Thuận Minh

Chương 203: Địch đông ta ít


Lưu Trạch Thanh đứng trên tường thành chỉ cảm thấy Trước mắt một màu đen, tối qua ôm hai nữ tử do diêm thương Lường Hoài tặng mây mưa một đêm, vốn định ba ngày nữa dẫn binh tới Tứ Thủy, ai ngờ mộng xuân tỉnh lại, đại quân đã vây dưới thành, Hơn nữa còn ở trong thành.

Một thân binh bên cạnh nói nhỏ:

“Những tên tặc xông vào này...”

Lưu Trạch Thanh quay đầu liền đá chân tới. tức giận mắng lớn:

“Cái gì mà tặc xông vào. hắn là quan quân, là binh lính của Lý Mạnh đó... "

Hắn mặc thêm áo choàng trên người, động tác mạnh làm gió lạnh thổi bay, lập tức hắt hơi một cái. Lưu Trạch Thanh tức giận như vậy nhưng mấy tướng lĩnh thân tín bên cạnh hắn lại vẫn giữ được bình tĩnh cẩn thận tránh phía sau lỗ châu mai trên tường thành, quan sát đội quân bên dưới.

Dưới thành Lý Mạnh dùng kinh thiên lý nhắm vào tổng binh Tào châu. Lúc này kính viễn vọng cũng không thể yêu cầu quá cao. nhưng khoảng cách chưa tới ba trăm bước, lại có thể nhìn rõ khuôn mặt tướng mạo. người lên mặt râu quai nón to béo, cái gọi là tinh tráng hung hãn không thấy đâu, nhưng mặt đầy thịt, hắn đưa kính thiên lý cho Vương Hải, thấp giọng ra lệnh:

- 'Lấy súng etpigon, bắn hắn một phát”.

Hiện giờ khoảng cách hai bên không xa, có thể thử xem. Vương Hải Lập tức truyền đạt mệnh lệnh. Thân vệ của Lý Mạnh đều phải là tinh thông binh khí, liên lạc mới có thể được chọn, lập tức tìm ra người dung eptigon chuẩn nhất,ở đó nhanh chóng nhét đạn vào súng.

Trên tường thành Lưu Trạch Thanh nhìn thấy quân mã bên dưới, trong lòng thật sự vô cùng kinh sợ, hắn sở dĩ có thể leo tới vị trí hôm nay, không quan tâm tới pháp luật triều đình, đôt nhiên chiếm đoạt binh mã đội bạn, phái người ám sát quan văn võ, thân sĩ ở vùng không có quan hệ tốt với mình. Trong vùng ra sức vơ vét, sưu cao thuế nặng đều là một trong những nguyên nhân thành công.

Vốn tưởng Lý Mạnh một tham tướng mới lên , chắc chưa thông hiểu bằng hắn, ai ngờ Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đối phương lại đánh thắng vào trong thành, vây quanh nội thành .

Cho dù là tướng lĩnh có hồ đồ hơn nữa, lúc này cũng hiểu một nghìn năm trăm binh mã Tứ Thủy đó chắc là phạm pháp, thu hút chiến thuật, sự chú ý của mình. Nhưng người của mình vì đi vây đánh ở đó, đều đã điều động về bên đó hoặc đều chuẩn bị điều động, trong vòng mười canh giờ, e mình chỉ có thể dựa vào đoàn lệ thuộc trực tiếp thôi.

Đang lúc suy nghĩ, một kỵ binh xông vào trong nội thành, mọi người trên thành có người rút cung tiễn ra, thầm nghĩ đây chắc chắn là người kêu gọi đầu hàng, bắn hắn một mũi tên cũng coi như đánh vào tinh thần đối phương.

Ai ngờ tốc độ ngựa của kỵ binh đó rất chậm, khống chế lên Trước, kỵ sĩ trên ngựa liền lấy tấm chắn cũng là tư thế giấu đầu hở đuôi, đi tới nơi hào sáu kia, ngửa đầu nhìn đầu tường, binh lính, trên thành đã giương cung, đã chìa cung tiễn xuống, khoảng cách này chắc không bắn trúng.

Thấy kỵ binh đó rút ra một mặt cờ nhỏ phía sau tẩm chắn, quơ trên mặt đất, sau đó quay đầu ngựa, lần này thúc ngựa nhanh hơn, chạy thẳng về bên kia.

Mọi người đều rất mơ hồ với hành động của quân dưới thành. Lưu Trạch Thanh cũng không quan tâm tới rét lạnh, cẩn thận nhô đầu ra, hô lớn:

"Dưới thành chính là Lý tướng quân phủ Lai châu, ta và ngài có chút hiểu lầm, nhưng gây lớn chuyện thế này,e là sẽ kinh động tới triều đình...”

Hắn tràn đầy trung khí, bên dưới cũng nghe tiếng rành mạch. Lý Mạnh cau mày, lại sai báo vài câu, mệnh lệnh nhanh chóng được truyền xuống dưới, một thần binh cầm đầu giờ lá cở trong tay lắc lu mấy cái, các binh lính doanh Giao châu bên dưới đều đồng thanh hô lớn:

"Nghĩa quân sấm Vương, trừ hại cho dân, nghĩa quân Sấm Vương, trừ hại cho dân”.

Lập tức áp tiếng kêu gọi trên thành, thấy đối phương xác định vững chắc không thay đổi, sắc mặt Lưu Trạch Thanh lập tức tái nhợt. Binh lính dưới thành tiền lui có trật tự. mặc dù là áo vải nhưng vẫn có thể nhìn ra màu quần áo đồng nhất. Quân đội thế này, sao có thể là quân loạn dân. chỉ có điều đối phương không thừa nhận thân phận mình, xem ra tình hình hôm nay khống chết không thôi.

Lúc này trong quân hô lớn dưới thành, lại có một người lấy các loại gậy gộc, chạy chậm ra ngoài. Quan binh trên thành đều có chút hiếu kỳ, dù sao đại đội đối phương cách chiến hào còn khoảng năm mươi bước, chiến hào cách tường thành nội thành càng xa hơn, cũng không phải lo gì.

Liền nhìn thấy binh sĩ đó chạy chậm tới nơi cắm cờ, nhìn một lát, thần thái ung dung lẫy ra đồ nhóm lửa, nhổ nút ra, dí trên thuốc đạn, sao đó bưng gậy gộc lên nhắm về vị trí của Lưu Trạch Thanh.

Súng ống quân Minh không phải hình dạng đó, nhất thời không thể nhìn ra được, hơn nữa động tác của tên lính đó quá ung dung, nhìn không giống đang đối mặt với quân địch, mà như đang làm việc nhà nông trên đồng ruộng, một đám người trên thành lại không có phản ứng gì, cứ đứng đó nhìn.

!'Bùm” vang lên, “gậy gộc” trong tay người dưới thành tỏa khói trắng, là súng. Một đám Lưu bộ trên thành, lúc này mới phản ứng lại, rất nhiều người đều theo phản xạ tránh ra sau, vị trí lá cờ đó cách vị trí của Lưu Trạch Thanh gần một trăm năm mươi bước, quả thực súng không chính xác, muốn đánh trúng rất khó.

Lý Mạnh chẳng qua chỉ muốn thử vận may, quả thực không đánh trúng, nhưng lại đánh trên ven tường thành bên cạnh Lưu Trạch Thanh, mảnh gạch đá nhỏ bắn tung tóe vạch mấy vết trên mặt Lưu Trạch Thanh, đau rát.

Tên lính sau khi bắn xong, cũng không xác nhận chiến quả, chạy thẳng vể trong hàng ngũ. Lý Mạnh lắc đầu, thở dài nói:

“Nếu có pháo ở đây thỉ tốt rồi...”

Cảm khái xong câu này, Lý Mạnh quay đầu trầm giọng hỏi:

“Hỏa pháo còn cần bao nhiêu thời gian mới có thể tới đây?’

Đứng bên cạnh Lý Mạnh là mấy thân sĩ ăn mặc vừa vặn. Năm đại nạn này, mấy người này vẫn rất phúc hậu, các kỵ binh doanh Giao châu trù người niêm phong cửa ở mấy cửa khác ra đều xuống ngựa, cho ngựa lấy lại sức, chỉ có Lý Mạnh vẫn trên ngựa.

Mấy thân sĩ này cẩn thận đứng bên Lý Mạnh, nghe thấy Lý Mạnh hỏi vậy, người cầm đầu vội vàng cười trừ nói:

“Đại soái, khi tiểu nhân đặt pháo ở thôn trang ngoài thành, sợ bị Lưu tặc phát hiện, nên chỗn sâu một chút, cũng không biết Đại soái thần binh lại thần tốc như vậy, nên bây giờ mới cho người đi đào, chắc đang trên Đường tới...mong đại soái chớ trách tội”.

Lý Mạnh lần đầu tiên được người ta gọi là “đại soái”, dù sao những thân hào nông thôn này cũng biết, gọi quan quân lớn hơn, không ai không thích, nhưng thấy ánh mắt Lý Mạnh bình tĩnh chăm chú nhìn, người này lại trở nên bối rồi, vội vàng giải thích:

"Tiểu nhân phái người đi thúc ngay, phái người đi giục”.

Vương Hải nói nhỏ sau lưng Lý Mạnh:

"Quân binh chúng ta cũng phải không ít tới đó rồi, chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian....”

Lưu Trạch Thanh trên tường thành trong thành đã mặc khôi giáp, ghé vào lỗ châu mai quan sát dưới thành, đánh chết hắn cũng không dám đứng lên nữa, quan quân thân tín bên cạnh hắn nói:

“Vừa rồi mạt tướng đã đếm binh mã dưới thành rồi, không quá hai nghìn năm trăm binh mã. hơn nữa chắc chắn là chạy suốt đêm tới”.

“Những tặc nhân này muốn chặn ba cửa của ta, phải chia quân, nhưng trong tay chúng ta có ba nghìn binh đánh trận lâu rồi, đại soái, chỉ bằng đánh một trận.”.

Mấy quan quân đó phân tích tình hình phía dưới, Lưu Trạch Thành nhìn chằm chằm mấy thân sĩ nói chuyện với Lý Mạnh phía dưới, mắt như muốn phun ra lửa. hung dữ nói:

“Những tên hỗn trướng này, đợi lát nữa, không diệt cả nhà các ngươi, không biết sợ, không vào được trong nội thành này, qua hơn chục canh giờ, chúng ta sẽ trong ứng ngoài hợp diệt đám tiện nhân Giao châu này, ra ngoài đánh, người ta đông lại là thủ thành, không chịu thiệt được, cùng lắm không đánh được thì quay lại phòng thủ”.

Những quan quân này cho dù lúc nào, cũng đều ưu tiên sức mạnh bảo vệ mình. Quân lính bên cạnh Lưu Trạch Thanh sau khi nghe đại soái sai bảo, đều trở nên hưng phấn, vội vàng xoay người chạy xuống đầu tường, bắt đầu triệu tập binh lính, bố trí nhiệm vụ.

Dưới thành Lý Mạnh xem ra những lính đào pháo đó rất cần thời gian, mặc dù Lý Mạnh cảm thấy không ổn, pháo đúc thành đều gần nghìn cân, quả thực là không dễ vận chuyển. Lúc đó khi người củaLý Mạnh lấy danh nghĩa vận chuyền hàng hóa nặng chuyển hỏa pháo tới nhà những binh lính nội ứng, những người đó đều sợ tới bể mật. Không đắc tội nổi phía Lý Mạnh, nhưng Lưu Trạch Thanh cũng vô cùng hung ác,chỉ có thể chỗn sâu xuống. Ai ngờ Lý Mạnh tới nhanh như vậy. nhưng nói thật, thấy Lý Mạnh trong nội thành, những người đó mặc dù sợ hãi, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhỏm.

Quả nhiên là tham tướng mới phong, rõ ràng người ít, vẫn muốn chia binh đi giữ các cổng thành khác, hiện nay trước cổng chính nội thành cũng chỉ có khoảng một nghìn năm trăm người. Lưu Trạch Thanh và các quân tướng thuộc hạ vừa trong lòng thấy may mắn, vừa thầm cắn răng ác ý, chút nữa sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ông đây.

Cổng thành nội thành từ từ mở ra,cầu treo cũng dần hạ xuống, ai ngờ kỵ binh ngoài thành thấy người bên trong sắp ra ngoài, lại làm hành động không thể tưởng tượng được, hết thảy đều lên ngựa đồng loạt lui về sau. Hành động này khiến Lưu Trạch Thanh và quân lính của hắn suýt nữa cười lớn ha ha, Quả nhiên là như vậy.

Vì xây dựng nội thành, Lưu Trạch Thanh gần như san bằng nhà cửa Cư dân xung quanh tường thành nội thành. Kỵ binh của Lý Mạnh lùi sau một trăm năm mươi bước, sau khi để lại trận trống cho đối phương, lại vẫn có thể giữ được trận hình.

Mặc dù thủ hạ của Lưu Trạch Thanh là lính cũ, nhưng Lưu Trạch Thanh nồi tiếng là đầu cơ, hung ác, và sưu cao thuế nặng vơ vét tài sản, tổng cộng cũng chỉ là một hai trăm ngựa, còn có hơn một nghìn binh già mặc áo bông vải cũ nát. Lưu Trạch Thanh đánh tới sấm quân, cũng đã nhiều lần dẹp loạn ở Sơn Đông, quân đội cũng coi như có kinh nghiệm chiến trận, đứng ở đó cũng có khí chất nghiêm nghị.

Lý Mạnh đúng trên cùng, nhưng Lưu Trạch Thanh lại vờn quanh thân binh, liền ở trên cầu treo, đợi đối phương xếp trận xong, Thang Nhị nói:

'Gần hai nghìn năm trăm người”.
ngantruyen.com