Thuận Minh

Chương 377: Có khách phía bắc tới (2)


Theo lời nói của Tôn Truyền Đình, Sơn Đông ẩn nhẫn nhiều năm, trừ đại thần trong triều và đại địch ra, thì những người khác đều không biết, ngay cả ở Sơn Đông cũng khá nhiều nơi không biết Lý đại soái là tướng quân thế nào, có thực lực gì.

Nếu muốn làm đại sự, mà người ngoài không thấy ngươi có thực lực tương đương, khó tránh khỏi tâm tư bất ổn, làm kẻ nên đầu hàng lại không đầu hàng, phải thần phục lại không thần phục, như thế phải đánh nhau không đáng, hao phí tinh lực.

Không bằng trong lần hành quân này cố gắng thể hiện sức mạnh, đem thực lực biểu hiện cho mọi người thấy, để bọn họ biết Giao Châu doanh mạnh thế nào, để bọn họ biết, thần phục Giao Chau doanh là đúng.

Ngoài hành quân ra, Chu Dương, Ninh Càn Quý và thương hội Linh Sơn cũng đồng loạt hành động, tới các nơi tuyên truyền ầm ĩ, ví như nói hộ truân điền sống thế nào, việc thay đổi thân phận cho các thân nhân người trong quân tiến hành ra sao.

Mỗi ngày còn tổ chức người các nơi tưởng nhớ lại lúc thiên tai cả nhà sắp chết đói, rốt cuộc là ai đã cho bọn họ cơm no, để bọn họ có cuộc sống thế này.

Bách tính thời loạn sẽ trợ thành bạo dân đang sợ nhất, nhưng đại bộ phận vẫn rất thuần phác, vốn trong điền trang đã cảm thấy sâu sắc lợi ích Lý Mạnh mang lại, giờ lại được những người này không ngừng tuyên truyền, làm nhân tâm cảm kích vô cùng.

Lại thêm vào chuyện di cư và thay đổi thân phận, làm những người không có con cháu trong quân hâm mộ vô cùng, trước kia còn nghĩ con trẻ ngoan ngoãn ở nhà trồng cấy cả đời không phải tốt sao, mua đao múa thương liều mạng làm cái gì, nhưng hiện giờ khác biệt đã rõ ràng ra đấy rồi.

Điều này càng nói rõ một chuyện, nếu như trung thành với đại soái, nhất định sẽ được đền đáp sung túc, hiện giờ chỉ có thể gửi con cái vào trong đội hộ vệ điền trang thôi, hi vọng có may mắn tham quân.

Còn về tầng lớp trên thì đã vây quanh Chu Dương, những văn nhân tiểu lại nha môn còn có người lấy Viên Văn Hoành làm đại biểu, những nhà giàu thương nhân thì lần lượt viết văn thơ ca tụng.

Nói hiện giờ thiên hạ loạn lạc, ai ai cũng chỉ lo bảo tồn thực lực, trên không biết chuyện cần vương, dưới không lo lê dân trăm họ, chỉ có Trấn Đông tướng quân Lý Mạnh trung nghĩa cương trực, phương nam loạn lạc, cũng chỉ có Lý đại soái dẫn quân dẹp giặc, quân Sơn Đông oai hùng như vậy, con cháu Tề Lỗ chúng ta người người đồng lòng, quân giặc Thọ Châu chỉ còn đợi ngày bình định.

Sau khi bình loạn phía nam, đại quân Sơn Đông đi đâu? Chẳng phải Hà Nam còn có Lý Sấm và Tào Tháo hoành hành, Hồ Quảng có Bát Đại Vương phản nghịch saom nếu như quan binh nơi khác không có biện pháp, vậy để cho binh mã Sơn Đông bình định hết đi.

Còn có người tổng kết Giao Châu doanh từ hơn một nghìn quân tới hơn mười vạn đại quân như hiện nay, Sơn Đông có biến hóa thế nào. Giao Châu doanh lớn mạnh, Sơn Đông cũng phồn vinh giàu có, người dân theo đó được bao nhiêu lợi ích.

Đạo lý rút ra là, Giao Châu doanh càng lớn mạnh, bách tính Sơn Đông chúng ta càng lợi, cho nên ủng hộ Giao Châu doanh, ủng hộ Lý đại soái, là chúng ta suy tính cho bản thân mình.

Còn có vài người lỗ mãng, không ngờ cổ xúy Lý Mạnh là người được thiên mệnh chỉ định, là rồng ẩn trong vực sâu.

Càng có người “nghiêm túc” từ Kinh Dịch suy đoán, Lý đại soái là người thay triều đổi đại, cái gọi là năm trăm năm ắt có thánh nhân xuất hiện.

Nhưng những người đó mới đàm luận trong văn xã, chưa kịp tổng hợp phát biểu, buổi tối đã có người tới hỏi thăm, ngày hôm sau những người lỗ mãng đó không còn nói một câu nào về văn chương của mình nữa.

Đối với các văn hội thi xã, Lý Mạnh theo định kỳ gửi tiền chi phí xuống, hơn nữa Chu Dương và Ninh Càn Quý lựa chọn thuộc hạ cũng ưu tiên lựa chọn từ nơi đó ra, đương nhiên khi lựa chọn không phải xem bản lĩnh làm thơ viết văn thế nào, mà là ưu tiên chuyện thực tế.

Lần này bọn họ đồng loạt phát động cổ xúy, ban đầu là mấy thi xã văn đàn được ảnh hưởng mạnh nhận ý chỉ, tiếp đó có người dẫn đầu, mọi người xô nhau tiến lên rồi.

Có người chuyên môn tiến hành chỉnh lý những bài văn xuất sắc, thành lời văn mà người dân hiểu được, tới các trường tư thục ra sức tuyên truyền.

Người dân thường bán mặt cho đất bán lưng cho trời thì hiểu gì, nên đối với những sĩ tử văn nhân này tôn trọng vô cùng, những người đó bảo sao nghe vậy, hiệu quả sâu sắc hơn rất nhiều.

Tất nhiên không phải ai ai cũng nịnh nọt như vậy, mấy trăm vạn nhân khẩu Sơn Đông, thế nào cũng có mấy người đọc sách tới hỏng năo, ôm đại nghĩa quân thần, muốn viết văn chửi Lý Mạnh mang lòng phản nghịch, thậm chí cực đoan muốn đâm đầu chết trước ngựa của Lý Mạnh, để kiếm lấy cái danh trung nghĩa.

Nhưng những kẻ này sớm đã có tên trong danh sách đen của diêm đinh vũ trang rồi, văn chương kiểu đó viết ra ngay cả để bản thân xem cũng chẳng được, huống hồ người địa phương đều cho rằng những kẻ này có tướng làm phản, nếu đối địch với Lý đại soái chẳng phải là bôi nhọ chuốc lấy phiền toái cho hương thân phụ lão sao, những kẻ như thế già trẻ thân thích lên phố đều bị cô lập, cuộc sống cực kỳ khổ sở.

Thương hội Linh Sơn và diêm bang Sơn Đông cũng chẳng nhàn nhã, hai cơ cấu này ảnh hưởng tới bình dân và lục lâm giang hồ còn hơn cả vãn sĩ, hai bên một trong sáng một ngoài tối tuyên truyền kích động, hiệu quả càng lớn.

Người dân đối với lời tới từ nguồn gần gũi với mình càng tin theo, lại còn phát tán bàn luận với nhau.

Ví như ở thành Giao Châu chẳng biết từ khi nào có lời đồn nói năm xưa Lý đại soái ra đời, trên trời có ráng đỏ. trong mái nhà lợp cỏ có lỗ hổng, kết quả rất nhiều chim khách bay tới, đậu trên nóc nhà che mưa cho sản phụ trong phòng.

Còn có vị tham tướng và vị binh bị đạo nào đó kết bạn đi đường, kết quả gặp phải mưa to, sau đó vào trong căn nhà đó tránh mưa, nghe thấy trong nhà có người sinh con, kinh ngạc nói: “ Đứa trẻ này về sau nhất định sẽ đại phú đại quý, nếu không sao có thể được văn võ hai người chúng ta canh cửa cho.”v..v..v..

Tin tức này nếu mà truyền tới lão nương của Triệu Năng không chừng bà cười tới rụng răng, rõ ràng khi sinh Lý Mạnh, bà và mấy người khác cùng giúp đỡ, ở cửa chỉ có cha Lý Mạnh đợi, hơn nữa khi đó trời quang mây tạnh, đâu ra mấy tin đồn loạn xạ đó.

Lý đại soái năm xưa mười mấy năm ngớ ngẩn, chuyện này mọi người cũng biết rõ ràng, còn có người đồn, tuần kiểm diêm chính một lần tới Tiết gia thiên hộ sở tra muối lậu, đánh Lý đại soái một gậy, kết quả khi thủy triều lên, Lý đại soái bị dìm trong nước.

Nghe nói có người đánh cá khi đó nhìn thấy trong biển cả cuộn sóng, trong nước như có một con cự long lao như bay về phía bờ biển, nói rõ đại soái chúng ta là rồng nhập thân.

Những chuyện như vậy nếu xem sử sách ghi chép các triều đại khẳng định nhiều vô số, Lưu Bang Chẳng phải ngủ trên bàn rượu, kết quả bà chủ nhìn thấy có một con rồng nằm trên lưng Lưu Bang hãy sao?

Có trời mới biết có phải khi đó Lưu Bang nợ tiền rượu không trả, ba chủ đòi nợ không thành đánh cho một trận đợi tới khi Lưu Bang thành hoàng đế bịa ra lời như thế để lừa người hay không.

Câu chuyện về Lý Mạnh dù khác, nhưng bản chất gì chẳng có gì khác nhau.

Chuyện Lý Mạnh Lý Nhị Lang hành hiệp trượng nghĩa, tung hoành Tề Lỗ, trừ gian dẹp bạo, thì đâu đâu cũng thấy, chẳng khác lắm mấy câu chuyện hào hùng về Triệu Khuông Dẫn vậy.

Thứ dân gian lưu truyền hoàn toàn khác với văn chương thiên mệnh của văn nhân, song đều có lợi cho sự thống trị vững chãi của Lý Mạnh, nên cứ mặc cho bọn Hoàng Bình và Hầu Sơn làm, dù sao lời đồn chỉ là lời đồn mà thôi.

Cho dù Lý Mạnh là Trấn Đông tướng quân, nhưng hắn vẫn làm việc theo quy củ, ví như mang theo Nhan Kế Tổ và Trần Mẫn theo quân, lâm trận chỉ huy.

Thực tế thì Trần Mẫn bị mười mấy binh sĩ trong coi chặt chẽ, chẳng hề có chút tự do. Nhan Kế Tổ thì Lý Mạnh chẳng cho ông ta từ quan về nhà, nhưng lần này ông ta được thở phào rồi, Lý Mạnh nói sau cuộc nam chinh này sẽ để ông ta hồi hương không ngăn cản nữa.

Nhan Kế Tổ trên năm mươi, nhưng nhìn phải già hơn tới mười tuổi, nghe nói được cho đi, lòng nhẹ nhõm vô cùng, chỗ ở của ông ta sát bên Trần Mẫn, chỉ có điều một người được tự do, một người không mà thôi.

Buổi tối Lý Mạnh tiếp khách các nơi, hai vị rảnh rỗi này tâm đầu ý hợp tán gẫu, bên ngoài tạo thế xôn xao, hai người biết ít nhiều, cái gì mà hai vị quý nhân canh cửa, rồng thần nhập thể, hai người kiến thức rộng rãi chỉ cười nhạt.

Nhưng nói tới tương lai, chẳng ai muốn nói thầm một câu, sau khi Lý Mạnh thu phục được Nam Trực Đãi. Đại Minh không ai còn chế ngự được nữa, tương lai thế nào, phải xem Lý Mạnh và Lý Tự Thành đánh nhau ra sao, triều đình Đại Minh không có tư cách xen vào nữa.

Dù sao cũng là tán gẫu, hai người đem mấy lời đồn “quý nhân canh cửa” “thần long nhập thể” mang ra nhạo báng một phen, nhưng Trần Mẫn nhớ tới một việc, dù không ai nghe thấy cũng cố sức nhỏ giọng nói:

- Nhan tiên sinh, tôi nhớ ra một điển cố, thuật sĩ Tống Hiến Sách từng đưa một lời sấm tiên tri cho tên nghịch tặc Lý sấm. nói thập bát hài nhi làm chủ thần khí mọi người đều nói thập bát hài nhi là thập bát tử, tức là chữ Lý, ý nói tới Lý sấm, nhưng ngài nghĩ kỹ đi, tổng binh Lý Mạnh cũng nằm trong lời tiên tri này.

Trần Mẫn nói chuyện cứ dông dài lằng nhằng, làm Nhan Kế Tổ có chút bực mình, nhưng nói tới cuối cùng, ông ta lại rùng mình, đúng là chữ Lý„ nhưng ai mà biết là Lý Mạnh hay Lý Tự Thành.

Nói tới người lời sấm truyền ứng nghiệm, luôn có chút ly kỳ, người ứng được sầm truyền sớm nhất đều chết không còn lấy một mẩu vụn. ngantruyen.com