Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 4: Vào Thiên Cấm Sơn


- Ta biết ngươi đang muốn đi đến đó khảo hạch, nhưng dục tốc thì bất đạt, thời gian vẫn chưa tới, ngươi hãy tranh thủ trong khoảng thời gian này mà tập luyện, ta cũng chẳng có gì để dạy cho ngươi cả.

Hứa Thiên Bá thở dài một cái, hắn đã nói ra một ít sự tình, xem như đã chỉ điểm cho thiếu niên kia một ân huệ rồi, cho nên cũng không cần phải dốc tâm chỉ dạy nữa.

Dù sao thì hắn cũng cần thời gian để chăm sóc gia đình nhỏ bé của mình, còn hơi sức đâu mà chỉ dạy cho tiểu tử kia?

Trần Vũ nghe xong thì cười nhẹ, không có trả lời lại mà ngồi nói chuyện với Hứa Huyên Nhi một chút rồi cũng rời đi.

- Tên tiểu tử này xem ra còn nhiều bí ẩn, ta nhìn hắn như vậy mà không thấu!

Nhìn bóng lưng Trần Vũ rời đi, Hứa Thiên Bá chỉ biết lắc đầu, những biểu hiện hôm nay đã để hắn ta suy nghĩ khác về thiếu niên kia rất nhiều.

Tâm tình vô cùng điềm tĩnh, cũng không chút khoát lát, cứ như người từng trải, hẳn là không phải một người bình thường, mà là đến từ một gia tộc nào đó, như vậy mới có khí chất cao quý kia.

. . .

Trong căn nhà cũ nát, không một chút ánh sáng chiếu đến, gió lạnh hiu hiu thổi qua không ngừng, tơ nhện giăng khắp nơi, trông nơi này không khác gì một ngôi nhà hoang.

Ngay tại giữa ngôi nhà, thân ảnh một thiếu niên mặc bạch bào rách nát mờ ảo đang ngồi tọa thiền, hai mắt nhắm nghiền như đang chăm chú suy nghĩ thứ gì đó.

Sau khi từ nhà Hứa Thiên Bá trở về, hắn liền một mực ngồi như vậy, đây cũng chính là cách mà hắn dùng để tịnh tâm, suy nghĩ thấu đáo chuyện quan trọng.

- Ngày mai ta nên đi tìm việc gì đó để làm…chi bằng đi vào Thiên Cấm Sơn (núi cấm) để tìm hái một ít linh dược để đổi lấy ít kim nguyên, tuy rằng trong đó nguy hiểm nhưng mà cũng phải thử.

Hai mắt thiếu niên đột nhiên mở ra, miệng thì thào, đây chính là suy nghĩ của hắn từ nãy đến giờ, có tay có chân thì không thể ăn bám mãi, Hứa Thúc còn cần phải chăm lo cho gia đình của mình nữa, thời gian đâu mà lo cho hắn?

- Linh dược thì không thành vấn đề, Bách Dược Quyển thì không cần phải lấy! Vấn đề là trong sơn mạch thì nguy hiểm vô cùng, chỉ sợ không có mạng đi về!

Bách Dược Quyển chính là quyển sách ghi chép rất nhiều linh dược bên trong, được ban bố miễn phí cho người muốn đi vào bên trong Thiên Cấm Sơn hái linh dược.

Thiên Cấm Sơn chính là sơn mạch lớn nhất của Đại Việt Thần Quốc, đúng như tên, vì trong này bí ẩn vô số, yêu thú vô biên, thiên tài địa bảo thì không thiếu, mà hung hiểm cũng không phải dạng vừa.

Còn nghe nói, bên trong Thiên Cấm Sơn này từng có rất nhiều cường giả lập đỉnh thiên ngã xuống, hẳn nhiên cũng sẽ rơi rớt lại không ít bảo vật, khiến cho không ít cao thủ vì vậy mà muốn đi vào bên trong tìm kiếm cơ duyên.

Tuy nhiên một đi…không thấy trở lại, chỉ là sợ đã nằm trong bụng của đám yêu thú cả rồi.

Cho nên ngàn năm về trước, Hoàng Đế đã ra lệnh cho phong bế, cho nên mới có tên là Thiên Cấm Sơn ngày nay, nhưng lệnh cấm bây giờ cũng không còn nữa, mặc cho mọi người thoải mái đi vào.

Chỉ cần, ngươi có chết oan mạng thì đừng hiện hồn về báo ta là được!

Người thường cùng võ giả cấp thấp chỉ dám đi lang thang bên ngoài sơn mạch, chứ không dám đi sâu vào bên trong, nếu không tính mạng khó bảo toàn.

Nhưng điểm lợi của Thiên Cấm Sơn không phải là không có, đó chính là có thể giúp cho võ giả tôi luyện bản thân vô cùng tốt.
. . .

Thiên Cấm Sơn nằm ở phía tây Phong Long Thành, cách nhau ước chừng mười mấy dặm.

Bên trong sơn mạch chứa hàng vạn loài, rừng cây vô cùng rậm rạp, vô số cổ thụ che trời mọc lên khắp nơi, mây mù bao phủ toàn bộ ngóc ngách, hung thú hoành hành, sơn mạch cũng chính là địa phương mà thiên địa nguyên khí hưng thịnh.

Đối với Thiên Cấm Sơn mà mọi người thường hay nói tới, đó chính là biên giới ngoài cùng của sơn mạch, nó kéo dài dằng dặc chi mạch bên trong. Cũng là nơi mà yêu thú cấp thấp thường hay lui tới, hơn nữa đủ loại linh dược, chỉ cần lấy được liền có thể đem bán lấy tiền.

Lúc này, bốn phía im ắng, một cổ hàn khí từ phía sâu bên trong sơn mạch kích phát ra bên ngoài, hùng hồ mà kéo tới làm cho người ta phải lạnh người.

- Đây chính là Thiên Cấm Sơn sao? Thực là hùng vĩ!

Trần Vũ lần đầu tiên đi tới nơi này, hắn nhìn xa xăm vào bên trong mà không khỏi thất thần. Chỉ thấy sương hàn quấn phía dưới, còn lại là một tòa sơn mạch khổng lồ đứng sừng sửng trên mặt đất.

Ở trước mặt ngọn núi này, con người liền giống như giun dế nhỏ bé một dạng!

Hắn mất bốn ngày chuẩn bị và khởi hành tới nơi này, hằng sáng thường xuất phát sớm, có khi may mắn thì gặp dân phu cho quá giang trên xe ngựa nên cũng rút được chút thời gian.

- Sắp tới rồi…

Thiếu niên mở miệng cười nhạt, nói một câu không đầu không đuôi, thân thể nhoáng một cái rồi hướng Thiên Cấm Sơn mà đi, sau lưng không quên mang theo một cái sọt trúc.

Trên đường đi, cây cỏ sâm sâm cao thấp đều qua phần eo, sương lạnh trên lá rơi xuống quần áo làm cho người ta cảm thấy rung người.

Ti!

Bên trên một gốc cổ thụ hai người ôm không hết, đột nhiên bắn xuống một đạo kim tuyến, xé gió mà đi, giống như Thần Nỏ bắn ra mũi tên.

Vụt!

Trần Vũ đang đi phía dưới, tai trái thản nhiên mở ra, nhẹ nhàng bắt được đạo kim tuyến đang bắn xuống, nhìn cũng không thèm nhìn, khóe miệng mỉm cười lắc đầu, nói:

- Tam Tuyến Xà à Tam Tuyến Xà, hôm nay gặp ta xem như ngươi gặp may, đi đi!

Bình thường, Tam Tuyến Xà vốn vô cùng hung mãnh, không phải người thường có thể chạm tay tới được.

Trên người chúng có ba đầu thải tuyến, kịch độc phi thường, chiếm số lượng vô cùng lớn trong sơn mạch, thực lực không mạnh nhưng mà một thân là bảo, máu của chúng so với dược tài còn đại bổ hơn nhiều lần, là yêu thú mà mọi người thích săn bắt nhất.

Tuy nhiên đối với hắn, đầu Tam Tuyến Xà này không không một chút hung mãnh, nó dụi cái đầu nhỏ bé của mình vào bàn tay của hắn, cái lưỡi nhỏ bé không ngừng nuốt vào phun ra.

Chuyện này chính là vô cùng kỳ lạ, nếu để người khác nhìn thấy, có khi hai tròng mắt rơi ra ngoài cũng không chừng.

Đăng bởi: