Thuận Minh

Chương 207: Quân pháp như sắt


Mặc dù kinh nghiệm chiến đấu không bằng những Lão binh của Lưu Trạch Thanh, nhưng binh lính của Lý Mạnh lại được trang bị tốt hơn, hàng ngày không ngừng luyện tập, thể năng cũng vượt xa. Những Lão binh tử chiến xung quanh nhà Lưu Trạch Thanh, áo giáp trên người nhiều nhất cũng là giáp vài bổng, Hơn nữa còn cũ rách, còn những kỵ binh doanh Giao châu nòng cốt thật sự xuống ngựa đều cánh tay thiết giáp, chênh lệch này chỉ có tính bằng lẽ thường, đúng là không thể so bì.

Giống như Lý Mạnh và quan quân đó chiến đấu không thể buông tha đó. dựa vào ưu thế thể năng và trang bị, lật ngược thế cục giằng co ban đầu lại. Binh lính của Lưu Trạch Thanh liên tục ngã xuống, họ chỉ có thể không ngừng rút lại phía sau, các chiến hữu chết đi cung cấp không gian cho họ.

Chỉ có điều không gian này nhanh chóng bị binh lính doanh Giao châu bên ngoài đàn áp tới, nói tới mà buồn cười, tới bây giờ cửa lớn nhà Lưu Trạch Thanh vẫn đóng chặt, binh lính bên ngoài chỉ có thể dựa vào tường mà chiến đấu.

Sau khoảng nửa canh giờ, binh lính rút binh khí ngắn tác chiến với Súng ống lại bắt đầu nhét đạn dược vào. Sau khi súng đánh tới, binh lính Lưu Trạch Thanh hoàn toàn không có công sự che chắn ai nấy kêu thảm thiết ngã bổ nhào trên đất. Đây đã là đánh giết nghiêng về một bên rồi, tiếng Súng ống ầm ầm vang lên một hồi.

Quan binh Lưu Trạch Thanh liều mạng xông lên trước, muốn đánh tới binh súng ống của đối phương. nhưng đao lớn giáo dài của doanh Giao châu cũng không ăn chay, xông lên trước cũng chỉ chết uổng mà thôi.

Đánh không đánh nổi, chỉ có thể bị người ta giết hại như vậy. càng đánh sĩ khí càng giảm xuống. lần luợt lùi lại phía sau, nhưng phía sau là tường cao, không đường lùi, có quân lính dựa vào trong tường hô lớn:

“Đại soái, bên ngoài không chống đỡ nổi rồi, xin ngài cho chủ ý”.

Không có lời đáp lại, những lão binh mặc giáp bên ngoài, mỗi năm có thể lấy được đủ bổng lộc quân tiền. Lưu Trạch Thanh cũng coi như chiếu cố, lúc này mới liều mạng chống cự. Nhưng dù sao họ cũng không phải thần binh, bên ngoài đánh sống chết như vậy, đánh tiếp cũng chỉ có thể chịu chết, ai còn muốn chống cự?

Lúc này, thường có hai con đường, hoặc là chủ tướng hô gọi mọi người cùng đầu hàng, hoặc phát thường lớn cùng mọi người liều mạng, tóm lại là cần thái độ của chủ soái.

Lại có vài quân tướng hô vài tiếng, vẫn không trả lời, những người này cũng không để ý tới doanh Giao châu bên ngoài tấn công mạnh, mọi nơi liên kết lại, cuối cùng trở nên điên cuồng, một đám người ở đó hô gào:

“Tên hỗn trướng đáng bị ngàn đao giết này, Lưu Trạch Thanh chạy rồi”.

Những Lão binh dày dạn này liều mạng cũng đã liều rồi, nhưng nếu không liều mạng cũng nhanh chóng gọn gàng, xuyên qua khói trắng tràn ngập, lại nhìn thấy “tặc nhân” lại bưng Súng ống lên. Những người đứng trên cũng biết đánh là sẽ chết, hơn nữa chủ tướng đã vứt mình lại bỏ chạy rồi. đơn giản là vứt binh khí trên tay xuống, cử thế quỳ trên đẳt, miệng kêu loạn lên:

“Hàng rồi, hàng rồi”.

Rất nhiều ngòi lửa cũng đồ nhen lửa đã châm vào trong thuốc súng, đột nhiên phát hiện mục tiêu nhắm vừa nãy đã quỳ xuống, có những binh lính Lưu Trạch Thanh vẫn cầm vũ khí đúng ở đó, mục tiêu của súng tất nhiên là nhắm vào họ rồi, lượt súng thứ hai ầm ầm vang lên.

Tiếp đó mọi người liền quỳ xuống. Lý Mạnh tay cầm đao đứng phía sau đội súng ống, bây giờ là trận đánh cuối cùng rồi. Đàn áp lực lượng của Lưu bộ ở đó, giành thắng lợi mang tính quyết định, hiện giờ sĩ khí lão binh tân binh doanh Giao châu hoàn toàn lên tới dĩnh điểm.

Chủ tướng mình ở tuyến đầu, tướng sĩ dưới trướng chắc chắn sẽ sĩ khí phấn chấn, so với đám lính trực thuộc Lưu Trạch Thanh, Lưu Trạch Thanh bây giờ đã không biết tung tích, binh lính đối diện còn nói gì tới sĩ khí,chỉ quỳ xuống đầu hàng.

Mấy quân tướng theo bên cạnh Lý Mạnh nhìn thấy Lý Mạnh trầm giọng nói một câu:

“Thu hàng, đập bể tường vào trong phủ soát người".

Mệnh lệnh này phát ra, những thân tín lập tức biết công việc thế nào. “vứt vũ khí xuống. hai tay ôm đầu, quỳ xuống đất bất động”, tiếng hô vang lên. Binh lính Lưu Trạch Thanh ở đó nào còn chiến ý gì. nghe thấy lúc này có đường sống, miệng đều chửi, vứt binh khí trên tay xuống đất, làm theo yêu cầu kỳ lạ của đối phương, quỳ trên đất, hai tay ôm đầu, không dám nhúc nhích.

Quản lý tù binh bắt họ rời khỏi phạm vi này. Việc này phải các Lão binh mới có thể làm được, các tân binh liều mạng tác chiến còn có thể, việc này có chút khó khăn.

Thân vệ của Lý Mạnh và các kỵ binh Thang Nhị chia ra hai trăm binh cộng thêm bốn trăm tân binh làm việc này, dù sao binh lính vũ trang đầy đủ đối phó với những tù binh vứt bỏ vũ khí này hoàn toàn không có vấn đề gì.

Hiện giờ chỉ còn lại không tới một nghìn người, còn có một bổ phận quét sạch tàn quân nội thành. Một nghìn người này có nhiều tân binh, những thổ phỉ cướp đường này thấy nhà cửa lớn trước mặt, ai nấy phấn chấn. Theo cách nói ngày xưa, tiếp đó chính là mở nhà cửa quét vàng bạc, còn có thể kiếm được bó bạc lớn.

Lý Mạnh lạnh lung liếc những thủ hạ phấn chấn bên cạnh, phát hiện chỉ có các lão binh vẫn giữ thái độ bình tình. Hạn chế Quân kỷ và huấn luyện của doanh Giao châu bình thường đều đã thấm sâu vào xương cốt họ.

Nghe thấy tiếng ù ù phía sau, dùng xe ngựa đơn giản đập cửa đã hoàn thành, dù sao doanh trại trong nội thành cũng dỡ hết xuống, cũng không cần lo lắng nhiễu dân. Thấy xe ngựa đẩy tới, các binh lính càng vô cùng hưng phấn, chỉ huy tông xe nhìn cấp trên, chỉ chờ hạ lệnh.

Lý Mạnh giơ tay xua xua, ngăn hành động của những chiếc xe này, các binh lính tránh lối đi. Lý Mạnh lại giẫm lên càng xe, mặc khôi giáp trên người muốn nhảy cũng không thể.

Thấy chủ tướng mình lên xe, mọi người vô cùng hưng phấn tất nhiên cũng yên lặng. Một bộ phận kỵ binh của Thang Nhị đã ra thành Tào Châu, một bộ phận ở trong thành quan sát, hiện giờ ở đây đều là bộ binh. Lý Mạnh đứng trên xe, quả là bắt mắt. đao trong tay Lý Mạnh vừa giơ lên, tiếng bàn tán cũng lắng xuống.

Lý Mạnh đứng trên xe lại có chút thất thần, không hiểu nhớ tới chiến trường lúc Trước nhìn thấy, cho dù là cổ đại cũng ngập tràn khói thuốc súng. Nhưng trong nội thành hôm nay đã máu chảy thành sống, thây ngã khắp nơi trên đất, tầm nhìn qua thực rất cao, khói thuốc súng ống đã phiêu tán, xem ra mình thật sự không lo lắng, rõ ràng làm chuyện mưu phản chém giết đại tướng triều đình, trước mặt mình có vô số người chết, vừa nãy chính Lý Mạnh cũng đã giết bảy người, nhưng vẫn không cảm thấy điều gì, lấy lại tinh thần, Lý Mạnh cao giọng quát:

“Hôm nay sau khi phá thành, ai cũng có trọng thường".

Vừa nói dứt, mọi người không thể kìm chế hoan hô lớn, người bên dưới ai cũng vui mừng phấn chấn, đặc biệt là những tân binh. Lúc còn sống trong Giang hồ, đã biết Lý Mạnh luôn rất hào phóng với thuộc hạ, hôm nay đích thân được hưởng lợi, sao lại không hưng phấn, nhưng sau đó Lý Mạnh còn nói tiếp:

"Kẻ gian dâm, giết, không nghe hiệu lệnh, giết, kẻ co vòi lùi lại, giết”.

Lời nói mang theo sát khí này vừa nói ra, mọi người Lập tức yên lặng.. Lý Mạnh lạnh lùng nhìn quanh một vòng, các tân binh chém giết không nhiều, nhưng bọn họ lại nhìn thấy rõ vết máu trên phác đao của Lý Mạnh, thấy mọi người đều yên lặng, lúc này Lý Mạnh mới nhảy xuống xe, quát lớn:

"Xông”.

Những bộ binh xung quanh đều đồng loạt hô lớn, các binh lính đầy chàng xa càng tăng tốc, của lớn không cần nói tới phòng ngự gì, bị chàng xa tông cho đổ sập xuống.

Các tân binh dưới sự dẫn dắt của Lão binh xông vào. nhưng Lý Mạnh với Vương Hải lại theo phía sau, Lý Mạnh lạnh lùng nói:

“Ngươi để lại một trăm binh, quan sát chư quân, người không tuân thủ quân kỷ đều xướng danh chém đầu cho ta".

vừa xông vào trong, lại phát hiện trong cửa lớn không một bóng người, vô cùng yên tĩnh, khiến những người xông vào sửng sốt, thầm nghĩ trò gì thế này, vẫn là quy củ cũ, mọi người có sốt ruột thế nào, phía trước vẫn là lính cầm tấm chắn từ từ tiến tới, quan quân bình thường chưa chắc có hỏa khí mạnh như Lý Mạnh, nhưng cung tiễn cũng là vũ khí giết người.

Không bao lâu, binh lính doanh Giao châu tới gần một căn phòng, tiếng vú già người hầu khóc lóc cầu xin tha mạng từ trong truyền ra, mọi người lúc này mới thả lỏng. Dưới sự chia huy của quan quân đá tung cửa phòng từng căn phòng, nhưng đều là nha hoàn người nhà, lại không tìm thấyLưu Trạch Thanh và hô vệ của hắn.

Đầu quân Lưu Trạch Thanh này, đánh trận tác chiến rất bình thường, nhưng vơ vét vàng bạc mỹ nữ lại rất có bản lĩnh, trong các phòng đều có vật đáng giá, nha hoàn vú già đều có chút tư sắc.

Những tân binh doanh Giao châu nhìn thấy hấp dẫn trước mắt, từ từ không khống chế được mình. Lý Mạnh cầm đao đi vào, có thể nhìn thấy lão binh xuất thân thiên tổng, bả tổng lớn tiếng mắng nhiếc, nhưng lại có người hoàn toàn không ngừng hiệu lệnh, tiếng khóc trong nhà dần dần lớn hơn.

“Vương Ba, giấu vàng bạc riêng, chém đầu”.

Đây là tiếng quát xuống danh đầu tiên. Mặc dù hô tới cao giọng, nhưng trong nhà lại không có phản ứng gì, gẩn như không khống chế nổi tình hình, khắp nơi là các tân binh cao hứng hô lớn, phụ nữ gào khóc, thậm chí còn tiếng ồn ào tranh đoạt vàng bạc và phụ nữ.

“Mỗ mỗ (ý phiếm chỉ tên người nào đó) dâm dục phụ nữ, chém đầu".

... hành vi gây rối, chém đầu”.

.... không nghe hiệu lệnh, chém đầu”.

“…….ăn cắp của riêng, chém đầu”.

…….Chém đầu".

……..Chém đầu".

…….Chém đầu”.

Dần dần các nơi ngoài tiếng khóc trong nhà Lưu Trạch Thanh ra, lại trở nên yên tĩnh. Những tân binh hưng phấn các nơi đó, thình thoảng nhìn các thân vệ của chủ tướng mặt không biểu cảm xách đầu vội vàng chạy lên sân trước. Những người này đều là người quen của họ, thậm chí còn có quan hệ. ngantruyen.com