Thất sủng tặc vương phi

Chương 8: Tuyệt sắc nhân gian






Túy Yên Lâu về tối chật kín chỗ ngồi, ồn ào náo nhiệt. Thanh âm mời mọc, liếc mắt đưa tình, chào đón tống tiễn không ngớt bên tai.

Đại sảnh của Túy Yên Lâu xa hoa mà tráng lệ, giữa đại sảnh dựng một chiếc bục cao hình vuông, ở giữa bục treo vài chiếc đèn thủy tinh, ánh đèn xuyên qua màn lụa màu hồng phấn, le lói quang mang mê người.

Chiếc bục cao là sân khấu, là nơi các cô nương mới tới thi triển tài nghệ, cũng có lúc để biểu diễn ca múa chiêu đãi khách. Tối hôm nay, đệ nhất hoa khôi nương tử Liễu Thiến của Túy Yên Lâu sẽ biểu diễn trên sân khấu này.

Trời còn chưa tối, Túy Yên Lâu đã chật ních người, toàn bộ đều vì Liễu Thiến cô nương mà tới.

Liễu Thiến đứng ở lầu ba, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm biếm. Nam nhân mà, chẳng ai là không háo sắc. Lướt qua mọi người, ánh mắt nàng đọng lại ở nhã gian tầng hai đối diện với sân khấu. Tần Mộ Phong và Hoắc Thiên tướng quân đang an vị ở đó.

Nhã gian lầu hai đều mở một song cửa sổ rất lớn, đối diện sân khấu, là chuyên để xem biểu diễn.

Ngó Tần Mộ Phong đang uống rượu, khóe miệng Liễu Thiến hơi nhếch lên. Nàng hao tổn nhiều tâm tư để an bài như vậy, trò chơi rốt cuộc đã bắt đầu rồi. Y tự cho là phong lưu, tự cho rằng nữ tử thiên hạ đều sẽ si cuồng vì y, nàng muốn y nếm thử cảm giác thất bại. Y trút nỗi nhục cho Liễu Thiên Mạch, nàng muốn y phải trả lại gấp bội.

Gót sen của Liễu Thiến dậm lên đất vài cái, vẫn nhìn chằm chằm song cửa đối diện:
- Hoa Linh, chuẩn bị xong chưa?

- Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa. –Hoa Linh cúi đầu, nhỏ giọng đáp. Nhất thiết đừng xảy ra sai lầm, nếu có một điều ngộ nhỡ, tiểu thư có khả năng sẽ lột da nàng.

- Đi thôi. –Liễu Thiến xoay người, liếc xéo Tần Mộ Phong, cao ngạo đi xuống lầu. Liễu Thiến kinh doanh lầu xanh nhưng nàng chưa bao giờ cho rằng gái lầu xanh thấp kém hơn người khác. Dù là làm kỹ nữ, cũng phải có tôn nghiêm.

Nàng đi xuống lầu, đại sảnh lập tức xôn xao.

Từng đôi mắt dâm uế lởn vởn quanh người nàng. Ánh mắt mọi người đều dõi theo bước di chuyển chỉ vì dung nhan tuyệt thế xinh đẹp yêu kiều của nàng.

Có mấy tên sắc lang định lực không cao đã chảy nước miếng. Thế gian mỹ nữ vô số, yêu kiều như thế, chỉ e là độc nhất vô nhị.

Dợm đôi chân nhỏ nhắn, nàng giẫm thảm đỏ đi lên sân khấu.

- Hoa mụ, Liễu Thiến cô nương là của ta. –Một con heo mập đã chảy nước dãi đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Liễu Thiến, móc ra từ trong ngực một nắm bạc cầm trên tay.

-Dựa vào cái gì mà là của ngươi? Liễu Thiến là của ta. –Một gã khác móc ra một tấm ngân phiếu khoe khoang trước mặt gã heo mập.

- Ngươi? Chẳng nhẽ không sợ con cọp cái kia nhà các ngươi ư?

Ngươi một lời, ta một câu, dưới bục đã nhao nhao ngất trời, suýt nữa đánh nhau.

Đứng ở trên sâu khấu, Liễu Thiến bật cười, cười vô cùng châm chọc. Chán ghét nhìn đám nam nhân ầm ĩ đến độ không thể hòa giải, trong lòng nàng vui sướng khôn tả. Đây chính là bản tính của nam nhân: háo sắc. Hệt như cha nàng vậy, thấy sắc liền quên hết tất cả.

Hoa Linh cũng theo Liễu Thiến lên bục, đứng ở cạnh nàng.

Liễu Thiến nháy mắt. Hoa Linh uyển chuyển cúi chào:
- Các vị, vị cô nương bên cạnh tôi chính là hoa khôi Liễu Thiến của Túy Yên Lâu. Liễu Thiến cô nương xuất thân cao quý, bán nghệ không bán thân. Quy tắc của Túy Yên Lâu ta không nói mọi người cũng biết, mong các vị hãy tự trọng. –Túy Yên Lâu có quy củ, các vị khách không thể trêu hoa ghẹo nguyệt các cô nương không bán thân. Từng có một vị thương nhân, ỷ mình có tiền, phá hỏng quy củ của Túy Yên Lâu. Hai tháng sau, thương nhân đó tự dưng phá sản. Còn có một vị quan lại triều đình, cố ý gây rối ở Túy Yên Lâu. Ba ngày sau, chứng cứ ăn hối lộ của y được trình lên trước mặt hoàng thượng. Trải qua hai sự kiện đó, không ai dám phá hỏng quy tắc của Túy Yên Lâu, càng không có ai dám gây rối ở Túy Yên Lâu.

Thu nụ cười lạnh, Liễu Thiến dịu giọng nói:
- Các vị đại gia, Liễu Thiến có lễ. –Thanh âm êm dịu ngọt ngào đó, chỉ nghe tiếng thôi đã biết nàng là một vưu vật.

- Liễu Thiến vốn dĩ muốn đánh đàn, ai hay không cẩn thận bị thương ngón tay, tối nay chỉ e phải đã làm mất hết hứng thú của các vị rồi. –Liễu Thiến nói xong, mi mắt rũ xuống, một giọt nước mắt long lanh trên bờ mi. Bộ dáng lê hoa đái vũ đó, ai thấy đều thương.

Liễu Thiến biết múa, biết đàn, nhưng nàng tuyệt không bằng lòng biểu diễn trước mặt mọi người. Những nam nhân này quá thấp hèn, không xứng xem tài nghệ của Liễu Thiến nàng.

Nàng sai Hoa Linh truyền ra tin tức nàng muốn đăng đàn, chẳng qua là tuyên truyền cho mình, gợi lòng hiếu kỳ của Tần Mộ Phong.

Tiểu thư lại muốn giở trò gì? Hoa Linh muốn hỏi lại không dám hỏi, đành phải đứng ở bên xem nàng biểu diễn.

- Nếu Liễu cô nương đã bị thương ngón tay, chúng ta đây không thể ép buộc được. –Vị nam tử vừa cất tiếng quay đầu lớn giọng nói với những người bên cạnh:
- Các vị, các ngươi thấy ta nói đúng không?

- Đúng vậy, nếu Liễu cô nương bất tiện, vậy chúng ta không thể làm khó dễ được.

- Liễu Thiến, đừng quá sức, ngón tay bị thương thì phải nghỉ ngơi chứ.

Liễu Thiến càng muốn bật cười, nàng là hoa khôi bán nghệ, nếu không biểu diễn nàng còn coi là bán nghệ ư?

Lũ nam nhân này thật đáng khinh bỉ, thấy mỹ nữ cái gì cũng đều quên hết.

Liễu Thiến liếc Hoa Linh một cái:
- Giao cho ngươi xử lý đấy. –Nàng xoay người đi xuống sân khấu, nhờ Hồng Ngạc đỡ lên lầu.

Vô số ánh mắt dâm uế chiếu vào nàng, nàng vô cùng ghê tởm. Tần Mộ Phong đáng chết, vì gợi sự chú ý của ngươi, ta đã hao tổn sức lực lớn như vậy, xem ta sau này trừng trị ngươi thế nào.

Trong nhã gian, Hoắc Thiên nhìn theo bóng lưng Liễu Thiến, si mê nói:
- Mộ Phong, hoa khôi đó thế nào?

- Rất đẹp, rất tuyệt.

- Ồ? –Hoắc Thiên thu hồi ánh mắt:
- Hợp khẩu vị huynh chứ?

Tần Mộ Phong cười khẩy, quay lại nhìn theo bóng lưng Liễu Thiến:
- Ta thích nữ tử như vậy. –Nữ nhân xinh đẹp, quyến rũ, ngực to óc teo, chính là loại y thích nhất.

- Người ta bán nghệ không bán thân. –Tiểu tử này định đánh chủ ý gì đừng tưởng rằng gã không biết.

Tần Mộ Phong cúi đầu, ngắm chất lỏng trong chén:
- Sắc dụ thì sao?

- Sắc dụ? –Hoắc Thiên suýt nữa phun chén rượu vừa uống ra ngoài:
- Huynh sắc dụ nàng? –Y là cao thủ tình trường, vị Liễu Thiến kia chỉ e cũng là lặn lội phong trần đã lâu.

- Không được sao? –Y đối với mình có thừa lòng tin, chưa từng có nữ nhân nào óc thể thoát khỏi lòng bàn tay y.

- Đừng coi thường nàng. –Hoắc Thiên luôn cảm thấy cô nương đó không đơn giản.
- Huynh thấy không, lúc nàng lên bục, nàng cười hết sức quái dị. Luôn cố ý liếc về phía chúng ta bên này. –Kinh nghiệm nhiều năm đọ sức với địch nhân nói cho Hoắc Thiên biết, Liễu Thiến cô nương dường như muốn hướng về phía họ.

- Huynh đa tâm rồi. –Tần Mộ Phong uể oải cười:
- Một nữ tử phong trần mà thôi. –Trong ý thức của Tần Mộ Phong, nữ nhân chỉ có tác dụng phát tiết. Liễu Thiên Mạch, là nữ nhân đầu tiên khiến y bất an. Đáng chết, sao lại nhớ tới nữ nhân đó.

- Huynh chờ lát nữa rồi thử gặp đi, ta biết huynh không hài lòng việc hoàng thượng ban hôn, bất mãn với Liễu Thiên Mạch. Ta đã nói trước với Hoa nương, để huynh làm người khách đầu tiên của Liễu cô nương.

- Huynh đệ tốt. –Tần Mộ Phong vỗ vai Hoắc Thiên, sém chút vỗ gã nội thương.
- Vẫn chỉ có huynh là tâm giao, biết ta chịu không nổi Liễu Thiên Mạch kia, có lòng tìm niềm vui cho ta.

- Liễu Thiến. –Hoắc Thiên tâm sinh nghi hoặc:
- Liễu Thiến, Liễu Thiên Mạch, huynh không cảm thấy tên họ rất giống nhau ư.

Hoắc Thiên trêu chọc nói:
- Huynh nói họ có phải cùng một người hay không?

Tần Mộ Phong lườm gã một cái:
- Liễu Thiên Mạch bộ dạng như ma chê quỷ hờn, không bằng một nửa Liễu Thiến. –Tốt xấu gì y cũng từng vui vẻ qua với Liễu Thiên Mạch, không đến mức ngay cả nàng dung mạo thế nào đều không biết.

- Bình Nam Vương quá khen, Thiến nhi thật xấu hổ. –Cửa mở, một vị nữ tử đứng ở cửa vào.

Nữ tử đó bận y phục màu da cam, lộ ra non nửa bộ ngực mềm mại. Trước ngực dùng kim tuyến thêu một bông hoa mẫu đơn, bông mẫu đơn ấy càng tô thêm vẻ tươi đẹp cho bộ ngực của nàng. Lưng thắt rất chặt, phác họa ra dáng người yêu kiều, tay áo rộng thoáng, làn váy chấm đất, cả thân hình như một con bươm bướm. Làn da mịn màng như mỡ đông, trong trắng ánh hồng, vô cùng mê người. Khuôn mặt nàng mang theo nụ cười, sóng mắt long lanh khẽ đảo, điên đảo thần hồn. Khóe miệng cong cong, quyến rũ động lòng người. Trong cái đẹp mang theo sự lẳng lơ, ướt át mà không dung tục, quả là tuyệt sắc nhân gian.


ngantruyen.com