Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 8: Thời Gian Khảo Hạch Tới


Phong Long Thành – Tây An Cổ Tự!

Đây là ngôi chùa lớn nhất trong thành, không ai mà không biết đến sự tồn tại của Phật Giáo trong đại lục này, nên hằng ngày có rất nhiều đến đây cúng bái hương hỏa.

Một đường trở về Phong Long Thành, tình cờ đi qua một ngôi chùa, nơi đây là nơi của người xuất gia tu hành, nên hắn muốn đi vào bên trong bái Phật một chút.

Bong bong bong…

Tiếng chuông chùa vang lên liên tục, không khí trong lành, thanh tịnh vô cùng, thiếu niên đi vào cửa chùa thì thấy một ít người đang quét dọn, thái độ khi gặp hắn ăn mặc rách nát cũng không biến hóa chút nào.

Thật ra những nơi như thế này, cho dù ngươi nghèo rớt mùng tơi cũng không ai kinh thường ngươi, nếu may mắn thì có người hảo tâm giúp ngươi cũng không chừng.

Vì những người này đã đoạn tuyệt duyên trần, nhất tâm muốn cầu Pháp, tuy nhiên cũng có một số trường hợp lợi dụng Phật Pháp làm điều xằng bậy, đây là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng đó chỉ là số ít con sâu làm sầu nồi canh mà thôi!

Trần Vũ bước chân vào bên trong đại điện của Tây An Cổ Tự, liền thấy có rất nhiều người đang ngồi thiền bên trong này, không khí vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe loáng thoáng tiếng gió thổi qua nhè nhẹ.

Phía trước là vô số bức tượng của các vị Phật cùng chư vị La Hán, như Phật Như Lai, Đạt Ma Sư Tổ,… cùng với một số vị cổ Phật khác.

(cổ Phật: vị phật ra đời từ xa xưa, niên đại không thể xác định được)

Hắn nhẹ nhàng quỳ xuống bái một cái rồi đứng dậy, quay lưng đi ra bên ngoài, tránh làm phiền tới những người đang an tịnh bên trong.

- Đại sư huynh!

Lúc này một người mặc áo cà sa đi ra, người đeo chuỗi hạt màu đen trên cổ, hắn ta nhìn thấy một tên thiếu niên như ăn mày vào đây thì mỉm cười lên tiếng:

- Nói cho các đệ biết, ở trong bùn nhơ, mọc ra hoa sen thanh khiết, các đệ chỉ có thể hái cành hoa tinh khiết đó thôi! Tuyệt đối không được lấy bùn bẩn nhơ nhớt!

Mấy tên đồ đệ khác nhìn thấy vậy liền khen lấy khen để, đại sư huynh nói thì sao mà sai được chứ, liền nhanh chóng nịnh bợ.

- Không ngờ đại sư huynh ứng khẩu liền có thể ngộ đạo được, hoa sen xanh trong bùn nhơ cũng có thể lấy, bỏ sự xấu xa lấy cái cốt tủy!

- Thật đúng…

Trần Vũ đứng đó nghe vậy mỉm cười lắc đầu thở dài rồi lên tiếng:

- Bất biến tùy duyên, tùy duyên bất biến! Bùn có thể mọc hoa sen cũng là bùn tốt!

- Cái gì, bùn mà cũng có thể lấy được sao?

Một ít sư đệ kia nghe Trần Vũ nói như vậy thì không khỏi ngạc nhiên, mà tên đại sư huynh kia nghe vậy liền mỉa mai hỏi ngược lại:

- Vậy theo lời ngươi nói, phàm mọi việc há không có định luật sao? Đồ vật hư cũng lấy được sao? Đây là lý gì chứ?

- Không xấu không tốt, do người mà có khác?

- Hình như nói cũng có lý đó!
Một tên đệ tử nghe vậy thì gật đầu thầm nói, nhưng lập tức bị tên đại sư huynh đánh lên đầu, mắng:

- Đúng cái gì mà đúng!

Trần Vũ thấy vậy, cũng không cần nói nữa, người này tâm tình bất định, cho dù có nói nữa thì hắn ta cũng không hiểu, tốt nhất cứ để tên đại sư huynh kia đi tìm người làm mình hiểu trước cái đã.

. . .

Trở về nhà của mình, đầu tiên là hắn mua một ít đồ ăn rồi mời lại gia đình của Hứa Thiên Bá, dù sao thì nhà này cũng có ơn với hắn rất nhiều.

Trong lúc ăn uống, Hứa Thiên Bá hỏi thăm một chút chuyện bên trong sơn mạch nên Trần Vũ cũng không ngại mà kể ra, tuy nhiên những chuyện như Tam Tuyến Xà cùng với nữ nhân gặp nạn kia thì hắn không nhắc tới.

Mọi người không ngờ được rằng một tên không chút võ công như hắn lại dễ dàng vào trong sơn mạch hung hiểm nhất của Đại Việt Thần Quốc, hơn nữa lại còn may mắn hái được một ít linh dược.

Phải nói là thiếu niên này may mắn đến nghịch thiên, nhưng ai ngờ được mọi chuyện không đơn giản như thế. Tất cả những người dưới đây, không một ai biết hắn chính xác là ai, đến từ đâu cả.

Khi mời mọi người ăn uống xong, Trần Vũ một mực sinh sống bình thường ở ngôi nhà cũ nát kia, với số kim nguyên bán linh dược thì hắn dư sức sống đến hết tháng.

Trong thời gian này, tin tức Trần Vũ đã có thể bình thường trở lại lan truyền ra hàng xớm xung quanh, ai nấy điều vui mừng cho hắn.

. . .

Thời gian nhanh chóng trôi qua, hôm nay chính là ngày mà Đế Lâm Học Viện chính thức tuyển chọn đệ tử.

Sáng sớm, khi chân trời vừa mới lộ ra những tia sáng mơ hồ huyễn ảnh, Phong Long Thành còn đang lờ mờ trước bình minh.

Mặc dù chỉ mới tờ mờ sáng nhưng khung cảnh ở đây lại rất náo nhiệt, những thiếu niên thiếu nữ thức sớm hơn ngày bình thường, tất cả bọn họ điều mang vẻ mặt phấn chấn cũng như xen lẫn những tia lo lắng.

Tại phía đông Phong Long Thành, xuất hiện một cái quảng trường vô cùng rộng lớn, phía trên là một bình đài được thiết kế đặc biệt. Đây là người của Đế lâm Học Viện cho chuẩn bị trước, để khi thời gian khảo hạch tới sẽ cho mọi người tụ tập ở đây.

Nhưng hiện tại nơi này đã động nghịch người, chen lấn vô cùng khó khăn!

Trong sân lớn, mọi người cãi nhau chí chóe, lúc này một tên mập mạp chừng mười sáu mười bảy tuổi lớn tiếng.

- Hôm nay chính là ngày khảo hạch quan trọng mỗi năm một lần, không biết ai sẽ là người nổi bật nhất trong thế hệ trẻ lần này đây?

- Còn phải nói, tất nhiên là con trai của thành chủ ‘Tiêu gia’ Tiêu Vĩnh ca ca rồi!

Một thiếu nữ lên tiếng đáp, trên mặt còn mang theo ngữ khí sùng kính và ngưỡng mộ vô cùng.

Không riêng gì những người này, đa số mọi người khi nghe đến cái tên ‘Tiêu Vĩnh’ đều mang theo vẻ mặt tôn sùng cùng sợ hãi.

Bởi vì Tiêu Vĩnh là đệ nhất thiên tài trăm năm có một, năm mười tuổi đã là Hậu Thiên tầng ba, đừng nhìn chỉ là Hậu Thiên tầng ba mà khinh thường vì đa số tất cả mọi người thì chín tuổi mới bắt đầu tu luyện.

Vậy mà Tiêu Vĩnh chỉ trong một năm liền đạt tới Hậu Thiên tầng ba, đây là thiên phú yêu nghiệt đến mức nào.

. . .

Trên bình đài quảng trường có 5 chiếc ghế, lúc này bỗng nhiên có 5 thân ảnh mở ảo đột nhiên xuất hiện trước 5 chiếc ghế kia, chỉ trong chớp mắt liền xuất hiện, chứng tỏ tốc độ nhanh tới mức nào, đây là điều mà người phàm không thể hình dung.

Đăng bởi: