Trọn kiếp một người

Chương 38: Nghi ngờ


Hiện giờ trên đỉnh núi Bạch Vân, Hàn Minh, Trình Thiên cùng với Triệu La Thành ngồi với nhau trong một căn phòng. Sắc mặt của Hàn Minh và Trình Thiên khá là căng thẳng. Trong khi đó, Triệu La Thành vẫn mang thần sắc lạnh lùng như mọi khi. Sau một khoảng yên lặng, Hàn Minh mới lên tiếng.

- Đông Hoa đã bị tên đó bắt đi hai ngày nay. Đến giờ vẫn không hề có tin tức. Chúng ta phải làm sao để cứu nó? Các đệ có ý kiến gì hay không?

Trình Thiên liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Triệu La Thành, đoán rằng y sẽ không nói gì nên mới lên tiếng hỏi:

- Không phải trên người của nó có Truy Tung Hương hay sao?

Mỗi đệ tử của Thanh Phong phái sau khi nhập môn đều được uống một loại thuộc đặc biệt. Khi đó trên người sẽ lưu lại một loại khí tức đặc thù mà người bình thường không thể nào cảm nhận được. Chỉ có thể dùng hoàng điểu để truy tìm tung tích, dù có đi xa cũng có thể tìm ra. Huống chi Cố Đông Hoa chỉ vừa bị bắt hai ngày trước, quãng đường họ đi được chắc chắn không quá xa, không thể nào vượt khỏi phạm vi mà hoàng điểu có thể tìm được.

Hàn Minh thở dài, khẽ lắc đầu.

- Ta cũng đã thử qua nhưng không hề được. Có lẽ Truy Tung Hương trên người nó đã bị áp chế.

- Chỉ có đệ tử Thanh Phong phái mới biết được chuyện này. Không lẽ...

- Ý của huynh phải chăng là có đệ tử của bản phái thông đồng với người ngoài hãm hại Cố Đông Hoa?

Triệu La Thành từ nãy đến giờ không nói gì đột nhiên mở miệng. Hàn Minh tỏ vẻ không hài lòng.

- Không có chứng cứ xác thực, chúng ta không nên nghi ngờ lẫn nhau.

Triệu La Thành nhếch miệng cười, thế nhưng sắc mặt lạnh lùng vẫn không thay đổi.

- Nhân tâm khó dò. Đôi lúc có kẻ ẩn giấu tâm cơ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vô hại.

Hàn Minh và Trình Thiên đều nghe được trong lời này có ẩn ý khác. Thế nhưng không ai nói gì cả.

Ở bên trong phòng ba người vẫn còn thản nhiên điềm tĩnh, nhưng ở bên ngoài mọi thứ đã bát nháo cả lên.

Trên chiếc bàn cạnh hoa viên đang tụ tập một đám đệ tử. Mọi người đều đang bàn tán xôn xao. Có thể thấy ở trung tâm được chia thành hai nhóm người, một nhóm gồm Đường Minh Nguyệt và Mã Phi, nhóm còn lại là Lưu Quan Tĩnh và Lý Tịch Nhan. Ở một bên là Triệu Hàn đang lắc đầu ngao ngán, cạnh đó là Hạ Hoài An sắc mặt âm trầm như sư phụ của mình.

Mã Phi đập bàn, chỉ vào Lưu Quan Tĩnh.

- Lưu sư đệ! Tốt nhất đệ nên ăn ngay nói thật đi. Có phải đệ đã giở thủ đoạn gì với đại sư huynh trong trận đấu hôm đó?

Lưu Quan Tĩnh vẫn ngồi điềm nhiên, không hề có chút gì để ý đến Mã Phi. Mã Phi tức giận định nhào qua nhưng bị Đường Minh Nguyệt cản lại. Nàng lên tiếng:

- Lưu sư đệ, chúng ta dù sao cũng là đồng môn nên ta không muốn làm khó đệ. Nhưng đệ cũng không nên có thái độ cố chấp như thế.

Lưu Quan Tĩnh cười khẩy:

- Cố chấp? Thật là nực cười. Ta đã nói bao nhiên lần rồi, ta chỉ vô ý làm đại sư huynh bị thương.

Mã Phi ngắt lời.

- Nếu chỉ là bị thương thông thường tại sao huynh ấy lại bị ngất xỉu? Nếu như huynh ấy không bị ngất thì cũng sẽ không bị tên kia đưa đi.

- Làm sao ta biết được. Nhỡ đâu đó là thủ đoạn của tên yêu nhân đó thì sao? Những kẻ tà ma ngoại đạo thường chẳng bao giờ quang minh chính đại.

Lý Tịch Nhan từ nãy đến giờ im lặng cũng cất tiếng nói:

- Mã sư huynh, ta thấy huynh dường như đang cố gắng đổ lỗi cho Lưu sư huynh cố ý hãm hại đại sư huynh thì phải.
- Ta đổ lỗi cho hắn làm gì? Không phải mọi thứ đều rất đáng ngờ hay sao?

Mắt thấy hai bên đang chuẩn bị lao vào nhau giằng co, Triệu Hàn nhanh chóng can ngăn.

- Bây giờ mọi việc còn chưa nghi ngờ sáng tỏ, chúng ta đừng nên nghi ngờ lẫn nhau. Việc quan trọng hiện giờ là nên tìm cách cứu đại sư huynh.

Lưu Quan Tĩnh đứng lên bỏ đi, Lý Tịch Nhan cũng nhanh chóng đi theo.

Triệu Hàn nói với Mã Phi.

- Tứ sư đệ đừng nóng vội. Hiện giờ chúng ta vẫn chưa kết luận được gì. An nguy của đại sư huynh vẫn là quan trọng nhất.

Đường Minh Nguyệt sốt ruột hỏi:

- Đã có tin tức gì của đại sư huynh chưa?

- Vẫn chưa. Hiện giờ sư phụ và hai vị sư thúc vẫn đang bàn bạc.

- Chúng ta mau đi xem thử tình hình thế nào.

- Được.

Ba người rời đi, chỉ một lúc sau, thân ảnh của Lưu Quan Tĩnh lại xuất hiện ở đó.

Cùng lúc đó, tại Túy Nguyệt Lâu.

Cố Đông Hoa hắt hơi liên tục, đến nỗi cánh mũi hồng hồng.

- Cố đại ca, huynh có sao không? Hay là bị bệnh rồi?

Cố Đông Hoa lấy khăn lau, nói:

- Không biết nữa. Chắc là do dị ứng với son phấn.

- Huynh cố gắng một chút đi, với lại...

Mạc Hồng tiến lại nhìn mặt Cố Đông Hoa.

- Cũng đâu có quá nhiều. Chỉ là một lớp mỏng thôi. Huynh thế này làm sao lại gần nữ nhân được chứ?

- Ta...

Mạc Hồng làm ra vẻ thần bí. Nàng nói nhỏ:

- Hay là huynh thích nam nhân?

Cố Đông Hoa giật mình.

- Làm gì có chuyện đó.

Mạc Hồng không nói gì nữa, nhưng nàng tinh mắt thấy được vành tai của hắn hơi hồng hồng.
Đăng bởi: