Trọn kiếp một người

Chương 18: Lão nhân kì lạ


Màn đêm gió thổi lạnh lẽo, sương đêm ướt đẫm ngọn cỏ. Một luồng gió bất thường thổi tới, một thân ảnh mà đen khẽ đáp xuống. Đó là một lão già râu tóc bạc phơ, nhưng gương mặt lại tràn đầy sinh khí, có vài nét cổ quái. Lão liếc nhìn hai thân ảnh một đỏ một trắng đang nằm dài trên mặt đất, hơi thở yếu ớt. Bạch y nam tử cả người đầy vết thương, áo trắng dính đầy máu, gương mặt trắng bệch. Nếu không nhìn kĩ thấy được lồng ngực hắn vẫn còn phập phồng nhẹ nhàng thì sẽ dễ lầm tưởng đây là một xác chết.
Lão nhân lại chuyển dời tầm mắt sang người bên cạnh mặc áo đỏ, nam nhân này hoàn hảo không một vết thương, nhưng khí sắc cũng không tốt hơn người kia là bao, bên khóe miệng còn đọng lại vết máu. Lão nhân lắc đầu, một bộ dáng bất đắc dĩ.
- Tên tiểu tử này đúng là không có tiền đồ. Ta đã dặn ngươi không được động vào hắn, thế mà ngươi lại quá kích động. Nhưng mà bình thường cũng đâu thể nào đến tình trạng này chứ.
Lão ngồi xuống, giở bàn tay phải của Mạc Vân lên, một ấn kí hình đóa hoa đỏ rực đập vào mắt khiến lão hốt hoảng.
- Thì ra bọn ngươi đã làm cho nó thức tỉnh rồi sao? Khó trách lại đến nông nổi này.
Lão móc từ trong áo ra một lọ thuốc, đổ ra một viên nhét vào miệng Mạc Vân, sau đó tiến lại gần Cố Đông Hoa, nâng mặt hắn lên xem.
- Tên tiểu tử này nhìn cũng khá đấy chứ. Ta cũng không phải hạng người thích cứu người khác, nhưng vì ngươi có liên hệ với đồ đệ của ta nên ta làm việc tốt một lần vậy.
Lão cũng nhét một viên thuốc vào trong miệng Cố Đông Hoa, sau đó nâng Mạc Vân lên. Lúc này, mi mắt y khẽ nhúc nhích rồi từ từ mở mắt ra.
Trông thấy lão nhân trước mắt, y cố gắng thì thào.
- Sư phụ!
Lão nhân nói với y:
- Được rồi. Chỉ vì sự ngu ngốc của ngươi mà ta phải đến tận đây. Bây giờ chúng ta trở về Thạch Cốc thôi.
Mạc Vân khẽ mỉm cười. Sư phụ của y là như vậy, luôn làm ra bộ dạng không quan tâm, nhưng lúc nào cũng luôn yêu thương y. Nếu như năm đó không có người cứu, y có lẽ cũng sẽ chết. Mạc Vân nhìn sang phía Cố Đông Hoa, định nói chuyện gì đó nhưng bị lão nhân ngắt lời.
- Thương thế của ngươi vẫn còn chưa tốt đâu, mau theo ta về mà chữa trị. Còn về phần tên tiểu tử đó, ta đã cho hắn một viên dược, sẽ không có chuyện gì hết.
Mạc Vân bấy giờ mới đưa ánh mắt trở về. Thực ra y cũng chỉ quan tâm đến bản thân mình, nếu hắn chết thì y cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp. Lão nhân nhanh chóng rời đi cùng với Mạc Vân, để lại Cố Đông Hoa nằm ở đó. Nhưng không bao lâu sau, Hàn Minh và Trình Thiên cũng chạy đến.
Hai người lúc nãy bị trúng độc của Mạc Vân, dù đã uống thuốc giải nhưng phải đợi nửa canh giờ độc mới được giải hết, lại phải đợi thêm nửa canh giờ mới có thể đứng lên di chuyển được. Hàn Minh vừa mới di chuyển được, còn chưa đứng vững đã nôn nóng muốn đi tìm Cố Đông Hoa. Nhưng Trình Thiên trúng độc nặng hơn, chưa thể di chuyển được.
- Sư huynh không cần quá lo lắng. Đông Hoa bản lĩnh hơn người, chắc chắn sẽ không có việc gì.
Hàn Minh vì nôn nóng nên bực tức.
- Ngươi không thấy tên đó vô cùng lợi hại, ngay cả ta và ngươi còn không thể địch lại. Đông Hoa còn non kém, làm sau ta tin tưởng được nó sẽ không có chuyện gì xảy ra!
Vì thế, lão một mạch cõng Trình Thiên còn chưa đi được chạy về hướng Cố Đông Hoa và Mạc Vân đã đi. Dù là người luyện võ thì với thân thể già yếu, lại cõng một người trên lưng thì cũng không thể chạy nhanh được.
Đến khi trông thấy Cố Đông Hoa nằm trên mặt đất, Hàn Minh không chút lưu tình mà ném Trình Thiên xuống đất, chạy lại xem thương thế của Cố Đông Hoa. Sau khi kiểm tra tỉ mỉ, phát hiện đồ đệ tuy vốn bị thương rất nặng, nhưng hình như đã uống qua dược gì nên khí sắc cũng tốt hơn nhiều.
- Là người nào đã cho nó uống? Hay là tên đó?
Lão vừa nghĩ đến nhưng lập tức gạt ra ngay. Trên đời này làm gì có một kẻ quái dị như thế, đâm chém làm bị thương người khác, sau đó lại cho dược để uống hồi phục vết thương.
Trình Thiên lúc nãy đã đứng dậy được, cái mông ê ẩm sau cú ném của Hàn Minh.
- Sư huynh, Đông Hoa không sao chứ?
- Tạm thời thì không sao, chúng ta mau đưa nó trở về thôi.
Hàn Minh định cõng Cố Đông Hoa thì Trình Thiên giành lấy.
- Để cho đệ. Huynh vừa mới mệt mỏi, tranh thủ nghỉ ngơi đi.
Hàn Minh gật đầu, ba người hai già một trẻ trở về khách điếm.
Đăng bởi: