Thuận Minh

Chương 384: Hỏa thương tàn sát kỵ binh (2)


A Ba Thái bực tức khoát khoát tay, ông ta không muốn nghe Hồ Lư Hải nói nữa. Chỉ cần bấy nhiêu thông tin là đă đủ. Hồ Lý Hải ngượng ngập quay về với quân bản bộ của ḿnh. A Ba Thái nh́n chằm chằm vào quân Minh phía trước, roi ngựa trong tay vung lên trong không trung rồi hạ xuống, ông ta nghiến răng nói: “Hay! Không ngờ lại gặp nhau ở đây. Đánh tan đội quân này, Đại Minh nhất định không c̣n quân đội nữa”.

Sự nghiêm cẩn cùng khí thế của đám quân Minh phía trước đă gây ra một áp lực rất lớn. Chỉ cần nh́n vẻ bề ngoài cũng biết đây là một đội quân tinh nhuệ. Thế nhưng A Ba Thái cho rằng ngoài đội quân này ra Đại Minh không c̣n đội quân nào cùng đẳng cấp và có tố chất như thế này nữa. Mấy lần nhập quan, cộng thêm cuộc chiến Tùng Sơn hơn nữa quan nội đang đại loạn, một khi vẫn c̣n liên tiếp những đội quân tinh nhuệ th́ chỉ có thể là thần thoại.

Đánh tan đội quân trước mặt này, đánh tan đội quân tinh nhuệ nhất Đại Minh này, một luồng sinh lực cuối cùng này. Theo như lời Hoàng đế Hoàng Thái Cực th́ phạt Minh cũng giống như phạt cây đại thụ. Trước tiên phạt cành, Đánh tan đội quân tinh nhuệ này th́ chỉ e là đă chặt đứt thân cây đại thụ rồi.

“Ha ha. Mi vẫn tự cho ḿnh là thần cơ diệu toán nhưng quân đội của ông nội mi vẫn có thể bày xong thế trận đánh nhau với mi”.

A Ba Thái cười nhạt mấy tiếng, thầm chế nhạo trong ḷng, ông ta không ngừng đưa ra các mệnh lệnh. Đám thân binh hộ vệ chạy đi chạy lại như thoi, không ngừng từ các doanh quay lại báo cáo t́nh h́nh, không ngừng điều chỉnh t́nh h́nh.

“Đại tướng quân, ở khoảng cách xa như vậy, chúng ta có thể dùng pháo bắn”.

Trong thời khắc này, người duy nhất có thể nói xen vào chính là bối lặc Khoa Nhĩ Thẩm, Đồ Lý Sâm. Hắn là người có thân phận cao quư nhất, không ra tiền tuyến không được v́ vậy A Ba Thái đành phải luôn mang theo bối lặc trẻ tuổi này bên cạnh ḿnh. Trung quân của đại quân Măn Mông tập trung quân đội có sức chiến đấu mạnh nhất, hộ vệ bên người A Ba Thái tầng tầng lớp lớp, có thể nói chính là nơi an toàn nhất.

Mấy ngày nay quan hệ giữa A Ba Thái và Đồ Lý Sâm thân thiết hơn rất nhiều so với mấy ngày trước. Đồ Lý Sâm chỉ ra những thủ đoạn nịnh nọt lấy ḷng những quư nhân ở Thịnh Kinh khiến cho một lăo tướng quân thường xuyên cầm quân đánh trận bên ngoài vô cùng cao hứng. Khi nghe Đồ Lý Sâm đặt câu hỏi, A Ba Thái không trả lời ngay, ông ta chần chừ một lát rồi nói: “Đám quân Hán này rất phiền phức. Trước tiên phải tháo dỡ mấy ngh́n cân trên xe pháo xuống sau đó lại c̣n phải đào hầm, đào một cái băi đất ǵ đó mới có thể dùng được, bằng không khi pháo bắn ra sẽ vô cùng tản mát. Lúc này không c̣n thời gian để lắp pháo. Cung tên của chúng ta dễ dàng hơn nhiều, giật xuống là có thể bắn ngay. Đơn giản hơn nhiều”.

Quân Măn Thanh đúc đại pháo đều là pháo công thành, công nghệ của pháo này lạc hậu hơn nhiều so với pháo dă chiến. Pháo mười hai cân từ lúc lắp ráp cho tới lúc bắn được mất khoảng hai canh giờ. Bây giờ hai bên tao ngộ chiến, làm ǵ có thời gian mà thong thả lắp ráp pháo.

Đồ Lư Sâm gật đầu tựa như hiểu cái ǵ đó. Lúc này đại quân không ngừng tiến lên trước. Vừa rồi quân bên cánh đă biến thành hàng ngang, người ngựa ồn ào. Khi đi tới khoảng cách này th́ đă yên tĩnh trở lại, rơ ràng quân Măn Thanh đă điều chỉnh binh mă, sắp đặt thế trận xong xuôi, h́nh thành đội h́nh chiến đấu.

Trong khi đó quân Măn phát hiện ra quân Minh bên kia cũng biến hoá đội h́nh, hơn nữa c̣n rất thành thạo, chỉ trong ṿng một dặm đă hoàn thành. Điều này đủ nói lên sức chiến đấu của đối phương.

Đại tướng quân A Ba Thái giơ roi ngựa lên, lập tức có người phất cờ xí, mười mấy chiếc trống to thúc mạnh một hồi rồi dừng lại, tiếng kèn lại vang lên. Đầu tiên là trung quân dừng lại, sau đó hai bên cánh cũng dừng lại h́nh thành trạng thái quân đội hai bên đứng song song với nhau. Lúc này hai bên đă nh́n thấy thế trận của đối phương.

Ở mặt chính diện có bảy h́nh vuông, ở hai bên cánh có hai. Hai vạn người triển khai thế trận trên b́nh nguyên, h́nh thành một khối h́nh vuông rất to. Một người hoàn toàn không có khả năng quan sát được tất cả, thế nhưng thám mă quân Thát đă cưỡi ngựa chạy ṿng ra ngoài, ṿng quanh thế trận quân Đăng Châu của Giao Châu doanh.

Sau đó tin tức không ngừng chuyển tới chỗ A Ba Thái: “Có khoảng chừng hai vạn quân” Cuối cùng A Ba Thái cũng đại khái phán đoán được một chút. Với đội h́nh h́nh vuông của quân Giao Châu doanh nếu muốn có một con số chính xác, quả thực rất dễ dàng.

“Hai vạn quân, chúng ta có gần bốn vạn. Trận đánh này không có vấn đề ǵ lớn”.

Nghĩ tới đó, tâm trạng của A Ba Thái tốt hơn nhiều. Cái này gọi là “một lần vất vả cả đời nhàn hạ”. Khi quân đội của ḿnh dừng lại trước quân Minh, đă dừng lại cách đó hơn một trăm bước. A Ba Thái đưa mắt nh́n khắp thế trận quân Minh , ông ta có cảm giác kỳ lạ. Đội quân Hán đối diện này từ áo giáp tới đội h́nh hoàn toàn không giống với h́nh thái của quân đội Đại Minh , rất khác thường. Sau khi do dự một chốc lát, cuối cùng A Ba Thái cũng hạ quyết tâm. Lính hoả thương Triều Tiên ở trung quân lại rút một nửa cho hữu quân. Nếu không đủ hỏa lực, lần tấn công đầu tiên không đột phá được sẽ rất phiền toái.

“Mông Cổ chính Bạch Kỳ, tân doanh xông tới bên phải Hán cẩu. Bán tiền đồ, đoạt lấy nhất tiền đồ”.

Vào lúc này Măn Thanh của người Nữ Chân, quân công chính là có nhiều công huân. Măn Thanh có hệ thống phân chia quân công, gọi là tiền đồ. Không tính xuất thân của con người, muốn tiến từ tay trắng tới nhất đẳng công th́ chỉ cần thu thập mười hai tiền đồ là đủ. Bán tiền đồ là thấp nhất. Nếu đạt được th́ sẽ nhận chức Sa Lạp Cát phiên dịch ra tiếng Hán chính là Vân Kỵ Uư. Bán tiền đồ đă không tệ, nhất tiền đồ lại càng được thưởng hậu hĩnh hơn nữa. Với hệ thống này rơ ràng đă cực kỳ kích thích con người một cách chưa từng có.

Bát Kỳ Mông Cổ trực thuộc Hoàng Thái Cực. Tân doanh chính là của những người tới thảo nguyên nương tựa người Mông Cổ lập thành. Nói thẳng ra bọn họ chính là quân tốt thí nhưng phần thường cũng rất đáng để bọn họ đi liều mạng. Ngoại trừ hy vọng thăng quan quân công c̣n giúp bọn họ chiếm tiện nghi trong việc phân chia chiến lợi phẩm.

A Ba Thái vừa ra lệnh, một số tướng lĩnh Bát Kỳ người Măn lập tức hiện lên sự ao ước. Tên truyền lệnh binh vừa thúc ngựa đi chưa bao lâu th́ bên kia vang lên tiếng reo ḥ dậy đất, hiển nhiên đám tốt thí Mông Cổ này đều bị phần thưởng kích thích tới cùng cực. Hơn một ngh́n khinh kỵ binh đă nhanh chóng lập thành đội ngũ.

Một tên Tham tướng gào lên ra lệnh, hơn một ngh́n khnh kỵ binh Mông Cổ ùn ùn kéo ra. Cánh phải quân Minh theo như lời A Ba Thái chính là cánh trái quân Minh . Quân kỵ binh Mông Cổ này ở bên cánh trái của ḿnh, hai bên ở chéo nhau. Quân khinh kỵ Mông Cổ gào lên, giục ngựa chạy qua trước mặt A Ba Thái vọt tới cánh trái của quân Minh.

Đội quân này gọi là khinh kỵ Mông Cổ thật ra chính là dân du mục, trên người chúng ngay cả áo giáp cũng không có nhưng che bằng mấy lớp da thuộc, trong tay chúng cầm loan đao và giáo gỗ, tất cả diễu vơ dương oai tiến lên.

Sắc mặt A Ba Thái vô cùng b́nh tĩnh nhưng bối lặc Khoa Nhĩ Thẩm Đồ Lý Sâm ở bên cạnh lại có vẻ khinh thường, hắn lên tiếng nói: “Một đám mă phỉ không có giáo dục!”.

Người Khoa Nhĩ Thẩm Mông Cổ đại loại tương đương với một tiểu quốc, có cơ cấu và tổ chức đất nước khá hoàn hảo nên bối lặc Đồ Lý Sâm này có ǵ đó coi thường đám dân du mục thảo nguyên, coi giống như dă nhân du mục.

Nghe Đồ Lý Sâm nói vậy, đám tướng lĩnh Nữ Chân đều cười nhạt trong ḷng. Trong suy nghĩ của đám tướng lĩnh đó, người Mông Cổ và người Hán đánh nhau càng quyết liệt càng tốt. Dù sao cũng khiến người Nữ Chân có lợi hơn.

“Nếu như không đột nhiên có ngọn gió đó, chúng ta có lẽ đă giành chiến thắng”.

Triệu Năng thầm tự nhủ. Dựa vào mấy tên dẫn đường địa phương, quân kỵ binh Đăng Châu đă phát hiện ra đối phương sớm hơn quân thám mă Măn Thanh, hơn nữa tất cả công việc chuẩn bị chiến đấu đă sẵn sàng.

Nhưng trận gió bất ngờ đó đă khiến cho tất cả bí mật tan thành mây khói. Với t́nh huống hiện tại cứ cho là binh mă quân Măn bị tiêu hao sức ngựa, tinh thần chấn động, bất ngờ nhưng v́ hai bên không ngừng tiến lại gần nhau. Loại h́nh thức tao ngộ chiến bất ngờ này đă mang lại ưu thế cho quân Đăng Châu nhưng rồi dần dần yếu đi và mất hết.

Khi chứng kiến đối phương không ngừng thay đổi hàng ngũ sang t́nh trạng tác chiến, hơn nữa tốc độ rất nhanh chóng, trong mắt Triệu Năng quân Thát này có lực chiến đấu rất mạnh. Hơn nữa nó c̣n mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều, con người của đối phương cũng chiếm ưu thế. Đương nhiên không cần phải nói tới kỵ binh, nó có ưu thế rơ ràng về tính cơ động.

Bộ binh quân Đăng Châu chậm răi tiến lên. Sau khi bí mật mất đi, tốc độ di chuyển không c̣n cái gọi là tính bất ngờ nữa. Ư nghĩa chủ động tấn công cũng không c̣n nhiều.

“Phái người về đám dân phu phía sau, đốc thúc chúng nhanh chóng xây dựng doanh trại không được giảm tốc độ. Đốc thúc chúng đứng vững, tuyệt đối không được sợ chết”.

Triệu Năng đứng trước chiến tuyến giao nhiệm vụ cho tên thân binh bên cạnh. Quân Giao Châu doanh luôn trả thù lao hậu hĩnh cho dân phu, hơn nữa rất ít khi đánh chửi như vậy có thể khiến hiệu suất công việc tăng cao, hơn nữa mỗi lần phải đi làm việc, dân phu, tráng đinh sẽ không đào ngũ, cũng sẽ không có những người lười biếng nhân cơ hội làm bậy.

Lần này Triệu Năng ra lệnh như vậy là muốn binh lính ra tay tàn nhẫn để dân phu nhanh chóng xây dựng quân doanh. Cho dù quân kỷ quân Giao Châu nghiêm minh thế nào th́ trong lúc cấp bách vẫn có chuyện dùng đao giết người.

Đại quân hai bên đều rất b́nh tĩnh. So với quân Măn Thanh hưng phấn, kiêu ngạo, quân Đăng Châu bên này vô cùng trang nghiêm. Sức mạnh của quân đội nằm ở trung quân. Âu Mạn và Thực Nghiệm doanh của hắn ở ngay cạnh Chúc Tam doanh của Triệu Năng. Âu Mạn đến bên người Triệu Năng nói nhỏ: “Tướng quân, đại chiến sắp xảy ra ngài hăy nói mấy câu lên tinh thần cho tướng sĩ” Triệu Năng là người ăn nói kém cỏi nhưng hắn có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Âu Mạn, vấn đề là Triệu Năng không biết cần phải nói ǵ, khi hắn nh́n thấy quân khinh kỵ Mông Cổ từ trong trận lao ra, đột nhiên Triệu Năng nhớ ra chính ḿnh muốn nói ǵ, hắn gào lên:”

“Quân Thát ở ngay trước mắt, Các huynh đệ, v́ Đại soái, v́ Sơn Đông, v́ quê hương, phụ mẫu, hăy liều mạng với chúng!

Đây không thể coi là câu cổ động hay được. Kinh nghiệm chiến đấu của quân Đăng Châu rất ít, nh́n thấy phía trước thanh thế ngút trời. Hơn nữa binh mă quân Thát đông hơn quân ḿnh đang chậm răi ép tới, ai nấy đều rất căng thẳng khiến cho thế trận vô cùng tĩnh mịch, giống như dây cung được kéo căng ra vậy.

Chủ tướng Triệu Năng hô lên những câu này. Cho dù câu nói dài ḍng nhưng binh lính tự động loại bỏ những từ ngữ khác, chỉ hô lên những từ có ư nghĩa trong câu của hắn. Tiếng hô bắt đầu từ trung quân, nhanh chóng như sóng vỗ lan ra từng doanh, từng doanh một. Binh lính hô lên cũng không giống nhau nhưng cuối cùng c̣n lại mấy câu này:

“v́ Đại soái...”

“v́ Sơn Đông...”

“v́ quê hương phụ mẫu…” ngantruyen.com