Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 42: Oán hận của chính thê (5)




Edit: Sakura

“Không muốn làm thiếp? Không muốn làm thiếp chẳng lẽ muốn ta nhường vị trí cho nàng ta hay sao?” Bách Hợp mỉa mai, lạnh lùng nói tiếp: “Nàng ta là đồ không biết ngượng, một nữ nhân vô môi kính hợp, nói thật nạp nàng ta làm thiếp thì ta cảm thấy làm bẩn Tống gia, nếu nàng ta không muốn làm thiếp thì hãy để nàng ở trong biệt viện sau đó sinh con xong thì thả nàng tự do, chuyện của nàng và chàng thì tự giải quyết lấy nhưng đứa trẻ phải ở lại Tống gia, Lang quân cảm thấy chủ ý của ta thế nào?”

Lúc này Bách Hợp không muốn gọi Tống Tuấn là phu quân, bởi thế thay đổi một chút dùng xưng hô bọn hạ nhân thường gọi, cũng không biết Tống Tuấn không có để người vợ này vào trong mắt hay hắn đang bị Lâm Xảo Tầm phiền loạn mà không có chú ý tới xưng hô bị cải biến, lắc đầu rồi không vui đi ra ngoài.

Mặc dù ban đầu đùa giỡ mỹ nhân là vui nhưng chỉ khi nào giải quyết hậu quả thì Tống Tuấn lại chán, hắn không nghĩ tới trời đất bao la lại tìm thấy Lâm Xảo Tầm ở trong kinh lại thấy nàng xinh đẹp dịu dàng còn mang thai con của hắn khiến hắn động lòng, nhưng sau một thời gian dài, nàng mang thai làm cho Tống Tuấn không động vào nàng được lại còn suốt ngày khóc sướt mướt khiến cho Tống Tuấn không kiên nhẫn được nữa.

Hai ngày qua đi, Bách Hợp sai người trông coi Lâm Xảo Tầm, cũng không biết có phải bởi vì nha đầu Đào Hồng có chút bổn sự hay không, hạ nhân trong biệt viện bị đánh ngã để cho hai chủ tớ chạy thoát.

Cũng không thấy Lâm phụ Lâm mẫu, nghe nói hôm trước hai người đã tỉnh lại chắc do thuốc của người nam nhân trong không gian nên họ khôi phục rất nhanh, Bách Hợp cũng không muốn động tới Lâm Xảo Tầm nên biết rõ hai vợ chồng Lâm gia đã tỉnh lại thì không có đi xem qua, lúc này nghe thấy đã không thấy người rồi, trong lòng nàng lại không thích người nhà Lâm gia.

Dù sao sau khi nàng đi tới tiểu thuyết này thì cũng đã cải biến, Lâm phụ Lâm mẫu cũng không chết, đứa bé trong bụng Lâm Xảo Tầm vẫn còn, coi như hòa thượng Tế thế muốn giúp người làm niềm vui thì cũng không có khả năng liên quan tới nàng rồi, nghĩ như vậy Bách Hợp chẳng muốn quản mấy chuyện này nữa, chỉ cần nàng không chết, không giống như nguyên chủ, bị trượng phu, đệ đệ phản bội, rơi vào kết cục đầu và thân hai nơi là được rồi, nàng sẽ cố gắng thay nguyên chủ nuôi nhi tử lên người, cho dù nhiệm vụ này hoàn thành không có hoàn mỹ nhưng cũng không thiếu hụt.

Vốn tưởng rằng chuyện Lâm gia cứ thế là xong, Bách Hợp tưởng từ nay về sau mình chỉ cần nuôi lớn nhi tử, mặc kệ Tống Tuấn bên ngoài khoái hoạt, nàng chỉ cần bảo vệ tính mạng hai mẹ con mà thôi, ai ngờ nửa tháng sau người Bách gia đến báo tin vui cho nàng, nói đệ đệ của nàng Bách Vân sắp kết hôn muốn tỷ tỷ và tỷ phu về nhà mẹ đẻ thay đệ đệ vẻ vang.

Không biết tại sao trong lòng Bách Hợp có dự cảm xấu, nàng không thay quần áo mà vội vàng sai người chuẩn bị kiệu đi tới Bách gia, hạ nhân Bách gia thấy Bách Hợp âm trầm thì càng hoảng sợ, nhưng nghĩ tới cô nãi nãi tính tình thẳng thắn hơn nữa gả cho người có thân phận, chỉ coi là nàng sốt ruột hôn nhân của đệ đệ nên cũng không để ý, đi phía sau trở về Bách gia.

Bách Hợp được người mang thẳng tới nội viện Bách gia, lúc này Bách phụ Bách mẫu đang cùng cha mẹ Lâm Xảo Tầm uống trà nói chuyện phiếm.

Nhìn thấy con gái mặt âm trầm trở về thì Bách phụ Bách mẫu vui mừng ra đón: “Tiểu Hợp, con đã về, con nhìn xem đây là ai?” Bách phụ bên cạnh cũng thỏa mãn vân vê chòm râu, như là đang đợi bộ dạng vui mừng kinh ngạc của con gái.
“Nhiều năm không thấy Tiểu Hợp, không nghĩ rằng đã lớn rồi, Tần tỷ tỷ, tỷ thật có phúc khí, nhi nữ song toàn, tốt hơn chúng ta nhiều.” Lâm phu nhân nhìn xem Bách Hợp xong mới hương Bách mẫu khen một câu khiến cho con mắt Tần thị cong cong như mặt trăng.

“Tiểu Hợp à, đây là dì...”

“Con biết rõ đây là Lâm phu nhân và Lâm lão gia.” Bách Hợp nhìn thấy hai vợ chồng Lâm gia quả nhiên ở chỗ này thì sắc mặt âm trầm xuống, đi thẳng tới chỗ cha mẹ: “Cha mẹ, không phải nữ nhân mà Bách Vân muốn kết hôn là họ Lâm chứ.”

Thái độ này cũng nàng khiến cho Tần thị và Bách phụ kinh hãi, Tần thị tưởng rằng con gái hồi nhỏ thích chơi ở Lâm gia, cùng khuê nữ Lâm gia Lâm Xảo Tầm thân như tỷ muội, những năm này nàng vẫn còn nhắc tới khuê mật mà, lúc này gặp Lâm gia có lẽ phải vui mừng mới đúng, Bách Vân là đệ đệ nàng yêu thương nhất, nếu như nàng biết Bách Vân kết hôn với Lâm Xảo Tầm theo lý mà nói chắc Bách Hợp phải vui mừng chứ, không ngờ tới nàng lại thế, trong lúc nhất thời Tần thị luống cuống vô ý thức nhìn trượng phu mình.

Lâm phụ Lâm mẫu cũng hơi xấu hổ, chân tay luống cuống, Bách phụ nhìn thoáng qua con gái lúc này mới cau mày nói: “Đúng là tiểu thư Lâm gia, Tiểu Hợp, không phải hồi bé con thích cô nương Lâm gia sao? Sao giờ này nghe được Lâm cô nương làm em dâu thì con lại không thích.?”

“Không biết Lâm bá phụ và Lâm bá mẫu muốn gả con gái cho Bách Vân là con gái út?” Bách Hợp cười lạnh nỏi một câu, hai vợ chồng Lâm gia xấu hổ nhìn nhau, lúc này Lâm mẫu è dè nói: “Không có, Bách tiểu thư, cháu cũng biết vợ chồng bác chỉ có một đứa con gái Lâm Xảo Tầm...”

Bách Hợp nghe thấy thế thì vỗ vào bàn một phát, cái bàn bị nàng đánh rung lên, cốc chén trên bàn cũng run rẩy theo phát ra tiếng va chạm thanh thúy, nước trà đổ ra ngoài.

“Bách Vân muốn kết hôn với Lâm Xảo Tầm?”

Lâm phu nhân thấy bộ dạng này của nàng thì không chịu được, cứng rắn nói: “Chẳng lẽ Bách tiểu thư chê địa vị Lâm gia thấp kém, không xứng với Bách gia?” Lâm phụ cũng không thoải mái, miễn cưỡng nói: “Tuy Lâm gia ta thân phận thấp kém, gia sản cũng không bằng Bách gia, nhưng nữ nhi của ta thuộc lòng nữ giới, tri thư đạt lễ...”

“Chỉ tiếc không có lòng tự trọng.” Bách Hợp nói tiếp khiến cho Bách phụ Bách mâĩ giật mình, đồng thời hai vợ chồng Lâm gia biến sắc, thậm chí Lâm lão gia ôm ngực, mặt trắng như tờ giấy, mà Lâm phu nhân đứng lên quát: “Bách tiểu thư, cháu có ý gì hả? Cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung, cháu nói như thế éo buộc Lâm Xảo Tầm chúng ta đi chết sao? Nữ nhi của ta tuy không có nên thân nhưng từ nhỏ cũng biết thế nào là liêm sỉ, đứng đắn đấy, cháu nói như thế hại nó vào cảnh nguy hiểm không?”