Đỉnh Cấp Lưu Manh (Tối Cường Dị Năng Học Sinh)

Chương 16: Có tin hay không ông đây tối nay sẽ tập kích


"Sư phụ, ta cảm giác động tác. này có vấn đề, phải không?" bên trong phòng tập của xã đoàn Thạch Thanh vẻ mặt mong đợi nhìn nam nhân trước mặt.

"không sai, tập đúng rồi đó nhưng mà lực thì yếu quá. " Hướng Nhật không kiêng dè hất cho nàng một gáo nước lạnh.

"Nga. " Thạch Thanh thất vọng không thể dùng lời nào diễn tả, "như thế nào mới có thể gia tăng sức đây?"

"Mạnh hơn cũng không phải theo một hướng phát triển nhất định, phải từ nhỏ kiên trì rèn luyện, mới có thể từ từ, chậm rãi mạnh dần lên. Giống như thân thể người ta phát dục giống nhau, cô nói thử xem, trước hết lúc còn nhỏ phần trước ngực cô nhất định chưa lớn được như bây giờ đúng chứ? đó là chứng minh cho việc không ngừng cố gắng rèn luyện hơn nữa bình thường ăn uống đầy đủ mới to được như bây giờ. Thật ra căn bản là cô không cần làm gì hết, càng lớn lên thì nó cũng sẽ lớn lên theo thôi, chỉ là nếu so với việc có rèn luyện thì không bằng, ta đề cập chuyện này không có ý gì chỉ là lấy ví dụ cho thấy việc gia tăng sức mạnh cũng giống nhau, nếu như không trải qua rèn luyện thì sức lực dù thế nào cũng không khác người thường, nhưng có cố gắng rèn luyện, sức sẽ càng ngày càng mạnh hơn. Cô hiểu chưa?"

"ta. không hiểu lắm. " những ví dụ tên lưu manh đưa ra thì người con gái trong sáng như nàng làm sao dám nghe hết thì lấy gì mà hiểu, Thạch Thanh mặt đã đỏ bừng, câu tiếp theo càng không chú ý, hơn nữa tên lưu manh nói cũng có chút đạo lý nhưng thực chất nội dung cũng khiếm khuyết, phần sau thì ai cũng biết nên cơ bản là nói thừa.

"không hiểu cũng không sao, ngươi mời ta dạy, vì là sư phụ ngươi ta nhất định sẽ tỉ mỉ dạy ngươi. " Hướng nhật biểu hiện chẳng khác nào một tên thần côn.

"cám ơn, cám ơn sư phụ!" Thạch thanh khom lưng cúc chào.

"Không nên khách khí! được rồi, cô biết gần đây có. chỗ nào mới không, như nhà hàng khách sạn gì đó đại loại vậy?" Hướng nhật tùy ý hỏi.

"Có, sư phụ!" Thạch thanh thành thật trả lời.

"vậy cũng hay, sau này có gì không hiểu, cô có thể đi đến chỗ đó đặt phòng, sau đó thông báo cho ta biết một tiếng, ta sẽ tới đó dạy thật tận tình. " Hướng nhật đã không nhịn được sắp vươn tay tới đồ đệ rồi. hai ngày bị đè nén dục hỏa không chỗ phát tiết, cô nàng này vừa khéo lại xán lại gần con dã thú, thật không có biện pháp, chỉ có thể leo lên người cô đồ đệ ngây ngốc này thôi, mà tất nhiên là so với những cô gái khác càng dễ lừa lên giường hơn đó chứ

"Tại sao phải ra ngoài, tại đây không thể sao?" Thạch thanh nhíu mày, trong lòng có loại cảm giác bất an.

"Đương nhiên không được! ta nói nghe nè, có vài tuyệt chiêu không thể cho người ngoài xem, cho nên chỉ khi nào chúng ta hai người ở riêng lúc đó ta mới truyền cho ngươi. " Hướng nhật không ngượng mồm giải thích.

"Tốt ta biết rồi. " nghe sư phụ nói sẽ đem vũ kỹ cao cấp dạy liền sút bay cảm giác bất an của Thạch Thanh.

"À còn có một việc quên nói, nếu ngươi muốn tìm ta, tốt nhất là sau 9 giờ tối. "

"Y tại sao?" mặc dù Thạch Thanh thành tâm truy cầu võ đạo, nhưng cũng không phải ngốc nghếch, hơn nữa thường xuyên giúp đám tỷ muội xử lý sắc lang, nàng đã mơ hồ đoán được tên sư phụ bất lương này định làm gì rồi.

"Bởi vì sau 9 giờ đêm tinh thần ta mới đạt trạng thái tốt nhất, khi đó dạy ngươi cũng sẽ tốt hơn tránh sai sót. " Hướng nhật âm thầm kêu lên "hỏng bét", làm quá lộ liểu, bị đồ đệ nghi ngờ rồi. nguy hiểm rồi, phải lập tức loại bỏ nghi ngờ của nàng mới được.


"Thật vậy sao?" Thạch thanh sự hoài nghi trong mắt ngày càng đậm.

"cầm thứ kia lại đây. " Hướng nhật chỉ vào thanh mộc côn dùng luyện tập các thế côn cơ bản trên mặt đất.
Thạch thanh trầm mặc mang mộc côn cho hắn.

"ngươi có thể xử dụng nó không?" Hướng nhật tay cầm mộc côn hỏi.
Thạch thanh gật đầu, không nói.

"Dùng tay chặt gãy nó được ko?" Hướng nhật làm động tác chém xuống.
Thạch thanh đầu tiên lộ ra vẻ đắn đo, sau đó gật đầu, vẫn không nói gì.
Hướng nhật biết nàng muốn biểu đạt ý gì, có thể chặt gãy nhưng có chút khó khăn. cô nàng này thật là thực dụng, một khi hoài nghi mình lập tức kiểm tra, ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói. hắc hắc, giờ cho ngưoi thấy một chút chuyện kích thích.

"vậy ngươi có thể làm được như vậy hay không?" Hướng nhật vươn ngón trỏ thẳng tắp vận lực đâm xuyên qua mộc côn.

"A?" Thạch thanh kinh ngạc hai tay bụm cái miệng nhỏ nhắn lại, mặc dù biết hắn rất mạnh, nhưng không nghĩ tới mạnh mẽ như vậy. Mộc côn này là loại gỗ ba chỉ rất cứng, có thể dùng chân đá gãy đã rất khó rồi, hắn lại dùng ngón tay dễ dàng làm được, có còn là người không trời?
"Thế nào? làm được không?" Hướng nhật biết đã tạo lại được lòng tin của Thạch thanh, kế hoạch thành công một nửa rồi.

"Không. không thể. " Thạch thanh lắc đầu, trong mắt bắn ra ánh mắt cuồng nhiệt, "sư phụ, ngươi có thể dạy ta không?"

"Có thể, bất quá đây là tuyệt chiêu của ta phải tìm một chỗ yên tĩnh. "

"Cái. này. " Thạch thanh trên mặt lộ ra vẻ lưỡng lự, mặc dù rất muốn học, nhưng lại sợ sư phụ đối với mình bất lợi.

"Thiếu chút nữa thì quên, mỗi ngày ta cũng không có nhiều thời gian dạy ngươi, trước 11 giờ đêm là ta phải về nhà, bởi vì Sở Sở còn chờ ta ngủ. " Hướng nhật nói lời này có hai nghĩa:
thứ nhất: xác định thời gian không nhiều lắm, thời gian ngắn như vậy không có khả năng làm ra chuyện gì; (2 tiếng mà không làm gì. con nít mới tin)

thứ hai: đem Sở Sở ra, mình đã có lão bà rồi. (có rồi ko này nọ được à: ">)
"
Không. sao, sư phụ có thể dạy ta thì ta đã rất cám ơn rồi. " Thạch thanh như trút được gánh nặng thở dài một hơi, đồng thời bản thân thấy có ý nghĩ như vậy hơi xấu hổ, hắn là sư phụ, như thế nào lại làm chuyện vô sỉ như vậy? nhớ ra thái độ vừa rồi của mình tỏ ra lạnh lùng với hắn, thấy hơi quá đáng: "sư phụ, xin lỗi!"
"
Sao vậy?" Hướng nhật trương vẻ mặt không hiểu hỏi nhưng trong lòng đánh trống thùm thụp. Cô nàng này còn sinh ra áy náy với mình, thật là tốt quá rồi, sắp đưa con người ta lên giường mà lại còn được xin lỗi thì hô hô quả thật là tài rồi mình còn không nắm chắc nữa thì phải xin lỗi bản thân rôi.
"
Không. không có việc gì!" Thạch thanh đỏ mặt, không dám nhìn hắn, "sư phụ, để cho ta mời ngươi cơm chiều nha được không?"
"
không được rồi! ta còn phải về nhà, Sở Sở đang đợi ở nhà. Hay để tối mai đi?"
"
Nga, cũng tốt. "
"
Hắc, hai người các ngươi hẹn hò gì đó?" giọng Sở sở từ cửa truyền đến. vì trong phòng tập chỉ có hai người nên nghe được rất rõ.
"
Hết tiết nhanh như vậy à?" Hướng nhật có chút bất mãn nhìn về phía cô nàng, mình đang cùng đồ đệ hưởng thụ "bốn bề thanh vắng" cảm giác tuyệt vời, lại bị nàng quấy rầy.
"
Không được à! chứ ai lại giống như ngươi mỗi ngày trốn tiết, không đứng đắn chút nào. " Sở sở đi tới gần, liếc hắn một cái, chuyển hướng sang Thạch Thanh nói: "Thanh tỷ, hắn có khi dễ chị không, nói em biết, em giúp chị dạy dỗ hắn. " nói đơn giản giống như bàn chuyện ăn ngũ.
"
Không có, sư phụ đối với chị tốt lắm!" Thạch thanh nhẹ giọng nói:.
đừng nhiều lời, cô không phải đi chờ ta về cùng sao? đi thôi!"
Hướng nhật đưa tay khoát vai Sở Sở.

"ngươi buông. ra!" Sở sở cực lực giãy dụa.

"Uy, chúng ta giờ đang yêu nhau, ngươi muốn bị lật tẩy à. " Hướng nhật ghé vào tai nàng nhắc nhở.

"Ngươi cho ta là con ngốc à! Không được quá đà!" Sở sở nhẫn nại nhìn Thạch Thanh nói: "Thanh tỷ, tụi em đi nha!"
"
Uhm, hai người đi thong thả!" Thạch Thanh vẫy tay.

"Tiểu Thanh, ngày mai gặp thầy!" Hướng nhật ra đến trước cửa miệng ba hoa hướng về đồ đệ nói.

"Uy, Hướng quỷ. có lầm không đó, chúng ta mới là sinh viên năm hai nhưng Thanh tỷ là sinh viên năm ba, ngươi không nên kêu vậy không tốt a, cho dù gọi là tiểu Thanh cũng là hơi quá đó!" vừa ra khỏi phòng tập, Sở Sở lập tức tách hắn ra.

"vậy thì sao, người ta vẫn gọi sư phụ đó. " Hướng nhật khinh thường nói

"hừ, không biết xấu hổ, lưu manh! ta cảnh cáo ngươi, không cho ngươi có chủ ý dâm đãng với Thanh tỷ. " Sở Sở hung hăng uy hiếp.

"cô nói không đụng thì ta không đụng sao chẳng phải là mất mặt à. hơn nữa cô cũng không phải là vợ ta, dựa vào cái gì phải nghe lời cô?"
"
Tóm lại không được là không được!" Sở sở cãi ngang.

"ta đây đã có chủ ý rồi thì sao?"
"
không được, không!"
"
Bịnh à! có tin hay không lão tử tối nay tập kích ngươi?"
"
ngươi dám!"
"
chờ tối nay ta leo lên người cô thì sẽ biết ta có dám hay là không. "