Trọn kiếp một người

Chương 30: Âm mưu



Thời gian gần về trưa, mặt trời dần lên đỉnh đầu, chiếu ánh nắng ấm áp. Mạc Vân đứng dưới chân núi, quan sát đường đi lên Thanh Phong phái.

Y đã đi suốt mấy ngày đường từ Hà Châu đến đây nên trong người có chút mệt mỏi. Vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng ồn ào trên núi vọng xuống. Y kéo một tên nam tử lại hỏi chuyện.

- Ở trên núi có chuyện gì thế?

Nam tử vừa nhìn thấy dung mạo Mạc Vân thì ngơ ngẩn. Hắn chưa từng thấy người nào đẹp đến như vậy. Dù là Cố Đông Hoa của Thanh Phong phái cũng chưa chắc bằng.

- Vị công tử này mới đến đây chắc chưa biết. Hôm nay Thanh Phong phái tổ chức một cuộc tỉ thí chọn chưởng môn.

Mạc Vân xoay người nhìn lên trên đỉnh núi, khóe miệng khẽ nhếch.

- Tỉ thí chọn chưởng môn sao? Thú vị đấy.

Trong sân lớn của Thanh Phong phái, mọi người lần nữa tụ họp, chuẩn bị vòng đấu thứ hai.

Cố Đông Hoa và Mã Phi nhanh chóng bước lên đài, Mã Phi ngoài mặt cười nhưng tâm không cười. Sao hắn lại xui xẻo đến thế, gặp phải đại sư huynh. Chẳng qua trận vừa rồi gặp Hạ Hoài An nên mới may mắn thắng được một lần. Mã Phi rút kiếm ra, quay mặt nhìn về phía Hàn Minh, ánh mắt như muốn nói: đệ tử có thể chịu thua không? Hàn Minh ho vài tiếng, nhìn lại, ý bảo phải tỉ thí. Mã Phi cười khổ, nói với Cố Đông Hoa.

- Xin đại sư huynh giúp đỡ thêm!

Cố Đông Hoa cong môi, mỉm cười.

- Tứ sư đệ cố gắng lên.

Hai người bắt đầu giao đấu, Cố Đông Hoa cố gắng thả chậm tốc độ, xem xét từng chiêu thức của Mã Phi để vị sư đệ này của hắn có thể trổ hết sức mình. Qua một lát, dường như cảm thấy đã đủ, Cố Đông Hoa mới ra chiêu quyết định, hất văng kiếm của Mã Phi.
Trận đấu giữa Lưu Quan Tĩnh và Triệu Hàn cũng nhanh chóng diễn ra. Triệu Hàn từ nãy đến giờ vẫn luôn quan sát trận đấu của mọi người, trong lòng có phần cố kị Lưu Quan Tĩnh. Hắn biết người sư đệ này tuyệt không tầm thường.

Sau vài chiêu thăm dò, Triệu Hàn bắt đầu cảm thấy kinh hãi. Võ công của Lưu Quan Tĩnh gần như ngang ngửa Cố Đông Hoa. Hắn cố gắng sử dụng hết khả năng của mình để kéo dài trận đấu, vừa để cho Cố Đông Hoa có đủ thời gian để nghiên cứu cách ra tay của Lưu Quan Tĩnh. Mắt thấy kiếm của Lưu Quan Tĩnh sắp đâm tới, Triệu Hàn liền xoay kiếm thành đường tròn để hóa giải, lật thân kiếm nằm ngang để chặn mũi kiếm, nhưng do Triệu Hàn canh không chuẩn, mũi kiếm trượt ngang, suýt nữa thì đâm vào bụng hắn. Cũng may là Lưu Quan Tĩnh nhanh chóng dừng lại kịp thời, thu kiếm về.

Thắng thua đã định rõ, Triệu Hàn đứng trên sàn đấu, dáng vẻ rất mệt nhọc. Hàn Minh cất tiếng hỏi:

- Triệu Hàn!

- Vâng thưa sư phụ!

- Chiêu thức cuối cùng của con học được từ đâu?

Hàn Minh khi thấy Triệu Hàn sử dụng chiêu thức đó thì rất bất ngờ. Lão chắc chắn trong kiếm pháp của Thanh Phong phái không hề có.

- Thưa sư phụ, là đại sư huynh đã chỉ cho con.

- Đông Hoa, chuyện này là sao?

- Thưa sư phụ, đây chẳng qua là chiêu thức đồ đệ tự sáng tác ra trong lúc rảnh rỗi. Vì thấy nó hữu dụng nên mới đem ra biểu diễn vài đường cho các sư đệ, sư muội.
Hàn Minh gật đầu lộ ra vẻ tán thưởng. Lưu Quan Tĩnh nhìn thấy dáng vẻ tán thưởng của Hàn Minh thì trong lòng nổi lên một tia ghen ghét. Hắn nắm chặt chuôi kiếm đến nỗi bàn tay trắng bệch.

Trận đấu cuối cùng để chọn ra người chiến thắng đã đến. Lưu Quan Tĩnh đứng một bên nhìn chằm chặp vào Cố Đông Hoa, đáy mắt hiện lên sát khí. Cố Đông Hoa dường như không thấy, nói:

- Lưu sư đệ quả nhiên võ công cao cường. Sư huynh có phần bội phục.

Những lời nói đó lọt vào tai Lưu Quan Tĩnh chẳng khác gì lời mỉa mai. Cố Đông Hoa vẫn không hề hay biết, nhưng có một người khác đã thấy.

- Tên Cố Đông Hoa này không chỉ nhu nhược mà còn ngốc nghếch. Đứng trước một kẻ như thế mà vẫn không hồ nghi.

Mạc Vân giơ bàn tay phải lên ngắm nghía ấn kí huyết hoa.

- Xem ra cái ấn kí này cũng có chút tác dụng. Dù ta có ngồi ở đây cũng có thể theo dõi được tình hình bên trong thông qua tên nhu nhược đó.

Cố Đông Hoa bên ngoài bình tĩnh nhưng bên trong lại căng thẳng. Hắn cảm nhận được sự tồn tại của Mạc Vân, hơn nữa còn ở ngay trong Thanh Phong phái. Hắn chỉ sợ y sẽ làm hại đến người khác.

Lưu Quan Tĩnh không nói không rằng cầm kiếm xông vào Cố Đông Hoa, chiêu nào cũng vô cùng hiểm hóc. Cố Đông Hoa nhanh chóng cản lại, lực đạo khá lớn khiến tay có hơi tê. Hắn cố gắng bảo trì khoảng cách với Lưu Quan Tĩnh, dùng sức hóa giải các chiêu thức. Lưu Quan Tĩnh ra chiêu nhanh lẹ, trong đầu y lúc này chỉ có mong muốn đánh bại Cố Đông Hoa, giành lấy ngôi vị chưởng môn.
Người ngồi bên ngoài được một trận mãn nhãn, kiếm quang lóe lên liên tục, tiếng hai thanh kiếm chạm nhau vang lên không ngừng, động tác lại rất thành thục lại không kém phần ảo diệu. Cố Đông Hoa có chút bối rối trước các chiêu thức của Lưu Quan Tĩnh, chiêu nào chiêu đó đều muốn đâm vào chỗ hiểm. Một đường kiếm đâm tới, sát phạt quyết đoán lại ẩn tàng sát khí. Cố Đông Hoa nhanh tay sử dụng chiêu thức lúc nãy Triệu Hàn đã dùng, xoay kiếm làm nhiễu loạn đường kiếm, giảm tốc độ. Chỉ trong nháy mắt, mũi kiếm đâm tới, Cố Đông Hoa canh chuẩn xác để cho mũi kiếm chạm phải thân kiếm của mình mà đứng chựng lại. Hắn lại dùng lực búng vào thân kiếm, đẩy kiếm của Lưu Quan Tĩnh về phía sau, nhanh chóng đưa kiếm của mình kề cổ đối phương. Lưu Quan Tĩnh sát khí nổi lên, dùng mũi kiếm lướt ngang bàn tay Cố Đông Hoa. Một đường màu đỏ hiện lên, hơi rỉ máu.

Khoảnh khắc đó, bàn tay của Mạc Vân bỗng đau nhói lên như bị ai cắt qua, mặc dù trên tay không hề có vết cắt.

- Tên nhu nhược đó lại bị thương rồi. Đúng là kém cỏi.

Trình Thiên trông thấy việc đó, vội nhảy lên sàn đấu, giơ tay tát Lưu Quan Tĩnh.

- Chỉ là luận bàn, ngươi lại dám đả thương đồng môn. Ta đã dạy ngươi như thế sao?

Lưu Quan Tĩnh ôm khuôn mặt còn in dấu bàn tay, cắn răng nói:

- Đệ tử nhất thời hồ đồ.

- Ta phạt ngươi bắt đầu từ ngày mai lên động Thiên Nhai sám hối một tháng.

Lưu Quan Tĩnh không cam tâm nhưng vẫn nói:
- Đệ tử tuân mệnh.

Lưu Quan Tĩnh liếc nhìn Cố Đông Hoa, đáy lòng thầm đắc ý. Để xem ngươi còn cản trở ta được bao lâu.

Trình Thiên đang định tuyên bố người chiến thắng thì bỗng nghe một tiếng nói:

- Trò vui thế này ta không góp vui thì uổng phí quá!

Mọi người đồng loạt quay sang nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy một nam tử mặc huyết y, dung mạo đầy mị hoặc lại yêu tà.

Hàn Minh và Trình Thiên cùng nghĩ trong lòng: y lại tới.
Đăng bởi: