Thuận Minh

Chương 259: Giao châu doanh tiên lên trước (1)


Trên chiến trường Tuy đang kịch chiến, nhưng cũng kéo dãn một chút cự ly. đối diện với bộ tốt đã kết thành đội của Giao châu doanh, sự cận chiến của kỵ binh cũng không có quá nhiều ưu thế. chỉ có tiếp tục tụ tập thành đội rồi xông trận đánh tan những tên quân Minh bất bình thường đánh mãi không tan này, sau đó mới có thể truy sát tân binh.


Các cấp tướng tá của Giao châu doanh trong cuộc chiến đấu vừa rồi cũng không khiếp đảm hoảng hốt như vậy. những tên kỵ binh Thát tử này quả thực là cường hãn có điều khi đánh nhau thì thấy cũng không phải là không thể chống đỡ giống như hổ như sói như trong lời đồn.


Song phương đều cần một khoảng thời gian ngắn để điều chỉnh chiến thuật lúc rảnh rỗi này đối với quân Thanh là điều chỉnh, đối với tàn binh của Giao châu doanh thì là cơ hội nghỉ ngơi , ban đầu là thân vệ sĩ tốt bên cạnh Lý Mạnh lớn tiếp quát chỉnh đội người ở bên cạnh, hành vi này nhanh chóng được người ở xung quanh bắt chước.


Trên chiến trường ngoại trừ chém giết ở đằng trước ra, trong đội ngũ còn có rất nhiều người đang hô khâu hiệu chỉnh đội. tham lĩnh Hồ Lồ ở phía trước nhìn thấy cục diện này. đồng tử hơi co lại. đám quân Minh ở phía không ngờ lại không hề sụp đổ. không ngờ vẫn ở đó sắp xếp đội hình chuẩn bị tái chiến, thậm chí là bộ tốt của Hán Bát Kỳ cũng chưa chắc đã có được chiến lực như vậy, đây rốt cuộc là quân đội gì vậy.


"Tất cả người mặc giáp đồ tiến lên phía trước, theo ta xông lên !"


Tham lĩnh quát quân Thanh ở hai bên, hậu đội của quân Thanh bình thường đều không mặc giáp hoặc là mặc giáp da, mà quân tinh nhuệ thì đều mặc giáp bông kẹp lá sắt. cũng đều là những chiến sĩ mạnh khỏe tổ thành, những người này bình thường đều là vào lúc quan trọng nhất mới đầu nhập vào chiến trường, bất kể là tham lĩnh hay là bối tử ở trước sau, đều hạ quyết tâm tiêu diệt triệt để đám quân Minh này.


Quân Thanh từ lúc có kỵ binh tới nay. khi đối diện với quân Minh chưa từng gặp phải đội ngũ quỷ dị khó chơi như thế này, quan binh quân Thanh đều đã nổi nóng rồi. phải triệt để đánh tan đối phương. thậm chí quên cả nhân số của đối phương nhiều hơn mình rất nhiều, nhiều lần thắng lợi của kỵ binh đã khiến những kỵ binh Thát tử này không thể chịu đựng nổi thất bại, thậm chí không thể thể chịu được nếu không phải là toàn thắng và tốc thắng.


Lý Mạnh đứng ở phía ngoài cũng bên trái của đội ngũ, nhìn kỵ binh Mãn Thanh ở ngoài hơn chục bước, thậm chí là bắt đầu lui ra sau. Nhưng không phải là đối phương muốn lui binh mã là muốn kéo dãn cự ly. để ngựa xông lên . bảo đảm lực trùng kích và lực phá hoại được lớn hơn. Lý Mạnh tự mình cầm một thanh trường thương từ trên mặt đất lên. thầm nghĩ nếu đợi đối phương xông trận bộ tốt chỉ miễn cưỡng duy trì được đội hình chắc có thể dùng binh khí dài để cản nếu đối phương xuống ngựa bắn tên. chỉ có thể xung phong lên trước mà thôi, cự ly này cũng không tính là dài.


tiếng ồn ào trên chiến trường nhỏ dần rất có vẻ yên lặng trước khi mưa giống gió bão ập tới, từ từ nổi gió. Lý Mạnh đột nhiên nghe thấy tiếng gió. mặc dù cường địch ở phía trước, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn, thấy trong cự ly cách phương đội kỵ binh không tới hai mươi bước, hỏa súng binh đã thành đội xùy xùy thôi hơi trên ngòi lửa, bảo trì cho lửa tiếp tục cháy.


"Các ngươi chết rồi à. mau tiến lên trước đi!"


Cho dù là vừa rồi đội hình bị đánh tan, Lý Mạnh cũng một mực bảo trì trấn tĩnh, nhưng lúc này lại nổi giận dùng dùng, đúng là có cảm giác sắp điên rồi. phía trước thì khổ chiến, người phía sau thì đều nhồi thuốc súng xong rồi, nhưng vẫn ngây ngốc đứng đợi ở đó.


"Súng không thể bắn loạn được, nhất định phải xếp thành đội..."


Không ngờ lại có tiếng phản bác. Lý Mạnh Nhất thời suýt chút nữa thì bật cười, quân đội của mình được huấn luyện quá nghiêm khắc, nhưng lúc này lại giống như là học sinh hiện đại mới đi làm, trước mắt là lúc sinh tử quan đầu. đâu phải là lúc giảng cứu quy phạm trong sách yếu lĩnh. Hắn lại tiếp tục rống lên: "Cự ly còn cách hơn chục bước thì xông lên, đến sát mà bắn! Mau bắn chết mẹ chúng đi!"


Thấy cảnh tranh đấu vừa rồi. bày trận đội ngũ bị kỵ binh Thát tử xông tới bắn tên nhiễu loạn, sau đó bị kỵ binh xếp thành hàng đánh tan, tiếp theo trên chiến trường lại biến thành loạn cục. Những sĩ binh trước khi khai chiến còn chưa nạp đạn xong, sau khi như sự che trở của phương đội nạp xong đạn thì lại thấy tràng diện chiến đấu này. đều không biết phải làm thế nào.


Trong sách yếu lĩnh của Giao châu doanh, về việc xạ kích hỏa súng có quỷ định đặc biệt được nhấn mạnh. chính là khi xạ kích, phải cố gắng bảo trì trận hình chỉnh tề nghiêm mật, súng nòng xoắn không có được độ chính xác khi xạ kích, chỉ có thể bảo đảm mật độ hòa lực, mới có thể đảm bảo sát thương được địch nhân. Đây cũng là nguyên do mà lúc trước mười người bọn Ngụy Lực tuy ít người, nhưng vẫn xuống ngựa bắn đồng loạt.


Biến hóa trên chiến trường, khiến hỏa súng binh nạp đạp ở phía sau hoàn toàn thất thố. mấy người có thể ra hiệu lệnh nhìn thấy trên chiến trường địch ta hồn tạp. chỉ sợ xạ kích sẽ bắn nhầm quân mình, cho nên không hạ lệnh khai hỏa, mà bắn đồng loạt thì cần có hiệu lệnh, cần có đội ngũ.


Kể ra, cục diện trên chiến trường tuy máu thịt tung tóe. bộ tốt và kỵ binh quân Thanh bắt đầu ở phía trước gần như là liều mạng đánh nhau trên mặt đất, nhưng những hỏa súng binh này thì lại đứng ở phía sau đến phát ngốc, nếu ngoại nhân nhìn thấy thì quả thực là khiến người ta cười đến rụng răng.


Nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên ở đằng sau. tham lĩnh Hồ Lỗ quay đầu lại nhìn, thấy kỵ binh mã vị tham lĩnh Đức Lăng và bối tử suất lĩnh cũng bắt đầu tiến vào chiến trường, thầm nghĩ tâm tư rốt cuộc cũng được quyết định rồi. quay đầu lại. thì thấy đội hình bộ tốt của đối phương vừa rồi còn tản mạn đã bắt đầu biến thành nghiêm chỉnh.


Chiến trường lúc này không còn giống như lúc mới bắt đầu tiếp chiến, xuống ngựa bắn tên rất dễ bị bộ binh sớm đã chuẩn bị phản kích trùng phong, hơn nữa cự ly giữa hai bên gần như vậy. lực trùng kích của kỵ binh đã không mãnh mẽ hữu hiệu như nhóm kỵ binh đầu tiên, trong hỗn chiến vừa rồi. một đội mấy người của đối phương đã tạo thành phiền phức rất lớn cho kỵ binh.


Ngay cả bản thân Hồ Lỗ suýt nữa cũng bị vây bên trong, nếu đối phương kết trận xong thì thật phiền phức. Bất kể là quân Thanh hay là Giao châu doanh đều không ý thức được rằng, Giao châu doanh dần dần càng đánh càng thạo, những thứ bình thường được huấn luyện và truyền thụ. lần lượt được ứng dụng trong thực chiến, đây cũng là điều khiến tướng lĩnh của quân Thanh này vô thức cảm thấy nguy hiểm. quyết tâm tử chiến tới cùng.


Mắt thấy Giao châu doanh lại có xu thế tụ thành phương đội. tham lĩnh Hồ Lỗ quyết định không thể lui được nữa. lực trùng kích không đủ thì kỵ binh của bối tử và Lăng Cáp sẽ từ từ trùng kích theo.


Cự ly hai mươi bước đã đủ rồi. tham lĩnh Hồ Lỗ lớn tiếng quát mấy câu. rạch một vệt máu ở trên mép giày, dừng ngựa của mình lại. vừa rồi đã lui hơn hai mươi bước rồi.


Giơ đao lên. khi vừa muốn giục ngựa tiến lên trước thì thấy đội hình của đối phương có chút hỗn loạn, nhìn kỹ lại thì thấy đám quân Minh vừa rồi đứng ngây ngốc ở phía sau thuận theo kẽ hở của phương trận mà chạy tới khoáng đất giữa bộ tốt và kỵ binh. Hồ Lỗ biết rằng đây là chiến trường, nhưng vẫn ngây người.


Vừa rồi mình đang phát sầu vì làm thế nào đánh xuyên phương đội bộ binh của đối phương và đội ngũ cầm súng ở phía sau đó. nhưng hiện tại đối phương tự mình chạy tới trước mặt, cự ly giữa kỵ binh và bộ tốt không quá bốn mươi bước, những tên tân binh cầm hỏa khí này chạy tới thì có được tác dụng gì. chẳng khác nào làm loạn thêm.


Kỵ binh chỉ cần vừa xông lên . những người này đều toi hết. lại còn làm rối loạn bộ đội ở phía sau khó khăn lắm mới xếp được thành hình, quan quân Đại Minh đều có loại bệnh này. Có lẽ ở cục diện đã chiếm được ưu thế thượng phong, nhưng đều vì đầu óc có vấn đề mà làm hỏng đại cục. Xem ra đám quân Minh kỳ quái mà mình đột nhiên gặp ở trước mặt cũng mắc phải tật xấu này.


Trong nháy mắt ngắn ngủi, đầu óc của con người có thể nghĩ ra rất nhiều điều, tham lĩnh Hồ Lỗ bỗng dưng nhớ tới một điển cố mà mình đã từng nghe. Nghe nói Hán nhân Phạm Văn Trình ở bên cạnh hoàng đế từng nói: Thiên mệnh ở đại Thanh ta, cho nên trên chiến trường tự có thần linh giúp đỡ. bách chiến bách thắng. Hồ Lỗ đã có chút mệt mỏi nhớ tới câu này. lập tức cảm thấy cả người tràn ngập cảm giác hăng hái, thắng lợi đã ở ngay trước mắt rồi.


Tham lĩnh Hồ Lỗ giơ đại đao ở trong tay lên. còn có mấy thớt ngựa đang điều chỉnh vị trí, chỉ cần xếp xong đội hình thì phải xếp thành hàng mà trùng phong.


"Bùm!"


Trên chiến trường ồn ào đột nhiên có tiếng vang lớn, tràng diện bỗng dưng yên tĩnh, tham lĩnh Hồ Lỗ đang giơ cao đại đao muốn cúi đầu xuống nhìn, nhưng phần bảo vệ cổ của cai mũ da chóp nhọn khiến hắn không thể cúi xuống được. Cánh tay đang giơ cao cũng mềm oặt. ban đầu tốc độ rất chậm, nhưng tiếp theo thì hạ xuống rất nhanh, đại đao đã rót xuống mặt đất. thân trên đang ưỡn thẳng của tham lĩnh Hồ Lỗ cũng ngã cắm đầu xuống đất.


Giáp trụ trên người tham lĩnh quân Thanh cũng đều khác biệt với tiểu binh bình thường, đó là khác biệt về màu sắc. cho nên tham lĩnh Hồ Lỗ ở trong đội hình của kỵ binh cũng rất chói mắt, mấy hỏa súng thủ đều coi hắn là mục tiêu. ngantruyen.com