Trọn kiếp một người

Chương 2: Đến Trần gia


Cánh cửa đại môn xịch mở, một lão giả tóc bạc trắng bước ra.
- Xin hỏi vị công tử này là ai? Đến đây có việc gì?
Cố Đông Hoa hướng lão đầu hành lễ, trịnh trọng nói:
- Phiền vị bá bá này chuyển lời đến Trần gia chủ là có Cố Đông Hoa của Thanh Phong phái muốn tìm.
Lão đầu quay trở vào trong thông báo, một lát sau Trần Thư niềm nở bước ra.
- Nghe danh Cố đại hiệp đã lâu!
- Đa tạ! Gia sư có lời hỏi thăm đến ngài.
Trần Thư đưa hắn vào trong, sai gia nhân tìm một phòng an bài để hắn nghỉ ngơi. Hắn cảm tạ, sau đó bắt đầu hướng Trần Thư hỏi han.
- Trần bá bá có thể cho ta biết một ít về con yêu quái đó được không?
Trần Thư nâng chén trà lên, thổi vài hơi, uống một ngụm rồi đặt chén xuống, nét mặt thoáng ngưng trọng.
- Chẳng giấu gì Cố đại hiệp, con yêu quái này quả thật rất hung hãn. Lúc nãy chúng ta đóng cửa cũng vì sợ nó xuất hiện.
- Nó xuất hiện từ lúc nào?
- Cách đây khoảng nửa tháng trước.
Cố Đông Hoa ngạc nhiên.
- Nửa tháng trước? Vậy tại sao đến bây giờ ngài mới hướng sư tôn ta xin giúp đỡ?
- Thật ra lúc đầu cũng không có chuyện gì nghiêm trọng. Chỉ là vài ba hôm chúng ta lại nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng khi đi ra lại không hề có ai. Nhưng mấy hôm sau tiếng gõ cửa lại càng dồn dập hơn, thậm chí còn có âm thanh như tiếng cào cửa, nhưng cánh cửa lại không hề hư hại.
Ngừng một chút, Trần Thư lại nói tiếp, âm thanh có phần nhỏ hơn.
- Nhất là mấy hôm nay lại có tiếng bước chân dồn dập ngoài sảnh đường. Thỉnh thoảng còn có tiếng cười nữa. Thứ đó đứng trước cửa phòng con gái ta đã ba hôm, nó còn cào nát cả cánh cửa. Cố Đông Hoa vẫn đang lắng nghe, chợt hỏi:
- Tiểu thư vẫn còn ở trong phòng đó chứ?
- Đương nhiên là không. Nhưng kì lạ là dù con gái ta đổi sang phòng khác, thứ đó vẫn túc trực ngoài cửa phòng đó hằng đêm.
"Như vậy là sự việc có liên quan đến căn phòng đó". Hắn ngẫm nghĩ một lát, bảo với Trần Thư:
- Ngài có thể cho ta xem xét căn phòng đó được không?
- Được, để ta dẫn đường!
Cố Đông Hoa theo Trần Thư đi đến căn phòng của tiểu thư. Hắn quan sát cẩn thận từng dấu vết có thể có. Một lát sau, cửa phòng đã hiện ra trước mắt.
Hắn tiến lại gần xem xét cánh cửa, quả là có những dấu cào ghê rợn chạy dọc thân cửa. Càng nhìn càng có thể khẳng định rằng: dấu vết này không phải vật sắc bén gây nên mà là dùng móng để cào.
- Liệu ta có thể vào trong không?
Tốt xấu gì thì đây cũng là phòng nữa nhi. Nam nhân như hắn tự tiện vào quả có chút thất lễ.
- Có thể.
Cố Đông Hoa đẩy cửa bước vào, một mùi son phấn phụ nữ thoảng qua làm cho hắn cảm thấy khó chịu. Y mở cửa sổ ra, xem xét bên ngoài, lại quay vào bên trong quan sát một lúc.
- Gần đây ngài có thấy tiểu thư mang vật gì kì lạ về nhà không?
Hắn chợt hỏi, Trần Thư ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời.
- Ta cũng không rõ nữa. Con bé lúc ra ngoài thường chỉ mua vải vóc hoặc trang sức. Ta chưa từng thấy nó đem vật gì khác lạ về nhà. Nhưng tại sao công tử lại hỏi như thế?
- Tại hạ nghi ngờ trong căn phòng này có vật gì liên quan đến thứ kì lạ kia. Nếu như nó ở đây thì chỉ có khả năng là do tiểu thư mang về.
- Có thể lắm. Ta sẽ thử hỏi con bé. Người đâu! Mau gọi tiểu thư đến phòng khách!
Đăng bởi: