Thuận Minh

Chương 362: Hỗn loạn vây thành đánh viện quân (1)


Tể tướng quan thất phẩm, các loại như văn thư thượng thư thế nào cũng phải là từ thất phẩm.

Triều Minh khác với các triều trước, uy quyền của lục bộ thượng thư khá lớn, đặc biệt là hai thượng thư lại bộ và binh bộ, càng được xưng là đại tư đồ, đại tư mã, có thể tương đương với cả nguyên phụ trọng thần.

Theo gia pháp của tổ tong, thật ra vốn dĩ không có gì là phụ thần, đại học sĩ chỉ là ra vào cố vấn, bọn họ tham dự vào thật ra đều thuộc bên ngoài rồi. còn trong luật lệnh, bách quan vẫn lấy thượng thư làm trọng, thượng thư lên nhận mệnh thiên tử, dẫn dắt trăm họ, uy phúc tự tạo, quyền cao chức trọng, lại bộ là tả ti thứ nhất, binh bộ là hữu ti thứ nhất, quyền lực rất lớn, ra vào chỗ cấm, tấu thẳng lên thiên tử. không gì không thể.

Sau thời Tuyên Đức, quyền uy trong cung càng lớn, ngày càng có uy trấn áp thế của lục bộ, nhưng uy quyền của lại bộ binh bộ không hề giảm, bách quan thấy nguyên phụ đều phải hành đại lễ, còn đại Tư đồ và Đại tư mà thấy nguyên phụ, hai bên cũng hành lễ bình thường, bình thường làm việc cũng hoàn toàn không quan tâm tới ý của nội các, vô cùng lợi hại.

Binh bộ thượng thư còn được gọi là bản binh, tay nắm binh quyền trong thiên hạ, lệnh hành cấm, rất có quyền hành, so với các triều trước, Tống có viện cơ mật, tổng giám việc binh, nhưng lại không có quyền giữ binh, còn phải lấn át kiềm chế nhau với điện tiền đô chỉ huy sứ, tới bản triều, ngũ quân đô đốc phủ suy đồi, chỉ thành quân tướng thêm hàm, đại sự binh mã trong thiên hạ đều thao túng trong tay bản binh, uy quyền rất lớn, xưa nay đều vậy. Uy quyền lớn mạnh như vậy, lại không có quan bậc gì, chỉ có các ti bộ binh làm việc, ngàn vạn việc đều quy về thượng thư tả thị lang, trong quan chế bọn họ lại là tư lệnh không có trợ thủ, chỉ có thể ỷ lại vào người nhà mình, quyền hạn của những người nhà này cũng càng hiển hách hơn.

Binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp xuất thân từ Trường Thọ, Tứ Xuyên, là gia đình giàu có trong vùng, từng bước từng bước thăng chức lên làm tri châu, tuần phủ, thị lang, gia nghiệp gia sản cũng vô cùng nhiều, nô bộc gia đinh đúng là không ít, nhưng người có thể tin dùng thật sự lại chỉ có mấy người hầu từ khi lập nghiệp đã tin dùng tới.

Trần Lộc chính là một trong những người hầu đó. Hắn không phải người Trường Thọ, Tứ Xuyên, mà là hạ nhân Trần Tân Giáp thu nhận khi tới thi khoa cử ở kinh thành, nghe nói là con của một tú tài ưu tú, biết văn tự nhưng cuộc sống không thể tiếp tục nữa, đành đi làm nô bộc.

Tới bây giờ cũng gần bốn mươi tuổi, vì hầu hạ chủ nhà hiển hách như Trần Tân Giáp, cuộc sống trong nhà cũng tốt hơn nhiều.

Nghe nói là bên ngoài Trần phủ, chính mình cũng đã dựng một căn nhà, cha mẹ và người nhà đều bố trí ổn thỏa ở đó, cũng là nhà có quy mô trung bình, cũng có thể coi là khiến người khác ngưỡng mộ.

Nhưng làm người hầu thân cận trong phủ thượng thư, công việc cũng không thoải mái, với Trần Lộc và mấy người hầu thay phiên nhau mà nói, bọn họ thực tế là làm công việc thư ký. Hàng ngày đều cùng Trần Tân Giáp sửa soạn, quy loại văn thư ở địa và triều đình, một số giấy tờ phải viết xong rồi giao cho các bộ ngành liên quan.

Tuổi thật của Trần Lộc chưa tới bốn mươi, nhưng nhìn tướng mạo hắn nói là năm mươi tuổi cũng có người tin, đó đều là kết quả của việc hàng ngày lao tâm khổ tứ làm việc trong phủ, đương kim thiên tử cần mẫn, không ngày nào không thiết triều, nên binh bộ thương thư Trần Tân Giáp ngày nào cũng từ sáng sớm trời còn chưa sáng đã phải mò mẫm lên triều, cái gọi là Tể tướng chờ cái lạnh canh năm, nói là khổ cực của quan triều đình.

Trước khi vào triều, các loại văn thư đều phải chuẩn bị rõ ràng rành mạch. Mặc dù lên triều thật ra không có ý nghĩa gì, cũng không giải quyết được chính vụ gì, chỉ là người đi đi lại lại, nhưng tranh chấp thường xảy ra trong tình huống như vậy , nên lo trước khỏi vạ sau, tránh bị người ta ngầm hãm hại. Nên mấy người bọn họ thay phiên nhau làm việc, trời chua sáng cũng đã bận rộn, nếu không tới canh năm thượng thư đại nhân lúc ra ngoài, có thể vẫn chưa làm xong.

Kinh thành cuối tháng bảy, ban ngày mặc dù vẫn nóng bức khó chịu, mặt trời nóng rát, trong thành lại không có bóng râm nào, có chút gian nan. Nhưng ban đêm, nhiệt độ lại xuống rất thấp, có chút mát mẻ, mọi người đều có thể ngủ ngon lành.

Lúc rạng sáng, Trần Lộc ở phòng bên có thể nghe thấy tiếng ồn ào trong phủ, một lát lại có người hò phải tim chậu nước, một lát lại có người lục lọi sổ sách. Người trong phủ đều biết đó là binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp sắp vào triều. Kiệu phu, tùy tùng đều phải bận rộn từ sớm.

Phủ thượng thư, thật ra gần giống với phủ đệ của các quan lóa trong kinh thành. Người nhà trong những phủ này đều đã quen với tiếng động và quy luật cuộc sống như vậy. Rất nhiều người nghe thấy tiếng ồn xong hoàn toàn không có phản ứng gì, vẫn ngủ tiếp, nhưng Trần Lộc lại không ngủ được, khoác quần áo ngồi dậy.

Lúc này rất thích hợp để ngủ, bên ngoài vẫn tối đen. Trần Lộc lại thế nào cũng không ngủ tiếp được, cứ ngồi ở đó, yên lặng chờ đợi.

Từ cửa sổ mở ra có thể thấy mặt trời chưa mọc. Trần Lộc mặc áo đội mũ, chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ. Phủ thượng thư lúc này đã khá huyên náo, mọi người đều đã dậy bận rộn với việc chuẩn bị công việc trong ngày.

Trần Lộc đi trong sân, liên tục có người cười chào hỏi hắn, có thể nói hắn cũng rất có duyên.

“Lộc huynh đệ, hôm nay không phải tới phiên Trần Phúc sao? Sao ngươi lại tới đây?”

“Ha ha, một thời gian nữa tôi có chút việc bận. nên cố ý đổi với mấy người họ”.

“Trần Lộc đại ca, nghe nói người lớn trong nhà anh muốn rời khỏi kinh thành?”

“Ừ, mấy năm nay mùa màng bên phủ Chân Định rất tốt, cha mẹ muốn về quê xem thế nào, cũng không ngăn được, nói là nhà của tổ tiên vẫn còn, nhất quyết phải đưa vợ con quay về, cũng chỉ có thể đồng ý, đợi một thời gian rồi lại đón họ về là được”.

Dọc đường đi gật đầu đáp lại, khuôn mặt tươi cười, nhanh chóng đi vào thư phòng, tới khi mặt trời nhô lên, bắt đầu ăn điểm tâm, vẫn có hai sư gia mời bên ngoài tới. cùng giải quyết phân loại các văn thư.

Trần Lộc đi vào thư phòng, đóng cửa phòng lại. lại châm nến lên,thư án và cái giá bên cạnh đều là công văn, thư từ từ binh bộ mang về, ở địa phương đưa tới, của cá nhân, của nha môn đưa tới từ hôm qua. Ngày nào cũng có rất nhiều công văn như vậy đưa vào phủ thượng thư, chức trách của thượng thư đại nhân là những chuyện hỗn tạp như tranh quyền đoạt lợi, tranh sủng, bè phái tranh chấp, chính vụ, đâu thể dùng tới người nhà hắn xử lý, nên những thứ này đều cần chỉnh lý phân phối, thậm chí phải hiệp trợ xử lý.

Dù sao chỉ với một mình thượng thư, hoàn toàn không thể giải quyết nhiều công việc như vậy, luôn có người giúp đỡ xử lý mới được.

Nụ cười hòa nhã bên ngoài lúc đi vào trong phòng đã hoàn toàn biến mất, Trần Lục đi tới bàn đặt thư từ các nơi gửi tới, cẩn thận tìm kiếm kiểm tra.

Nếu là quy tắc làm việc bình thường, chỉ là ngồi trước án thư, bắt đầu sắp xếp từ trên cùng mà thôi, nhưng Trần Lộc lại kiểm tra xem xét cẩn thận từng bức một, hình như đang tìm văn kiện riêng nào đó, một nô bộc nhỏ như hắn, tất nhiên không có ai gửi thư gì cho hắn, hắn đang tìm gì vậy?

Tìm kiếm như vậy đã gần nửa tháng rồi , nhưng không thu hoạch được gì, bề ngoài Trần Lộc vẫn như bình thường, nhưng thực tế đã lòng như lửa đốt, cha mẹ vợ con “chuyển nhà” rời đi đã gần mười ngày, không gặp mặt, trong lòng cho dù thế nào cùng không thể yên ổn được.

Kiểm tra vài phong thư, Trần Lộc hít thở nặng nề hơn, hắn nhìn thấy rồi, một phong thư từ phủ Vĩnh Bình gửi tới. Phủ Vĩnh Bình, đó là nơi rất gần Sơn hải quan.

Những gia bộc tùy tùng như họ chính là cơ yếu của Trần Tân Giáp, có quyền hủy duyệt những thư tín này, hơn nữa phần loại dựa theo nội dung.

Ký tên bức thư này là Mã Thiệu Du. Trần Lộc hít thở bình tĩnh, xé phong bao thư ra, mở bức thư bên trong ra, nội dung cũng không phức tạp, chẳng qua chỉ là sau khi tới thành Trầm Dương (Người Minh vẫn gọi là Trầm Dương, Thát Tử gọi là Thịnh kinh), nhận được khoản đãi và tiếp kiến của quan quân Mãn Thanh.

Trong thư Mã Thiệu Du còn nói, đồng văn quân của Mãn Thanh thấy nhiều văn nhân Hán tộc, rất nhiều người còn là sĩ tử có công danh ở Đại Minh , nhưng đều đã cạo tóc để tóc đuôi sam, rất khinh bỉ sứ giả tới từ Đại Minh , hơn nữa mặc dù trên dưới thân thích Mãn Thanh tiếp đãi sứ giả rất tốt. còn khá nhiệt tình.

Nhưng suy nghĩ cẩn thận, đối phương hình như không có ý hòa đàm gì, tiếp tục như vậy e sẽ không có kết quả, vẫn nên thông báo trước với bên này mới được.

Mọi điều nói trong thư, không có ý nghĩa gì với Trần Lộc, nhưng phong thư này chính là vật Trần Lộc tìm kiếm thời gian lâu như vậy, cầm thư trong tay mà cũng run rẩy. ngantruyen.com