Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 1: Thức Tỉnh


Đây là Thiên Vũ Đại Lục, nơi mà võ giả có thể tung hoàng ngang dọc, không cần cố kỵ thứ gì, chỉ cần...ngươi mạnh là được.

Nhưng để trở thành võ giả, thì trước hết phải khai mở được võ hồn của chính mình. Thông qua võ hồn liền có thể câu thông với thiên địa linh khí, tiến hành thu nạp mà tu hành.

Vĩnh viễn thoát khỏi phàm tục, đứng trên cao nhìn xuống sinh linh phía dưới, được người thường xưng như thần thánh.

Mà ở trên Thiên Vũ Đại Lục, võ hồn rất đa dạng và phong phú, nào là binh khí, hồn thú, thực vật,… Nhưng đều được chia thành bốn đại cấp bậc từ cao tới thấp, đó là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.

Mà mỗi đẳng cấp như vậy lại được chia thành thập phẩm (10 phẩm).

Người nắm giữ võ hồn càng cao, như vậy tốc độ tu luyện đáng kinh người, năng lực cùng tiềm lực cũng không phải người bình thường có thể so sánh, tương lai thành tựu võ giả càng không thể lường được.

. . .

Đại Việt Thần Quốc, Phong Long Thành!

- Ta là ai?

Một thiếu niên ăn mặc bạch bào có chút rách nát, đầu tóc trắng xóa như ông lão tám mươi đang ngồi dựa lưng vào một gốc cổ thụ, hướng mắt nhìn lên trời cao, miệng không ngừng thì thào lẩm bẩm.

Thiếu niên này cũng chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi, người này nhìn sơ qua thì ngũ quan cũng không phải dạng vừa, anh tuấn không thua người nào, nhưng mà tâm thần lại không được bình thường.

Hắn chính là Trần Vũ!

Xung quanh thiếu niên là bãi đất trống, cùng với một căn nhà nhỏ đã bị mục nát, hẩm hiu vô cùng, phía trước chính là con đường đi lại hằng ngày của Phong Long Thành, người dân qua lại đông đúc.

- A…không phải tên ngốc kia sao?

- Nghe nói, đầu óc hắn có vấn đề, ký ức nhiều lắm là có thể duy trì tới nửa tháng, sau đó thì như một cuốn sách, mở ra một trang mới, ký ức lúc cũ cũng đều quên sạch.
Một ít người dân đi ngoài đường nhìn vào bên đường, thấy Trần Vũ ngồi dựa lưng vào gốc cây lẩm bẩm thì chỉ biết lắc đầu nhẹ rồi thở dài.

Tên ngốc này anh tuấn cũng hơn người, nếu như mà được bình thường như người khác thì cũng không đến nổi nào, nhưng hiện tại lại bị điên, đúng là quá đen đi.

- Thôi kệ, hắn vốn là kẻ ngốc nên cũng chả hiểu chúng ta nói gì đâu.

- Tên ngu ngốc thì mãi là tên ngu ngốc, sớm muộn gì cũng bị người nào đó chướng mắt giết cho xem.

Một ít võ giả khác tiện mắt nhìn vào, thấy thiếu niên ngồi dựa lưng vào gốc cây kia thì cũng chả thèm quan tâm nữa.

Nói đi thì cũng phải nói lại, năm năm trước, hắn được một ông lão mang về, tuy nhà nghèo nhưng vẫn cố gắn nuôi hắn đến lúc lâm chung, về sau thì được một ít người tốt chiếu cố, nên mới sống đến tận giờ.

Bởi vì bên hong hắn có một tấm ngọc bài, có khắc hai chữ “Trần Vũ”, cho nên về sau lão đầu kia liền đặt tên cho hắn là Trần Vũ.

Đối mặt với những lời giễu cợt, Trần Vũ cũng không một chút quan tâm tới, ánh mắt tĩnh mịt nhìn thẳng lên trời cao, rồi dần dần nhắm chặt lại.

- Đúng!

Hồi lâu sau, ánh mắt đột nhiên mở rực ra, khóe miệng mỉm cười nhẹ.

Một khắc này, Trần Vũ như một người mới, xung quanh có một tầng sương mù mờ ảo che khuất, để cho người không nhìn rõ bên trong, nhưng người đi ngoài đường nào ai thèm để ý tới tên điên như hắn?

Thiếu niên ngẩn đầu nhìn về phía xa xa, ánh mắt sâu không lường được, dường như đang muốn nhìn thấu chân trời mênh mông, nhìn thấy vô ngàn tinh hà, hết thảy đều nằm trong ánh mắt của hắn.

- Trần Vũ chính là ta!

. . .

Đăng bởi: