Thuận Minh

Chương 394: Ra oai cho người ép buộc (3)


Trung Quốc mấy ngh́n năm nay, người Hán dựa vào vũ lực chinh phục tất cả địa phương thích hợp sinh tồn của đại lục Đông Á hiện giờ, xưa nay dùng uy quyền áp đảo bốn phương. Nhưng tới Minh mạt, lễ chế tan vỡ, thiên tai nhân họa. Quốc gia không gượng dậy nổi, lúc này mới khiến một số văn sĩ Đông Lâm vô đức vô năng lên đài, tranh đấu bè đảng hung hăn vô cùng, nhưng với man tộc bốn phía lại nói cảm phục nhân nghĩa ǵ đó.

Kết quả Tây Nam phồn hoa đại loạn, mấy tỉnh chấn động. Thát Lỗ đông bắc nhiều lần khởi binh xâm nhập, chà đạp địa phương Đại Minh , đây chính là cái gọi là cảm phục nhân nghĩa.

Dù sao trong ḷng những man di cũng đều hiểu. Đại Minh ngươi muốn giảng nhân nghĩa, là muốn nói thủ đoạn dụ dỗ, dù sao bên Thát Tử khôn khéo bàn tính đánh, có thể cướp có thể giết th́ kiếm được tiện nghi, nếu đánh không lại, Đại Minh sẽ giảng nhân nghĩa lễ tiết với ngươi, dù sao cũng không cần sợ.

Hỏa thương binh Triều Tiên bị Thát Tử Măn Thanh điều động rất nhiều, cũng có người bị làm tù binh quân Minh , nhưng không có trừng phạt ǵ, cho rằng là phiên quốc, vốn trung với Đại Minh , bị Thát Tử sử dụng cũng là do bức bách bất đắc dĩ, kết quả quan văn Đại Minh chủ sự lại khách khách khí khí mà đưa về.

Sự sợ hăi của Triều Tiên với Đại Minh vốn thâm căn cố đế, mặc dù Măn Thanh với Đại Minh đánh mấy trận đại thắng, nhưng Triều Tiên vẫn thường sợ hành vi của ḿnh sẽ gặp trả thù, kết quả chuyện mấy lần như thế, người Triều Tiên bắt đầu yên tâm thoải mái mà cống hiến cho Thát tử, vốn trưng tập nguồn mộ lính bất đắc dĩ, bây giờ lại chủ động đưa tới cửa.

Cho nên, kỵ binh Nữ Chân và kỵ binh Mông Cổ cũng không dám lưu lại đầu hàng, nhưng hỏa thương binh Triều Tiên và bộ tốt Hán Bát Kỳ lại lưu lại. Một là chạy không xa, hai là cảm giác ḿnh không phải được quân tướng đối phương chiêu mộ, th́ sẽ được thả về.

Đầu hàng cũng chưa tính là ǵ, chờ lúc đại quân Măn Châu đánh tới, lại quay người quy hàng, năm đó Trầm Dương bị chiếm đóng, chính là v́ mấy tù binh được Viên Ứng Thái thu dụng phản lại, đi theo nội ứng với Mông Cổ làm khó dễ, giết chết quân coi giữ rồi mở cửa thành, để cho tay người Măn ở quan ngoại hạ đại thành này.

Nhưng chi quân Minh bọn họ gặp hôm nay lại khác, doanh Giao Châu là một loại phản động với truyền thống văn quý vơ tiện trong ba trăm năm lập quốc của Đại Minh , cũng thay đổi tích cực, văn minh người Hán Hoa Hạ vốn từ thượng vơ thành văn nhược, giảng nhân nghĩa đă quá lâu, dùng đă quá lâu, cũng nên động thủ giết người rồi.

Sau khi giết người, sau khi để Thát Tử và Hán gian này thấy máu, bọn họ mới có thể khắc sâu ấn tượng, mới có thể cảnh cáo hạng người ḷng dạ khó lường khắp thiên hạ, mới có thể khiến bọn chúng nhớ kỹ thật nhiều năm.

Thi thể khắp nơi và mùi máu tanh tràn ngập, quân Đăng Châu cũng không định để ý tới, bọn họ cũng không có thời gian thu thập những phần sót này, b́nh dân phụ cận có lẽ sau khi chiến đấu chấm dứt, nhất định sẽ tới quét dọn chiến trường. Mặt trời đă xuống núi, bọn quân Đăng Châu lúc này mới cảm giác được loại mệt mỏi của khổ chiến một ngày, nhưng doanh bọn họ cách chiến trường c̣n khoảng ba dặm, trước mắt chỉ có thể trở lại bên kia là an toàn.

Kỵ binh đi về doanh báo tin mang theo dân phu và tráng đinh cùng trở lại chiến trường, bọn dân phu mượn dư âm trước hoàng hôn vận chuyển thi thể binh sĩ quân Đăng Châu lên xe ngựa, trên chiến trường sinh tử vô thường, doanh Giao Châu cũng có một hứa hẹn với binh lính, nếu ngươi chết trận, có lẽ sẽ không đưa thi thể của ngươi cho người nhà, nhưng nhất định sẽ mang tro cốt của ngươi về.

Đối với người trong nước sau khi chết cũng muốn về quê hương mà nói, đây đă là một hứa hẹn hiếm có, không khí bây giờ hoàn toàn nh́n không ra sau đại thắng ǵ, sự mệt mỏi sau khi khổ chiến, sự bi thương đối với chiến hữu mất đi, c̣n cả sự nặng nề sau khi tru diệt vừa rồi, khiến ai cũng đều không muốn lên tiếng nói chuyện.

Hai mươi khẩu đại pháo kia đối với doanh Giao Châu mà nói cũng không có ư nghĩa quá lớn, quá nặng và kém, hơn nữa lỗ khí để châm lửa nó dính với thân pháo, có công tượng theo quân thúc cây sắt nung đỏ vào trong lỗ khí này, sau đó giội nước lạnh lên, khẩu hỏa pháo này không cách nào châm ng̣i nổ, trên cơ bản coi như là đă hỏng.

Những hỏa pháo c̣n lại tất nhiên cũng đều dựa theo như vậy mà xử lư, hai mươi khẩu hỏa pháo uy lực vô cùng, nhưng khiến nó mất đi sức chiến đấu lại chỉ đơn giản như vậy, loại chi tiết nhỏ này ở trên hỏa pháo doanh Giao Châu th́ có chút khác biệt, lỗ châm lửa của hỏa pháo do cục chế tạo binh khí doanh Giao Châu chế tạo đều có thể hoạt động tiếp,một lần nữa như thay mới.

Gậy gỗ dùng để nhét vào những hỏa pháo Thát Lỗ, chổi lông rửa sạch thang pháo, c̣n có tất cả công cụ hỏa pháo có thể sử dụng, đều bị phá hư triệt để, hoặc là huỷ hoặc là đốt.

Vốn quân Đăng Châu sau khi thu thập xong thi thể quân Đăng Châu trên chiến trường, định bắt đầu rút lui, nhưng kiên tŕ để bọn họ làm hết thảy những chuyện này chính là Âu Mạn của doanh thực nghiệm.

Sau khi làm xong những công việc này, quân Đăng Châu doanh Giao Châu có thể xác định một chuyện, chính là đại quân Thát Tử đă không thể sử dụng những khẩu hỏa pháo này được nữa.

Mặc dù thắng lợi, nhưng nào có chút không khí thắng lợi, bọn lính lê bước mệt mỏi, đi theo bên cạnh chính là xe ngựa chờ thi thể và dân phu nơm nớp lo sợ.

Triệu Năng ngồi ở trên ngựa vẻ mặt đờ đẫn. Cưỡi ngựa đi ở đầu đội ngũ, thỉnh thoảng dừng lại, nh́n thoáng đội ngũ đang tiến lên. Lúc bọn lính đi qua bên cạnh Triệu Nặng, luôn dùng ánh mắt sùng kính để nh́n vị chủ tướng vô cùng dũng mănh gan dạ này, sự dũng mănh lúc vừa rồi gă suất lĩnh đội ngũ súng hỏa mai đi tới đă làm rung động binh sĩ quân Đăng Châu.

Có điều Triệu Năng cũng không nghĩ như vậy, gă biết sự chỉ huy của ḿnh vẫn c̣n thiếu sót rất lớn, nếu không có mấy vấn đề này, có thể quân Đăng Châu sẽ không chịu tổn thất quá lớn như thế. Tham tướng quân Đăng Châu Triệu Năng có thể đang tự trách, nhưng gă không ư thức được chính là, làm một quan chỉ huy quân sự mà nói, ở trong một trận chiến này, đă xác thực sự trương thành của gă, mặc dù phải trả giá hơi đắt.

Từ từ qua một canh giờ, quan Đăng Châu trên đường về doanh cũng phải pḥng bị kỵ binh Thát Lỗ tiến công từ cánh, nhưng dọc trên đường cũng chẳng có chuyện ǵ, có lẽ quân đội Thát Tử khổ chiến một ngày, cũng mệt mỏi dị thường, cũng không có sức lực dư thừa để xuất chiến.

Doanh địa này là do bọn dân phu dựng ở sau chiến trường, là cứ điểm lúc quân Đăng Châu bại lui về, mặc dù là mùa đông giá lạnh, nhưng bọn lính doanh Giao Châu vẫn đốc thúc dân phu tráng đinh đào chiến hào quanh doanh trại, dùng đá vụn, bùn đất, cọc gỗ xây tường trại.

Ở trong sách huấn luyện của doanh Giao Châu, nếu không phải tác chiến ở nội tuyến Sơn Đông, mỗi ngày hành quân ba mươi dặm, thời gian sau đó sẽ tăng thêm đề pḥng trong xây dựng doanh trại, vậy doanh trại có thể bảo đảm quân lính doanh Giao Châu lấy ít binh sĩ chống cự sự vây công của đa số địch nhân, hơn nữa c̣n có thể đợi tới khi viện quân tới.

Đây hoàn toàn dựa theo thao tác Thích Kế Quang nhắc tới trong “Kỳ hiệu tân thư”. Mặc dù hơi lộ vẻ rườm rà rắc rối. Nhưng cũng là sách lược vẹn toàn, đương nhiên, lấy lực công kích và sự cường hăn của doanh Giao Châu mà nói có thể ở rất nhiều chiến trường cũng chưa chắc cần dùng tới pḥng bị như vậy.

Nhưng chiến sự hung hiểm, tóm lại vẫn nên lo trước khỏi họa là tốt nhất, ở trong lịch sử phát triển b́nh thường không có Lư Mạnh, ở cuối Thanh có một chi quân lính chọn dùng chiến thuật này, chính là tướng quân Tằng Quốc Phiên.

Sau khi vào doanh trại, cuối cùng hết thảy đều trở nên yên ổn, bọn quan binh đều không cần lo lắng binh mă Thát Tử nhân cơ hội đến tập kích, bọn quân tướng dựa theo quy củ bố trí lính gác và pḥng ngự, cuối cùng phần lớn mọi người có thể nghỉ ngơi một lát, doanh vốn dốc thúc dân phu làm việc không ngờ đảm nhiệm nhiệm vụ cảnh giới.

Lúc trời hoàn toàn tối đen, tiêu thám phái ra bắt đầu cưỡi ngựa quay lại, tin tức ḍ xét được cũng không khiến người ta thoải mái, Thát Tử ở chỗ cách chiến trường hai mươi dặm thu nạp binh mă, hạ trại ở cảnh nội huyện Nam B́, kỵ binh Măn Mông của Thát Lỗ c̣n có một bộ phận kỵ binh Hán Bát Kỳ ở chỗ Bắc Trực Lệ, không hề giống quân binh Đại Minh có thể rải ở dân gian, bọn họ không có chỗ để đi, chỉ có thể trở lại chỗ thu nạp binh mă.

Hơn nữa đều cưỡi ngựa, năng lực cơ động tương đối không tệ, đoán chừng đại quân Thát Tử sẽ không v́ tán loạn mà hao tổn quá nhiều nhân mă, gần như đều có thể thu nạp trở về doanh.

Lại nói ở chỗ cách hai mươi dặm kia gần như chính là binh trạm tạm thời do Thát Tử bố trí, cũng có thể làm xem là doanh để sử dụng, hạ trại ngay tại chỗ, hết thảy cũng tiện. Dựa theo sự quan sát của kỵ binh ḍ xét, đại quân Thát Tử chỉ tăng mạnh canh gác và đề pḥng quanh doanh, cũng không c̣n động tĩnh ǵ khác.

Triệu Năng nghe được tin này cũng rất rầu rĩ, binh lính của ḿnh đă tổn thất quá lớn, nếu ngày mai tiếp tục khai chiến, quân lính Thát Lỗ mặc dù cũng có tổn thất, nhưng so hai tướng, sự chênh lệch thực lực hai bên thậm chí có khoảng cách quá lớn, nh́n tŕnh độ lăo luyện của quân tướng đối phương, hôm nay dùng thủ đoạn mạo hiểm mới bức đối phương đi được, ngày mai chưa chắc hữu dụng, vậy ngày mai phải làm sao, chăng lễ cố thủ ở doanh này sao?

“Đại tướng quân, bọn già trẻ Lưỡng Hoàng Kỳ là thân quân của hoàng đế, cũng không thể để ở chỗ nước Minh này, nếu đầu óc Chính Lam kỳ các ngươi u mê muốn tiếp tục ở lại tử chiến chỗ này, chúng ta cũng không phụng bồi Đàm Thái ta tự mang đàn ông Lưỡng Hoàng Kỳ trở về quan ngoại”.

Đô thống Chính Hoàng Kỳ Đàm Thái quấn băng vải trên vai, ở trong soái trướng quắc mắt nh́n trừng trừng nói với A Ba Thái trong miệng gọi là Đại tướng quân, nhưng không hề có một tia tôn kính. A Ba Thái ngồi ở ghế trên trầm mặc. Nhạc Nhạc bên cạnh cũng đă nổi giận, lớn tiếng trách cứ:

“Đại tướng quân là khâm mệnh của hoàng đế, được ban thưởng thượng phương bảo kiếm. Đàm Thái ngươi đúng là không biết cấp bậc thể thống, trong mắt c̣n có hoàng đế bệ hạ, c̣n có Đại tướng quân sao?”

Trên mặt Đàm Thái lộ tia cười lạnh, giáp binh và kỳ đinh Lưỡng Hoàng Kỳ đứng sau gă không ít, thân binh A Ba Thái đều đặt tay ở trên chuôi đao.

“Đủ rồi, im lặng cả cho ta!”

A Ba Thái không thể nhịn được nữa liền vỗ mạnh xuống bàn.

Nhưng vào lúc này, cách chỗ đóng trại phía đông của Thát Lỗ có một sườn dốc dọc hướng nam bắc, sườn dốc rất dài, quân Thanh đang căi và ở chỗ đóng trại không ai chú ý tới ở trên sườn dốc có hai gă kỵ sĩ, mặc dù có một kỵ sĩ trên ngựa giơ đuốc, cho dù là thám tử quân Minh , chỉ cần đại quân không tấn công tới, cũng không có ai để ý tới tiêu thám tới lui tuần tra này, đối thoại của gă kỵ sĩ trên ngựa bọn họ tất nhiên cũng không nghe được.

“Đại soái, thật vất vả mới bắt kịp, chúng ta...”

“Thật vất vả mới chặn được, tất nhiên một tên cũng không thể để chạy thoát”.

Hai gă kỵ sĩ trong đêm tối cất tiếng cười to, ở phía sau bọn họ, mặt đông sườn dốc, mấy vạn đại quân đứng nghiêm, lặng lẽ không chút tiếng động. ngantruyen.com