Thuận Minh

Chương 378: Chương 377 Có khách phía bắc tới (3)


Có lời sấm “Lưu Tú Vương”, kết quả quốc sư Lưu Hâm được thiên hạ kỳ vọng đổi tên thành Lưu Tú, thiên hạ cho rằng ông ta là người ứng với sấm truyền, khi đó người nông phu Nam Dương có tên Lưu Tú giống với quốc sư, thuận miệng nói một câu mình chắc gì không thể là người ứng với sấm truyền, còn bị người xung quanh chê cười.

Kết quá đã rõ, thời nay người người đều nhớ tới Quang Vũ đại đế Lưu Tú, chẳng còn ai nhớ tới quốc sư Lưu Hâm nữa.

Tới triều Tùy, Tùy Dương Đế mơ được “đào lý tử, đắc thiên hạ”, ông ta cho rằng đại thần Lý Hồn chính là người đó, nên giết cả nhà họ Lý, ai ngờ thân thích mà mình trông lớn lên từ bé, Lý Uyên Tiểu Lý Tử lại có được giang sơn đại Tùy.

Tới thời Lý Thế Dân, lại nằm mơ thấy “nữ chủ vũ vương”, ông ta căn cứ vào đại tướng thân tín cấm quân. Vũ Liên quận công, quan chức là là Tả Vũ Vệ tướng quân, trông coi cửa Huyền Vũ, hơn nữa lại gọi là Ngũ nương tử, hiên nhiên “nữ chủ vũ vương” là hắn rồi, liền đặt ra tội giết cả nhà. Lý Thế Dân giết em chém anh giam cha ở cửa Huyền Vũ, nên bản thân lương tâm bất an. luôn sợ người khác cho mình một đao vào lưng.

Cuối thời Ngũ Đại, thế tông Hậu Chu là Tông Sài Vinh cũng là vị vua anh minh thần võ, nhưng tin vào sầm truyền, nghe nói người mặt vuông tai lớn sẽ thay triều Đại Chu, vì thế thấy trong cấm quân có quan quân nào tướng mạo giống như vậy là giết sạch.

*** Ngũ Đại: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, Hậu Chu.

Chẳng lẽ thiên mệnh ở trên người Lý Mạnh thật ? Nhan Kế Tổ và Trần Mẫn nhất thời không biết nói gì, Trần Mẫn cảm thấy mồ hôi ướt đẫm sống lưng, vội vàng cáo tội về phòng nghỉ ngơi.

Nhan Kế Tổ suy tính kỹ lời sấm truyền này xong, toàn thân cũng buốt giá, rồi chớp mắt lại nóng rực.

Ông ta thân ở Sơn Đông cảm thấy nhân sinh nguy hiểm, một lòng muốn về nhà dưỡng lão, hôm nay nghe thấy lới sấm truyền này, Nhan Kế Tổ thấy lòng nhẹ nhõm sáng láng, nếu muốn tiến thân hà tất gì cứ phải luồn cúi trong triều đình, bên cạnh có một người tiền đồ vô hạn, ở Sơn Đông đều là hạng tú tài đần độn, nào có văn nhân danh sĩ như mình, nếu như...

Thảo nguyên quan ngoại vào tháng mười, hoàn toàn không còn cảnh sóng cỏ xanh rờn bừng bừng sức sống, khắp nơi là cảnh đìu hiu héo úa, giống như sa mạc, người đi bên trong chỉ cảm thấy nhỏ bé sợ hãi.

Nhưng bộ lạc Mông Cổ sống trên thảo nguyên, đã sống ở nơi cảnh sắc tẻ ngắt này hơn nghìn năm rồi.

Cách đây ít năm, mỗi khi tới cuối thu đông về, các vương gia đều nôn nóng tập hợp nam đinh bộ lạc có thể cưỡi ngựa, chuẩn bị nam hạ cướp bóc của người hán, tuy nói người bên trên lấy được phần lớn, nhưng mỗi nhà mỗi hộ ít nhất kiếm được một chút qua mùa đông.

Nhưng người Hán càng ngày càng khó đánh, bên mình lại bị người Nữ Chân sang cướp bóc, cuộc sống ngày càng gian nan.

Mỗi năm tới mùa này, ai nấy đều cố gắng thu thập đủ cỏ khô, sau đó cố gắng tránh càng xa càng tốt, đám người phía đông gọi là nước Thanh kia thực sự là quá dã man quá ngang ngược rồi, cướp bóc gia súc chưa tính, lại còn cướp cá tráng nam tráng nữ, có còn cho người ta sống nữa hay không.

Hiện giờ bộ lạc Đóa Nhan chiếm cứ xung quanh Cáp Lạt Thận rất nhiều bộ lạc Mông Cổ chạy tán loạn hết cả, cũng có bộ lạc từ bốn phương tám hướng tới đây, có trăm người, thậm chí mười mấy người cưỡi ngựa, vũ khí trang bị đầy đủ, tập trung tới nơi này.

Bối lặc A Ba Thái của Đại Thanh dẫn hơn hai vạn quân Thanh tới, muốn mở tường thành biên giới của người Hán, tới nội địa mà truyền thuyết nói giàu có vô cùng kiếm một mẻ lớn, mấy ngày trước, Đại Thanh hoàng đế Sùng Đức đã đã hạ chỉ cho các vương gia của Trát Tát Khắc muốn bọn họ xuất binh cùng nam hạ.

Xuất binh nam hạ chẳng có chút nguy hiểm nào, đám Hán cẩu kia, đánh với người Mông Cổ còn được, nhưng tinh nhuệ bát kỳ vừa xuất hiện, là Hán cẩu sợ chạy chối chết, nào còn dám đánh đấm gì.

Đây là cuộc mua bán lãi lớn rồi, đi một chuyến cả năm chẳng phải lo lắng gì, lại thể hiện được lòng trung thành với hoàng đế Đại Thanh, cơ hội tốt như vậy có kẻ ngốc mới bỏ qua, cho nên mọi người đều ra sức chuẩn bị khí giới, ngựa tốt, chọn sĩ tốt tinh nhuệ nhất để thể hiện trước mặt bối lặc.

Ở vùng đất tốt nhất bên bờ sông Đại Lăng, có một cái lều cực lớn, đường kính đại khái chừng năm trượng, cao hai trượng, người dân du mục bình thường không thể thấy được nó.

Trong chiếc lều này toàn bộ dùng da trâu tốt nhất may thành, nhiều nơi còn lót bằng tơ lụa thượng đẳng của Đại Minh , còn có hình thù bức thêu đẹp nhất của Tô Châu, có nơi lại là hình vẽ xiêu vẹo méo mó của các cô gái Mông Cổ, hình hài cũng kỳ quái, có cả chúc mừng hôn lễ, có uyên ương giỡn nước, còn có cả giao long ba móng, đủ các thứ đông tây nam bắc, chẳng ai hiểu nó là cái gì.

Nhưng ai cũng nhìn ra được, những thứ gấm lụa này đều là loại thượng đẳng, cho dù là vương gia xa hoa nhất cũng chẳng nỡ dùng lều như vậy.

Trong lều, một đám hán từ Mông Cổ áo gấm, đang thì thầm bàn tán, giọng nói không lớn, nhưng cả trăm người gộp lại làm nơi này như một cái chợ lớn.

Nơi nào có người là có bè phái, thảo nguyên cũng không phải là ngoại lệ, người Khách Nhĩ Khách, người Khoa Nhĩ Thâm, người Ngột Lương Cáp. bọn họ có những tranh chấp lợi ích khác nhau, quan trọng hơn, quan hệ với Đại Thanh cũng khác nhau, cho nên tất nhiêu là phải phân chia bè phái.

Nhưng tâm tình của mọi người đều cùng không tệ, mấy năm qua mọi người cùng nhau nam hạ. tới cắt xẻo đám lợn béo không chút sức phản kháng kia, mang về thật nhiều vang bạc, từng bầy nô lệ, hàng đống tơ lụa, cùng lương thực chất cao như núi, mọi người sống ngày càng thoải mái.

Chính lúc này có người đột nhiên dùng tiếng Mông và tiếng Mãn hô to:

- Đại tướng quân Đa La Nhiêu Dư bối lặc tới! Đồ Lý Sâm bối lặc tới.

Những quý tộc Mông Cổ vội dùng tốc độ nhanh nhất xếp hàng dựa theo thân phận cao thấp, mọi người đang chỉnh đốn nghi thái y phục thì hai thân binh cao lớn gạt rèm cửa ra hai bên.

A Ba Thái mặc áo chẽn ngắn, đội mũ quan của Đại Thanh, bên cạnh hắn là một thanh niên trên hai mươi mặc y phục Mông Cổ, nhưng lại khoác áo chẽn Đại Minh, đội mũ quan Đại Thanh trong không ra gì cả, vị này là Khoa Nhĩ Thâm Đồ Lý Sâm bối lặc.

Đám quý tộc Mông Cổ phất ống tay áo, nhất thể hô vang:

- Thuộc hạ tham kiến đại tướng quân.

Có kẻ dùng tiếng Mãn có kẻ dùng tiếng Mông loạn hết cả lên.

A Ba Thái đi thẳng tới chủ tọa, vừa đi vừa khoát tay bảo mọi người đứng dậy, A Ba Thái Và Đồ Lý Sâm đi tới chủ tọa, khoanh chân ngồi xuống, đám quý tộc theo vị trí ngồi xuống.

Lúc này ngồi ở giữa là hai vị bối lặc Đại Thanh, phía dưới là thân vương quận vương của Đại Thanh, trông khá là buồn cười. Mông Cổ và Trát Tát Khắc đều được nước Đại Thanh phong cho tước hiệu thân vương quận vương, tôn quý vô cùng.

A Ba Thái ngồi ở chính giữa, không tỏ vẻ kiêu ngạo, cái gọi là Mông Mãn một nhà không phải là nói chơi, người Mãn Châu quân ít, người Mông Cổ quân yếu, hai bên điều hòa mới là tốt nhất.

Lần này đại quân A Ba Thái thống lĩnh có ba vạn bảy ngàn người, được coi là cuộc chinh phạt lớn hiếm có rồi.

Dựa theo ý chỉ của Hoàng Thái Cực, mỗi một ngưu lục Mân Châu rút hai mươi người, đem mỗi một ngưu lục của Lam kỳ rút mười lăm hộ quân, cũng chính là thân binh Bãi La Nhại gộp lại thành một nghìn người.

Mỗi một ngưu lục bát kỳ Mông Cổ rút ba mươi lăm người, gộp thành năm nghìn quân, bát kỳ người Hán mỗi ngưu lục rút bốn mươi người, hợp thành sáu nghìn quân một đội gom thành một vạn tám nghìn người, rồi lại từ tinh nhuệ Ô Châu Siêu Cáp rút ba nghìn người, đó chính là số quân của Mãn Châu, công lại là hai vạn một nghìn người.

Còn từ Triều Tiên rút ra hai nghìn quân, một vạn bốn nghìn người còn lại đều là người Mông Cổ, nếu không lung lạc cẩn thận, cho dù đi du hành cũng sẽ sinh chuyện.

** Ngưu lục: là đơn vị người của Mãn Thanh, khởi đầu chia ra theo từng trại để đi săn, số người mỗi một ngưu lục chia từng thời ít nhất có 10 người.

Trước khi lên tiếng A Ba Thái chắp tay hành lễ với mọi người, lại gật đầu với Đồ Lý Sâm bên cạnh rồi mới lên tiếng:

- Lần này tới phía nam, là ân điển của hoàng đế, Huynh đệ đây mới nhận được ân điển như thế.

Nói tới hai chữ hoàng đế, A Ba Thái lại ôm quyền làm lễ, thần thái nghiêm túc, động tác này làm những người còn lại đều ôm quyền làm lễ để tỏ ý tôn trọng, người trước người sau lại om xòm hết lên.

Đợi tất cả yên tĩnh lại, A Ba Thái mới hắng giọng nói:

- Lần này tới biên đó, hoàng đế bệ hạ đưa ra kế hoạch, một mạch nam hạ, nơi kinh sư của hoàng đế nước Minh không cần phải để ý.

Nhìn bộ dạng ngây ngốc của quý tộc Mông Cổ, A Ba Thái cười giải thích:

- Binh mã Đại Thanh mấy lần vào nước Minh, đều vòng quanh kinh sư bọn chúng, nơi đó đã bị vét sạch rồi chả còn gì béo bở nữa, lần này chúng ta tới phía nam màu mỡ hơn.

Lời này chưa dứt, đám người trong lều đã cười vang, có kẻ chẳng chú ý gì lễ độ còn bật cười rất khó nghe.

Chính sách nhất quán của Hoàng Thái Cực là mọi người cùng có cơm ăn, cùng có lợi ích, như vậy mới có người không ngừng gia nhập, mới đảm bảo người Mông Cổ và người Hán trung thành, tư duy rất đơn giản, nhưng lại tư duy hoàn mỹ nhất.

Từ đầu tới cuối, bọn chúng hoàn toàn không nghĩ tới bên phía Đại Minh có gì để kháng cự, đại quân tới không phải là để đánh trận, mà là cướp bóc mà thôi, vừa rồi đi vào bọn chúng còn thấy bên ngoài có đại pháo, nhiều tên còn nghĩ, thế này chẳng phải giết gà dùng dao mổ trâu sao.

Ngày 25 tháng 10, đại quân của Lý Mạnh tiến vào Duyệt Châu, tri phủ Duyệt Châu cùng một đoàn quan viên địa phương đã sớm ở biên cảnh nghênh tiếp.

- Lúc này là khi nào rồi sao trời còn đầy mây như vậy?

Vương Hải ngồi trên ngựa nhìn trời buộn bực nói, bầu trời âm u, mây đen vần vũ... ngantruyen.com