Thuận Minh

Chương 306: Tương Lạc lâm nạn dựa nước đóng doanh (3)


Tình thế của thành Khai Phong nguy cấp như vậy. bộ đội của Tả Lương Ngọc đang ở phía Nam Dương vội vàng bắc thượng, mà tổng đốc Bảo Định Dương Văn Nhạc của Bắc Trực Đãi cũng suất linh binh mã kinh kỳ tăng viện tới phía thành Khai Phong.

Dạng tình thế này. tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ ở trên thụyền lại có chút dở khóc dở cười, mình bị tên khâm sai đó thúc giục gặng như vậy. nhưng thấy các lộ binh mã chi viện Hà Nam. không ngờ là binh Sơn Đông tới sớm nhất.

Hai mươi hai tháng ba, binh mã Sơn Đông ở huyện Lan Dương dừng thuyền ở bến đò rồi lên bờ. sau khi lên bờ. năm nghìn binh sĩ tiến lên trước khoảng mười dặm lại bày trận hình phòng ngự, những binh sĩ khác sau khi lên bờ. cùng với dân phu phụ binh theo thuyền cùng nhau bắt đầu đào công sự. dựng quân doanh.

Dựa vào sông mà đóng trại, đây là một loại phương thức kỵ húy nhất trong binh mã, nếu địch nhân ép tới, các binh sĩ cũng chỉ có đường bị chết đuối. Năm đó tổng binh Tào Châu Lưu Trạch Thanh khi vào Hà Nam bình tặc lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn này. kết quả bị Sấm quân đuổi tới. cả doanh tan vỡ. chết đuối rất nhiều.

Nhưng Giao Châu doanh lại cũng phải làm vậy. đại quân hành động, quân lương truy trọng phải được đảm bảo. mà bổ cấp của Giao Châu doanh đều thông qua thủy lộ của Hoàng Hà và Vận hà mà chuyển tới. ở trên bờ phải xây pháo dài và thương khố có thể chống được sự vây công, duy trì hậu cần của đại quân.

Có điều nhìn thì thấy binh sĩ của Giao Châu doanh rất được nuông chiều, cần phải cấp dưỡng đẩy đủ. Binh mã do vị Bình Tặc tướng quân Tả Lương Ngọc và tổng đốc Bảo định Dương Văn Nhạc suất lĩnh vì sao không cần những cái này.

Nhưng Giao Châu doanh trước giờ không dựa vào thủ đoạn cướp bóc và chinh phạt để bổ cấp hậu cần. hơn nữa binh sĩ của hắn trước giờ cũng không phải ăn thịt người. Huyện Lan Dương tuy chưa thất thủ có điều thám mã và đồng minh của sấm doanh cũng trải khắp cảnh nội. trước mắt tỉnh nội Hà Nam. trừ bình dân bách tính trong thành lớn ra, những người khác đều cực kỳ căm thù quan binh, đồng tình hoặc là ủng hộ sấm quân.

Sau khi Giao Châu doanh lên bờ được tám tiếng, thám mã liền truyền về tin tức. Lý Tự Thành chia binh hai vạn. do đại tướng Hách Diêu Kỳ suất lĩnh, đang tiến về phía huyện Lan Dương, chuẩn bị đuổi binh mã Sơn Đông xuống sông.

Đối với Sấm Vương Lý Tự Thành mà nói. chiến tích đánh tan mấy vạn bộ đội của lưu khấu Tống Giang của binh mã Sơn Đông năm ngoái chẳng chứng tỏ được điều gì. Tống Đại Cương đó hoàn toàn là bọn ô hợp. mà binh mã dưới trướng của mình hiện tại đều quân tinh nhuệ thực sự. hơn nữa vừa đánh phá được Lạc Dương, sĩ khí tăng cao. kích phá quan quân là chuyện hết sức dễ dàng.

Hách Diêu Kỳ là một trong những tướng lĩnh thân tín nhất dưới tay Lý Tự Thành, năm đó Lý Tự Thành ở đồng quan bị Tôn Truyền Đình đánh tan đại bộ đội. chỉ dẫn hơn chục kỵ binh trốn vào Sơn Trang, lại gặp phải sự vây công của hương dũng (binh lính không biên chế ở nông thôn), vẫn là Hách Diêu Kỳ dũng cảm đánh tan những hương dũng đó. cứu Lý Tự Thành ra. Hách Diêu Kỳ tác chiến lấy liều mạng chiến đấu để nổi danh. Hách Diêu Kỳ trước giờ không tiếc tính mạng của bộ hạ, cách đánh liều mạng này, khiến quan binh quân Minh có ý đồ bảo toàn thực lực cực kỳ đau đầu.

Giao Châu doanh trừ bốn nghìn người phụ trách cảnh giới ra, những quan binh khác và dân phu đều đều bị bắt buộc nghỉ ngơi, sở dĩ phải dùng từ bắt buộc là Bởi vì rất nhiều tân binh căn bản không ngủ được, đặc biệt là nghe nói có hai vạn đại quân của lưu khấu đang tới. càng khẩn trương vô cùng.

Trên thực tế, tới nửa đêm, binh mã do Hách Diêu Kỳ xuất lĩnh cũng không dám hành tiến, binh sĩ lấy lưu dân làm chủ thì đừng nhắc tới thể chất khỏe mạnh làm gì. đại bộ phận đều mắc bệnh quáng gà nghiêm trọng, hơn nữa hành quân ban đêm. trong hoàn cảnh đất trống không người như thế này, các binh sĩ rất dễ dàng chạy theo không kịp mà lạc đội ngũ.

Không tới hai ngày, quân doanh của Giao Châu doanh đã có chút hoàn mỹ. đây hoàn toàn là nằm ngoài ý liệu của Hách Diêu Kỳ. phải dựng doanh địa và công sự. loại hoạt động nặng nhọc như thế này. cần chinh phạt dân phu đinh tráng ở phụ cận, trước mặt trên khu vực Hà Nam. lấy đâu ra nhiều nhân lực dư thừa, chắc là là trong lúc vội vã các binh sĩ phải ở đó dựng quân doanh, nhưng cho dù là tìm kiếm dân phu cũng mất rất nhiều thời gian.

Càng đừng nói đến việc phải bắt ép người dân và những vướng mắc vô dụng ở địa phương, khẳng định sẽ chậm trễ không ít thời gian. Hai ngày này ở trên bờ căn bản là không thể đóng trại được. Nếu tiến vào huyện thành Lan Dương, chuyện càng đơn giản hơn hơn

Hai vạn người chen chúc ở trong huyện thành nhỏ xíu. quân lương không thể cung cấp. hỗn loạn chật chội, rất nhanh sẽ tan vỡ.

Nhưng vô luận là như thế nào. Hách Diêu Kỳ cũng không ngờ rằng, đối phương lại dựng được doanh trại trong vòng một ngày, điều này khiến trong lòng hắn không khỏi có chút cảnh giác.

Quan binh Đại Minh bình thường vì quân lương bị cắt xén bảy tám thành, có thể đánh trận được đã là phái cảm ơn trời đất rồi. nào còn dám sai bọn họ đi làm những việc khổ cực. cho nên những việc này, bình thường đều đi bắt bách tính bình dân về xuất lực.

Nhưng binh sĩ của Giao Châu doanh thì nhận của đủ lương, các quan quân cũng thân thiết tham dự cùng binh sĩ. hơn nữa xây dựng công sự cũng nằm trong hạng mục huấn luyện của Giao Châu doanh, cũng được coi là một bộ phận của kỹ năng quân sự.

Mệnh lệnh vừa được đưa xuống, nhiệm vụ xây dựng công sự và đóng trại giống như là tác chiến vậy, sẽ được các binh sĩ chấp hành cẩn thận tỉ mỉ.

Hách Diêu Kỳ ở trên ngựa tìm một địa phương tương đối cao. dùng tay che mắt, quan sát kỹ càng doanh trại của những quan binh Sơn Đông này. Một lát sau. Hách Diêu Kỳ ở trên ngựa cười thất thanh.

Lúc này sấm quân thế lớn, bên cạnh loại quân tướng có cấp bậc như Hách Diêu Kỳ của có không ít thân binh hộ vệ. Nghe thấy chủ soái cười, có một tên tâm tư nhanh nhạy, ở trên lưng ngựa hứng thú hỏi:

"Hách tướng quân vì sao lại cười?"

Câu hỏi này trong rất nhiều hí văn kinh điển đều có. mọi người cững đều nghe quen rồi. Hách Diêu Kỳ nhìn tên thân binh đó với ánh mắt tán thưởng, thầm nghĩ loại biết điều này về sau phái để bạt trọng dụng, giơ rồi ngựa lên chỉ vào đại doanh ven sông của binh mã Sơn Đông ở phía trước, cười nói:

"Nhớ những năm trước khi tới Sơn Đông, cũng là quân tướng Sơn Đông ở cạnh Hoàng Hà đánh cá, người đó đóng doanh trại ở ven sông, tới về sau. các huynh đệ lấy pháo bắn tới. đại đội xông lên. quan binh Sơn Đông nhảy xuống sông giống như bánh xèo vào chảo, cũng không biết là chết đuối mất bao nhiêu, hôm nay lại nhìn thấy cảnh này, quan binh Sơn Đông đầu óc đều hỏng hết rồi à?"

Nói xong câu này. mọi người lập tức cười rú lên. sắc mặt của Hách Diêu Kỳ trở nên nghiêm túc, chỉ rồi ngựa về phía trước, mở miệng ra lệnh:

"Pháo đội tiến lên trước, bội đội ở hai bên yểm hộ. đợi bắn tan đội hình và doanh trại của đối phương, mã đội xông lên trước, đại đội theo sau.”

Mấy thân binh ở bên cạnh nhận mệnh lệnh, lập tức cưỡi ngựa chạy xuống phát lệnh cho bộ đội của mình, những người đứng ở chỗ cao đều có thân phận đầu mục. Hách Diêu Kỳ không cợt nhả nữa, nghiêm giọng nói: "Bãi sông này không có trở ngại gì cả. hai bên có cử động gì mọi người đều nhìn rõ. cũng chỉ có thể mạnh mẽ lao lên xông sát thôi."

Những đầu mục này đều gật đầu, một người trầm giọng nói: "Khách nhân Sơn Đông từ xa tới, khẳng định không có tâm tư đánh trận, làm sao bằng được các lão huynh đệ dám liều mạng của chúng tạ đợi đuổi bọn chúng xuống sông đi!"

ở hàng sau lại có người chen vào. nói: "Tên nhãi con Tống Giang đó chính là chịu thiệt trên tay binh Sơn Đông, không thể lơ là được!"

"Tống Giang? Trong mắt bọn Tống Đại Cương đó trừ kim ngân và nữ nhân ra thì còn có gì khác đâu, sao có thể đánh đồng với dũng sĩ của sấm doanh chúng ta được!"

Sấm quân tảng sáng nhổ trại lên đường, tung đội dài ngoằng chậm rãi biến thành hoành đội. các bội đội đều tiến vào chiến trường, nếu là quân tướng biết việc binh, lúc này nhân lúc trận hình chưa ổn định, phái binh đột kích có lẽ có hiệu quả, nhưng binh mã Sơn Đông ở đại doanh đối diện lại không có động tĩnh gì.

Hách Diêu Kỳ vốn bảo lưu đội dự bị ba nghìn người, chuẩn bị khi xuất hiện loại tình huống này sẽ đánh phủ đầu quan binh ở đối diện, nhưng phía đối diện lại không có phản ứng gì lớn. Điêu này khiến Hách Diêu Kỳ và những đại tướng khác của Sấm doanh càng yên tâm hơn quân doanh ở đối diện chắc là do những quan văn không hiểu việc binh suất lĩnh rồi.

Quan quân đóng trại ở gần bãi sông cũng không phải là doanh trại một tòa hai tòa gì. mà là đại doanh mấy vạn người, từ xa nhìn giống như là một tòa thành trì vậy. ngantruyen.com