có thể mang cô nương về phòng, làm vài nháy rồi ngủ luôn tại đó. Sáng hôm sau lại xuống giường tiếp tục ăn chơi. Phục vụ như thế mới là hoàn mĩ!”

Ực…

Lần này, không chỉ Đặng Công Minh mà đám Đặng Bách Xuyên cũng xám mặt. Đám người bọn họ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta rồi không nhịn được mà nuốt nước bọt. Nếu thực sự có chỗ như vậy, đừng nói đám công tử nhà giàu, đến bản thân bọn họ cũng chưa chắc rút ra được. Theo đà này, công tử gia không phải muốn mở sòng bạc hay kĩ viện! Đây rõ ràng là mở hắc động!

Nếu Hải biết đám bọn họ nghĩ cái gì, hắn sẽ cười mà nói rằng hắn không những muốn mở hắc động, hắn còn muốn tạo một cái động không đáy, một cái động nuốt người không nhả xương!

“Công tử gia, lão thần phục rồi!”

Đặng Công Minh đắng chát lắc đầu. Dù hắn không biết công tử nhà mình học đâu ra mấy cái thứ như thế nhưng không thể phủ nhận biện pháp này quá tuyệt!

“Bọn ta cũng phục rồi!”

Bốn người Đặng Bách Xuyên, Công Dã Càn, Bao Bất Đồng, Phong Ba Ác nhìn nhau rồi cười khổ. Trong lòng bọn hắn cũng thắc mắc, rốt cục công tử nhà mình là dạng quái thai gì mà có thể nghĩ ra biện pháp như vậy. Rồi còn mấy đạo lý hưởng thụ, rồi lại cái gì mà làm đem đi làm vài nháy. Đừng nói là nói ra miệng, mới nghĩ thôi bọn họ đã thấy đỏ mặt rồi. Thế nhưng công tử nói toẹt ra mà mặt không đổi sắc.

Bọn họ nào biết mấy cái đạo lý này hoàn toàn là Hải rút ra từ kinh nghiệm hưởng thụ của chính bản thân hắn. Ở thế giới của hắn, khi mà mỗi ngày đều nằm ngủ trên một đống tiền, Hải luôn tìm cách để tận hưởng cuộc sống một cách hoàn hảo nhất. Cũng chính vì thế mà hắn cực kì hiểu rõ tâm lý hưởng thụ của con người. Quyền lực, dục vọng và tiền bạc là cái mà mỗi người luôn hướng tới. Chỉ cần ném ra một mồi câu đáp ứng được những điều đó, hắn không lo không có kẻ cắn câu!

Nhưng kế hoạch của hắn chưa dừng lại ở đó!

“Đừng vội, đừng vội. Mục đích của ta cũng không phải mở ra một chỗ ăn chơi thuần túy như vậy!”

Biểu lộ trên gương mặt của năm người Đặng Công Minh trở nên vô cùng đặc sắc. Rốt cục trong bụng vị công tử này còn chứa cái gì?

Không chờ mấy người họ lên tiếng, Hải lại hỏi:

“Nếu vấn đề tài chính đã có giải pháp, mọi người nghĩ xem nếu muốn khởi binh thì vấn đề tiếp theo nào cần chú trọng?”

“Là binh lực!” - Đặng Bách Xuyên ngay lập tức trả lời.

Nhưng sau đó hắn chỉ thấy vị công tử gia lắc đầu phủ nhận:

“Sai rồi, là tin tức! Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Mộ Dung gia chúng ta co đầu rút cổ trong Cô Tô Thái Hồ những năm qua, thông tin mà chúng ta nắm được lại từ đâu mà có? Đều là qua giang hồ! Mà tin tức trên giang hồ luôn chỉ có bảy phần là thật, ba phần là giả. Chúng ta nhất định phải có một phương thức thu thập tin tức một cách chính xác. Nếu không, chỉ cần thông tin có một chút sai lệch thôi cũng có thể khiến kế hoạch của chúng ta hoàn toàn đổ vỡ.”

Đặng Công Minh khẽ gật đầu:

“Xin công tử gia tiếp tục.”

Hải nhẹ gật đầu:

“Để làm được điều này, chúng ta cần tạo ra một tổ chức thu thập tình báo. Mà bản thân tổ chức này cần có năng lực tạo dựng cơ sở trải đều khắp thiên hạ. Muốn làm được điều đó, một vỏ bọc hoàn mĩ là không thể thiếu. Mà hệ thống sòng bạc, kĩ viện chúng ta sắp phát triển lại là ứng cử viên tốt nhất!”

Dù không hiểu lắm mấy cụm từ “tình báo” hay “ứng cử viên” nhưng năm người Đặng Công Minh đều lờ mờ đoán được công tử đang ám chỉ cái gì. Nếu thực sự làm được điều này, không thể chối cãi đây là một mũi tên trúng hai đích!

“Công tử gia, dù là vậy nhưng nếu không có võ công, thông tin bọn họ thu được đa phần đều không có giá trị. Còn nếu dùng người có võ công, cơ thể bọn họ sớm khác với người bình thường, tất sẽ khiến người nghi ngờ.”

Lại một lần nữa, Đặng Công Minh nói đúng vào trọng điểm vấn đề. Hải không khỏi thầm cảm thán vị trang chủ này. Không hổ là gia tướng bên người con cáo già Mộ Dung Bác, bản thân bọn họ cũng không phải là người thiếu đầu óc. Gật đầu một cái, Hải nói tiếp:

“Không sai, những người mà chúng ta cài vào không những phải biết võ công mà còn phải là tinh anh trong tinh anh. Sẽ có trường hợp phải bại lộ thân phận để đổi lấy thông tin cần thiết. Nếu không có võ công, có khi chưa tiếp cận được thông tin bọn họ đã tiêu đời rồi. Về vấn đề tố chất cơ thể, chuyện này không khó!”

Nói rồi Hải móc trong lồng ngực ra một túi vải nhỏ, sau đó hắn đặt cái túi đặt lên mặt bàn rồi nói tiếp:

“Đặng bá bá, về cơ bản thì người luyện võ cũng vì cường kiện thân thể, tăng thêm khả năng dẻo dai mà thôi. Trong quá trình đó tính đàn hồi của làn da cùng các thớ thịt cũng gián tiếp bị thay đổi. Trong túi vải này là hạt giống của một loại thảo dược gọi là Dưỡng Nhan Thảo. Tuy tác dụng không lớn lắm nhưng nếu sử dụng thời gian dài có thể khiến da dẻ căng mịn, thân thể cũng mềm mại hơn nhiều. Nếu chúng ta cho đám người đó sử dụng, đã đủ lấp lỗ hổng này hay chưa?”

Nghe Hải giải thích tác dụng của Dưỡng Nhan Thảo, Đặng Công Minh trợn tròn mắt. Hắn không tin trên đời này có loại thảo dược thần kì như thế. Nếu chuyện này là thật, chẳng phải bọn họ nắm trong tay thần dược trú nhan trong truyền thuyết hay sao!

Cái này, cái này, cái này…

“Công tử gia, những gì ngài nói là thật?”

Không nhịn được, Đặng Công Minh hỏi lại một lần nữa.

“Đương nhiên là thật, ta đã cho Tiểu Vận dùng thử, tác dụng… cũng không tệ lắm.”

Nói xong câu này, hai mắt Hải cong thành hình vòng cung. Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười bỉ ổi mà đáng lý không thể nào hiện lên trên gương mặt một đứa bé tám tuổi.

Nhìn thái độ của Hải, Đặng Công Minh cũng đoán ra được ít nhiều. Thế nhưng hắn không buồn quan tâm. Chỉ là một đứa nô tì mà thôi, công tử muốn chơi ra sao thì chơi. Cái hắn cần xác minh lại là vấn đề khác. Đặng Công Minh lại hỏi tiếp:

“Loại thảo dược này có thời gian thu hoạch như thế nào?”

“Không dài, khoảng bảy ngày. Hơn nữa còn có thể nhân giống!”

Sau khi nghe được câu trả lời của Hải, Đặng Công Minh hít một ngụm khí lạnh. Tác dụng kì diệu, thời gian thu hoạch ngắn, lại có thể nhân giống. Rõ ràng trong tay họ đang nắm một loại thần dược! Nhìn chằm chằm túi hạt giống trên mặt bàn, hai mắt Đặng Công Minh hừng hực bốc lên từng tia cuồng nhiệt. Sau cùng hắn cười lớn:

“Tốt, tốt, tốt!”

Nhìn biểu hiện của Đặng Công Minh, Hải biết ải này hắn đã thông qua được rồi.

Đối với chuyện này, bốn người Đặng Bách Xuyên hoàn toàn không hiểu gì cả. Nói tới nữ nhân, bọn họ không có nhiều hiểu biết cho lắm. Mấy người chỉ lờ mờ đoán ra kế hoạch thứ hai của công tử gia cũng hoàn toàn thuyết phục được Đặng Công Minh. Hơn nữa nhìn biểu hiện của ông ta, tính khả thi của việc này cũng không nhỏ. Nghĩ tới đây, bọn họ không khỏi càng thêm thán phục vị công tử gia chỉ mới tám tuổi trước mặt.

Tiếp đó, sáu người bắt đầu nói chuyện về các bước triển khai kế hoạch. Trong quá trình này, Hải cũng không chỉ một lần đưa ra những kiến giải khiến năm người còn lại phải líu lưỡi thán phục. Sau cùng, hắn còn phân công rõ các đầu việc cần hoàn thành cho bốn người Đặng Bách Xuyên.

Khi nghe được hắn xác nhận sẽ mở Hoàn Thi Thủy Các cho tứ gia tướng tự do học tập, Đặng Công Minh không khỏi kích động quỳ gối cảm tạ. Người khác có lẽ không biết, nhưng bản thân hắn là nguyên tứ đại trang chủ, làm sao không rõ trong Hoàn Thi Thủy Các chứa đựng cái gì. Chỉ là lão gia luôn coi nó là chí bảo, đến bốn người bọn họ cũng chưa từng được tiến vào nơi đó. Mà hiện tại, công tử gia đồng ý cho đám Đặng Bách Xuyên tự do ra vào, điều đó nói lên hắn coi trọng bọn họ ra sao.

Nhưng chưa để tứ gia tướng kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, công tử bọn họ bồi thêm một tin tức nữa làm nội tâm bốn người nổi lên cuồng phong bão táp.

Bắc Minh Thần Công, lấy nội công người khác biến thành của mình. Đây là thần công chỉ truyền cho các đời chưởng môn phái Tiêu Dao. Vậy mà công tử nói rằng hắn có cách đem bộ công pháp này tới tay. Không những thế hắn còn đem thần công này cho bọn họ tu luyện. Tuy tu luyện bộ công pháp này trước hết sẽ phải phế bỏ nội công vốn có nhưng với sự thần kì của công pháp, bọn họ còn tiếc rẻ đám nội lực chỉ xứng với nhị lưu võ giả hay sao.

Hạnh phúc đến quá đột ngột, sáu người nhìn nhau sau đó cười lớn. Bao Bất Đồng là người đầu tiên vươn tay với lấy một vò rượu tu ừng ực. Tiếp đó, Đặng Bách Xuyên, Công Dã Càn, Phong Ba Ác cũng không chịu thua kém. Nhìn đám con cháu vượt qua được nỗi đau phụ thân qua đời, Đặng Công Minh yên lặng gật đầu. Sau đó ông ta không khỏi nhìn về vị tiểu thiếu gia với ánh mắt đầy kính phục.

Đêm đó là một đêm không ngủ của đám người bọn họ. Không ai trong số bọn họ biết trước, kế hoạch ngày hôm nay lại trở thành bàn đạp thành lập nên một tổ chức mà mười mấy năm sau, chỉ cần nghe tới tên thôi đã khiến giang hồ sợ hãi.

********************************************
Tâm thư tác giả:
Hộc hộc, 30.000 chữ rồi.
Các vị hảo hán đi qua, các tuyệt sắc cô nương đi lại, nếu đã ghé thăm chốn này thì cho xin ít comment đánh giá cho có tinh thần với.
Đăng bởi: