Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 5: Cướp?


- Được rồi, ngươi đi đi, ta còn chuyện cần phải làm!

Nói xong, Trần Vũ đem Tam Tuyến Xà để lên một ngọn cây ven đường rồi chậm rãi bước đi vào bên trong sơn mạch.

Trên Thiên Vũ Đại Lục, cảnh giới võ giả được chia thành tám đại cảnh giới, đó là: Hậu Thiên Cảnh, Tiên Thiên Cảnh, Linh Động Cảnh, Âm Dương Cảnh, Thiên Nhân Cảnh, Tạo Hóa Cảnh, Bán Thánh Cảnh, cuối cùng là đỉnh cao trong truyền thuyết Thánh Vương Cảnh.

Mỗi cảnh như vậy lại được chi thành chín trọng, mỗi trọng cách nhau lực lượng vô cùng, giống như trời đất một dạng.

Mà yêu thú cũng được phân chia như vậy, cùng cảnh giới thì yêu thú muôn phần vượt trội hơn con người, cho nên vào đây ngươi phải mạnh hơn bọn chúng một trọng, nếu không…coi chừng quy tiên!

. . .

- Ừm!

Trần Vũ gật đầu một cái, trước mắt hắn là một cây Huyết Linh Chi đang bám trên gốc cổ thụ, loại linh dược này không hiếm lắm, thường được rất nhiều gia tộc thu mua.

Người bị thương nặng, mất máu quá nhiều thì có thể sử dụng Huyết Linh Chi này chế tạo đan dược, liền dễ dàng bổ sung lại lượng máu đã mất, bởi vậy nó cũng được xem như một lại linh dược trị thương.

Tuy nhiên, nếu không luyện đan mà dùng trực tiếp thì hiểu quả chỉ có ba thành, còn xa mới bằng đan dược mà đan sư luyện ra.

Thu thập xong Huyết Linh Chi, thiếu niên một đường thẳng tiến vào bên trong sơn mạch, cũng không có lo ngại bị yêu thú cắn giết, trên đường đi có rất nhiều người như hắn, đi vào bên trong này thu thập linh dược.

Đa phần đều là võ giả Hậu Thiên nhất trọng tới tam trọng, bọn họ cũng đụng mặt nhau, nhưng mà đối phương cũng không có làm ra chuyện cướp rồi giết cho nên Trần Vũ một đường thuận lợi đi vào bên trong.

. . .

Lang thang trong sơn mạch, ước chừng hai canh giờ sau, phía trước là một hồ nước rộng lớn, nước trong hồ trong vắt, thậm chí có thể nhìn xuyên xuống dưới đáy, để cho người ta dễ dàng phát hiện bên dưới có một hang động to chừng hai thước.

Chính giữa hồ nước là một đóa hoa bảy sắc cầu vòng sặc sở vô cùng, trông như hoa sen đang tỏa ra linh khí nồng đậm, nhưng cánh hoa vẫn chưa xòe ra hết, chứng tỏ vẫn chưa thành thục.

- Không ngờ lại là Thủy Lam Hoa, hôm nay ta thật là may mắn, bất quá…
Trần Vũ hơi bất ngờ nhìn về phía hồ nước, rồi liếc mắt nhìn xuống đáy hồ, thầm lắc đầu.

Thủy Lam Hoa là linh dược tam phẩm, chuyên dùng để trị thương và tăng tốc độ tu luyện cho võ hồn có liên quan đến thủy thuộc tính, ví như Băng Hồn chẳng hạn, thứ này xa xa trân quý vô cùng.

Nơi này cũng không chỉ có hắn mới tìm ra được, lúc trước đã có rất nhiều người tìm được hồ nước này, tuy nhiên bên trong có một con yêu thú Lam Thanh Xà, là yêu thú Tiên Thiên tứ trọng, không phải người bình thường có thể đánh lại.

Cho nên không mấy ai ngu ngốc đi hái hoa để nạp mạng, trừ khi ngươi quá mạnh hoặc là bị điên!

Trần Vũ cũng không chút tham lam, nhìn xong lắc đầu rồi ngồi xuống dùng nước mát lạnh trong hồ rửa mặt, tiện thể uống một ngụm nước.

Thanh Lam Xà nằm phía dưới đáy hồ cũng đã phát hiện có người tới đây, nhưng mà người này dường như không có đụng chạm gì tới Thủy Lam Hoa mà nó đang canh giữ.

Nên cũng không thèm quan tâm mà đi ra khỏi mặt nước làm thịt hắn.
- Ha ha!

Bỗng nhiên, một tiếng cười trào phúng vang lên, đó là một thiếu niên mặt trường bào màu tím đi cùng với hai người từ phía sau đi tới.

Trần Vũ phóng mắt sang đánh giá đối phương, cảm nhận được khí tức trên người đối phương không hề yếu, hơn nữa cách ăn mặc chứng tỏ không phải người bình thường.

Trên y phục đám người này có thiêu hai chữ “Đế Lâm”, nếu hắn đoán không lầm thì đây chính là học viên của Đế Lâm Học Viện.

Nhìn xong, Trần Vũ bình thản xoay người rời đi, bước đi không nhanh không chậm, dường như không chút nào sợ hãi hay lo lắng, làm cho một trong ba tên kia không khỏi tức giận.

Người của Đế Lâm Học Viện ai mà không biết, bình thường gặp được bọn chúng xem như là phúc ba đời của mấy tên kia, vậy mà tên thiếu niên này lại như không nhìn thấy bọn chúng.

- Tên kia, đứng lại! Gặp bọn ta còn ý định bỏ chạy?

Một tên thiếu niên trong đó lớn tiếng nói, giọng nói vô cùng tự đắc, không coi thiếu niên phía trước ra gì.

Hai tên còn lại thấy vậy thì bối tay sau lưng cười nhạt, bọn chúng đúng là học viên của Đế Lâm Học Viện, hôm nay chính là đi vào sơn mạch lịch luyện, thuận đường kiếm một chút tiện nghi.

Mà qua quan xát thì bọn hắn thấy tên thiếu niên này một chút tu vi cũng không có, nói gì đến võ hồn, hẳn là người thường dân cho nên cướp bốc rất dễ dàng. Nếu tên kia dám cứng đầu thì bọn hắn không ngại dạy dỗ một chút.

- Nó đến…

Trần Vũ cũng không xoay người hay dừng lại, một đường chậm rãi rời đi, cũng không quên nói thòng lại một câu làm cho ba tên kia vô cùng khó hiểu.

Ụt ụt ụt…

Lúc này, dưới hồ nước nổi lên vô số bọt khí li ti, đám học viên Đế Lâm Học Viện nhìn xuống đáy hồ liền xám mặt, quát lớn:

- Chạy mau, đây là yêu thú Tiên Thiên, không phải thứ chúng ta có thể đối phó được!

Tiếng thét vừa dứt, ba tên kia liền lập tức xoay đầu bỏ chạy, một mạch không dám quay lại nơi này.

- Xem như các ngươi thức thời!

Phía xa xa, thiếu niên không quay đầu lại nhìn nhưng hết thảy sự tình điều nằm trong mắt của hắn.

. . .

- Phù, xém chút nữa chúng ta bị con yêu thú kia làm thịt rồi, tên kia xem như may mắn, nếu lần sau gặp phải ta, hừ…

Thiếu niên mặc trường bào màu tím tức giận quay lại chửi bới một chút, rồi cũng xoay người rời đi.


Đăng bởi: