Trọn kiếp một người

Chương 44: Trọn kiếp một người Chương 44:...


Ánh sáng chiếu qua khe đá làm cho gương mặt của Mạc Vân hiện lên rõ ràng. Cố Đông Hoa nhìn y, trong lòng chợt động. Có cái gì đó đang mạnh mẽ thúc giục tâm trí hắn. Trái tim bắt đầu đập loạn nhịp, dường như muốn phá tung lồng ngực hắn mà đi ra. Đây không phải lần đầu hắn thân cận với y như thế, nhưng những lần đó đều là lúc y đang say ngủ. Còn bây giờ, y đang tỉnh táo, trong đôi mắt y là hình ảnh của hắn.

Nguyên bản Cố Đông Hoa định đứng lên, nhưng sự ấm áp này lại lôi kéo hắn trở lại. Hương thơm nhẹ nhàng quẩn quanh mũi, có một cảm giác khiến cho người ta say mê. Đầu óc hắn bỗng trống rỗng, căn bản không nghĩ được gì nhiều, tầm mắt dần di chuyển từ trên xuống dưới, ngắm nhìn vầng trán sáng bóng, đôi mắt long lanh, cả đôi môi xinh đẹp đang hé mở. Cũng không biết tại sao, hắn bỗng nhiên cúi đầu xuống, dán môi mình vào đôi môi của Mạc Vân.

Vừa chạm vào, cảm giác mềm mại và ấm áp làm đầu óc Cố Đông Hoa như muốn nổ tung. Hắn cảm nhận được một sự ngọt ngào trong sự tiếp xúc đó. Hóa ra đây gọi là hôn.

Sau cú ngã đó, Mạc Vân vốn định đẩy Cố Đông Hoa ra khỏi người mình, nhưng đối diện với ánh mắt si mê của hắn, y lại quên mất bản thân đang định làm gì. Tránh khỏi ánh mắt của hắn, y vừa định lên tiếng thì lại bị hành động của hắn làm cho bất ngờ.

- Ngươi... Ưm...

Phải mất một giây sau, Mạc Vân mới định thần lại. Lúc này y mới phát hiện ra tình trạng của mình bây giờ. Tên nhu nhược đó thế mà... lại đang hôn y! Cho dù y chưa từng hôn ai, nhưng y đương nhiên biết thế nào gọi là hôn.

Y dùng sức đẩy Cố Đông Hoa ra khỏi người mình. Bằng một giọng điệu giận dữ, y hỏi:

- Ngươi đang làm gì đó?

Dù biết hắn đã làm gì, nhưng cái chuyện này nói ra cũng thật là...

Cố Đông Hoa không nói gì, bởi hắn đang cảm thấy hối hận. Bây giờ hắn vẫn không ngờ bản thân hắn lại làm ra loại chuyện như vậy. Không ngờ bản thân hắn lại mất kiểm soát vào lúc đó.

- Ta xin lỗi. Ta không cố ý.

Mạc Vân cũng không muốn nói thêm. Loại chuyện này tốt nhất là đừng nên nhắc lại. Y cất giọng đe dọa.

- Ngươi không được nói với ai về chuyện này. Còn nữa, hãy quên nó đi.

Bảo Cố Đông Hoa không nói thì còn có thể, nhưng bảo hắn quên việc này đi quả thật không thể. Nhiệt độ trên đôi môi vẫn còn, cả tư vị ngọt ngào cũng thế. Thật đáng lưu luyến!

Cố Đông Hoa bước theo Mạc Vân ra ngoài. Y đi một mạch, không hề quay đầu lại. Nếu có ai đứng ở phía trước, chắc chắn sẽ thấy được vệt đỏ mờ ám trên gương mặt y.

Vừa bước ra khỏi sơn đạo, một khu rừng trúc hiện lên trước mắt. Vừa nhìn thấy nó, một đoạn kí ức hiện lên trong đầu Cố Đông Hoa. Dường như hắn đã từng đến nơi này, nhưng không giống như lúc này.

- Là cảnh trong giấc mơ đó...

Bây giờ hắn chợt nhớ đến giấc mơ lúc hắn bị thương khi ở Hà Châu. Lúc đó hắn cũng tiến vào một rừng trúc như thế này, sau đó đến được một căn nhà gỗ. Không lẽ đó chính là cảnh thật ngoài đời?

Thực tế đã chứng minh suy đoán của hắn là đúng. Sau khi đi khoảng trăm bước chân, hai người đi đến một căn nhà gỗ. Giống hệt trong giấc mơ. Khoan đã! Hình như không giống lắm. Căn nhà gỗ trong giấc mơ của hắn không hề có gian nhà liền kề kia.

Cố Đông Hoa cố gắng nhớ lại xem bản thân có bỏ sót gian nhà đó hay không, nhưng trí nhớ của hắn rất tốt, không hề có chuyện nhớ nhầm. Vậy chỉ có khả năng là gian nhà đó không xuất hiện trong giấc mơ. Không lẽ căn nhà trước mắt là nơi ở của Mạc Vân?

Hắn chỉ về căn nhà phía trước, hỏi:
- Đây là nơi ở của ngươi?

Hắn quên mất việc Mạc Vân còn đang tức giận với hắn chuyện lúc nãy. Y đương nhiên không thèm trả lời, chỉ hừ khẽ một tiếng rồi bước vào trong. Cố Đông Hoa không còn cách nào khác là lẽo đẽo đi theo sau y.

Từ trong nhà bỗng nhiên truyền đến một tiếng nói:

- Tên tiểu tử Mạc Vân, ngươi định bỏ đói ta, sau đó tìm sư phụ khác phải không?

Sư phụ? Vậy người ở trong đó là sư phụ của y. Vậy thì đó là loại người như thế nào? Vả lại giọng nói này cũng có phần quen thuộc.

Như để giải đáp thắc mắc của hắn, một lão nhân đầu tóc bạc phơ, dáng vẻ thập phần cổ quái, toàn thân vận hắc y bước ra. Cố Đông Hoa lập tức minh bạch vì sao bản thân lại cảm thấy giọng nói đó quen thuộc. Lão nhân này chính là người đã đưa Mạc Vân đi lần trước, dường như còn nhét cho hắn một viên thuốc. Bản thân hắn lúc đó cho dù bị thương nặng nhưng vẫn còn chút ý thức, thấy được vài hình ảnh lờ mờ. Thế nên hắn mới nhận ra đây là kẻ ngày đó. Theo lời của Mạc Hồng thì lão nhân này chắc là Quái Lão Tử.

Vừa trong thấy Cố Đông Hoa, Quái Lão Tử đã kêu lên đầy ngạc nhiên.

- Uy, ngươi cũng đem tiểu tử này về à? Lại định bỏ đói hắn như ta hay sao?

Mạc Vân nhàn nhạt trả lời:

- Sư phụ, người không biết tự tìm thức ăn hay sao?

- Này này, ngươi nói với sư phụ thế hả? Vậy mấy năm nay ai cho ngươi ăn mà bây giờ ngươi đối xử với ta như thế?

- Vậy bây giờ người muốn ăn gì?

- Gà nướng Tam Xuyên.

- Vậy người tự đi mua đi.

Mạc Vân nói xong, không thèm ngoái đầu lại mà bước thẳng vào bên trong.

Cố Đông Hoa tiến lại gần Quái Lão Tử.

- Đa tạ tiền bối ngày đó đã cứu giúp.

- Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, nếu có ý với tiểu tử Mạc Vân thì đừng có duy trì cái kiểu chính nhân quân tử đó. Phải giống như ta thì may ra...

Cố Đông Hoa ngạc nhiên.

- Tiền bối... Sao người biết?
Đăng bởi: