Thuận Minh

Chương 306: Tương Lạc lâm nạn dựa nước đóng doanh (1)


Tương Dương được xưng là "thiên hạ quan ải", là hùng thành giữa nam và bắạ vị trí địa lý cực kỳ quan trọng. Dương Tự Xương đốc sư binh mã năm tỉnh chinh tiễu Trương Hiến Trung. Lã Như Tài truy trọng là lương hướng của binh mã có không ít là gửi ở đây.

Lưu khấu và quan binh chiến đấu với nhau đại đa số đều tiến hành ở Tứ Xuyên. Hồ Quảng và thành Tương Dương vẫn lộ ra khá yên bình. Có điều chiều ngày mùng năm tháng hai năm Sùng Trinh thứ mười bốn. sự yên bình này đã bị phá hủy triệt để.

Trên thành lâu của tây môn một đại hán râu tóc bờm xờm đứng ở phía sau lỗ châu mai. nhìn lửa cháy khắp nơi ở trong thành. Tiếng chém giết và tiếng kêu khóc ở trong thành đứng trên đầu thành cũng có thể nghe rõ ràng. Phía sau hắn một trung niên mặc áo bảo màu vàng thất hồn lạc phách nằm đó.

Đứng xa xa ở xung quanh là một số võ sĩ mặc kình trang, đại hán đó nhìn cảnh hỗn loạn trong thành Tương Dương một lát. quay người cầm vò rượu trên đất lên. xé niêm phong, rót đẩy một chén cho mình và người trung niên mặc áo bảo màu vàng, sau khi đưa cho người trung niên đó liền cầm chén lên. trầm giọng nói: "Ta muốn đầu của Dương Tự Xương nhưng hắn ở xa tận Tứ Xuyên, hôm nay mượn tạm đầu của vương gia để dùng vậy, để Dương lão nhi cũng vì việc làm mất thân phiên mà bị tội. Tướng vương gia. uống xong chén này thì lên đường nhé!"

Trung niên đó cả người run lấy bẩy, chén trong tay vãi không ít rượu ra ngoài, động tác cứng ngắc đưa chén lên miệng, ừng ực uống vào. có lẽ là rượu làm người ta lớn gan hơn. người trung niên này uống xong, cũng có thể nói được mấy câu. run giọng bảo: "Thiên hạ của Chu gia ta. thiên hạ của nhà ta..."

Đại hán cười lạnh mấy tiếng, hơi cao giọng nói: "Vì để Chu gia các ngươi được no ấm thiên hạ này đã chết biết bao nhiêu hán tử nghèo đói rồi. Vương gia, an tâm lên đường đi!"

Lời vừa dứt. đại hán này ném chén rượu trong tay xuống đất rút yêu đao ra chém xuống, máu lập tức phun ra.

Mùng năm tháng hai năm Sùng Trinh thứ mười bốn. Bát đại vương Trương Hiến Trung giả trang vào Tương Dương, nửa đêm nổi gió. toàn thành đại loạn. Trương Hiến Trung đốt phủ Tương Dương, lấy hết quản tư trong thành, chém Tương vương Chu Dực Minh treo trên đầu thành.

Lúc này Sấm doanh của Lý Tự Thành vây công Lạc Dương không được, đốc sư Dương Tự Xương vẫn ở Tứ Xuyên, Sơn Đông Lý Mạnh vẫn đang khẩn trương chuẩn bị xuất binh.

Ngày mười chín tháng hai. Lý Mạnh sau khi cáo từ người nhà. suất lĩnh một vạn bảy nghìn binh lính của lão doanh khởi hành tới phủ Duyện châu, phủ Tế Ninh, quân Duyện châu hoàn toàn do tân binh tổ thành xuất binh năm nghìn, Lý Mạnh dẫn tổng cộng hai vạn hai nghìn quân chuẩn bị tới Hà Nam.

Sau khi tất cả trình tự cần thực hiện đều đã thực hiện xong. Lý Mạnh vẫn tới viện tử của Tôn Truyền Đình, cáo biệt vị Tôn tiên sinh này. Lý Mạnh toàn thân mặc áo giáp bước vào thành.

Nhưng phát hiện trong thư phòng đã ngăn nắp vô cùng, không biết là lúc nào. cạnh tường dựng hai giá sách bên trên đặt các loại hồ sơ mà Tôn Truyền Đình thường đọc.

Lý Mạnh sau khi vào nhà. lần này khiến người ta rất bất ngờ. người mở miệng trước không ngờ lại là Tôn Truyền Đình, ông ta cao giọng hỏi: "Lý đại nhân phải chẳng là muốn xuất binh tới Hà Nam ư?"

"Đúng vậy lát nửa là toàn quân sẽ khởi hành."

Thấy sự thay đổi của căn phòng và thái độ của Tôn Truyền Đình. Lý Mạnh trong lòng vô cùng vui mừng. Phía hắn vừa trả lời xong. Tôn Truyền Đình đang ngồi trên ghế liền đứng dậy. Thân hình của Tôn Truyền Đình cao to. so với Lý Mạnh cũng không kém hơn là bao. sau khi đứng dậy liền cười lạnh mấy tiếng, nói: "Đợi khi binh mã Sơn Đông tới Hà Nam. thành Lạc Dương e rằng đã thất thủ mất rồi còn tới làm gì nửa?"

Lý Mạnh cười hắc hắc. trả lời: "Đại thành Hà Nam lớn như vậy lại không chỉ là một tòa thành Lạc Dương, chẳng lẽ thành Khai Phong Lý sấm lại không công đánh ư. chung quy vẫn phải tới cứu viện thôi."

Tôn Truyền Đình ngây người, không tiếp tục nói về để tài này nửa. quay người cầm hồ sơ lên. lại nói: "Binh mã Thát tử muốn vây công Cầm châu. Hồng Thừa Trù cũng phải tụ tập binh mã Kế Liêu cửu viện, không rút đâu ra được binh mã để cửu viện Hà Nam nữa. Thiên hạ này đúng là thú vị thật, bên ngoài vô sự thì nội loạn, bên trong vô sự thì ngoại xâm. Thát Lỗ và Thiểm tặc quả thật là một xướng một hòa. cùng nhau kéo ngã Đại Minh ta!"

Nghe thấy câu này. Lý Mạnh ngây người, nhưng không biết nên tiếp lời như thế nào. Đại Minh đúng là Vương triêu xui xẻo nhất trong mấy nghìn năm. thiên tai liên tục không ngừng, lưu dân thi nhau khởi nghĩa, còn có cường địch Man tộc quật khởi ngoài bạch sơn hắc thủy, các chủng các dạng nhân tố chồng chéo lên nhau, đế quốc Đại Minh vốn đang suy đồi làm sao mà chống chọi cho nổi.

Cũng chính là dưới sự hợp lực của mấy phương như vậy. sau mấy chục năm, dân tộc Hoa Hạ rơi vào mấy trăm năm đen tối, bị phương tây trong cuộc chạy đua lịch sử kẻo dãn cự ly. cho tới tận khi tân Trung Quốc được thành lập mới hổn hển đuổi theo.

Mình có thể khiến loại đen tối này mờ đi một chút, hoặc là khiến Hoa Hạ tránh được mấy trăm năm hắc ám để man tộc thống trị hay không, nhiệm vụ này thực sự là quá nặng nề.

Lý Mạnh tự giễu ở trong lòng, trong bất tri bất giác, mục tiêu của hắn đã từ tự bảo vệ. tồn tại trong loạn thế của thủa trước, biến thành thay đổi lịch sử này.

Những lời của Tôn Truyền Đình khiến bầu không khí ở trong phòng càng thêm nặng nề. Lý Mạnh cũng không có gì tiếp lời. chỉ đành ôm quyền, mở miệng nói:

"Đại thế thiên hạ đã rơi vào cục diện không thể nghịch chuyển được nữa rồi. Lý mỗ cũng chỉ cố tận hết sức mà làm, trong đoạn thời gian tới Hà Nam cứu viện, hi vọng Tôn tiên sinh sẽ suy nghĩ thật kỹ xem có tới giúp Lý mỗ vạch kế hoạch hay không. Xin cáo từ!"

"Lý tổng binh cũng nắm chắc rằng lần này tới Hà Nam. có thể bình yên quay về quá nhi!"

Có thể nghe ra. trong lòng Tôn Truyền Đình vẫn còn một cỗ oán khí. Lý Mạnh đang bước ra cửa liền cười ha ha, vừa đi vừa gao giọng nói:

"Nếu tới Hà Nam rồi không nắm chắc có thể quay về. Lý mỗ sao đám tùy tiện mời Tôn tiên sinh ngài tới Sơn Đông chứ!"

Ngày hai mười bảy tháng hai, Lý Mạnh tới Tế Ninh châu, án chiếu theo hồi báo của thám mã Giao Châu doanh, băng trên sông Hoàng Hà đã chỉ còn rất ít. án chiếu theo đánh giá của nhà đò có kinh nghiệm, khoảng ba ngày nữa là có thể khởi hành.

Mùng hai tháng ba, Lý Mạnh sau khi cử hành nghi thức đơn giản, binh mã Sơn Đông toàn quân nhổ trại, nói ra cũng trùng hợp. đại quân vừa khởi hành chưa tới một tiếng thì phía Hà Nam đã đưa cấp báo tới, nói là ngày hai mươi sáu, thành Lạc Dương thất thủ, Phúc vương rơi vào tay giặc, bị phản tặc chém đầu thị chúng.

Trong lịch sử không có Lý Mạnh, thành Lạc Dương vào tháng một năm Sùng Trinh thứ mười bốn đã bị sấm quân công hạ, mà hiện tại. trên lực lượng quân đội của Sấm Vương Lý Tự Thành kém hơn mấy phần, đánh hạ thành Lạc Dương cũng khó tránh khỏi chậm trễ một chút thời gian.

Có điều phòng thủ của thành Lạc Dương này cơ hồ là trò dùa, tổng binh Vương Thiệu Vũ lĩnh binh ở Hà Nam. trong quân tướng cũng có chút danh khí, có điều danh khí này không phải là về bản sự hành quân bố trận, mà là năng lực cắt xén quân lương. Người khác là cắt xén sáu thành, phía hắn cắt xén tám thành, sau đó còn có một thành phát xuống cho thân binh, một thành còn lại mới cấp cho binh sĩ của thành Lạc Dương. Vương Thiệu Vũ này có tên hiệu là "Vương Bát Thành". đương nhiên khi gọi, bình thường đều bớt đi chữ "Thành".

Vương Thiệu Vũ ngoại trừ tham ô ra. cũng chẳng có năng lực gì nữa. Dương Tự Xương đốc sư năm tỉnh, rút đi rất nhiều binh mã Hà Nam. nhưng lại không rút hắn chắc hẳn cũng là bên vì nghe qua cái tên tuổi này.

Lạc Dương mấy năm nay vốn cũng không thái bình, cần có binh mã thủ thành hộ vệ. nhưng tổng binh Vương Thiệu Vũ lại cắt xén quân lương, các binh sĩ vì quân lương bị cắt xén, mấy lần làm phản, ngược lại trở thành đại hại trong thành Lạc Dương.

Tri phủ. đồng tri và thông phán Lạc Dương vì chuyện phát lương mà lo muốn chết. Nhưng sản nghiệp của thành Lạc Dương này phần lớn đều nằm dưới danh nghĩa của Phúc vương, không động tới được, cũng không thu được thuế. Các nơi ở ngoài thành, gần như là vương trang sản nghiệp của Phúc vương, cũng chẳng thu được đồng nào.

Vậy lấy đâu ra bạc thừa mà chi trả cho binh sĩ. phải nói đám quan văn tri phủ Lạc Dương này. trong tay cũng có tiền, nhưng đó là tư sản sao có thể coi là lương mà phát cho binh sĩ được? Cách duy nhất chính là xin tài chủ lớn nhất trong thành xuất tiền, trong thành ngoài thành đều sản nghiệp của lão nhân gia Phúc Vương ngài, nói sao thì cũng phải chi tiền ra mà bảo vệ nhà mình chứ. ngantruyen.com