Hệ thống thay đổi vận mệnh

Chương: Hệ thống thay đổi vận mệnh - Dù có là ai thì ta vẫn là người của Mộ Dung gia


Sự xuất hiện của những trận gió mang theo cái lạnh thấu xương đang dần trở nên mờ nhạt. Thay vào đó là cảm giác ấm nồng cùng những tia nắng phớt nhẹ báo hiệu mùa xuân đã tới trên mảnh đất Giang Nam.

Dưới ánh nắng cùng làn gió mát dịu, vạn vật giống như chợt bừng tỉnh. Từng mầm non đang cố vươn mình khỏi lớp vỏ cũ kỹ, sần sùi của mùa đông buốt giá. Hai bên bờ Cô Tô Thái Hồ, từng đóa hoa đào đua nhau khoe sắc thắm. Hương thơm dịu nhẹ không ngừng theo những làn gió miên man mà lan tỏa khắp mảnh đất mang tên Yến Tử Ổ.

Trái ngược với khung cảnh êm đềm bên ngoài, trên một mảnh rừng trúc phía trong, gió không ngừng gào thét. Cùng với âm thanh vũ khí di chuyển trong không trung là tầng tầng lớp lớp kiếm ảnh thay nhau ẩn hiện giống như vô cùng vô tận. Len lỏi trong đám kiếm ảnh ấy là hình bóng của một cậu bé chưa đầy mười tuổi. Trong tay cậu ta là một thanh đoản kiếm. Dưới những bước di chuyển vô cùng tinh tế cùng cổ tay linh hoạt đến cực điểm, một kiếm rồi lại một kiếm được đánh ra như mây trôi nước chảy. Kiếm chiêu liên miên không dứt, khi thì thanh lệ thoát tục, khi lại lăng lệ, sát phạt đến cùng cực.

Bất ngờ, bộ pháp dưới chân cậu bé tiến vào một loại nhịp độ vô cùng kì lạ. Theo đó, thân thể cậu ta hết nghiêng trái rồi lại đổ phải. Thế nhưng ở những tư thế tưởng chừng như sẽ ngã sõng soài trên đất, thân ảnh màu trắng ấy lại một lần nữa đổi hướng. Nhằm thẳng tảng đá không xa, lưỡi kiếm không do dự lao về phía trước. Đó là một trong những chiêu kiếm có tính sát phạt nhất trong Long Thành Kiếm Pháp: Xuyên Vân!

Những tưởng thân kiếm sẽ xuyên thủng tảng đá thì ngay khi còn cách nó một bước, thân ảnh cậu bé lại giống như biến mất một cách quỷ dị. Nháy mắt sau đó, cậu ta đã xuất hiện trở lại, thế nhưng vị trí đã là phía sau tảng đá.

Keng!

Thanh đoản kiếm rơi trên mặt đất!

Chậm rãi đưa tay phải lên, nhìn năm ngón tay đang không ngừng chảy máu, Hải lắc đầu cười khổ:

"Lại thất bại rồi!"

Thở dài một tiếng, hắn rút trong ngực ra một viên đan dược. Sau khi bỏ vào miệng, vết thương trên tay hắn nhanh chóng lành lại với một tốc độ khó mà tin tưởng. Dù không phải lần đầu nhìn thấy cảnh này nhưng cái tốc độ trị thương vô lý ấy vẫn làm Hải phải líu lưỡi thán phục.

Viên đan dược hắn vừa dùng chính là thứ được tinh luyện từ Dưỡng Nhan Thảo.

Sau cuộc họp bí mật ngày đó, Đặng Công Minh rất nhanh đã sai người bố trí khu vực nuôi trồng Dưỡng Nhan Thảo. Không thể phủ nhận khả năng sinh tồn của loại thảo dược này không khác gì cỏ dại. Chỉ cần ném ra, vài ngày sau đã có thể thấy hạt giống nảy mầm phủ kín cả khu đất.

Ban đầu hắn còn không biết thứ thảo dược này còn có thể chế thành đan dược. Sau khi Đặng Công Minh đưa ra ý kiến, hắn mới hiểu, hóa ra còn có phương pháp tốt hơn để sử dụng loại thảo dược tưởng chừng như vô dụng này. Có điều dược lực trong mỗi cây Dưỡng Nhan Thảo không được tốt cho lắm. Thế cho nên cả một vườn Dưỡng Nhan Thảo rộng gần một mẫu mới có thể tinh luyện ra được gần chục viên Dưỡng Nhan Đan. Tất nhiên hiệu quả đan dược so với khi dùng trực tiếp thì tốt hơn nhiều! Hơn nữa, điều làm hắn bất ngờ là sau khi tinh luyện thành đan dược, thứ này còn có tác dụng trị ngoại thương cùng xóa sẹo.

Cảm nhận thương thế trên tay dần ổn định, vừa định đem thanh đoản kiếm nhặt lên, Hải nghe thấy một âm thanh cảm thán:

"Thiếu gia cũng không cần nản chí, mới chín tuổi đã bước vào võ giả tam lưu, điều này đã đủ để cậu tự hào rồi. Hư Vận của Thiếu Lâm cũng gần mười một tuổi mới đi đến bước này. Nếu biết có dạng quái vật như cậu tồn tại, không biết biểu hiện của bọn họ sẽ ra sao."

Người vừa lên tiếng là Đặng Công Minh. Mấy tháng này ông ta gần giống như quản gia trong nhà. Đám người Đặng Bách Xuyên sau khi dựa theo hướng dẫn của Hải đã lấy được Bắc Minh Thần Công cùng Lăng Ba Vi Bộ tới tay. Kể từ ngày đó, bốn người này đều vùi đầu vào tu luyện. Người không thể luyện võ như Đặng Công Minh tự nhiên lại trở nên nhàn rỗi. Sau cùng thì ông ta chỉ có thể thay mặt bốn người họ mà xử lý chuyện trong tứ gia trang.

Đương nhiên hai quyển công pháp được mang về đều là hàng sao chép lại. Dưới yêu cầu của Hải, lúc rời đi, Phong Ba Ác đã trả lại mọi thứ về nguyên vị trí cũ. Dù mấy chục năm sau tên tiểu tử Đoàn Dự kia tiến vào cũng không biết được nơi này đã từng bị càn quét qua một lượt. Đối với việc này, bốn người Đặng Bách Xuyên tuy có chút hiếu kì nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Chắc hẳn chỗ đó đối với công tử nhà mình vẫn còn có điểm hữu dụng.

Nếu biết bọn họ suy nghĩ gì, Hải chắc chắn sẽ mắng to rằng Lang Hoàn Ngọc Động đối với hắn chẳng còn chút giá trị nào cả. Nếu không phải hệ thống từng nhắc nhở hắn không được cướp đoạt cơ duyên của nhân vật chính, cái động đó đã bị hắn san phẳng. Chẳng ai ấm đầu mà để lại bí kíp cho kẻ địch trong tương lai hết.

Nghe được những lời của Đặng Công Minh, Hải chỉ khẽ cười nhạt. Dù không biết cái gã Hư Vận ấy là ai nhưng hắn biết, mấy con quái vật thực sự vẫn còn chưa xuất hiện. Thêm vào đó, đối thủ của hắn cũng không chỉ đơn giản là các cao thủ trẻ tuổi. Trong tương lai, chắc chắn hắn sẽ phải đối đầu với cấp bậc tông sư như Quỳ Hoa Lão Tổ. Đó mới chính là mục tiêu mà hắn hướng tới. Nhìn về phía Đặng Công Minh, Hải đáp lời:

"Đặng bá bá yên tâm, ta cũng không phải loại yếu đuối như vậy. Chỉ là không tìm thấy điểm đột phá nên có chút bế tắc mà thôi."

Đặng Công Minh khẽ cau mày:

"Tiểu thiếu gia, mặc dù không biết môn khinh công của cậu từ đâu mà có, nhưng có thể thấy cấp bậc của nó cũng không thấp. Tuy nhiên bộ pháp này thiên về biến hóa cùng quỷ dị, kiếm pháp cậu sử dụng lại đầy khí chất hạo nhiên chính khí. Hai thứ này rõ ràng không thể kết hợp, tại sao còn phải cố chấp làm gì."

Biểu hiện trên gương mặt Hải lúc này có chút ngượng ngùng. Những đạo lý này hắn đương nhiên biết. Nhưng do ảnh hưởng của mấy bộ tiểu thuyết từng đọc, hắn lại muốn dung hợp Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ cùng Long Thành Kiếm Pháp thành một bộ kiếm pháp mới. Hắn muốn có một bộ kiếm pháp của riêng mình. Tuy nhiên, có vẻ như hiểu biết của hắn vẫn còn xa xa chưa đủ để thực hiện điều đó. Hơi quay mặt sang một hướng khác, Hải gãi đầu:

"Đặng bá bá nói phải, cũng là do ta quá cố chấp. Đúng rồi, bên phía Khoái Lạc Viên tiến hành tới đâu rồi?"

Khoái Lạc Viên chính là cái tên bọn người họ đặt cho kế hoạch Hải đưa ra trước đó. Theo dự định, bọn họ sẽ kiến thiết ba tòa Khoái Lạc Lâu ở vùng Giang Nam. Sau khi kinh doanh ổn định sẽ tiếp tục mở rộng.

Ban đầu, sau khi Hải đưa ra ý định kinh doanh mới trên cuộc họp gia tộc, cao tầng Mộ Dung gia phản đối rất gay gắt. Bọn họ cho rằng thể loại kinh doanh đó nếu lộ ra ngoài, Mộ Dung gia sẽ không còn mặt mũi đi lại trên giang hồ. Nhưng sau khi tứ đại gia tướng lên tiếng, đám người đó chỉ biết ngậm miệng. Tuy Mộ Dung gia không chỉ có một mình nhà Mộ Dung Phục nhưng quyền lực lại tập trung chủ yếu trên tay Mộ Dung Phục cùng bốn vị trang chủ. Đám người còn lại chung quy cũng chỉ là chi thứ của Mộ Dung gia. Sự xuất hiện của bọn người đó hoàn toàn chỉ là cho đủ thủ tục.

Theo như Hải suy đoán, cửa ải khó vượt qua nhất hẳn là phía Vương Như Nguyệt. Tuy sau đám tang của Mộ Dung Bác, nàng ta rơi vào trạng thái tâm lý bất ổn. Thế nhưng theo thời gian trôi qua, Vương Như Nguyệt cũng không còn chìm đắm trong đau thương nữa. Vì con trai còn nhỏ tuổi, lời nói của nàng có trọng lượng rất nặng trong buổi họp gia tộc. Bất ngờ là lần này Vương Như Nguyệt cũng không phản đối. Trái lại, nàng còn ra sức ủng hộ ý tưởng của Hải. Có vẻ trong mắt nàng, đứa con trai này đã từ bỏ ý định phục quốc mà tìm cách phát triển kinh tế gia tộc. Dạo gần đây nàng dường như cười nhiều hơn, cũng chịu nói chuyện với mọi người hơn những ngày trước đó.

Cứ như vậy, Đặng Công Minh thuận lợi triển khai kế hoạch của bọn họ. Nghe Hải hỏi vậy, ông ta có chút ngập ngừng:

"Hiện tại ba tòa biệt lâu đều đã xây dựng xong và đi vào hoạt động. Doanh thu còn vượt qua mức lão thần tưởng tượng... Thế nhưng ta phát hiện, có vẻ mấy đối thủ của chúng ta cũng đang muốn bắt chiếc hình thức kinh doanh này. Nếu là như thế, lợi thế duy nhất của chúng ta cũng không còn nữa."

Nghe thấy vậy, Hải cười lớn:

"Haha, muốn bắt chiếc chúng ta? Phải xem đám người đó có bản lĩnh không đã. Chưa nói đến thời gian xây dựng không ngắn, cho dù có xây xong, chỉ cần làm một chút thủ đoạn là đám đó khóc thét ngay."

"Thiếu gia, cậu định làm như thế nào?"

"Dụng độc!"

"Độc? Không được, không được! Chuyện này tuyệt đối không làm được. Lần này là chúng ta mở cửa kinh doanh, nếu làm to chuyện chắc chắn sẽ gây nghi ngờ. Vài ba người chết không phải vấn đề lớn nhưng vì thế mà để quan phủ nhúng tay vào, chúng ta cũng không dễ xử lý."

Đặng Công Minh vội vã xua tay. Ông ta thật không nghĩ tới, vị thiếu gia nhà mình lại to gan đến thế. Có điều biện pháp này quá tệ, hắn không thể không phủ định.

"Đặng bá bá, ta cũng không có muốn làm to chuyện. Ý ta là vài thứ độc dược gây sưng tấy cơ thể vài hôm mà thôi. Khách khứa đều là đối tượng có tiền, quan hệ rộng rãi. Chúng ta chỉ cần khơi một mồi lửa là sẽ thành đám cháy to ngay. Đợi đến khi bọn họ chứng minh được bản thân trong sạch thì danh vọng của chúng ta đã bỏ quá xa đám người đó rồi."
Nói rồi Hải dúi vào tay Đặng Công Minh mấy cái túi vải. Không cần kiểm tra Đăng Công Minh cũng biết trong mấy cái túi ấy chứa cái gì. Sau khi được Hải chỉ rõ tác dụng của từng loại độc, một lần nữa ông ta lâm vào trầm mặc. Một hồi lâu sau ông ta mới lên tiếng:

"Thiếu gia, ta có câu này vẫn luôn muốn hỏi. Cậu... thực sự là Mộ Dung Phục, Mộ Dung thiếu gia sao?"

Đúng thế, giờ phút này ông ta đã vô cùng hoài nghi thân phận của vị thiếu gia trẻ tuổi này. Tuy lúc đầu ông ta còn có thể tin tưởng một số chuyện, thế nhưng mấy tháng vừa qua, thiếu gia đã khiến ông không còn tin tưởng vào trực giác của mình được nữa. Cách nói chuyện, cách hành xử, cách phân tích vấn đề... mọi thứ trên người vị thiếu gia này đều không phải của một đứa trẻ tám, chín tuổi. Nhìn đám độc dược trong tay, Đặng Công Minh tin chắc thứ này do người trước mặt điều chế. Tuy trong Yến Tử Ổ cũng có dược sư chuyên nghiên cứu độc dược nhưng mấy loại độc quái thai này thì chưa bao giờ từng xuất hiện qua.

Nghe được những lời đó, Hải không khỏi cười khổ. Hắn cũng biết cái lý do trước đó của mình cũng chỉ che đậy được một đoạn thời gian. Nhưng hắn không nghĩ tới Đặng Công Minh lại nghi ngờ hắn sớm như vậy. Nghĩ lại cũng phải, ngay đến bí kíp phải Tiêu Dao cất ở đâu hắn cũng biết, làm sao mà cái lý do tạm bợ ấy che mắt ông già này được. Hắn hỏi:

"Đặng bá bá, ngài có tin ta không?"

Đặng Công Minh khẽ gật đầu. Mặc dù người trước mặt rất có thể là giả nhưng ông ta có thể cảm nhận thấy người này không có ác ý với bọn họ. Thậm chí còn đang giúp đỡ gia tộc Mộ Dung.

"Ta tin tưởng cậu không có ý đồ gì với gia tộc. Thế nhưng ta cần một lời giải thích."

"Hazzz... Đến bây giờ ta cũng không muốn giấu bá bá. Ngài còn nhớ lý do lần trước ta nói tới chứ? Thật ra tình huống khi đó không đơn giản như vậy. Ngày đó, trong lúc ta hôn mê, có một linh hồn muốn đoạt xá cơ thể ta!"

"Đoạt... đoạt xá?"

"Không sai, chính là đoạt xá. Linh hồn đó là một trưởng lão của Tiêu Dao Phái tên là Kinh Vô Mệnh. Tuy muốn đoạt xá cơ thể ta nhưng có vẻ lão ta cũng chỉ còn một sợi tàn hồn, chúng ta cứ giằng co nhau mấy ngày mà không ai làm gì được ai. Sau cùng cũng chẳng hiểu tại sao mà toàn bộ kí ức của lão già đó cùng ta lại bị dung hợp vào một chỗ. Đến bây giờ, bản thân ta cũng không chắc chắn ta là Mộ Dung Phục hay là Kinh Vô Mệnh nữa."

Càng nghe Hải giải thích, Đặng Công Minh càng sợ hãi. Linh hồn đoạt xá? Chuyện này vốn chỉ là truyền thuyết mà thôi. Chẳng lẽ truyền thuyết là thật? Hay vị thiếu gia trước mặt hắn vẫn đang cố lừa hắn một lần nữa? Hắn thực sự hoài nghi suy đoán phía sau của mình. Đặng Công Minh lại hỏi:

"Ta có thể dựa vào đâu để tin cậu?"

Thấy vậy, Hải chỉ khẽ lắc đầu:

"Ta không có gì để chứng minh những gì bản thân nói là thật. Thế nhưng ta có thể khẳng định, dù ta có là Mộ Dung Phục hay Kinh Vô Mệnh, ta mãi mãi vẫn là hậu duệ của hoàng tộc Đại Yến, mãi mãi không làm điều gì có lỗi với Mộ Dung Gia. Đặng bá bá, xin ngài tin ta một lần này. Ta tin tưởng, thời gian có thể chứng minh tất cả những gì ta nói."

Đặng Công Minh im lặng không nói gì. Bản thân ông ta cũng không rõ mình nên làm ra lựa chọn thế nào cho đúng. Tuy câu chuyện vừa nghe khó mà tin tưởng được nhưng ông ta hiểu rõ, người đang đứng trước mặt mình chính xác có cơ thể của thiếu gia nhà bọn họ. Điểm khác biệt chính là nhân cách bên trong đã không phải như lúc ban đầu mà thôi. Nếu như vì chuyện này mà không công nhận Mộ Dung Phục, vậy thì bọn họ biết đi đâu để tìm hậu duệ Mộ Dung gia bây giờ? Đặt hi vọng sang đám chi thứ? Bỏ đi, đám đó toàn một lũ vô dụng!

Sau cùng, Đặng Công Minh chỉ biết thở dài một tiếng:

"Thiếu gia... có lẽ ta vẫn nên gọi cậu là thiếu gia. Chuyện này... để sau hẵng nói!"

"Đa tạ bá bá!"

Hải chắp tay hành lễ. Hắn tin tưởng một khi hắn qua ải này, tương lai sẽ không còn ai nghi ngờ bản thân nữa. Dù sao những gì hắn làm đều mang lại lợi ích cho gia tộc Mộ Dung. Khi hắn còn đang miên man suy nghĩ, Đăng Công Minh lại nói:

"Thiếu gia, cũng không còn sớm nữa, cậu cũng nên chuẩn bị đi. Lát nữa phu nhân cùng cậu còn phải qua phía Vương gia nữa đó!"

Vương gia?

Nhắc đến chuyện này, Hải chỉ cười nhạt một tiếng. Dù tuổi tác không lớn nhưng không thể phủ nhận hiện tại bản thân hắn là một đời gia chủ Mộ Dung gia. Có rất nhiều việc cần phải có gia chủ ra mặt mới được. Chuyện lần này cũng là một ví dụ. Lý do thì rất đơn giản, người mợ của hắn có tin mừng. Nhưng điều làm hắn không coi trọng chính là thân phận của người mợ này. Tên thật của nàng ta là Lý Thanh La.

Đúng vậy, chính là oán phụ Lý Thanh La nổi tiếng trong cả bộ tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ. Điều này nói lên đứa con trong bụng nàng ta rõ ràng không phải con đẻ của người cậu trên danh nghĩa kia. Thế nhưng Hải sẽ không bóc trần sự thật này. Không nói tới vị Vương Ngữ Yên như hoa như ngọc kia sau này có khả năng rất cao sẽ là của hắn, thế lực sau lưng Lý Thanh La cũng không phải là nhỏ. Con gái của Vô Nhai Tử cùng Lý Thu Thủy, lại nhận một tên cha hờ là Đinh Xuân Thu. Thêm vào một đám bí kíp lấy từ Lang Hoàn Ngọc Động, có thể nói khả năng kêu gọi của oán phụ này không nhỏ chút nào. Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn sẽ không lựa chọn đối đầu với người mợ này. Về phía Vương gia, theo như nguyên tác thì sớm muộn cũng rơi vào tay Lý Thanh La. Nếu là như vậy, Hải cũng chẳng buồn quan tâm nữa.

Theo nội dung bên trong tiểu thuyết, quan hệ giữa Vương Như Nguyệt cùng Lý Thanh La không được tốt cho lắm. Có vẻ Vương Như Nguyệt biết gì đó về quan hệ bất chính giữa Lý Thanh La cùng Đoàn Chính Thuần. Nhưng do không có chứng cứ nên cũng chẳng làm gì được nàng ta. Sau cùng dẫn tới quan hệ giữa hai nhà trở nên căng thẳng. Hải hoàn toàn không mong muốn chuyện này sẽ diễn ra. Nếu như tận dụng tốt, hắn còn có thể mượn tay Lý Thanh La làm một số việc khác. Thế cho nên, dự định lần này của hắn là muốn gây ấn tượng tốt một chút với người mợ xinh đẹp đó.

Nghĩ tới đây, Hải gật đầu một cái:

"Đa tạ bá bá nhắc nhở, đúng rồi, mấy chuyện lần trước ta nhờ ngài, đã thu xếp được chưa?"

"Ta cũng cũng đã phái người đi tìm rồi. Tuy nhiên lão già ta có phần không hiểu, nếu muốn tử sĩ, Yến Tử Ổ chúng ta không thiếu. Tại sao thiếu gia phải kiếm trẻ mồ côi về đào tạo?"

Nghe Đặng Công Minh hỏi, Hải lắc đầu cười:

"Đặng bá bá, sao có thể dùng người trong Yến Tử Ổ được. Dù là Mộ Dung Gia hay tứ gia trang đều là con dân Đại Yến, sao có thể làm tốt thí hay thứ đồ chơi chỉ biết nằm ra cho thiên hạ cưỡi được cơ chứ! Mấy cái chuyện này vẫn nên để người ngoài làm thì hơn. Thêm nữa, đám trẻ mồ côi đó sau khi được dạy dỗ cẩn thận thì dễ làm việc hơn nhiều. Dù sao bọn chúng cũng không có ràng buộc thân nhân. Được rồi, chuyện này không cần nói nữa, mấy thứ đồ Phục nhi nhờ bá bá thu thập có vấn đề gì không?"

Đặng Công Minh khẽ gật đầu, nhưng rất nhanh hắn lại cau mày:

"Tiểu thiếu gia, tuy mấy loại công pháp tà môn có thể giúp người luyện nhanh chóng tăng cao tu vi nhưng đa phần đều không phải chính đạo. Từ xưa tới nay, kẻ tu luyện tà công không ít nhưng người leo tới đỉnh phong chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cậu còn trẻ, cũng không cần liều lĩnh tu luyện loại công pháp như vậy."

"Đặng bá bá không cần lo lắng. Lát nữa chỉ cần sai người đem mấy thứ đó tới chỗ Phục nhi là được. Ta cũng không phải muốn luyện độc công."

"Không phải để tu luyện? Vậy thiếu gia muốn làm gì với đám độc trùng cùng độc thảo đó?"

"Ta nuôi trùng!"

Nói rồi Hải nhặt lên thanh đoản kiếm trên đất, sau đó xoay người rời đi. Để lại Đặng Công Minh vẫn đang ngơ ngẩn với hai chữ "nuôi trùng" đứng chết trân ở đó.
Đăng bởi: