Thuận Minh

Chương 318: Tế Nam Nam Dương Tùng Sơn (3)


Hiện giờ, Trương Hiến Trung và La Nhữ Tài cộng lại mới chưa tới mười vạn, còn quân của Lý Tự Thành đã có thể gọi là trăm vạn rồi, nếu tới nương nhờ, ai chủ ai tớ, chính là chuyện hiển nhiên. Lý Tự Thành lúc bại lụi, mấy lần gặp Trương Hiến Trung, Trương Hiến Trung đều mời chào Lý Tự Thành.

Lần chào mời nào, Lý Tự Thành mặc dù chỉ có mấy chục kỵ binh, cùng vẫn muốn tự lập nên nghiệp, không muốn ở dưới người khác. Lý Tự Thành cũng làm như vậy, người có dã tâm lớn như Trương Hiến Trung càng như vậy.

Hai bên nếu có phân tích, sau khi đánh hạ phủ thành Nam Dương lại bắt đầu chia binh, quân đội của Trương Hiến Trung bị quân do Tả Lương Ngọc cầm đầu đánh bại, chỉ đành tạm thời quay về Dụ Châu.

Sức chiến đấu của quân Trương Hiến Trung trong đại quân lưu dân ở Thiểm Tây, Hà Nam, cho dù danh tiếng chỉ đứng sau Sấm Vương Lý Tự Thành, là bát đại vương lẫy lừng, nhưng thực tế sức chiến đấu lại yếu hơn, phần lớn các trận thắng đều là khi hội binh với La Nhữ Tài.

Một khi độc lập tác chiến, lập tức là có biểu hiện không chịu nổi. nhưng lưu dân khắp nơi Hà Nam, mặc dù thất bại nhưng thu nạp lưu dân các nơi, nhanh chóng có thể khôi phục lại, thực lực cũng không có tổn thất gì quá lớn.

Tháng bảy, sấm tặc nghỉ ngơi ở Thiểm châu và núi Linh Bảo rồi dốc toàn quân ra, vượt qua Hoàng Hà, Lạc Thủy, vào phủ Nam Dương.

Hai vạn binh mã của Tổng đốc bảo định Dương Văn Nhạc tới chặn, thủ hạ của Lý Tự Thành lại hơn bốn mươi vạn, nhưng binh mã Bảo định và Trấn an trận đầu đã bất lợi.

Đủ thấy quân tặc mặc dù thế lớn, nhưng lại là một đám ô hợp, nhưng “Tào Tháo” La Nhữ Tài đã tới gần trong gang tấc, rất nhanh Lý Tự Thành và La Nhữ Tài hội hợp lại.

Trung tuần tháng bảy, tổng đốc bảo định Dương Văn Nhạc dẫn hơn hai vạn binh mã, mặc dù đánh thắng một trận, nhưng vẫn lui về Đặng châu không dám ra khỏi thành.

Sấm tặc lại am hiểu tấn công thành, còn quân của La Nhữ Tài lại là lưu dân hiểu dã chiến, dã chiến yêu cầu cao nhất với binh lính, dã chiến chính là mặt đối mặt vật lộn chém giết, yêu cầu về sức chiến đấu và ý thức đoàn đội của các binh lính phải rất cao. La Nhữ Tài chính là dẫn đầu đội quân lưu dân như vậy.điều này cũng có liên quan tới thành phần bộ hạ của hắn, phần lớn đều là biên biên lưu lạc từ Thiểm Tây tới, tất nhiên là nhanh nhẹn dũng cảm.

Hai quân sau khi hợp nhất, thế lực cảng lớn không thể khống chế. Tả Lương Ngọc, Dương Văn Nhạc, Lý Tiên Phong, Trần Vĩnh Phúc những đại tướng, Tổng đốc tuần phủ này đều không dám xuất chiến, chỉ dám giữ vững thành trì, nhưng có điều kỳ lạ là, hành động của sấm quân lại rất hạn chế, rõ ràng cơ hội rất tốt. nhưng sấm quân vẫn ở di động ở ba nơi phủ Hà Nam, Nhữ Châu, Nam Dương, dần dần thẩm thấu vào tây phủ Nhữ Trữ, nhưng mức độ không lớn, điều này mang tới cơ hội cho các quan quân Hà Nam chỉnh hợp lại, lẽ ra với hướng đi của sấm doanh, không nên để mất cơ hội như vậy.

****************

Nơi này chưa bao giờ có nhiều người như vậy, đây chỉ là một Thiên hộ sở mà thôi, Nhưng quân dân ở Liêu Trấn vẫn quen gọi nó là Tùng Sơn bảo.

Hiện giờ trong ngoài thành Tùng Sơn, gần như có tới mười một vạn người, trong đó binh mã Đại Minh có bảy vạn, quân Thanh gần bốn vạn. Nhưng mấy chục năm trận chiến lớn nhỏ tới nay, bảy vạn quân Minh đối mặt với bốn vạn quân Thanh, không ai nhận ra được quân Minh chiếm ưu thế.ngược lại còn cảm thấy nơm nớp lo sợ.

Đầu thành Tùng Sơn, mấy chục võ tướng vây quanh mấy người mặc đồ quan văn nội thần đang quan sát đại doanh quân Thanh ở gần đó, nhìn bào phục của những võ tướng này, Quan chức thấp nhất cũng là du kích, người ăn mặc như tổng binh cũng có gần chục người, người cầm đầu mặc đồ của văn thần nhất phẩm, thân hình cao lớn, thần sắc uy mãnh.

Người này nhìn đại doanh quân Thanh âm u đối diện hồi lâu, nhẹ vỗ lỗ châu mai đầu thành, quay đầu nói:

"Các vị, đại quân Thát Lỗ không tới năm vạn, quân ta có bảy vạn, nếu toàn lực ra đánh, phần thắng rất lớn”.

Hắn còn chưa nói xong câu này,mấy tổng binh đó ngoài hai người vẫn có thần sắc như thường ra, những người còn lại bao gồm cả những quân tướng bên ngoài cùng nhìn nhau thất sắc, một tổng binh lên trước, tuổi tác hắn chắc cũng khoảng ba mươi, nhìn trái phải, rồi ho khan một tiếng, lên trước bẩm báo:

“Tổng đốc đại nhân, thát tử dũng hãn, không thể đọ sức được, mạt tướng ở Liêu Đông lâu rồi, biết rõ sự lợi hại của binh mã Thát tử, một người đủ để đánh bại mấy binh lính Đại Minh, mà giờ binh mã của ta không hơn mấy của kẻ địch, đại quan sơ xuất, nếu có gì vạn nhất, há chẳng phải không tốt sao. Theo mạt tướng, có sáu vạn đại binh vẫn đang ở phía sau, đợi trước sau hơp binh lại, chúng ta chiếm ưu thế.rồi xuất trận cùng chưa muộn.:

Hồng Thừa Trù híp mắt nhìn võ tướng kia nói, rồi thản nhiên nói:

“Ngô tổng binh, ngày đó ngài dẫn mấy chục thân binh cứu phụ thân ngài trong vạn quân Thát Lỗ, hôm nay ngài lại có hàng vạn quân, sao lại sợ thành ra thế này?"

Ngô Tam Quế tổng binh Liêu Đông trấn thủ vùng Sơn Hải quan, năm đó khi cha hắn Ngô Tương là tổng binh Cầm Châu, khi chiến đấu với người Nữ chân đã rơi vào vòng vây của địch, Ngô Tam Quế dần mấy chục thân binh giết chết hàng vạn binh lính Nữ Chân, cứu cha hắn Ngô Tương ra ngoài, lúc đó Ngô Tam Quế mới mười mấy tuổi, vì sự tích này, được xung là “dũng quan tam quân”, cùng vì công lao này, chưa đến ba mươi tuổi đã ngồi tới chức cao là tổng binh một phương rồi.

Nghe thấy Hồng Thừa Trù nói như vậy, Ngô Tam Quế cười khẽ vài tiếng, nghe thấy tướng bộ đồng liêu phía sau đồng ý với mình, không khỏi càng thêm dũng khí, cười nói:

Bẩm tổng đốc đại nhân, ngày đó mạt tướng tuổi còn nhỏ, không hiểu gì là cẩn thận, lúc đó mạt tướng không chức không quyền, không có gì liên lụy gì cả, hiện giờ quân dưới trướng gần vạn, quân hộ nông hộ phụ thuộc hơn chục vạn, không dám làm chuyện gì lỗ mãng".

Câu trả lời này có chút vô lễ, nhưng những tổng binh bên cạnh hắn và các bộ tướng bên ngoài đều lên tiếng phụ họa, hơn nữa khác với binh mã Kế tran, tướng môn quân hộ Liêu Đông tự hình thành hệ thông, Hồng Thừa Trù đúng là không chỉ huy nổi, Ngô Tam Quế trả lời như vậy, thật là chuyện khiến người ta không biết phải làm gì.

Quân doanh của Thát tử Mãn Thanh đối diện mơ hồ có tiếng kèn và tiếng phát lệnh vang lên, giống như có binh mã đang được điều động, tổng đốc Kế Liêu Hồng Thừa Trù lại mượn lý do này quay người lại, quan sát động tĩnh phía đối diện, coi như tránh khỏi hoàn cảnh tranh chấp xấu hổ này, nhưng trong lòng Hồng Thừa Trù lại tức giận, lạnh lùng nói;

“Trước khi xuất quan bản đốc cũng từng có ý định làm từng bước từng bước, tập trung binh lực lớn nhất quyết chiến với Thát Lỗ, nhưng có người cảm thấy bản đốc chậm trễ, tấu lên Minh thánh, làm bản đốc khẩn cấp tới chi viện Cầm Châu., nên mới có cục diện hôm nay, Trương giám quân, ngài nói phải vậy không?"

Nói xong, đưa mắt liếc một quan văn đứng bên cạnh mình, quan văn này cùng khoảng bốn mươi tuổi, không được cao lớn uy mãnh như Hồng Thừa Trù, dáng vẻ hoàn toàn thư sinh yếu ớt, nghe thấy Hồng Thùa Trù hỏi như vậy, mặt bỗng đỏ bừng, ậm ừ không nói gì.

Mặc dù bể ngoài Hồng Thừa Trù vẫn trấn tĩnh, khí phái nhưng trong lòng lại đang chửi thầm: nói cái gì cho đốc phủ chuyên quyền, nhưng không để thái giám giám quân, lại phái một quan văn tới, còn không bằng nội giám, đều làm xằng làm bậy.

Vị giám quân này là Trương Nhược Kỳ trong binh bộ giữ chúc Phương lang trung, đừng thấy chỉ là một quan văn ngũ phẩm, nhưng quyền lực lại rất lớn, có thể trực tiếp tấu lên hoàng thượng, hơn nữa binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp rất ủng hộ hắn. Hồng Thừa Trù dẫn đại quân xuất chiến, dự định vốn dĩ là hơn chục vạn binh mã thành một thể, theo thành mà chiến, dù sao đã có quân lương một năm tiếp tế chống đỡ, dần dần tiêu hao cùng Mãn Thanh, tìm cơ hội xuất chiến, chắc chắn sẽ có phần thắng, ít nhất cũng có thể tiêu hao thực lực của quân Thanh.

Nhưng Trương Nhược Kỳ lại cho rằng Hồng Thừa Trù chậm trễ sợ chiến, không dám xông lên, mấy lần thượng tấu lên, hoàng đế Sùng Trinh và binh bộ thương thư Trần Tân Giáp thúc giục lập tức tới đây, nhận được ý chỉ, Hồng Thừa Trù bắt đắc dĩ chỉ đành dẫn bảy vạn binh mã đi trước, nhưng khi tới thành Tùng Sơn, liền bị năm vạn quân Thanh đo Hoàng Thái Cực dẫn đầu chặn lại, giằng co không tiến lên trước được.

Hoàng đế Sùng Trinh đối xử với hạ thần, hoặc là tin tưởng vô điều kiện, hoặc là nghi ngờ, Hồng Thừa Trù dẫn đại quân xuất chiến, hắn còn thêm đủ các loại hạn chế, sợ Hồng Thừa Trù có dị tâm, hơn nữa lúc nào cũng không tin tường vào hành động của Hồng Thừa Trù, ở kinh thành không rõ tình hình chiến cục hạ lệnh xuống.

Tình hình hiện giờ, Hồng Thừa Trù chỉ có thể âm thầm kêu khổ, Liêu Đông chính là nơi tác chiến nội tuyến của quân tặc Nữ chân, bên mình điều động binh mã, Hoàng Thái Cực đối diện cùng đang triệu tập binh mã, theo chiến lực của hai bên, không sớm xuất trận, phía chịu thiệt chắc chắn là mình.

Lúc này dưới thành ầm ĩ, có thể nghe thấy có người vội vã chạy từ dưới lên, đám tướng quan Ngô Tam Quế cùng nghe thấy, đều quay đầu lại nhìn.

Thấy một người ăn mặc như thân binh xuất hiện ở đầu thành, người dính đầy máu, vừa nhìn thấy các quan văn võ trên thành, chạy lên mấy bước, đột nhiên quỳ xuống đập đầu, khóc bẩm báo:

“Đại soái, dịch trạm Hạnh.... Hạnh Sơn, bị quân giặc chiếm rồi....”

Nghe thấy vậy, các tổng binh tham tướng trên tường thành ban này còn bình tĩnh tự nhiên lập tức nổ tung, Hồng Thừa Trù nghe thấy câu này, cảm thấy máu trào lên trên, hai mắt tối sầm lại, cơ thể suýt nữa ngã quỵ trên đầu thành, thân binh bên cạnh vội vàng đỡ lấy, lại thấy giám quân Trương Nhược Kỳ sắc mặt đã trắng bệch, toàn thân run rẩy.

Dịch trạm Hạnh Sơn là nơi dự trữ lương thảo của hơn chục vạn đại quân, bị quân tặc cướp đi như vậy, hơn chục vạn đại quân, người không có lương thực, ngựa không cỏ, bại cục đã định rồi.

Nếu không phải Trương Nhược Kỳ không hiểu lại giả bộ hiểu, hoàng đế Sùng Trinh chỉ huy lung tung, sao có thể có cục diện như vậy.

Đúng như câu nói của Lý Mạnh, không sợ kẻ địch như sói như hổ, chỉ sợ người mình ngu xuẩn như lợn.

Số quân lương có thể sử dụng một năm đều chất ở dịch trạm Hạnh Sơn, là mạng sống của hơn chục vạn đại quân, Hồng Thừa Trù cùng dẫn binh nhiều năm, tất nhiên hiểu được tính quan trọng của lương thảo, nhưng hắn hiểu, quân tướng phía dưới có chấp hành cùng chưa chắc đã đánh thật làm thật.

Quân tướng canh giữ kho hàng hậu cần, cho rằng phía trước là đại quân đóng ở Tùng Sơn, mọi chuyện đã có phía trước chống đỡ, bên mình không cần phải quá lo lắng.

Khi kỵ binh của Mãn Thanh bất ngờ xuất hiện trước mặt, lập tức tròn mắt. hoàn toàn không có quân phòng bị, bị quân Mãn Thanh xông vào, lập tức là toàn quân tán loạn.

Không còn lương thảo, đội quân có lẽ có thể đói bụng tác chiến một hai ngày, nhưng hoàn toàn không thể kéo dài thời gian, huống hồ đối diện còn một đám hổ sói như vậy, ai cũng biết lòng quân dao động, không thể chiến đấu.

Đối với đường chuyển lương thảo bị cắt đứt, lương thảo bị cướp mất, tiếp theo sẽ có hướng đi thế nào, Hồng Thừa Trù biết vậy, Hoàng Thái Cực đối diện cũng biết.

Ba ngày sau, Hồng Thừa Trù quyết định không giằng co với quân Thanh ở Tùng Sơn nữa, hạ lệnh cho các tổng binh thuộc hạ từng nhóm lui binh, tổng binh Vương Phác, Ngô Tam Quế, Mã Khoa, Lý Phụ Minh, Đường Đạo, Bạch Quảng Ân dẫn binh lính rút lui trước, nhưng một khi rút binh sẽ hoàn toàn không thể thu lại được.

Nếu đã rút lui, ai ở lại phía sau người đó càng gặp nhiều nguy hiểm, mấy tổng binh được xưng là dũng tướng này không ai muốn ở lại phía sau, khi chạy trốn ai cũng tranh đi trước.

Tổng binh Vương Phác chạy trước tiên. binh mã của hắn khi còn ở địa giới Tùng Sơn. đã bắt đầu có vẻ rối loạn, điều này chưa phải là xấu nhất.

Hoàng Thái Cực và các tướng lĩnh của quân Thanh cũng dự báo được tình hình như vậy. đều đã bố trí mai phục trên các đường rút lui, khi quân Minh rứt lui có vẻ rối loạn, binh mai phục của quân Thanh liền đánh ra.

Binh lính do Vương Phác, Ngô Tam Quế dẫn đầu toàn bộ tán loạn, mình Vương Phác, Ngô Tam Quế dẫn mấy chục thân binh chạy về Sơn Hải quan, tình hình những người còn lại cũng không có gì tốt đẹp, gần như quá nữa binh mã hoặc bị giết chết,, hoặc là chạy tán loạn.

Còn tổng đốc Kế Liêu - Hồng Thùa Trù chỉ đành dẫn đầu bốn vị tổng binh còn lại lui về trong thành Tùng Sơn, hiện giờ hắn đã là tàn quân, đại quân Mãn Thanh bao vây tầng tầng lớp lớp bên ngoài thành.

Mười ba vạn đại quân tán loạn đại bại, thành Cầm Châu vẫn là tòa thành đơn độc, còn những binh mã này đã là lục lượng cuối cùng Đại Minh tập trung lại.

Tin tức truyền đi, thiên hạ đều thất kinh... ngantruyen.com