Thuận Minh

Chương 171: (hạ)


Nhưng Lý Mạnh cũng biết, hiện giờ có rất nhiều thứ của phương Tây hắn đang cần đến, phương Tây hiện giờ đang trong quá trình chuyển hóa từ quân đội thời kì trung đại sang quân đội thời kì cận đại, vũ khí và hàng hải đều đã bắt đâu vượt qua Trung Quốc, bản thân hắn muốn mạnh lên, thì việc biết được những điều này là vô cùng quan trọng.

Tên người Tây trước mắt này có lẽ sẽ là một cơ hội của hắn, nhưng cũng phái nói, một người Tây bị bảo kê sòng bạc đánh giữa đường, mà còn là một tên quỵt nợ, nhân phẩm của hắn là như thế nào, hắn đã thành bộ dạng như này, liệu có giúp đỡ được gì cho mình không, nếu giúp được thì giúp được bao nhiêu, quả thực là rất khó nói.

Nhưng xét cho cùng thì có hy vọng vẫn là tốt hơn không có, Lý Mạnh cười, hắn đã ngầm quyết định trong lòng, dặn dò mấy người bên cạnh, nói:

“Đưa 30 lượng bạc cho những người này, rồi dắt tên người Tây đó ra đây”.

Thân binh của Lý Mạnh đương nhiên là sẽ không có sự nghi vấn nào, gật đầu thưa vâng, cầm bạc chạy đến đưa cho những tên bảo kê đó, mấy tên bảo kê này vừa nãy bị dọa cho suýt vãi ra quần, vốn dĩ hết hy vọng với khoản nợ này, không ngờ vẫn có bạc đến tay, đều là vô cùng vui mừng, cầm tiền là chạy mất.

Tên người Tây nằm ờ trên mặt đất. Lý Mạnh còn cho rằng hắn bị thương không nhẹ, ai ngờ khi đám người đó vừa bỏ đi, người này liền lổm ngổm bò dậy, chửi bới mấy câu rồi cũng định bỏ đi.

Xem ra cũng là nhân vật da dày thịt chắc, quả nhiên là vô lại, người Tây đó đang định đi, thì liền bị mấy thán binh của Lý Mạnh lôi lại, quát:

“Số tiền 30 lượng bạc đó là đại nhân nhà ta trả cho ngươi, cứ đi như vậy là được sao”.

Thế là hắn trực tiếp bị lôi xềnh xệch đi, bên trong tửu lâu đã bắt đầu mang thức ăn lên. Từ thái giám ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ phía đó, bụng cũng cảm thấy đói, nhưng ông ta phải đợi Lý Mạnh nên cảm thấy vô cùng sốt ruột.

Lý Mạnh nhảy từ trên ngựa xuống, nhìn tên người Tây được lôi đến trước mặt mình, trên mặt tên người Tây này không nhìn thấy vết thương nào cả, nhưng trên người thì toàn là vết chân đạp lẳng nhẳng cả, bộ quẩn áo vốn rách nát trông càng thậm tệ hơn, rõ ràng là lúc bị đánh hắn đã ôm chặt đầu để bảo vệ phần mặt, nhìn cái là biết ngay kinh nghiệm ăn đòn là cực kì phong phú.

Âu cũng là tóc vàng mắt xanh một cách tiêu chuẩn, gò mũi cao, thời đại này huyết thống của người da trắng thuần khiết hơn so với thời hiện đại, nước da của hắn nhìn cũng trắng, chỉ là bộ râu tóc rối bù của hắn làm mất đi hình tượng. Tên người Tây họ “ Phí ” này âu cũng là biết điều, vừa gặp mặt liền bắt đầu nói lời cám ơn.

Dựa theo cách nghĩ trong lòng của Lý Mạnh, cũng tức là ấn tượng mà hắn có được từ mấy bộ phim thời hiện đại, tên người Tây này nói thế nào thì cũng sẽ đặt một tay trước ngực, sau đó cúi người một cái thật sâu, sau đó mở miệng nói những lời đại loại như “cảm tạ đại nhân đã cứu vớt một người tha hương nơi đất khách quê người như tôi”...

Ai ngờ tên người Tây này vừa gặp hắn liền vội vàng quỳ xuống đất, liên tục giập đẩu mấy cái, nói:

“Đại ân đại đức của đại lão gia, tiểu nhân kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng không trả hết, nếu như không có đại nhân ngài ra tay cứu giúp, hôm nay tiểu nhân có lẽ đã chết ở đây rồi”.

Nói xong liền giập đầu cái nữa, vang cứ gọi là thôi rồi, chất giọng của hắn, dựa vào những gi hắn thấy được trong mấy ngày này, thì đó là chất giọng Nam Kinh cực chuẩn.

Ấn tượng này đúng là làm cho Lý Mạnh vô cùng kinh ngạc, đờ người mất một lát, hắn không kìm được bật cười một tiếng, nhìn bộ dạng của tên người Tây này, trên người thì mặc quần áo của Đại Minh, giọng nói cũng là giọng quan thoại của Đại Minh, ngoài đặc trưng mắt xanh tóc vàng da trắng ra, thì âu cũng thực thực tại tại là con dân của đại Minh nha.

Những người Hoa bị tây hóa đời sau thì được gọi là chuối tiêu, còn tên người tây trước mắt này, Lý Mạnh nghĩ mất hồi lâu cũng là không tìm được loại hoa quả nào tương ứng, có lẽ quả dưa bơ có vỏ màu trắng đó có chút giống.

Hứng thú của Lý Mạnh cũng theo đó biến mất sạch, bụng của Từ tổng quản bỗng kêu ục ục mấy tiếng, Lý Mạnh cười trừ hai tiếng, nói với Từ tổng quản:

“Thất lễ, thất lễ rồi, nào. Từ tổng quản, chúng ta cùng nhau dùng bữa thôi”.

Nói rồi giơ tay ra làm động tác mời. Từ tổng quản khách khí một câu, rồi bước nhanh về phía trước, Lý Mạnh ở phía sau quay đầu lại nói một câu:

“Sau này đến làm việc ớ phủ của ta đi”.

Hắn cũng không hỏi đối phương có muốn hay không, trên thực tế thì tên người Tây họ Phí đó cũng là không có tư cách phát biểu ý kiến của mình, cần phải biết muốn mua một a hoàn có mấy phần tư sắc, hay một tên người làm khỏe mạnh cũng không cần dùng đến 10 lượng bạc, huống hồ Lý Mạnh vừa trá thay cho hắn 30 lượng bạc. Tên người Tây này quả nhiên là biết điều, lại là vội vàng giập đâu, hắng giọng, nói:

“Đa tạ đại lão gia thu nhận, Philip tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài”.

Lý Mạnh đang cùng với Từ tổng quản bước vào trong tửu lầu, nghe thấy tiếng hô với theo của Philip, suýt chút nữa hắn loạng choạng ngã ra đất, từ cổ chí kim quả thực là không thể dùng cùng một khái niệm, chắc cái tên Philip này có lẽ là “Philippin" đây.

Chuyện quan trọng nhất hiện giờ là đến kho vũ khí, chuyện này cứ gác lại một bên đã, Lý Mạnh cười khổ một tiếng, lại tiếp tục khách sáo với Từ tổng quản. ngantruyen.com