Thuận Minh

Chương 381: Giết người tế cờ (2)


Thành Hải hiểu bản thân mình không thể thoát khỏi cái chết thế nhưng hắn cũng biết rằng những người khác mang tin theo những hướng khác rất có thể mang được tin tới nơi. Lần này chỉ mang thông tin truyền miệng. Người của diêm bang Sơn Đông giúp xác nhận thân phận của người đưa tin nên quân Thát không thể phát hiện ra điều gì. Hắn chỉ cần đối phương không phát hiện ra bản thân mình là người của doanh Giao Châu là đủ rồi.

Điều khiến cho diêm bang Sơn Đông tự hào nhất chính là người trong thiên hạ không còn cách nào ngoài liên hệ với Sơn Đông, không có gì ngoài khiến Sơn Đông được nơi khác biết tới còn các tin tức tình báo được phong toả rất tốt.

Người nhà của Thành Hải đều có cuộc sống yên bình giàu có ở Sơn Đông. Hơn nữa Thành Hải còn hiểu rằng một khi hắn chết đi, cuộc sống của người nhà hắn càng thêm giàu có, trợ cấp của doanh Giao Châu đối với binh sĩ tử nạn luôn khiến người ta cực kỳ hài lòng. Trước khi chết Thành Hải chỉ có một điều tiếc nuối, dựa vào sự phát triển thế lực mấy năm nay của doanh Giao Châu, cả địa vị của chính hắn ở trong diêm bang Sơn Đông, kể cả không làm nên đại sự hắn cũng sẽ làm rạng rỡ tổ tông.

Những bản thân hắn lại không chờ được tới ngày đó khiến cho Thành Hải không sao nhẫn nhịn được.

Quá trình tấn công thành Thiên Tân hôm sau so với việc tế cờ trước khi lâm chiến còn có phần nhạt nhẽo hơn. Quân Minh không dám ra khỏi thành dã chiến cùng với quân Mãn Thanh, chúng chỉ dám trú đóng trong công sự. Khi pháo binh của Chân Siêu Cáp phát hoả, chỉ sau mấy tiếng pháo ầm ầm, công sự phòng ngự đã vỡ ra một mảng. Chuyện kế tiếp không còn gì để nói.

Từ lúc bắt đầu công thành tới lúc chấm dứt chỉ mất có nửa ngày. Dưới sự tấn công của quân tiên phong, quân phòng thủ thành bỏ chạy toán loạn. Điều càng trở nên hỗn loạn nữa là chính những bại binh này quay lại cướp bóc, tàn hại dân chúng trong thành, điều vốn là chuyện của binh lính Mãn Thanh.

Cuộc chiến chỉ mất nửa ngày nhưng thời gian ổn định trật tự lại giằng co mất một ngày. Cuối cùng khi đã hoàn toàn chiếm được thành, binh lính được thưởng công lao băng cách tẩy thành một ngày, cái gì có thể vơ vét được thì cướp tất.

Tẩy thành chính là hình thức khích lệ tinh thần đối với binh lính Man tộc, khiến những người dân trong thành bị lạm sát. Binh lính hoàn toàn biến thành cầm thú, giết hại cướp bóc, bộc phát tất cả thú tính. Chuyện này đối với binh lính Mãn Thanh mà nói thì là cực kỳ vui mừng nhưng đối với dân chúng người Hán trong thành Thiên Tân mà nói thì lại là đại hoạ.

Đại quân Mãn Thanh sau khi nhập quan, các thành thị gặp tai nạn, đồ thành huyết tẩy, hành vi cầm thú đó cực kỳ đáng ghê tởm.

Ngày mười chín tháng mười một năm Sùng Trinh thứ mười lăm, sau khi công phá Thiên Tân tam vệ, đại quân Thát một lần nữa chỉnh đốn lại sau đó chúng bắt đầu xuôi theo đường thuỷ Vận Hà hướng tới phủ Hà Gian.

Ngày hai mươi mốt tháng mười một, đại quân Mãn Thanh dễ dàng công phá thành Tĩnh Hải. Huyện lệnh Tĩnh Hải tuẫn tiết vì nước.

Suốt dọc đường tiến quan, Đại tướng quân A Ba Thái phụng mệnh chỉ huy quân đội Mãn Thanh vốn có rất nhiều quân lính Mông Cổ bên Đoá Nhan tam vệ mới quy phục. A Ba Thái vốn lo sợ trong quân đội Mãn Thanh có nhiều tân binh, kinh nghiệm chiến đấu còn ít nhưng dọc đường tiến quân thẳng như chẻ tre, quân Minh bỏ chạy như cỏ lướt theo gió.

Nhưng điều này lại khiến đám mã phỉ Mông Cổ, tân binh Mãn Châu dần dần bồi dưỡng sự tự tin cho chính mình, rèn luyện được sức chiến đấu. Một đội quân vốn có gì đó không ổn nhưng sau khi tiến vào phủ Hà Gian đã chậm rãi kết hợp chặt chẽ, ngày càng mạnh mẽ.

Sau khi tiến vào phủ Hà Gian, việc hành quân, bày trận của A Ba Thái bắt đầu có sự thay đổi không còn tản mát không đầu, không cuối như trước mà là hành quân tác chiến có quy củ.

Cho dù A Ba Thái có bày ra thế trận phân tán, triều đình Đại Minh và quân đội đều không rảnh rang để ý tới, chỉ liều mạng thu nạp binh mã về kinh sư, căn bản coi như không có quân thù tiến vào trong biên giới đất nước, gây tai hoạ, tàn sát con dân Đại Minh . Quân đội Đại Minh đáng lẽ phải có suy nghĩ xuất chiến tới chết trên chiến trường.

Trở lại thời gian mấy ngày trước. Ngày mười lăm tháng mười một, thành Tế Nam, Sơn Đông.

Sau khi phái người đưa tin cho Lý Mạnh ở Nam Trực Lệ, đại quân Mãn Thanh đã ở bắc Trực Lệ. Bắc Trực Lệ tiếp giáp Sơn Đông, không cần phải nói cũng biết phủ Tế Nam gần phủ Hà Gian nhất sẽ là nơi đứng mũi chịu sào.

Phủ Tế Nam vốn là phủ thu thuế má, lương thực lớn thứ hai ở Sơn Đông. Hiện nay Tế Nam cũng là trung tâm hành chính, quân sự của Giao Châu doanh. Hơn nữa cục chế tạo binh khí cùng những nghành quan trọng cũng được lập ở Tế Nam, điều càng quan trọng hơn nữa những kho hàng lớn đã được thành lập trên quan đạo và kênh đào.

Không cần phải nói trong thành Tế Nam có kho ngân khố, quân giới của quân đội, là một nơi quan trọng bậc nhất. Hơn nữa Giao Châu doanh từ Lý Mạnh cho tới các binh lính, người nhà quân nhân đều tập trung ở tại Tế Nam. Nên nhớ khi Giao Châu doanh di chuyển, đại bộ phận người nhà của Linh Sơn vệ, Ngao Sơn vệ đều đã chuyển tới đây.

Cho dù là người, tiền tài hay vị trí địa lý. Xét trên tất cả các phương diện, phủ Tế Nam là nơi tuyệt đối không thể từ bỏ.

“Từ khi đại soái khởi binh bách chiến bách thắng, chưa một lần thất bại. Nếu rút khỏi phủ Tế Nam, đi tránh hoạ ở những châu phủ khác. Trước tiên không nói về chuyện rất nhiều người và tài sản không thể di chuyển, chỉ đơn thuần chuyển đi thôi e rằng cũng khiến dân chúng Sơn Đông và những người có quan hệ mật thiết với Giao Châu doanh náo loạn. Nhất định khi đó mọi người sẽ nghĩ Giao Châu doanh chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi. Những binh mã khác của Đại Minh không dám đánh quân Mãn. Binh mã Sơn Đông chúng ta cũng không dám đánh quân Mãn Thanh vậy không phải chúng ta chỉ là đồ bị thịt thôi sao? Tình cảnh ngày nay không thể rút lui, chỉ có thể đánh mà thôi”.

Đại địch trước mắt, tất cả tướng lĩnh cai quản Giao Châu doanh ở phủ Tế Nam đều tập trung ở bên nha môn tổng binh, ngay cả mấy người ở trong nhà cũng xuất hiện. Quản gia La Tây chỉ huy gia đinh và người hầu của Lý Mạnh bố trí một chiếc bình phong sau vị trí ngồi của Lý Mạnh để mấy vị phu nhân ngồi trong đó nghe thảo luận.

Đây là phủ tướng quân, bàn luận của tổng binh nha môn, các quan văn khác của Sơn Đông không được phép tham dự, thế nhưng Tuần án Sơn Đông, Bố chánh sứ nha môn, Tri phủ Tế Nam cũng đang rất bối rối không biết nên làm thế nào cho phải.

Khi Chu Dương tới, Tri phủ Tế Nam uỷ thác cho hắn mang thông tin tới nói là hiện nay tất cả các nha môn ở phủ Tế Nam đều muốn tránh đi, muốn tới tam phủ Thanh Châu, Lai Châu, Đăng Châu. Nơi đó có địa hình cách trở, lại là địa bàn kinh doanh nhiều năm của Lý Mạnh nên an toàn hơn những nơi khác.

Chu Dương, Đồng tri phủ Tế Nam mang tin tức tới chính đường nha môn, người đầu tiên phản đối chính là Ninh Càn Quý. Chu Dương đưa ra ý kiến đó đương nhiên chính là trong lòng hắn cũng có suy nghĩ đó, hay có thể nói hiện nay trong hệ thống của Giao Châu doanh có một bộ phận cũng có suy nghĩ đó.

Tính cách của quan văn khi gặp chuyện đại sự có liên quan tới sinh tử thì luôn mềm yếu, có xu hướng né tránh. Điều này cũng bình thường mà thôi. Điều mấu chốt là lúc này Lý Mạnh không có mặt ở đây, hắn đang ở Nam Trực Lệ. Lúc này không có người chủ sự, cho dù sứ giả có đưa tin tới nơi, đại quân gấp rút quay về chỉ e cũng không kịp.

Cho dù là thế nào đi nữa, thành Tế Nam này là một nơi vô cùng nguy hiểm. Chu Dương cùng thủ hạ của hắn có chủ trương né tránh cuộc chiến cũng là điều bình thường.

Và lại Giao Châu doanh hoành hành thiên hạ, quan binh Đại Minh và đại quân lưu dân cũng không phải là đối thủ của quân Giao Châu nhưng trừ mấy trận giao chiến nhỏ mấy năm trước ra còn không có bất kỳ trận chiến nào khác.

Việc đối nội, đối ngoại của Giao Châu doanh hơi thấp kém nhưng binh lính Mãn Thanh này thì rõ ràng là uy danh hiển hách. Rất nhiều danh tướng, trọng thần Đại Minh chết trận trong chiến tranh với quân Mãn Thanh. Gần đây nhất mười mấy vạn quân Minh đã bị đại quân Mãn đánh bại tan tác. So sánh với nhau thì có cảm giác là quân Mãn rõ ràng mạnh hơn rất nhiều.

So với một kẻ là văn sĩ thuần tuý như Chu Dương. Ninh Càn Quý lại là người thức thời hơn nhiều. Hắn chỉ là tú tài là thành viên ban quan văn Giao Châu doanh nhưng cuối cùng trong hắn vẫn có tính cách giang hồ mạnh mẽ của một người làm ăn. Ninh Càn Quý vẫn giữ một thái độ rất tỉnh táo để phán đoán lợi hại, hơn nữa cố gắng đấu lý.Hai thủ lĩnh quan văn của Giao Châu doanh. Một người là Chu Dương, một người là Ninh Càn Quý, hai người tranh luận gay gắt với nhau khiến cục diện lập tức trở nên yên ắng. Những người khác trong lúc này không biết cần phải nói thế nào cho phải.

Bầu không khí có vẻ yên tĩnh. Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung vào Triệu Năng ngồi bên tay trái. Bây giờ Lý Mạnh không có mặt ở đây, theo phân công. Tham tướng Đăng Châu, Triệu Năng chính là chỉ huy quân sự cao cấp nhất, trong tay hắn có một vạn năm nghìn quân Đăng Châu, trước mắt là lực lượng vũ trang mạnh nhất Sơn Đông. Ý kiến của hắn đương nhiên là quan trọng nhất.

Lúc này trên gương mặt Triệu Năng lại không có bất kỳ biểu hiện nào, tương đối bình tĩnh. Từ đầu tới giờ hắn vẫn giữ dáng vẻ đó. Cho dù các ánh mắt tập trung vào hắn nhưng Triệu Năng lại không đưa ra ý kiến gì. Mọi người ở đây cho dù là chủ mẫu hay lão thái gia, thậm chí là vị Công Tôn tiên sinh kia cũng có quyền lên tiếng hơn so với cả hắn.

Triệu Năng luôn là người cẩn thận. Bây giờ ở cục diện này nếu tuỳ tiện nói mấy câu, sau này đưa tới tay Lý Mạnh, nhất định chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì cho dù tình cảm của hai người như thủ túc.

Đây cũng chính là sự bất đồng giữa văn và võ. Chu Dương và rất nhiều quan văn ở bên ngoài đều cảm thấy tai hoạ ngập đầu nhưng đối với Triệu Năng mà nói đây chỉ là trận chiến phiền phức hơn mà thôi. Địch nhân có thực lực mạnh hơn thì cần phải thận trọng trong hành động. Đó cũng chính là suy nghĩ của tướng sĩ Giao Châu doanh. Có thể nói bọn họ tự tin hơn so với đám quan văn.

“Tình hình lúc này còn chưa tới mức độ xấu như vậy. Điều binh lính trú tại tam phủ Thanh Châu. Lai Châu, Đăng Châu tới Tế Nam thì phủ Tế Nam có thêm hai vạn ba nghìn binh mã, cộng với binh lính trú tại Tế Nam cũng được tới hai vạn bảy nghìn binh mã, chúng ta có thể ngăn cản quân Mãn một thời gian ngắn. Khi binh mã phủ Duyện Châu, binh mã phủ Quy Đức, binh mã của Đại soái kịp thời quay về chi viện, chúng ta sẽ hoàn toàn chiếm ưu thế. Bây giờ chúng ta không thể hoảng sợ”.

Giọng nói có phần the thé nhưng tất cả mọi người đều yên lặng lắng nghe bởi vì người nói chính là bá phụ của Đại soái lão thái giám Lưu Phúc Lai. Hơn nữa năm đó lão thái giám là thái giám chấp chưởng Nam Kinh nên đương nhiên con mắt nhìn đại cục đương nhiên khác với người thường.

“Đại quân Mãn xuôi nam, việc chúng ta làm không chỉ là để tự bảo vệ mình mà còn phải để người trong thiên hạ thấy sự hùng mạnh của binh mã Sơn Đông. Đại soái xuất quân nam chinh, quân Mãn thừa dịp đánh tới. Nay bản thân đang trong tình trạng nguy hiểm. Nếu như chỉ vì chuyện này mà bất hoà với nhau vậy kế hoạch bao năm nay đều là số không, các vị sao có thể cư xử như vậy?”

Đã rất lâu rồi lão thái giám Lưu Phúc Lai không xuất hiện ở bên ngoài. Sức khoẻ của ông càng ngày càng suy giảm. Thế nhưng trong thời điểm khẩn cấp này, ông vẫn xuất hiện trước mắt mọi người, hơn nữa không có gì thể hiện dáng vẻ hồ đồ, tinh thần ông vẫn quắc thước, giọng nói vô cùng kiên định.

Lão thái giám vừa nói xong, Chu Dương vốn đang đỏ mặt tía tai muốn tranh cãi mấy câu cũng bình tĩnh trở lại. Lúc này bầu không khí lại vô cùng yên tĩnh. Nhan Nhược Nhiên ở sau bình phòng hờ hững nói: “Cơ nghiệp của phu quân nhà ta đều ở đây, không thể coi nhẹ được. Các vị đại nhân đừng lo cho mấy thiếp thân tỷ muội chúng ta, Hãy vì đại nghĩa trước, Cái gì nặng, cái gì nhẹ, mấy người chúng ta vẫn hiểu được”. ngantruyen.com