Thuận Minh

Chương 247: Đàm tiếu nhân gian trừng phạt kẻ ác lập uy (2)


Nhưng doanh Giao châu vây quanh ở ngoài cũng thức thời, ngay khi người ở bên trong sắp tuyệt vọng, tên tiểu giáo mới gọi lúc nãy lại mở miệng hô:


"Vứt vũ khí xuống, qùy trên đất, nói ra là ai làm, chúng ta sẽ ngừng bắn!"


Cho dù là binh sĩ chiến đấu dũng mãnh đi nữa cũng chưa chắc muốn chết. Những thân binh Khâu Lỗi bên trong kia có rất nhiều người chưa làm qua chuyện cầm thú kia, có người thì đã làm. Lúc này những kẻ chưa từng làm lập tức hô:


"Đừng bẳn. đừng bắn".


Nhưng những kẻ đã làm thì trong lòng kinh hoảng, còn định chống cự một hồi. nhưng nghĩ tới việc chống cự. không riêng gì doanh Giao châu hung mãnh phía trước, mà không chừng còn bị đồng bọn của mình hạ độc thủ. trong lòng không khỏi tồn tại tâm tư hy vọng, cũng hô theo:


"Đừng bắn".


Cũng có kẻ cầm vũ khí trong tay. mang tâm quyết tử. có điều xông tới trước chưa được mấy bước, thì đụng phải phủ thương của đối phương, hoặc là trở thành bia ngắm sống của súng hỏa mai. Còn có kẻ thì bị chiến hữu bên cạnh mình trực tiếp tiêu diệt, ngươi muốn liều mạng thì cũng đừng liên lụy mọi người. Sau khi súng hỏa mai bắn loạn bên ngoài kia không còn mục tiêu chính xác. phủ thương trong phạm vi năm bước không còn thấy địch nhân chiến đấu. thân binh doanh Giao châu mới dừng tay lại.


về phần xử lý hàng binh như thế nào. những người doanh Giao châu này có rất nhiều kinh nghiệm, bọn quan binh không mảy may buông lỏng, dùng vũ khí buộc những "quân đội bạn" kia qùy trên mặt đất, hai tay ôm đầu nửa ngồi di chuyển thành hàng, cũng có kẻ địch tùy thời mà định ra tay chém giết, có điều đều bị những tay súng hỏa mai đã đổi vũ khí thành binh khí ngắn như dao. rìu giết chết.


Bọn hàng binh đều đã xếp xong. Vương Hải cũng đã nhận được báo cáo. nói là tổng cộng có ba tên binh sĩ doanh Giao châu chết trận sáu người bị thương, trong lòng lập tức có chút căm tức, cho nên đối với chiến quả giết chết hơn một trăm năm mươi người kế tiếp cũng không để trong lòng.


"Buổi tối đó là ai làm, đứng ra!"


Vương Hải trực tiếp hô về phía những hàng binh nửa ngồi kia. Lý Mạnh đã giao cho mình làm việc nhanh chóng, hơn nữa nếu làm kinh động bên ngoài, sẽ có chút phiên phức, việc ra tay vừa rồi đã làm chậm trễ thời gian, thủ hạ lại còn chết, cũng không biết Lý Mạnh có hài lòng không.


Mắt thấy đồng bạn năm đó cũng chiến đấu với mình đều là Đại tướng trấn thủ một phương, còn mình vẫn chỉ là Thiên tổng của thân binh, hơn nữa binh sĩ doanh thân binh cũng thay phiên không ngừng, trước mắt đều có nhân tài ngồi vào chức Thiên tổng, Vương Hải đương nhiên là phải nắm chặt hết thẩy cơ hội biểu hiện ở trước mặt Lý Mạnh.


Chuyện hôm nay chính là một trong số đó. nhưng Vương Hải đo muốn dốc sức làm tốt việc này. trước mắt có chút sốt ruột. Sau khi hô xong câu kia, hàng binh nửa ngồi ở bên kia nhìn lẫn nhau, nhưng lại không ai lên tiếng, chuyện biết là ai làm đó là chắc chắn, mấu chốt là không ai chịu mở miệng nói trước, bằng không sau này sợ là không cách nào làm binh sĩ dưới trướng Khâu Lỗi. Vị trí thân binh này coi như là rất hậu đãi, cũng không phải là có thể bỏ qua dễ dàng như vậy.


Vương Hải thấp giọng mắng một câu. đưa tay chỉ vào một gã hàng binh gần mình nhất, phân phó thủ hạ dẫn gã tới. Khi tới trước mặt, hàng binh kia sợ hãi mà quỳ trên mặt đất. Vương Hải vẻ mặt miễn cưỡng khách khí hỏi:


"Ngày đó là ai làm, ngươi có biết không?"


Hàng binh kia nhìn chằm chằm mặt Vương Hải, rõ ràng cho thấy vẻ do dự, có điều đến cuối cùng vẫn lắc đầu. Vương Hải sửng sốt. nhưng ngay sau đó liền nở nụ cười hắc hắc. mở miệng nói:


"Nhìn không ra bọn ngươi vừa rồi đánh nhau thì rất hèn nhát, không ngờ lại rất biết chọc giận người khác".


Hàng binh qùy trên mặt đất còn tưởng rằng đây là khen ngợi, ngẩng đầu. nhưng thấy Vương Hải đã rút yêu đao ra, bổ mạnh xuống.


Đầu thân chia lìa, máu tươi phun mạnh. Vương Hải cũng không gọi người nữa, giơ yêu đao trong tay đi về phía đám hàng binh bên kia. tùy tiện chọn một người hỏi:


"Chuyện từ am kia ngươi có biết ai làm không?"


Giọng nói của Vương Hải ngoại trừ có chút nôn nóng, vẫn thật nhìn không ra có sự hung ác gì. hơn nữa gã lại để râu. cũng chỉ có bộ dạng một người trẻ tuổi, nếu không phái vừa rồi vung đao chém người, đúng là không có uy thế gì đáng nói. Gã hàng binh thứ hai này bị gã hỏi cũng do dự, chính xác là chỉ do dự trong một chớp mắt ngắn ngủi, đao bên chỗ Vương Hải đã giơ lên . hàng binh này lập tức hiểu được. Bộ dạng dọa người hay không dọa người là một chuyện.. Trong tay có đao, vậy thì có thể giết người.


Hàng binh này lập tức lắp bắp nói:


"Ta biết..."


Có điều, "biết" cái gì Vương Hải đã không còn quan tâm. đao trên tay bổ xuống không chút chần chừ. Hiệu quá chắn nhiếp khi chém giết trong bầy hàng binh vô cùng tốt, mấy hàng binh ngồi ở xung quanh kia né tránh không kịp. đều bị máu tươi bắn tung tóe đầy mặt, đầy mình. Mà binh sĩ đã nhìn quen chém giết, thấy Vương Hải giết người không nói đạo lý như vậy cũng sợ hãi.


Vương Hải trực tiếp đặt thân đao dính đầy máu lên vai một gã hàng binh bên cạnh, lau máu trên áo bông của gã, không kiên nhẫn mà mở miệng hỏi:


"Ngươi có biết là ai làm không?"


Thấy lưỡi đao mang răng cưa đưa qua đưa lại bên cạnh cổ mình, hàng binh này không chút do dự, trực tiếp kêu lên:


"Tiểu nhân biết là ai làm, nguyện chỉ người cho đại nhân!"


Câu này sau khi nói ra, mọi người bên cạnh không có ai dám lên tiếng chỉ trích, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, cho dù là mình, cũng sẽ giữ mạng quan trọng hơn cũng bất chấp nghĩa đồng liêu gì đó.


Một người đã mở miệng, chuyện còn lại cũng rất đơn giản, chỉ người, tố giác lẫn nhau, thậm chí là vu cáo hãm hại lẫn nhau, kết quả vệ đội năm trăm mấy chục người của Tổng binh Khâu Lỗi. ngoài những kẻ bị giết chết lúc nãy. tổng cộng có một trăm sáu mươi người bị khai ra là làm chuyện cầm thú ở từ am kia.


Thật ra bên trong những kẻ chết trận vừa rồi có không ít binh sĩ phạm án. chính là vì cảm thấy nhắm vào mình, cho nên mới liều mạng mà tác chiến. Ngày đó tổng cộng có khoảng hai trăm người tiến vào từ am. có điều bây giờ những kẻ bị chết trận và bắt ra được, cộng lại sợ là hơn ba trăm.


Nhưng Lý Mạnh và Vương Hải căn bản không quan tâm việc này. sau khi có được kết quả. lúc này Vương Hải mới chùi vết máu trên người, vội vã chạy vào.


Cả đám ngồi trong công đường nha môn tri châu, ngoại trừ Lý Mạnh an nhàn tự tại. những người còn lại đều thấp thòm lo âu, binh mã đóng quân trong thành ngoài thành nhiều như vậy. nếu làm ầm lên thì đúng là đại loạn. Hơn nữa vừa rồi Tổng binh Khâu Lỗi phái người đi ra ngoài tra xét, nhưng vẫn chưa trở về.


Thấy trạng thái tinh thần này của Lý Mạnh cho dù là kẻ ngốc cũng biết sự nhiễu loạn bên ngoài rốt cuộc là do ai làm ra. Tuy nói là ở trong công đường, thân binh của ba người Tuần phủ. giám quân. Tổng binh chừng sáu mươi người, nhưng cũng chẳng dám bất lợi với Lý Mạnh. Thứ nhất là căn bản không đồng lòng, thứ hai là thân binh của Lý Mạnh cầm binh khí dài và súng ống. đứng im lặng trong sảnh đường, muốn tới gần là không dễ dàng. Mặc dù thắng bại khó nói. nhưng người chết trước nhất định không phải bên Lý Mạnh.


Với Tuần phủ Nhan Kế Tổ và giám quân Lưu Nguyên Bân mà nói. Tổng binh tuy có nhiều lui tới với bọn họ. nhưng Khâu Lỗi cũng không phải là nhân Tuyển duy nhất. Dù sao trong tỉnh Sơn Đông, người có binh mã nhiều nhất chính là Tham tướng Lý Mạnh, nếu hai bên giương cung bạt kiếm ở đây, vậy cũng không cần thiết tỏ thái độ vào lúc chưa rõ ràng.


Kết quả hai bên liếc nhau nửa ngày, cũng không nghĩ ra chủ ý gì. vẫn đợi đến khi Vương Hải dính máu trên người chạy vội vào công đường. Vương Hải thì thầm bên tai Lý Mạnh mấy câu.


Chờ Vương Hải nói xong, mọi người có thể thấy ở bên ngoài công đường đã đứng hơn mười thân binh của Lý Mạnh. sắc mặt Khâu Lỗi trở nên cực kỳ khó coi. Mặc dù không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. nhưng biết rõ Lý Mạnh chắc chắn sẽ không chịu thiệt.


Thế cục trước mắt cho dù như thế cũng đều là Lý Mạnh chiếm ưu thế. Nhưng sắc mặt của Lý Mạnh lại mất đi vẻ thong dong lúc nãy mà trở nên nghiêm túc hẳn lên. lạnh giọng nói với tri châu Đức Châu đứng ở bên cạnh hắn:


"Đi gọi nhân vật có vai vế và thân sĩ. quan lại địa phương ở Đức Châu này tới trước sân của nha môn này. chớ trì hoãn, nếu không tới. bên bản tướng phái binh giúp ngươi đi mời!"


Sau khi nói xong lời này. một gã thủ lĩnh thân binh đi tới trước mặt tri châu Đức Châu. Thấy tư thế này. tri châu Đức Châu cũng không dám nói thêm cái gì. chỉ có thể thành thành thật thật mà làm theo phân phó của Lý Mạnh.


"Lý Tham tướng, đại địch trước mặt, mà vẫn còn làm những chuyện đùa không quan hệ tới chuẩn bị vũ lực này sao".


Bầu không khí có chút hòa hoãn. Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ vội mở miệng nói câu giảng hòa. Tuy bọn họ không biết Lý Mạnh đang làm cái gì. nhưng thế cục này đã không còn do bọn họ khống chế. ai cũng thấy có chút không ổn. Nhan Kế Tổ cũng chỉ có thể hy vọng bộ mặt Tuần phủ này của mình còn có tác đụng.


về phần Tổng binh Khâu Lỗi ngồi ở bên cạnh, đã không dám đi ra ngoài phái người điều tra tình huống, bởi vì đều có đi mà không có về. vẫn nên tận lực mà giữ ít nhân thủ bên cạnh mình, tránh cho có tai họa.


"Đại địch trước mặt. quan quân chúng ta cảng nên quân kỷ nghiêm minh, liên kết với dân tâm, nếu hậu phương oán thán, đường rút, đường lương không ổn sĩ khí của quân sao bảo đảm, sao đối mặt với cường địch, sao đối đáp với tấm lòng tha thiết của Thánh thượng. Mỗ tướng mặc dù chức nhỏ lời nói không có trọng lượng, nhưng nguyện làm người đi đầu. cho dù đắc tội với đồng liêu cũng không tiếc".


Lời này dõng dạc hiên ngang, bên ngoài tình huống thế nào không rõ. có điều người trên công đường này đều không phải kẻ ngu. cho dù không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì nhưng cũng đoán được một chút. Thấy Lý Mạnh nói như vậy. Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ và thái giám giám quân kia đều cười khổ mây tiếng, không mở miệng nói nữa.


Sắc mặt Tổng binh Khâu Lỗi đã trầm xuống hoàn toàn, nhưng Lý Mạnh lại như không để ý tới. thản nhiên mà quay sang, mỉm cười chắp tay thi lễ; mở miệng nói:


"Khâu Tổng binh, đắc tội!"


Nói xong những lời này. sắc mặt Khâu Lỗi đã xám xịt hoàn toàn. Lúc này bèn ngoài lại có mấy chục tên binh sĩ cầm vũ khí đi vào công đường nha môn tri châu này. tất nhiên tất cả đều là thủ hạ của Lý Mạnh, xem ra là tới đây "Mời" rồi.


Trước mắt Lý Mạnh có chức thấp nhất ở công đường, nhưng lại người đông thế mạnh. Mặc dù hết thảy đều tiến hành ở dưới trạng thái có chút khách khí. nhưng lại không cho người khác lựa chọn. Cả đám giương mắt nhìn nhau, đều đi ra ngoài cửa.


Mọi người trầm mặc mà đi đến cửa viện. Cửa chính vừa mở rộng, Tuần phủ và giám quân đều sợ hết hồn. còn Tổng binh và thân binh bên cạnh lập tức thất kinh.


Chỗ đất trống ngoài cửa vốn vì thân binh hai bên đứng, đã có chút chật chội, nhưng bây giờ lại thoáng đãng không ít. Hơn một trâm người bị trói để trên đất trống, ngoài ra thân binh thì nửa ngồi ở bên kia. bị thân binh của Lý Mạnh cầm vũ khí bức. Chỗ xa hơn thì là dân chúng thành Đức Châu, nhìn qua đều là mấy nhà giàu sang, chen chúc nhìn về bên này. đều lộ vẻ rất hưng phấn.


Lý Mạnh đứng ở bậc cấp. cũng không quân người bên cạnh, trực tiếp đề khí mở miệng hô:


"Các vị phụ lão hương thân, những cầm thú này làm chuyện ác thương thiên hại lý. phá hỏng danh tiếng của quan quân triều đình, nhưng các vị phụ lão hương thân cũng không thể nghĩ quan quân trong thiên hạ đều bộ dạng như vậy, hôm nay bản tướng thay đại gia chủ chủ trì công đạo!"


Những lời này vừa nói xong, phía dưới liền lặng yên như tờ; bất kể là quan binh hay là những nhân vật có vai vế ở Đức Châu này, vẫn không thể tin lời Lý Mạnh nổi. Lý Mạnh cũng chẳng để ý phản ứng phía dưới, lạnh nhạt nói với Vương Hải đứng phía đối diện:


"Đều chém sạch đi!"


Vương Hải sau khi nghe xong, cười hắc hắc. tuy tuổi gã không lớn. nhưng đã quen thấy máu tanh, giết chóc vừa rồi thậm chí khiến gã cảm giác có chút hưng phấn, lập tức vung tay với thuộc hạ đi theo bên cạnh.


tiếng "Xoẹt" vang lên liên tục. hai binh sĩ doanh Giao Châụ đè một người, người thứ ba cầm rìu ngắn bổ xuống, rìu nhanh lực lớn. một rìu bổ xuống, đầu kia cũng rơi xuống. Thanh âm kia thật giống như bổ dưa hấu ra, không ngờ lại nghe rất sảng khoái.


Toàn trường cảng im lặng, chỉ có bọn binh sĩ sắp bị chặt đầu phát ra tiếng gào khóc, khiến cho cảnh này càng thêm đáng sợ.


Thân binh của mình nhiều hơn doanh Giao châu mấy chục ngựời, nhưng lại trong thời gian ngắn như vậy bị đánh ở bên ngoài đến hoa rơi nước chảy, mắt thấy còn hơn ba trăm người cứ như vậy mà bị mất đầu. sắc mặt Tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi vốn đã xám đen cảng trở nên trắng bệch, Tuần phủ Nhan Kế Tổ và giám quân Lưu Nguyên Bân cũng câm như hến. Trường hợp như vậy hoàn toàn không nghĩ tới.


Làm chuyện cầm thú như vậy. trừng phạt bực này tất nhiên là trừng phạt đúng tội. Chưa kể tới nhân số quân đội của mình và Khâu Lỗi ở Đức Châu này chênh lệch không nhiều, mà hai bên vốn mâu thuẫn xung đột rất lớn. đối phương lại là thượng quan trên danh nghĩa, không thể không đề phòng chuyện bố trí chướng ngại cản chân mình, trong lúc đại chiến, nếu xày ra chút nhiễu loạn, chỉ sợ sẽ là đại họa.


Hôm nay giết người, trừ ác là một chuyện quan trọng hơn chính là giết người lập uy. Trấn phục chư quân. ngantruyen.com