Thuận Minh

Chương 380: Chương 380 Danh chính ngôn thuận (1)


Đại quân Đại Thanh vượt qua Giới Lĩnh Khẩu, khi đó ở Bắc Trực Đãi, hai vị tổng đốc, sáu vị tuần phủ, cùng với tám vị tổng binh, bố phòng kín mít khắp nơi, nhưng lại thành quyền chỉ huy phân tán, hiệu suất giảm xuống cực lớn.

Sau khi tiến vào Giới Lĩnh Khẩu, Mãn Thanh không để ý tới Sơn Hải Vệ và Vĩnh Bình Vệ ở gần đó, trực tiếp hướng về phía tây.

Thực tế ở quan ải gần đó có ba vị tổng đốc hai vị tuần phủ nhưng đều sợ hãi không dám xuất quân, cứ trơ mắt nhìn quân Mãn Thanh đánh về phía kinh sư.

Ngày 06 tháng 11 năm Sùng Trinh thứ 15, tại Kế Châu.

- Các huynh đệ, bình thường triều đình không phát lương cho các ngươi, nhưng lão tử cho các ngươi ăn no uống say, xông lên theo ta.

Thủ bị Kế Châu là Điền Trí Quốc tay cầm đại đao, ngồi trên ngựa hô lớn, mấy chục gia đinh, mấy trăm binh mã xung quanh lền liền dạ ran.

Không sai, chỉ có chút binh sĩ nhưng đấu chí hừng hực, giống như phía trước không phải là đại quân Mãn Thanh, mà là đám thổ phỉ vậy, giống như khẳng định xông tới sẽ đánh thắng vậy.

Đương nhiên, bọn họ chỉ như giọt nước nhỏ xuống sông, chớp mắt là biến mất, trong đại quân Mãn Thanh thậm chí chẳng có chút xáo động nào.

Trên tường thành Kế Châu, tri châu Vi Tất Ẩn mặt tái nhợt nhìn Điền Chí Quốc quyên mình vì nước, toàn thân run lên, tổng đốc Kế Châu bên cạnh cũng toát mồ hôi lạnh sắc mặt nhợt nhạt.

Thiên tổng Kế Châu hoàn toàn không biết tin tức Thát Đạt tập kích, chỉ khi quân địch tới dưới thành mới nhận ra. Điền Chí Quốc nhìn quân giặc bên ngoài biết rõ kết quả sẽ ra sao rồi, tình thế Kế Châu như vậy hẳn bên kinh sư vẫn chưa biết tin, cần phải người đi báo.

Phương pháp duy nhất là phái người ra phân tán sự chú ý của Thát Đát, rồi phái người đi báo tin, so với phá thành mà chết chẳng bằng tử chiến. Điền Chí Quốc có vài phần nhiệt huyết, lĩnh thân binh con cháu xuất thành quyết tử, để tranh thủ thêm thời gian cho tin sứ.

Hai tín sứ kỵ mã đúng là tranh thủ được lỗ hổng, phóng ngựa như bay về kinh sư, nhưng có mấy kỵ binh Mãn Châu đuổi theo sau, xem chừng lành ít dữ nhiều.

So với Điền Chí Quốc khẳng khái, tên thiên tổng trên tường thấy đứng ngây ra lắm ba lắp bắp không nói lên lời, Vi Tất Ẩn thì khôi phục được chút tinh thần, lạnh lùng nhìn tên thiên tổng nói:

- Trương thiên tổng, hiện giờ ông là người lãnh quân tối cao toàn thành rồi, kẻ địch tới phía dưới, mau đưa ra chủ ý đi.

- Tri châu lão gia, hay là, hay là chúng ta hàng đi.

Nghe lời này, Vi Tất Ẩn toàn thân run lên, tay đặt vào chuôi kiếm bên hông, lạnh lùngnnói:

- Lời vừa rồi bản quan coi như chưa nghe thấy, hay nhìn gương Điền thủ bị đã hi sinh vì nghĩa, coi chừng bản quan chém đầu ông.

Trương thiên tổng hổ thẹn cúi đầu xuống, chần trừ một chút nói:

- Tri châu lão gia, vậy chỉ có đem nam đinh trai tráng điều lên tường thành liều chết phòng ngự thôi hi vọng duy nhất của chúng ta là Thát Đát bên ngoài...

Nói được một nửa Trương thiên tổng ngừng lại nhìn ngoài thành, Vi Tất Ẩn phát hiện ra khác thường, cùng nhìn theo phương hướng đó, thấy quân Mãn Thanh đẩy ra tám khẩu đại pháo, đang cố định chuẩn bị xạ kích.

- Tướng quân pháo? Thát Đát làm sao có được thứ này.

Trương thiên tổng cũng là kẻ từng trải, nhận ra thứ kia làm hắn càng sợ hãi, thứ pháo này là lợi khí công thành, nếu dùng biển người công thành, thì bên trong động viên tráng đinh có thể sinh tồn được, nhưng dùng thứ pháo này bắn, thì không còn cách gì nữa.

Đại pháo Mãn Thanh chính là do thợ Khổng Hữu Đức mang từ Đăng Châu tới quan ngoại tạo thành, người Mãn Thanh bởi vì kỹ thuật tệ hại nên nòng pháo và thân pháo đều to hơn bình thường nhiều, phải tới ba nghìn tám trăm cân, cục chế tạo binh khí của Giao Châu doanh mới đầu cũng làm tới 3200 cân, hiện giờ đã tạo ra hỏa pháo 2800 cân rồi.

Tướng quân trên thành nhìn nhầm khẩu pháo này thành pháo đại tướng quân sinh ra sự uy hiếp tâm lý bất ngờ, nhưng dù là pháo mười hai cân (chỗ này ý chỉ đạn pháo không phải toàn trọng lượng như trên kia) thì đối phó với dạng tòa thành nhỏ như Kế Châu thì cũng rất dễ dàng.

Không may chỗ vị trí châu và Trương thiên tổng đứng là hướng mà nóng pháo nhắm vào, vì tri châu người loạng choạng một chút, sắc mặt trắng bệch, nhưng mau chóng bình thường trở lại, chỉnh mũ ô sa, ưỡn thẳng lưng nói với Trương thiên tổng run như cầy sấy:

- Cùng làm là chết mà thôi, bản quan chịu hoàng ân sẽ hi sinh vì nước vào ngày hôm nay.

Trương thiên tổng đại khái cũng hiểu ra gật đầu, lau mồ hôi lẩm bẩm nói:

- Nói thì đàng hoàng lắm, lúc cắt xén quân lương lại chẳng thấy ông nương tay chút nào...

Tiếng nổi rung chuyển núi đồi vang lên.

Trương thiên tổng đang làu bàu thì đại pháo đã phát xạ, một mé tường thành Kế Châu đổ xuống, binh mã Mãn Mông ào ào xông lên.

Thành Kế Châu bị phá dễ như thế làm A Ba Thái và tướng lính Mãn Thanh đều tỏ vẻ chán nản, ngược lại người Mông Cổ hưng phấn khác thường, vừa rồi xông vào thành đầu tiên đều là các bộ lạc nhỏ của Mông Cổ.

So với sự hưng phấn của người Mông Cổ, Đồ Lí Sâm sắc mặt có chút ngặng nề, hạng công tử như hắn, lại có quan hệ với hoàng thất, tương lai ắt sẽ được trọng dụng, cho nên lần này phái đi để tăng kinh nghiệm.

A Ba Thái là huynh đệ của Hoàng Thái Cực, mà Đồ Lí Sâm nhưng nhờ tỷ tỷ mới được mang lên họ Ái Tân Giác La, bất quá A Ba Thái trong lòng hiểu rõ, địa vị Đồ Lí Sâm lớn hơn mình không ít, nên rất khách khí hỏi gì đáp náy.

- Đại tướng quân, người Minh đều dũng mãnh không sợ chết như vậy sao?

Đó là câu hỏi đầu tiên của Đồ Lí Sâm, vừa rồi viên tướng Đại Minh xung trận, không có chút hiệu quả gì, bị một loạt cung giết chết, nhưng khí thế coi cái chết như không đó vẫn làm vị bối lặc này giật nảy mình.

A Ba Thái ngạc nhiên quay đầu lại, từ khi nào mà từ dũng mãnh không sợ chết lại được đặt lên người đám nam man nước Minh rồi, Đồ Lí Sâm thấy vẻ mặt A Ba Thái khác lạ, biết mình hỏi không ổn, vội bổ xung:

- Tòa thành nhỏ này chỉ có mấy trăm tên không sợ chết, người Minh nhiều hơn chúng ta, nếu như bọn chúng đều như vậy, binh mã của chúng ta không đủ dùng.

A Ba Thái cười lớn, tướng lĩnh Mãn Thanh đằng sau nghe thấy đều cười thầm, tiếng cười dừng lại, thấy Đồ Lí Sâm mặt không tự nhiên, A Ba Thái giải thích:

- Bối lặc gia, đám người Hán ở Đại Minh đều là heo chó, hôm nay thấy thành kế châu này, tiểu nhân cũng ngạc nhiên vì sao lại có đám không sợ chết ấy, có điều không cần lo, theo đại quân chúng ta đi lâu, ngài sẽ biết, dùng sĩ Bát Kỳ chúng ta đến đây không phải để đánh trận, mà là để lấy đồ.

Những lời này không thuyết phục được Đồ Lý Sâm, A Ba Thái lắc đầu nói:

- Những huynh đệ Chính Lam Kỳ đều nhiều lần nhập quan, mấy kỳ khác và già trẻ Bát Kỳ Mông Cổ cũng đã tới đây, bối lặc cứ hỏi bọn họ.

Thấy Đồ Lí Sâm quay đầu lại, các tướng lĩnh cao tầng nghe A Ba Thái nói “người Hán đều là chó lợn”, mấy quan quân người Hán cũng ở đó.

Nghe thấy lời này cả đám đều cười rộ lên, chẳng hề coi mình là người Hán, là heo chó .

- Quan lớn Đại Minh như Hồng Thừa Trù còn chẳng đầu hàng chúng ta, nước Minh lấy đâu ra người có thể tử chiến dũng mãnh nữa.

- Bối lặc gia, lần này ngài cứ thoải mái đi, muốn trâu ngựa có trâu ngựa, muốn nhân khẩu có nhân khẩu, còn có nữ nhân quyền quý của Đại Minh nữa, thứ đó nữ nhân thảo nguyên chúng ta bì không nổi đâu.

Có kẻ trêu đùa, có kẻ góp vui, không khí liền trở nên sôi nổi, đúng là giọng điệu cường đạo không chút che dấu.

Nói xong cả đám cầm thú bên ngoài cũng cười theo, căn bản không để Đại Minh vào trong lòng.

Toàn bộ Đại Minh nhân khẩu hơn trăm triệu, đất đai rộng lớn, nhân khẩu Mông Cổ chừng trăm vạn, đất đai khô cằn lạnh giá, văn minh càng chẳng nói hiện giờ Mãn Thanh mới bắt đầu sử dụng chữ viết của mình, trước kia toàn dùng chữ Hán và chữ Mông.

Nhưng một dân tộc nhỏ bé man mọi như vậy lại dễ dàng đánh bại đế quốc Đại Minh văn minh, thực đáng cười, đáng buồn, đáng thương.

Nhìn người Mông Cổ và nhân mã Tam Thuận Vương cướp bóc hăng hái như vậy, quan binh Mãn Thanh đều khinh bỉ, những kẻ đó nhìn qua thôi là biết chưa được thấy mùi đời, nước Minh sớm đã bị Mãn Thanh mấy lần nhập quan vét sạch rồi, món lợi chân chính ở chỗ chưa từng bị cướp bóc cơ.

A Ba Thái và Đồ Lí Sâm đã quay về lều, A Ba Thái đã quyết định bất kể việc gì cũng cùng vị bối lặc này thảo luận, thế nào cũng không sai được, nếu không hoàng đế cũng sẽ không điểm danh mỗi Đồ Lí Sâm đi theo quân hành dộng.

- Hạ được Kế Châu, chúng ta cách kinh sư nước Minh hai ngày đường thôi, hoàng đế nước Minh khẳng định điều động binh mã xung quân cần vương hộ giá. Bắc Trực Đãi sẽ bỏ ngỏ, mục tiêu của chúng ta không phải là kinh sư của nước Minh, nghỉ ngơi hai ngày chúng ta sẽ xuôi về phía nam.

Đồ Lí Sâm ngơ ngáo gật đầu, A Ba Thái mất kiên nhẫn giải thích:

- Lần này hoàng đế dặn nhất định phải xuống phía nam, tôi nghĩ, Bắc Trực Đãi nhất định bị cướp bóc sạch rồi, xuống phía nam mới có nhân khẩu vàng bạc.

Nhìn bộ dạng như hiểu như không của Đồ Lí Sâm, A Ba Thái dù coi thường, nhưng trên mặt không lộ ra chút nào, đợi Đồ Lí Sâm về rồi, A Ba Thái túm mũ ném xuống, hừ lạnh một tiếng, một người trẻ tuổi luôn đứng trong lều lúc này mới nói:

- A mã, bên ngoài đã phá phách đủ rồi, vừa rồi các tướng đều đi thu binh mã về, đêm nay giới nghiêm, ngày mai toàn quân xuất phát.

**A mã: cách gọi cha của người Mãn.

Người này là con trai thứ tư của A Ba Thái tên Nhạc Nhạc, người cao lớn, da ngăm đen, mặt có mấy vết sẹo, luôn đi theo A Ba Thái đánh đông dẹp bắc, là người trầm ổn dũng mãnh thiện chiến, nổi danh trong Bát Kỳ, Hoàng Thái Cực sở dĩ trọng dụng A Ba Thái là vì hắn có đứa con này.

Nghe thấy Nhạc Nhạc nói A Ba Thái hài lòng gật đầu:

- Nhìn cái bộ dạng vừa rồi của Đồ Lí Sâm đi, đó là tác phong của con cháu Mãn Mông chúng ta hay công tử người Hán? Nhạc Nhạc nghe rõ đây, cái thứ đó chúng ta không thể học, đao trong tay ngựa dưới thân mới là vốn liếng lập thân của chúng ta, còn nhìn những kẻ ở Thịnh Kinh đó, mặc trường bào, ngày ngày chơi bời ăn uống, những thứ của tổ tông đều ném hết vào rừng mất rồi.

- A mã giáo huấn rất phải, con nhớ rồi.

Nhạc Nhạc tuân lời, hiện giờ trong mấy thành lớn của Mãn Thanh, quý tộc và quan lại đều bắt chước cuộc sống xa hoa của người Hán, những tướng quân thế hệ trước thì rất không tán đồng, nhiều lần mỉa mai, trong đó ba huynh đệ Đa Nhĩ Cổn điển hình của sở thích này, Đa Đạc càng như thế.

Đồ Lí Sâm mặc dù là đại quý tộc trên thảo nguyên, nhưng trong một năm thời gian ở Thịnh Kinh nhiều hơn trên thảo nguyên, đã dính không ít thói quen của Thịnh kinh, A Ba Thái nhân vật phái bảo thủ tất nhiên là chướng mắt.

A Ba Thái hạ thấp giọng nói:

- Phía Lưỡng Bạch Kỳ phải chiếu cố chu đáo, những thứ đoạt được hôm nay, chia cho bọn họ nhiều hơn một chút.

Nhạc Nhạc hiển nhiên là không hiểu lắm. A Ba Thái tức giận mở miệng trách:

- Sức khoẻ của hoàng đế như vậy, tương lai không biết sẽ thế nào, chúng ta phải chuẩn bị, tránh tiếp theo bị gạt qua một bên.

A Ba Thái mặc dù nhận ân huệ của Hoàng Thái Cực, được suất quân nam hạ kiếm công đầu, cùng phú quý, lại có khả năng nắm Chính Lam kỳ, nhưng sức khoẻ Hoàng Thái Cực càng suy yếu, thế lực Lưỡng Bạch Kỳ càng mở rộng, cần phải nghĩ cho tương lai.

- Lần sau phá thành, để cho người Lưỡng Bạch Kỳ đi tiên phong kiếm nhiều hơn một chút, những người đó lần trước theo Duệ thân vương, đánh trận quen rồi không lo có sơ xuất gì.

Nhạc Nhạc gật đầu đi an bài. ngantruyen.com