Thuận Minh

Chương 313: Chương 312 Mật yến ở Vương phủ binh lính cầm thú (3)


Nếu muốn quay lại nơi mình đang ở, tất nhiên không thể mặc quần áo của tiểu nhị quán tạp hóa này quay về, nhưng cũng đã có bố trí thỏa đáng, khi ra khỏi khu vực của vương phủ, Lý Mạnh và mấy thân vệ đã thay quần áo tiểu nhị của quán rượu nào đó rồi.

Trên tay đều mang theo hộp cơm, chậm rãi quay về nơi ở. Lúc gần tới chỗ ở rồi, cũng có mấy tên sai dịch tới hỏi, Lý Mạnh không lên tiếng, nhưng các vệ sĩ hộ vệ hắn, lại nói trôi chảy tiếng Hà Nam, trong hộp com đúng là có ruợu và thức ăn ngon.

Mấy tên sai dịch cũng không để ý tới nữa. Trong thành và ngoài thành Khai Phong là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, ngoài thành giống như địa ngục, trong thành lại ca hát nhảy múa, vô cùng thái bình.

Nhưng bất cứ đâu trên đưòng đều có thể nhìn thấy người chết đói, ăn mày, quan sai nha dịch cũng chẳng quan tâm. Đùng nói nơi Lý Mạnh ở là dinh quan tuần phủ. Nhưng ngoài đưòng vẫn có tốp năm tốp ba ăn xin dựa ở tường, có vẻ tối cũng ăn ngủ đầu đường, mặc dù giờ là tháng tư. nhưng thời tiết lại rất lạnh, thật không biết những người này làm thế nào vượt qua được.

Tròi đã tối hẳn, đoàn người Lý Mạnh cũng giả bộ mang theo đèn lồng, nghe nói đây là đặc trưng của quán rượu này.

Trên đèn lồng viết “Nghênh Phong Lâu”, ba chữ lớn này. trong đêm tối phối hợp với đèn lồng lớn, đúng là rất bắt mắt, đúng là có hiệu ứng quảng cáo rất tốt.

Đèn lồng sáng rõ, cho dù là Lý Mạnh cúi đầu, nhưng khuôn mặt cũng bị ánh sáng của đèn lồng chiếu rõ. Tất nhiên, không cần phải lo lắng có ai nhận ra. cho dù là xung quanh có mật thám và nha dịch, cũng chỉ có thể biết Lý Mạnh là tổng binh Sơn Đông khi hắn mặc áo giáp tổng binh.

Thường phục như vậy, cho dù thế nào cũng không thể nhận ra, huống hồ Lý Mạnh còn cúi đầu đi ở giữa, sáu người xung quanh cũng giả bộ tiểu nhị đưa đồ ăn, vây hắn ở giữa.

Chính trên con đường bên ngoài nơi Lý Mạnh ở và dinh quan tuần phủ, cũng có hai bã ăn xin đang ngã ở đó. Theo lý mà nói muộn như vậy rồi, ăn xin cho dù là ăn no hay đói đều phải ngủ rồi, nhưng lại có một tên ăn xin quần áo tả tơi nhìn đông nhìn tây ở đó, có vẻ rất đặc biệt.

Nha dịch và binh lính ở vùng Hà Nam đi tuần quanh dinh quan cũng chẳng để ý tới tên ăn mày này. Nhưng mấy vệ sĩ bên cạnh Lý Mạnh lại tăng cường đề phòng tại phương hướng này, sư chú ý chủ yếu dồn trên người tên ăn xin này.

Nhưng tên ăn xin này không rảnh mà để ý tới đoàn người Lý Mạnh, cứ trơ mắt nhìn hắn đi tới, nhưng lúc Lý mạnh đi qua hắn, tên ăn xin quần áo tả tơi đang nhìn ngó xung quanh lại liếc Lý Mạnh mặc đồ tiểu nhị một cái, lại đột nhiên mò to mắt.

Các vệ sĩ ở bên hoặc là thò tay vào hộp com, hoặc là đua tay vào ngực, nhưng tên ăn xin này giãy đụa muôn đứng lên cũng không đúng nổi, hình như là chân đã nhũn ra, lại ngồi phịch trên đất.

“Đại soái, đi nhanh thôi, trên đường có điều cổ quái”.

Một vệ sĩ thấp giọng dặn dò Lý Mạnh. Lý Mạnh quay đầu nhìn người ăn xin đó, có chút gầy yếu, mặt đầy bụi đen, quần áo rách trên nguời cũng đen, có vẻ là phải chịu nhiều thiệt thòi. Ánh mắt nguời ăn xin đó và Lý Mạnh chạm nhau, muốn gọi, nhưng lại nhìn sai dịch đi lại xung quanh, rồi không lên tiếng.

Đám người Lý Mạnh bước nhanh hơn, người ăn xin đó cũng giãy dụa đứng lên, thất tha thất thểu đuổi theo. Ăn xin đuổi theo tiểu nhị quán rượu, nhìn giống như ăn xin không được liền ăn vạ. Những sai dịch xung quanh dinh quan tuần phủ, nhiệm vụ chính là bảo vệ và giám sát Lý Mạnh và thân binh ở trong đó, chuyên phố phường thế này, đi theo xem náo nhiệt là được rồi.

Bên này bước nhanh hơn, rõ ràng tên ăn xin đó không theo kịp, nhưng cũng không gọi, cứ đi theo như vậy. Mấy người Lý Mạnh vừa vào gần nơi ở, đã có người chờ ở đó vội vàng tới, quát:

“Sao giờ các ngươi mới tới, đại soái chủng ta chờ sốt ruột lắm rồi”.

Một đám thân bình hộ vệ liền vây bảy người lại, vây quanh đi ra cửa, người ăn xin đuổi theo phía sau đã bị rớt lại vài chục bước, hiện giờ đã không đuổi kịp rồi.

Người ăn xin đó đột nhiên khóc lớn gọi:

“Lý tướng quân... .Lý đại soái, cuối cùng cũng tìm được ngài, tiểu nhân có chuyện muốn bẩm báo, có chuyện lớn muốn bẩm báo”. Giọng nói này có vẻ quen tai, Lý Mạnh không quay đầu lại. chi lạnh lùng sai bảo:

“Dẫn hắn vào trong gặp ta”.

Tới gần khu nhà mình ở. Lý Mạnh không cầu thiết phải che dấu điều gì. thân binh đầu mục bên cạnh vừa nghe thấy thế liền quay người sai bảo xuống dưới.

Lập tức hơn chục thân binh chạy về phía người ăn xin đó. Người ăn xin này vừa khóc vừa gọi, Những quan sai nha dịch gần đó lập tức chú ý tới bên này, một đoàn người cầm đuốc chạy tới.

Nhưng thân binh bền cạnh Lý Mạnh đều đã rút đao kiếm ra, nhiệm vụ của những nha dịch đó vốn là coi chừng bên này không nhiễu loạn gì, nhiều nhất cũng chỉ có tác dụng duy trì trị an, bọn họ không muốn liều mạng, nhìn binh lính doanh Giao châu rút đao kiếm ra, những người này liền lùi sau vài buớc cười trừ rồi không để ý tới nữa.

Lý Mạnh ở trong thay quần áo đơn giản, rồi đi vào phòng khách. Người ăn xin đó đã chờ ở đó, mấy thân binh tìm quần áo cho người ăn xin thay, rửa mặt qua loa, và còn mang chén canh nóng cho

Người ăn xin này sửa sang lại, Lý Mạnh phát hiện ra mình đúng là có quen, thì ra là huyện lệnh huyện Lan Dương - Tôn Chí Dương, nhưng chỉ mười ngày không gặp, lại biến thành bộ dạng thảm hại tả tơi như vậy.

Huyện lệnh Lan Dương tới tìm mình làm gì, muốn tìm cũng nên đi tìm tri phủ Khai Phong hoặc là bố chính sứ ti chứ, có liên quan gì tới quân tướng Sơn Đông mình sao?

Hơn nữa nhìn bộ dạng Tôn Chí Dương vô cùng thảm hại tả tơi này, lại giống như gặp phải binh tai, nghĩ tới đây Lý Mạnh rùng mình, quay đầu hỏi Viên Văn Hồng lo liệu quản thư:

“Bên bến đò Triệu Bì có biến cố sao?”

Viên Văn Hồng gần như có thể nhó được các tin tức báo tới mỗi ngày, suy nghĩ một lát rồi thấp giọng nói:

“Bẩm đại soái, bên bên đò và trung chuyển đều vô sự, tin tức duy nhất báo tới là hôm trước quân yểm trợ Tả quân vào trong huyện Lan Dương”.

Lý Mạnh thở phào nhẹ nhõm, quay đầu vừa định hỏi rốt cuộc là chuyện gì. Tôn Chí Dương uống canh nóng, thay quần áo, đã lấy lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt Lý Mạnh nhìn tới, đặt chén canh xuống, quỳ xuống đất, dập đầu lia lịa, khóc nức nở nói:

““Khẩn cầu đại soái làm chủ cho hạ quan”.

Điều này làm Lý Mạnh thật sự mơ hồ, cho dù từ chức vụ văn võ hay là từ quản hạt khu vực mà nói, người làm chủ cũng không tới lượt mình.

Viên Văn Hồng và thân binh trong phòng cũng đều nhìn nhau, vẻ mặt rất mơ hồ, chính vào lúc này, Vuơng Hài đã kiểm tra xong xung quanh khu nhà, bố trí xong phòng vệ trực đêm, đi vào trong phòng cũng bị cảnh tượng này làm cho giật mình.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ mõ cầm canh, nhưng trong phòng vẫn có âm vang. Đầu huyện lệnh Lan Dương này chạm tới mặt đất, giọng nói cũng không nhỏ hơn tiếng mõ ngoài kia, trán giờ đã chảy máu rồi.

Lý Mạnh nhìn xung quanh trong phòng, thấy mọi người cũng như mình, đều có chút hô đồ khó hiểu, nhìn Tôn Chí Dương vẫn đập đầu ở đó. huyện lệnh trẻ tuồi này rất có tư thế nếu không đồng ý sẽ không đứng dậy. Lý Mạnh mất kiên nhẫn, không khỏi phẫn nộ quát:

“Rốt cuộc là có chuyện gì, nói ra đã. ngươi dập đầu ở đó. thì có tác dụng gì”.

Tiếng quát này khiến Tôn Chí Dương dập đầu trên đất toàn thân run sợ, từ từ ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt. Lý Mạnh ghét nhất là nhìn đàn ông khóc, hắn có trạng thái này càng khiên Lý Mạnh chau mày, đang định nói tiểp. một thân binh bên ngoài vội vàng chạy vào, bẩm báo:

“Đại soái, người của ta bên ngoài thành nói là có chuyện quan trọng muôn bẩm báo với đại

Giờ này, cổng thành đã đóng rồi. nếu lúc này có người vào thành, cách duy nhất chỉ có thể là dùng dây kéo lên trên cổng thành, xem ra chuyện này đúng là không nhỏ.

Tôn Chí Dương cũng có vẻ kinh ngạc, không khóc cầu xin nữa, không lâu sau, một người ăn mặc như kỵ binh truyền tin vội vàng đi vào trong phòng, nhìn người này toàn thân bụi đất, vẻ mặt lại tái nhợt, vừa định quỳ xuống hành lễ, Lý Mạnh liền khoát tay ngăn lại, ra lệnh.

“Không cần quỳ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mọi người trong phòng đểu hết sức chăm chú. Thân binh truyền tin vội vàng tới đây rốt cuộc mang tới tin tức gì khẩn cấp, cũng không để ý tới vẫn còn người ngoài huyện lệnh Lan Dương Tôn Chí Dương này. Thân bình đó thở hổn hển, vội vàng nói:

“Đại soái, hôm trước quân yểm trợ Tả quân vào huyện Lan Duơng..... Ngày vào thành đó liền trừ bỏ thành, hôm qua lại đóng cổng thành càn quét, quan phòng vệ ở bến đò phái tiểu nhân tới bẩm báo với đại soái, bến đò và lương thực không phải lo, xin đại nhân cho chủ ý, nếu Tả bộ gây sự với đại doanh ven sông của ta, nên đối phó ở mức độ nào”. Binh lính doanh Giao châu sẽ không hỏi đối phó thế nào, nếu đối phương dám tấn công tới, doanh Giao châu cũng không hề nể tình đánh trả, nhưng ở bên ngoài, hơn nữa còn đối mặt với quan quân, còn trong mắt bao người, phải làm tới mức nào, đúng là phải cần tới Lý Mạnh đưa ra quyết định đúng mục.

Chuyện này với doanh Giao châu không phải chuyện gì to tát lắm, chẳng qua chỉ là đấu võ, kỵ binh tới truyền tin sắc mặt trắng bệch, bộ dạng tiều tụy, rõ ràng là phản ứng quá mức.

Lý Mạnh vừa định hạ lệnh. Tôn Chí Dương từ nãy đứng bên cạnh đột nhiên khóc lớn, lại quỳ trên đất, nhưng lần này không đập đầu, chỉ khóc nói:

“Lý tướng quân, dân chúng huyện Lan Dương, thảm lắm...

Hiện giờ mọi người trong phòng đều hiểu vì sao tri huyện Lan Dương lại có bộ dạng như vậy, Lý Mạnh không lên tiếng hỏi, ngược lại đưa mắt nhìn kỵ binh truyền tin kia.

Kỵ binh đó hiểu rằng đại soái đang hỏi mình, vội vàng khom người trả lời:

““Hôm trước Tả bộ vào huyện thành Lan Dương, theo quan sát của thám mã, bộ binh có gần sáu nghìn, vào thành phân chia chặn ở cửa thành thị trấn, không biết cụ thể bên trong xảy ra chuyện gì cũng, nhưng tiếng khóc rung trời. Hôm qua trong thành đã yên tĩnh hơn, nhưng tới giữa trưa cổng thành cũng không mở ra, tiểu nhân cưỡi ngựa qua thành trì gần đó, lại ngửi thấy mùi hôi thối”.

Nói tới đây lưỡng lự một chút rồi lại thấp giọng nói:

“Trên đường cảm thấy bất ổn, trên ngựa nôn mấy lần, có gì thất thố, mong đại soái không trách tội".

Xâu chuỗi lời khóc lóc kể lể của huyện lệnh Tôn Chí Dương như ăn xin này với tin tức của kỵ binh kia lại, sự việc dần rõ ràng hơn. Người trong phòng khách, cho dù là Lý Mạnh hay là thân binh, sắc mặt đều trở nên khó coi.

Tả Lương Ngọc thống lĩnh số binh mã này. thật đúng như cầm thú.... ngantruyen.com