Thất sủng tặc vương phi

Chương 16: Đau ốm ở trên giường




Trăng, phát ra ánh sáng mờ nhạt, dưới ánh trăng, bóng cây đu đưa.

Hậu viện vốn dĩ yên tĩnh lại náo nhiệt phi phàm, hơn chục tên hộ vệ tay cầm đuốc chiếu khu biệt viện lạnh lẽo sáng như ban ngày.

Ở trung tâm đoàn thị vệ bao quanh, Tần Mộ Phong tựa vào ghế thái sư, tay bưng một ly trà thơm, nhàn nhã như đang xem kịch. Đối với y mà nói, đích thật là xem kịch.

Phi Dương và Thiên Mạch bị trói trên băng ghế, bên người đều có hai tên thị vệ tay cầm hèo đứng cạnh.

Phi Dương ráng quay đầu nhìn Liễu Thiên Mạch, an ủi nói:
- Liễu cô nương, chịu đựng một lát là qua, cô hãy chống đỡ. –Gã không cầu tình nữa, lấy tính cách của Vương gia, gã thay Liễu Thiên Mạch cầu tình chỉ sẽ càng mang lại kết quả trái ngược.

- Phi Dương đại ca, đại ân đại đức của huynh, ta trọn kiếp đều không quên. –Thiên Mạch bật cười, nàng chưa bao giờ cười động lòng người đến như thế.

- Đánh. –Tần Mộ Phong ra lệnh một tiếng, nhưng chiếc hèo như mưa rơi trút xuống người Thiên Mạch.

Nàng cắn môi, lại không khóc, cũng chẳng kêu. Khuôn mặt đạm mạc ấy, vốn dĩ không thấy nổi nàng đang chịu hình.

Thiên Mạch phảng phất như về lại mùa đông năm đó, về lại mùa đông lạnh giá mười bốn năm trước.

Mùa đông năm tuổi ấy, cha từ tên tú tài nghèo hèn, biến thành trạng nguyên tân khoa. Nàng và mẹ từ dưới quê được dời đến căn phòng lớn trong kinh thành.

Song, hai người chỉ có thể ngụ trong vườn hoang.

Cha đã đuổi mẹ, lấy con gái đại học sĩ đương triều.

Tiếp đó, cha lần lượt đón về vài thị thiếp, hai tỷ tỷ và ba muội muội.

Đừng hoài nghi, những người đó đều là thân tỷ muội của nàng.

Cha nàng lúc vẫn còn là tú tài nghèo hèn đã thích dong duổi lầu xanh, dụ dỗ con gái nhà lành. Thậm chí, còn có con với rất nhiều nữ nhân.

Y lấy rất nhiều nữ nhân chỉ có nhân duyên ngắn ngủi, lại bỏ rơi người vợ kết tóc xe tơ đồng cam cộng khổ cùng y.

Đây là chủ ý của con gái Đại học sĩ. Bà có thể cho phép Liễu Sóc (Liễu Tướng) có vô số nữ nhân, lại không cách nào dung nạp nguyên phối của ông. Chỉ cần nguyên phối của ông không tồn tại, bà mới cảm thấy mình là thê chân chính của ông.

Liễu Sóc và thê tử kết hôn tám năm, chỉ có một đứa con là Thiên Mạch.

Thiên Mạch tưởng rằng nàng là viên minh châu trên tay của cha.

Nhưng nàng đã sai, nàng không phải vậy. Trong mắt cha, nàng cái gì đều không phải. Ông đã có rất nhiều con, cũng chẳng hề thiếu một đứa như Thiên Mạch.

Vào mua đông năm ấy, nữ nhân của cha và các tỷ muội thay nhau hạ nhục nàng, đánh chửi nàng. Trong mắt họ, mẹ con nàng không bằng một con chó.

Đông qua đi, cả người Thiên Mạch đầy vết thương, đối với sự đau đớn sớm đã chai sạn từ lâu.

Vào mùa đông năm ấy, Thiên Mạch đã trưởng thành.

Mùa đông năm ấy, là tháng ngày gian khổ nhất trong cuộc đời Thiên Mạch.

Cơn đau khắp người khiến nàng cảm thấy lại trở về mùa đông đầy rẫy khuất nhục và đau đớn ấy.

Mùa đông ấy còn có nương ủ ấm cho nàng, bây giờ thì sao?

Bây giờ là mùa đông ư? Phảng phất như… so với đông năm ấy càng lạnh hơn…

Thiên Mạch cắn chặt răng, bị đánh xong năm mươi hèo cũng không kêu một tiếng, không chảy một giọt nước mắt.

Sư phụ từng nói cho nàng, chỉ có kẻ yếu đuối mới rơi nước mắt. Phi Yến thường xuyên nhắc nhở nàng, thế giới này sẽ không thông cảm cho kẻ yếu.

Nàng không khóc, cũng không kêu, ngay cả thị vệ hành hình cũng bị nghị lực của nàng thuyết phục. Liễu Thiên Mạch, có nghị lực cứng cỏi như loài dương liễu.

Song, nàng vẫn bị bệnh.

Đánh xong một hèo cuối cùng, nàng giương mắt cười lạnh một tiếng với Tần Mộ Phong, rồi ngất lịm đi.

o0o o0o o0o

- Nương, nương, nương ở đâu, đừng bỏ con, ngài đừng bỏ con. –Thiên Mạch nằm trên giường nói mê, sốt đến độ cả người đầy mồ hôi.

Hương nhi trông ở bên giường, nghĩ đến khăn lạnh giúp nàng lau mồ hôi mà lòng như lửa đốt.

Nàng cứ tiếp tục sốt như vậy, chỉ e chống đỡ không nổi. Thế nhưng Vương gia đã hạ lệnh cấm cho tìm đại phu, ngay cả Kim sang dược phổ thông cũng cấm cho nàng, y rắp tâm muốn nàng chết đây mà.

Vết thương trên trán không xem là nghiêm trọng, Hương nhi đã băng bó tẩy rửa giúp nàng.

Nhưng… vết thương trên mông…

- Ông trời ơi, nếu ông thật sự có mắt, xin hãy cứu lấy cô nương đi. Nàng là người tốt, người tốt không nên đoản mệnh. Hương nhi quỳ trước ngài, ngài mau cứu lấy cô nương đi. –Nàng lẩm bẩm trong miệng, cầu nguyện trời cao phù hộ.

Thiên Mạch gian nan mở bừng mắt, suy yếu cười nói với Hương nhi:
- Ta không sao, cô đừng sốt ruột.

- Cô nương, cô đều như thế rồi, còn nói không sao. –Nước mắt Hương nhi thoáng chốc liền rơi xuống.

- Nha đầu ngốc, ngươi khóc cái gì chứ. Vương gia hy vọng ta chết, thực ra ta chết cũng tốt, không cần chịu sự giày vò của y nữa.

Hương nhi khóc càng dữ dội:
- Cô nương, không đúng. Tiểu thư, cô nói ngớ ngẩn gì thế? Nếu cô có chuyện không hay xảy ra, Hương nhi không phải lại trở về bên người mấy vị cô nương khác ư? Hương nhi chỉ mong hầu hạ tiểu thư, không muốn hầu hạ người khác. –Nàng theo nhiều chủ nhân như vậy, chỉ có Thiên Mạch mới coi nàng là con người.

- Ta sẽ không chết đâu. –Nhiệm vụ của nàng còn chưa hoàn thành, tuyệt đối không thể chết.

Tần Mộ Phong, một ngày nào đó ta sẽ nắm được chứng cứ thông địch phản quốc của ngươi, đến lúc ấy cho Hoàng thượng bắt ngươi thiên đao vạn quả, báo mối thù ngày hôm nay.

- Tiểu thư, cô phải tiếp tục kiên trì đó. –Nữ nhân bình thường sao có thể chịu nổi năm mươi hèo, nàng có thể chống đỡ đến giờ, đã là kỳ tích rồi.

- Khụ… -Thiên Mạch ho một tiếng, từ trong ngực móc ra một chiếc bình sứ đưa cho Hương nhi:
- Vương gia không cho ta trị thương, cũng sẽ không để ý tới Phi Dương đại ca. Phiền phức cô thay ta chiếu cố y, được không? –Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có một ai bảo vệ nàng như thế.

- Tiểu thư… đây là? –Chăm sóc Liễu Thiên Mạch lâu như vậy, nàng còn không biết thói quen giấu thuốc trên người.

- Đây là thuốc giảm đau, ngươi đưa cho Phi Dương đại ca đi.

- Nếu là giảm đau, tiểu thư vì sao không uống?

- Ta chỗ này còn có, đừng lo cho ta, hãy chăm sóc Phi Dương đại ca trước đi. –Thiên Mạch nói xong, lại lấy ra từ trong ngực một bình sứ, đổ mấy viên thuốc, nhét vào trong miệng:
- Ngươi xem, ta không phải uống rồi sao? Ngươi không đi, ta tự đi. –Thiên Mạch nói xong bèn giả bộ muốn xuống giường.

Hương nhi vội níu Thiên Mạch lại:
- Tiểu thư, cô đừng nhúc nhích, ta đi ngay đây.

Hương vừa chạy đi, Yên Chi – một trong bốn thị thiếp dẫn theo nha hoàn chậm rãi tiến vào.

Trên khuôn mặt diễm lệ vô song ấy, vương theo vẻ lo lắng nhợt nhạt.

ngantruyen.com