Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 2: Hứa Huyên Nhi


- Chớp mắt một cái mà đã mười sáu năm rồi!

Thiếu niên thong dong đứng dậy, bối hai tay ra sau lưng thở dài nhè nhẹ, nhưng trong lời nói không một chút oán trách, tuy trong năm năm này hắn hoàn toàn ngốc trệ, nhưng không phải là không nhớ được một ít chuyện.

Sau một lúc hồi lâu, ký ức hỗn loạn năm năm trước cũng dần dần được sắp xếp lại một cách hoàn hảo, ánh mắt dần dần hiện lên vệt sáng kinh người, giờ phút này để cho người nào nhìn thấy được nhất định sẽ giật mình.

- Đại Việt Thần Quốc, Phong Long Thành! Nơi mà mọi người lấy võ đạo làm chủ...

Trần Vũ cũng dần dần dần nhận thức được một ít sự tình, cùng với tình huống của chính mình hiện tại.

Võ đạo, chính là lấy phương pháp đặc thù, hô hấp thổ nạp, đem thiên địa chi lực trực tiếp thu nạp vào cơ thể, chuyển hóa thành chân nguyên, từ đó nắm giữ được siêu phàm chi lực.

Mà để làm được điều này thì phải khai mở võ mạch, nếu thành công thì thọ mệnh cũng nhiều hơn người thường rất nhiều.

Đây hết thảy là những thứ mà ông lão lúc kia thường ngồi kể cho hắn nghe.

- Vũ ca ca, ngươi lại chạy ra đây rồi!

Lúc này, một tiếng nói lãnh lót trong trẻo vang lên, xuất hiện trước mặt thiếu niên là một đứa bé gái tầm mười ba mười bốn tuổi, người ăn mặc quần áo bình dân vô cùng.

Đứa bé này là Hứa Huyên Nhi, thường ngày, đúng giờ này nàng sẽ đem cơm đến cho hắn.

Tuy gia đình nàng cũng không khá giả gì, nhưng mà nhìn thấy một người bị ngốc thường ngày ra ngoài gốc cây ngồi nhìn trời cao, nói năng thì chỉ được mấy câu rồi lại quên.

Hơn nữa, lại không có khả năng tự chăm sóc chính mình, nên cha của nàng Hứa Thiên Bá mới chăm sóc hắn thay cho ông lão đã khuất kia.

- A…Vũ ca…ngươi…ngươi…

Hứa Huyên Nhi nhìn thấy Trần Vũ như khác với lúc trước một trời một vực thì không khỏi ngạc nhiên, nàng thất thố hai tay che lại miệng của mình, miệng nói không nên lời.

- Huyên Nhi…hôm nay muội lại mang cơm đến cho ta!

Trần Vũ mỉm cười, lấy tay vỗ vỗ đầu Hứa Huyên Nhi một cái.

Tuy bấy lâu nay hắn không nhớ gì nhiều nhưng mà hình ảnh tiểu muội muội hằng ngày đem cơm tới cũng đã khắc sâu trong trí nhớ hắn.

- Vũ ca ca, ngươi…ngươi đã hoàn toàn bình thường? Không còn ngốc nữa?

Hứa Huyên Nhi nhón hai chân lên, nghiêng đầu nhìn thật kỹ Trần Vũ, đồng thời không thể không hỏi đính chính lại sự thật.

Bình thường mà nói, nàng đi đến đem cơm cho hắn thì hắn cũng chỉ ngồi im lặng rồi đợi nàng đút cho ăn mà thôi, ngoài ra cũng chẳng có biểu hiện như hôm nay.
- Đúng vậy…ta không còn ngốc nữa!

Thiếu niên mỉm cười gật đầu một cái để xác nhận lại câu hỏi kia.

- A…vui quá…Vũ ca ca không còn ngốc nữa hì hì…

Nói xong, nàng đem đồ ăn để lên mặt đất, Trần Vũ cũng không khách thí mà ngồi xuống ăn uống một cách ngon lành.

Hứa Huyên Nhi thì ngồi kế bên không ngừng líu lo kể cho hắn nghe những chuyện gần đây, đối với nàng thiếu niên này cũng như ca ca của mình vậy, cho nên không gì không thể kể.

- Huyên Nhi, về sau nói với Hứa Thúc không cần đem cơm cho ta nữa!

Trần Vũ để tay lên đầu nàng xoa xoa, mỉm cười nói, cái ân này quả thật không nhẹ chút nào.

Nếu không có ông lão và Hứa Thúc thì hắn xác định đã xuống lỗ từ lâu, nào còn ngồi đây mà nói chuyện được nữa.

Xác thực bây giờ hắn đã bình thường trở lại, cho nên cũng không cần ăn bám nữa, mình có sức thì tự mình đi kiếm ăn.

- Vũ ca ca, cha muội mà nghe tin huynh bình thường trở lại thì chắc chắn sẽ rất vui mừng đấy!

Hứa Huyên Nhi không ngừng cười tươi nhìn ca ca của mình, gia đình nàng cũng muốn giúp hắn đi chữa bệnh, nhưng mà dược liêu đắt đỏ đến nổi người thường không thể nào chạm tới.

Cho nên…không cách nào chữa trị cho hắn, chỉ còn cách là dựa vào số trời, thử thách vận may của hắn mà thôi.

- Muội trở về trước đi, tối ta sẽ đến gặp Hứa Thúc!

- Vũ ca ca nhớ đó…

Hứa Huyên Nhi mỉm cười, ngồi xuống thu dọng xong, trước khi rời đi không quên quay lại dặn dò hắn.

. . .

Tại một vùng đất trống phía sau căn nhà cũ nát kia, thiếu niên đứng im lặng nhìn ngôi mộ mà lão giả kia đã từng chăm sóc mình.

Hồi lâu, Trần Vũ khơm người hành lễ một cái, đây cũng xem như là lời cảm tạ của hắn.

Một cơn gió thoáng thổi qua, hất tung mái tóc bạc trắng của hắn lên không trung, càng làm cho khung cảnh thêm tỉnh lặng.

- Có lẽ ta cũng nên thử tu võ một chút!

. . .

Đăng bởi: