Thuận Minh

Chương 205: San bằng thành


Sợ hãi lui vào trong thành. Lưu Trạch Thanh không khống chế được quân mình, càng không cần nói tới lên đầu thành xem tình hình bên ngoài, may mà những người bên cạnh đều là lão binh, các quan quân cầm sông roi dao đập một trận, đội ngũ cũng gần như tách ra.

Lần này lên thành, có mấy thân binh cầm lá chắn lớn chắn phía trước, hơn nữa mọi người đều khom người đi lên tường thành, gần như là nửa quỳ đi tới lỗ châu mai đầu tường.

Trước khi chưa lên thành. Lưu Trạch Thanh còn động viên thủ hạ. đơn giản là “các ngươi không cần lo lắng, những người này chạy ngựa từ xa tới, chắc chắn không có trang bị gì nặng, chỉ cần chúng ta giữ được nội thành, viện quân tới, tới lúc đó trong ngoài kết hợp, chính là bắt con ba ba trong hũ rồi”.

Nhưng qua lỗ châu mai nhìn xuống dưới, lại thấy mấy cối hỏa pháo, hơn nữa nhìn có vẻ còn là loại uy lực rất lớn, đầu liền ong ong lên.

Lưu Trạch Thanh vẫn đang nghĩ, đây cũng không phải chuyện gì lớn lắm, Lý Mạnh dưới thành không khỏi làm quá gọn. lẽ nào không để ý tới vương pháp Đại Minh sao? Nhưng hắn lại không nghĩ tới lúc phái người tới ám sát Lý Mạnh, chính hắn có nghĩ tới vương pháp triều đình không. Lưu Trạch Thanh chưa từng coi vương pháp ra gì, hiện nay xem như gặp báo ứng rồi.

“Bản quan cũng tích cóp không ít tài sản, cũng có những mỹ nữ, nguyện hiến cho đại nhân, chỉ xin đại nhân tản vòng vây”.

"Nghĩa quân sấm vương, trừ hại vì dân”.

“Kẻ cướp các ngươi dùng càn rỡ, bản quan đã cho người tới các nơi truyền tin rồi, e là trời còn chưa tối, sẽ tới tứ phía trợ giúp Tào châu, tới lúc đó các ngươi có chạy đằng trời, nếu biết lợi hại, chi bằng đi sớm đi, bản quan đại lượng, tuyệt đối không truy cứu”.

"Nghĩa quân sấm vương, trừ hại cho dân”.

Mặc kệ Lưu Trạch Thanh và đám thân binh của hắn dắt cuống họng mà hô thế nào, những người bên dưới cũng chỉ hô lớn khẩu hiệu dưới sự dẫn dắt của quan quân. người trong ngoài trên dưới nội thành này nghĩ thế nào không quan trọng, dân chúng khắp Tào châu đều biết,Đây là loạn tặc tới đánh Tổng binh Tào châu - Lưu Trạch Thanh.

Hô tới miệng khô lưỡi rát, Lưu Trạch Thanh và quan quân thân tín đột nhiên trông thấy nòng pháo đã giờ lên. đang nhắm về phía đầu thành, lập tức bỏ mặc tất cả, bỏ mạng chạy xuống đầu thành.

"Ầm” một tiếng lớn, đạn pháo không chính xác như vậy, không đánh tới lỗ châu mai vừa rồi, lại nện trên một bên tường thành, nội thành vốn là dùng gạch ngói sau khi dân cư gần đó phá bỏ và rời đi nơi khác, rất kém chịu lực, bị viên đạn kim loại này nện trên mặt, liền đá vụn bụi đất bay tung tóe, tạo thành một động nhỏ.

Thực tế, loại hỏa pháo khoảng ba pound này, uy lực có thể kém chút, đạn pháo với tường thành thế này không thể gây ra đổ nát mang tính quyết định gì, nhưng bụi đất bay mù mịt, gạch đá tứ tung có vẻ lại có hiệu quả thật khó lường.

Thủ thành bên kia đã bắt đầu chuẩn bị rồi, binh lính. Lưu bộ giơ nồi chảo và vôi lên thấy tình hình này liền không muốn lên tường thành thêm bước nào nữa, đá, khúc cây còn có pháo nhỏ chồng chất trên đầu thành ném ở đó. Các binh lính Lưu bộ không ngừng chửi lớn thúc giục. Đội đốc chiến đều dùng tới rồi, không dễ dàng gì đuổi hơn chục người lên đầu thành, nhưng lại một quả pháo đánh tới, bắn nát lỗ châu mai, mảnh gạch đá bị bắn nát quét ngã phân nửa hơn chục người đó, những người còn lại không chút do dự chạy xuống dưới, lúc này ngay cả quan quân cũng không lên tiếng nữa.

Bên Lý Mạnh có chủ ý chủ công cổng chính, Lưu Trạch Thanh không ngờ chạy ra ngoài mấy cổng khác đều là kỵ binh, lúc nào cũng có thể lên ngựa truy kích di động, Hơn nữa trong tay mình cũng có ba bốn trăm binh lính kỵ binh, hoàn toàn không là gì cả. Lưu Trạch Thanh hiện giờ đã vô cùng hối hận, sao lại chọc vào tổ ong võ vẻ này, đối phương làm thế nào mà luyện binh mạnh như vậy?

Kỵ mã dưới thành nhìn pháo nổ. Lý Mạnh cũng trong lòng buồn bực, thầm nghĩ Lưu Trạch Thanh này ở Sơn Đông vô cùng hung ác, không phải chỉ dựa vào hơn hai vạn được xưng là binh mã tinh nhuệ mạnh mẽ này sao, mà hiện giờ đội trực thuộc mạnh nhất trong hai vạn đó đều trong nội thành, nhưng có vẻ đúng là không ra tay được rồi.

Chắc lại phải tính toán lại chiến lực của quân Minh. Lý Mạnh cau mày nhìn những pháo thủ phía trước cẩn thận chậm rì đang thao tác hỏa pháo, từ sau khi hỏa pháo được chuyển tới dưới thành, giằng co nửa ngày mới bắn được hai Quả pháo, khiến hắn có chút tức giận, không khỏi lạnh lùng quát đầu mục đứng ở phía trước:

“Cho các ngươi bổng lộc cao, chứ không bảo các ngươi làm trò ở đây, Quách Lương, ngươi luyện binh kiểu gì thể, mấy tháng chỉ được thế này sao?’

Binh hỏa khí của Lý Mạnh phần lớn là học đồ và người có liên quan trong tiệm thợ rèn. nói một cách tương đối họ biết chút kỹ thuật, khá thuần thục với hỏa pháo súng ống.

Quách Lương là huynh đệ của Quách Đống, con người rất hiển hậu thật thà, cũng là một thợ giỏi trong tiệm thợ rèn, pháo binh vật lộn ít, cần cẩn thận và nắm chắc kỹ thuật Hơn. Một thời gian Quách Lương đều trong tay súng, lần này được đề bạt lên thẳng.

Nghe thấy Lý Mạnh khiển trách, mặt Quách Lương đỏ bừng, quay đầu quỳ xuống coi như lĩnh tội, hơn chục pháo thủ đã sợ tới choáng váng. Lý Mạnh cũng cảm thấy mình có chút nặng lời, có chút nóng vội, không thể lấy tiêu chuẩn súng ống hiện đại yêu cầu trang bị thời đại này, ngồi trên ngựa xua xua tay, nói:

“Chớ có lần sau nữa, giờ quay về bên pháo trước, đánh cổng thành cùng ta”.

Có ba cối pháo đã lăn qua lăn lại rồi, nghe thấy mệnh lệnh của Lý Mạnh lại vội vàng điều chỉnh họng pháo. Lúc này bên chiến hào, mấy chục người vội vã chạy ra, binh lính doanh Giao châu nhìn thấy còn tuởng là quân lính trong hào leo ra liều mạng với họ , ai ngờ vừa định chiến đấu, những người trong chìến hào đó liền quỳ xuống, dập đầu lia lịa, hô lớn:

“Đại nhân tha mạng”.

Những binh lính trong chiến hào vốn muốn đợi sau khi bên ngoài yên tĩnh, theo chiến hào bỏ chạy ra ngoài, ai ngờ hai pháo đánh tới, gạch đá đạn pháo rơi trong chiến hào, đúng là làm thương những người không may kia, bốn phía đều có kỵ binh của Lý Mạnh vờn quanh.không ai dám chạy ra ngoài chiến hào, nhìn có vẻ là đầu hàng.

“Vứt binh khí xuống, xếp thành hai hàng, ôm đầu mình chạy tới, đếm tới ba mươi!”.

Sau khi có Lý Mạnh bày mưu đặt kế, bên Vương Hải bắt đầu hô lớn, bọn tù binh thấy thời cơ lại lại rất nhanh, vội vàng xếp thành đội hình ôm đầu chạy chậm tới, động tác này khiến quan quân doanh Giao châu chậc chậc lẫy làm lạ, thầm nghĩ vừa nãy đối phó với kỵ binh xông tới nếu có tốc độ biến hóa thế này, thắng lợi đúng là chưa biết thế nào.

Các pháo thủ đã nhét xong sáu ổ hỏa pháo, lao lực nhấc về hướng cổng thành nội thành, ra lệnh một tiếng, gần như đồng thời nổ pháo, đánh tới.

Doanh Giao châu là lần đầu chiến đấu với quan binh chính quy, có rất nhiều thứ mặc dù đúng quy đúng củ, nhưng vẫn chậm vài bước, ví dụ nếu ban đầu đã dùng xe đập cổng thành, phía sau cổng thành thậm chí không có binh lính chắn, bây giờ phía sau đã có mấy chục người cầm cọc gỗ bao cát, chuẩn bị chắn lồ hổng ở cổng thành.

Nhưng ưu thế binh khí có thể bù đắp mọi thứ, pháo vang lớn, mấy viên đạn nặng nề đập trên cổng thành, cổng thành nội thành cũng có đủ độ dày, nhưng góc độ bắn và khoảng cách gần như vậy, cổng thành không kiên cố như cổng ngoài thành bị đánh cho hở ra ba lỗ hổng.

Đạn kim loại nóng rát gào thét lên từ miệng vỡ nhanh chóng bay vào trong lỗ hổng cổng thành, những binh lính giơ cọc gỗ đang chuẩn bị chặn cổng phía sau, có mấy người bị đạn bắn xuyên người, không kịp lển tiếng đã chết ở đó. Đó còn là may mắn, đồng bọn phía sau họ có người bị đánh bay tứ chi, kết cục của những người này cũng là cái chết, nhưng phải chết từ từ trong đau đớn.

Cho dù các binh lính không bị đạn lan tới cùng không thể đứng ở cổng, mấy đạn pháo vẫn chưa xuyên thủng cổng thành, toàn bộ động năng bị cổng thành hấp thu biến thành chấn động mãnh liệt. Các binh lính cầm cọc gỗ định đỡ cổng đều bị đánh ngã trên đất, không bỏ dậy được.

Tiềng rú thảm thiết hơi ngừng lại, quan quân trốn ở phía xa vừa định thúc giục lính, trên cong tiếp tục lên chặn cổng, liền nghe thấy bên ngoài hô lớn, nghe mà cả kinh, càng không có ai muốn lên trước.

Âm thanh nhanh như chớp càng lúc càng gần , còn có tiếng bước chân dày đặc. cuối cùng có người nghe rõ, có quan quân hô lớn:

“Chàng xa, chàng xa (Đâm xe - xe gỗ để húc cổng thành), kẻ cướp muốn đập cửa. nhanh chặn lại...”

tiếng đồng loạt cùng lúc càng vang lên, càng lúc càng gần , cuối cùng là tiếng hô lớn, binh lính Lưu bộ chỉ cảm thấy dưới chán nặng ngàn cân, hoàn toàn không dám lên trước.

Sáu cối pháo sau khi cùng bắn một lượt, Lý Mạnh cũng chẳng buồn cho những pháo thủ chậm chạp này tiếp tục, hô người phía sau đầy pháo ra. Bên Vương Hải đã chuẩn bị chàng xa xong.

Cái chàng xa này cũng đơn giản, xe lớn mất bộ phận không liên quan, lấy gỗ do mấy nhà đại hộ trong thành cung cấp buộc chặt lại, vót nhọn phía trước là được.

Công việc đẩy cửa hoàn toàn là do thân vệ của Lý Mạnh làm, hai hàng binh lính cầm lá chắn bảo vệ hơn hai chục người bên trong đẩy lên trước. Hễ là binh lính thân vệ của Lý Mạnh, đều là người dũng mãnh, dám lên Trước, luôn có chút xem thường binh hỏa khí ở hậu phương, đặc biệt là đối phương còn được lương bổng cao.

Lúc này Lý Mạnh điểm danh, các chàng trai vô cùng nhiệt tình phụ giúp chàng xa xuất trận, một người hô khẩu hiệu, tông xe chậm rãi về phía trước, có lẽ là bị súng pháo vừa nãy đánh cho sợ rồi, đầu thành hoàn toàn không có người, nên binh lính hai bên các lá chắn lớn hoàn toàn không có đất dụng võ.

Ban đầu là chạy chậm, cùng với tiếng hô tăng nhanh, mọi người hô lớn, chạy bước nhanh tới, có chàng xa chạy ra ngoài cổng thành, đập lên trên Cổng thành nội thành, răng rắc mấy tiếng, binh lính doanh Giao châu lùi sau hơn chục bước, chính trên cầu treo, lại phát lực đẩy mạnh, cổng thành bị đạn pháo vừa nãy đánh cho lung lay sắp đổ không còn chống đỡ nổi nữa, loảng xoảng một tiếng liền bị đập ra. ngantruyen.com