Thuận Minh

Chương 311: Tư tưởng ngỗ nghịch kết bè kéo cánh làm bậy (2)


Lý Mạnh và Vương Hải đã là lần thứ ba tới thành Khai Phong, Mã Cương và Triệu Năng là lần đầu tới, họ rất ít khi rời khỏi Sơn Đông. Thành Khai Phong được xưng là hùng thành thứ tư trong thiên hạ, quy mô thành trì rất nhiên là không bình thường, hai người Cũng có nhiều thứ muốn xem.

Vương Hải nhìn mấy kỵ binh Hà Nam chạy vòng quanh tường thành, không khỏi oán hận chửi:

“Không cho chúng ta vào thành, nói rõ là được rồi, cần gì phải có hành động xấu xa như vậy. Binh mã Sơn Đông chúng ta lại không phải bọn phỉ Lưu động, để phòng nghiêm mật như vậy. sớm biết vậy ở lại bên Hoàng Hà tốt biết bao, còn có cá ăn nữa".

Lý Mạnh nhăn mày, lạnh lùng khiển trách;

“Đừng nói nhiều nữa, đi xem chuẩn bị doanh trại cho ta đi." Vương Hải cũng không dám nói nhiều, mình chắp tay hành lễ, sau đó cưỡi ngựa đi về phía doanh trại bên dưới. Thôi quan Hoàng Bành của phủ Khai Phong quả nhiên là vô cùng quẫn bách. Ngày đó tới thúc giục binh mã Sơn Đông xuất binh, Triệu Năng đã không khách sáo chỉ ra chuyện xấu hổ năm ngoái không cho vào thành, ai ngờ hôm nay lại gặp lại.

Hoàng Bành đành không biết ăn nói thế nào, lại nghe thấy Lý Mạnh lờ mờ nói:

“Cổng lớn thành Khai Phong đóng chặt, công sự phòng ngự cũng hoàn hảo, chứng tỏ không có chuyện gì lớn, ta thấy không cần hạ trại nữa, chi bằng quay về bến đò, rồi quay thẳng về Sơn Đông, Hoàng thôi quan, ngài xem thế nào?”

Lời Lý Mạnh mặc dù lờ mờ, nhưng bất cứ ai Cũng có thể nghe được vẻ tức giận trong lời nói. Chuyện hiện giờ, thành Khai Phong rất không hợp đạo lý, thôi quan Hoàng Bành thật không biết giải quyết thế nào,đến cổ cũng đỏ bừng, chỉ đành xuống ngựa tới trước Lý Mạnh, chắp tay xin lỗi:

“Lý tướng quân, Sấm tặc ngoài thành vừa rút lui, trong thành không khỏi muốn để phòng, cửa lớn đóng chặt cũng là chuyện bình thường, hơn nữa viện quân của tướng quân vừa tới, việc này giải quyết thế nào, các vị đại nhân trong thành vẫn phải bàn bạc, tướng quân đừng vội, hạ quan sẽ đi thúc giục, cho đại quân lời giải thích.”

Hoàng Bành cũng không dám chần chừ, vội vàng chạy về phía thành Khai Phong.

Nhìn thôi quan đi xa, Triệu Năng cho thân binh đi kiểm tra doanh trại, quay người thấp giọng hỏi Lý Mạnh:

“Đại soái, chúng ta muốn vào thành Khai Phong , quân doanh cũng không cần làm, quá phí, dù sao trong thành chắc chắn có bố trí chỗ ở?” Vốn dĩ Khai Phong lớn như vậy, bốn phía tường thành đều có nhiều khu nhà, nơi phồn hoa này, cũng không thua kém trong thành, nhưng trộm cướp “Tống Giang" năm ngoái cướp sạch một lần, đã khó khăn hơn nhiều. Năm nay khi sấm tặc tới tấn công, dân chúng ngoài thành không trốn vào trong thành thì bị Sấm tặc giết.

Ngoài thành hiện giờ ngoài hào dài, lũy thành Sấm tặc đào lén, đã trở thành đất trống. Doanh Giao Châu muốn hạ trại ở đây, lượng công việc cũng nhiều như đại doanh bên bến đò Hoàng Hà. Chuyện thế này, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, thế nên Triệu Năng mới hỏi như vậy.

Lý Mạnh lắc đầu, vẫn nhìn chăm chú lên phía cổng thành, hiện giờ trên đầu thành đang buông dây xuống,kéo thôi quan Hoàng Bành lén, Lý Mạnh chậm rãi nói:

“Thành này có gì đáng để vào, mấy ngày nữa binh mã của tổng đốc Bảo Định Dương Văn Nhạc và tướng quân bình tặc Tả Lương Ngọc sẽ tới, cho dù có thay đổi gì, chúng ta hạ trại ngoài thành Cũng có thế ứng biến linh hoạt”.

Triệu Năng nghe thấy câu này liền không nói gì nữa. Ý của Lý Mạnh đã nói rất rõ ràng. Triệu Năng chắp tay tỏ ý xin chỉ thị nói với Lý Mạnh:

“Nếu đã như vậy, mạt tướng đi điều phối và bố trí trước, tới lúc đó cũng tiện”.

Quả nhiên là tướng lĩnh tâm phúc, cho dù có chuyện gì mọi người chỉ cần nghe là hiểu rõ. Lý Mạnh cười gật đầu, Triệu Năng cũng thúc ngựa đi vào đại doanh.

Lý Mạnh và Mã Cương đều cưỡi ngựa ở trên sườn núi, đợi Triệu Năng đi rồi, Mã Cương thấp giọng nói:

“Nếu là binh mã Sơn Đông ta tới đánh, thành Khai Phong này ba ngày là xong”.

“Ồ. nói nghe thử xem, ngươi cần bao nhiêu binh?. Sao có thể đánh hạ hùng thành này0”

Lời của Mã Cương có thể nói là kinh hãi thế tục, cho dù thế nào, lời này cũng không nên nói ra từ tham tướng triều đình, quân hộ đường đường được. Nhưng Lý Mạnh lại vẻ mặt tươi cười hỏi lại, làm thế nào có thể làm được, điều này để người khác nghe được, đúng là chuyện lớn rồi.

Đương nhiên, chuyện này không thể nói với người thứ ba. Mã Cương cùng rất có chừng mực. đợi Triệu Năng và Vương Hải đều rời khỏi bãi đất này, thân binh bên cạnh cũng đều có khoảng cách nhất định rồi,mới thấp giọng nói ra.

“Khi nãy mạt tướng tới dưới thành Khai Phong, đi một vòng dưới thành, hà thành bên đó đều bị bọn phủ san bằng rồi, tới bên tường thành xem, phát hiện thành trì Khai Phong mặc dù rất hùng tráng, nhưng đá ở tường thành đều đã rất cũ nát, khe hở có ánh sáng xuyên qua”.

Nói xong điều này, tới Lý Mạnh chăm chú lắng nghe, Mã Cương lại nói tiếp:

“Không chỉ gạch đá cũ nát, ở mặt đông, có sáu chỗ gạch đá đổ sụp, hơn nữa cách đó gần ba trượng, nhìn dáng vẻ, hoàn toàn không phải tổn hại do binh khí tấn công, chính là do lâu năm thiếu tu sửa.”

Trong bốn đại tướng, Triệu Năng, Trần Lục và Vương Hải có quan hệ thân thiết hơn với Lý Mạnh, dù sao cùng đồng hương giúp đỡ lẫn nhau, còn quan hệ bạn bè bần tiện, Mã Cương tương đối kém một phần. Mấy năm nay hắn luôn cảm thấy bất an, cảm thấy mình và Lý Mạnh có khoảng cách. Tất nhiên trên thực tế Mã Cương mơ hồ có vị trí đứng đầu trong bốn đại tướng, mồi lần doanh Giao Châu nước lên thuyền lên, Mã Cương luôn lên vị trí cao nhất, quy mô binh mã dưới trướng cũng là đội lớn nhất.

Nhưng tâm bệnh khó chữa này, gần như có rất nhiều cách, người ở địa vị cao như Lý Mạnh, tâm như thiết thạch, thủ đoạn bình thường không thể đánh động hắn.

Không hề kiêng kỵ nói những lời gần như mưu nghịch thế này trước mặt Lý Mạnh, để tỏ lòng trung thành, tận tâm của mình với chủ soái, không chỗ nào cấm kỵ, đây đúng là cách rất được. Dụng ý của Mã Cương lúc này chính là như vậy.

Nhưng hiệu quả rõ ràng tốt hơn nhiều so với dự đoán của hắn, ít nhất Lý Mạnh hoàn toàn chăm chú lắng nghe, tâm trạng Mã Cương tăng cao, thấp giọng nói:

“Đại soái, mạt tướng có hai cách, một là cách ngu, hai là cách tàn nhẫn, ngài muốn nghe cách nào trước?”

Lý Mạnh cười lớn ha ha, thật không ngờ Mã Cương lại biết thừa nước đục thả câu như vậy, nhưng hứng thú trong lòng lại nổi lên, nói:

“Nói cách ngu trước đi”.

“Đại soái, đại pháo lớn bên chế tạo binh khí, nếu dùng đường thủy mang tới, nhắm đánh vào cho gạch đá cũ nát trên tường thành mấy pháo, chắc chắn sẽ tạo ra lỗ hổng, tới lúc đó, tay súng của doanh Giao Châu chúng ta chặn lỗ hổng, không cho họ lấp lại, rồi đánh tới”.

Cách này đúng là rất ngu, Lý Mạnh cười đợi hắn nói tiếp. Cách này chỉ cần là quân tướng doanh Giao Châu đều biết ứng dụng, chắc cách tàn nhẫn mới là điều Mã Cương muốn nói. Quả nhiên, thấy Mã Cương ngùng một chút, lại nói tiếp:

“Mạt tướng nghe người dẫn đường nói, đoạn Hoàng Hà trên dưới thành Khai Phong, đê điều rất nhiều chỗ đều đã cao hơn nhiều chỗ bằng phẳng, chỉ cần đào đê điều ra, nước lớn tràn vào, trong thành cũ nát còn có thể trụ được bao lâu... "

Nói tới đây, Lý Mạnh đã hiểu ra, hắn trầm ngâm một lát, rồi trầm giọng nói:

“Những điều ngươi nói hôm nay, ta sẽ ghi nhớ trong lòng, chỉ có điều từ nay về sau không được nói chuyện này với người khác, ngươi hiểu không?”

Thấy Lý Mạnh nói thận trọng như vậy, trong lòng Mã Cương lo sợ. không dám nói tiếp, chỉ ở trên ngựa khom người xin lỗi:

“Dặn dò của đại tướng, mạt tướng rõ rồi, sau này sẽ không nói với người khác".

Lý Mạnh không nói gì, nhưng không còn nhìn thành trì nữa, xoay người xuống ngựa, ánh mắt lại nhìn về nơi xa, Mã Cương cùng xuống ngựa theo, một lát sau. Lý Mạnh vỗ vỗ vai Mã Cương , lờ mờ nói:

“Tốt lắm, tốt lắm..."

Nói xong sải bước về phía hạ trại bên dưới. Mã Cương vốn dĩ trong lòng thấp thỏm không yên, được Lý Mạnh vỗ vai mấy cái lại hiểu ra điểu gì đó, lập tức trở nên vui vẻ, vội vàng đi theo Lý Mạnh.

Quân đội doanh Giao Châu cục kỳ coi trọng việc hạ trại. Mỗi ngày hành quân đều dành nhiều thời gian cho việc hạ trại và nhổ trại. Như vậy mặc dù chậm trễ việc hành quân, nhưng khi tác chiến, lại có thể cho quân của mình dựa vào đại doanh mà đánh, hơn nữa đội quân hỏa thương của doanh Giao Châu, vận chuyển đạn dược, yêu cầu với hậu cần rất cao.

Một đại doanh kiên cố, không chỉ là một pháo đài tạm thời, hơn nữa còn là một kho hàng lớn, nên quan quân doanh Giao Châu nếu có sở trường trong việc quy hoạch địa doanh, khi được thăng chúc còn có thể có rất nhiều lợi ích.

Các thân binh đi theo Lý Mạnh và Mã Cương, lúc đang hạ trại, các quan binh không cần quá nghi lễ, chỉ cần chắp tay đơn giản trước ngực trái là được rồi. ngantruyen.com