Trọn kiếp một người

Chương 51: PN 2


Ba người một đường đi tới, chẳng mấy chốc đã đến Hàn gia.

Hàn gia chủ Hàn Lâm là một thương nhân chuyên buôn bán tơ lụa, gầy dựng cơ nghiệp nhiều năm nên gia sản có thể nói là đồ sộ. Mặc dù lấy việc buôn bán làm sinh ý nhưng Hàn gia quan hệ rộng rãi với nhiều nơi, cả trong hoàng cung lẫn trong giang hồ nên địa vị cũng không tính là thấp.

Phía trước Hàn phủ là cửa hàng tơ lụa, thập phần khang trang, phía trên đề vài chữ Thủy Nguyệt phường, bên trong chất đầy các loại vải vóc đẹp đẽ, khách đến nơi đây đa phần là hạng phú quý. Đi xuyên qua cửa hàng là đến một con đường lát đá, bước hết con đường là đến đại môn Hàn phủ.

Người đi bên cạnh Hàn Lãnh Nguyệt đi đến bên cửa gõ vài cái, bên trong truyền ra tiếng nói:

- Ai đấy?

- Thiếu gia trở về. Mau mở cửa.

Cánh cửa lớn nhanh chóng được mở ra, Thạch Thiên Dương liếc nhìn bên trong, thấy khung cảnh xa hoa thì hơi chần chừ. Hàn Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng nói với hắn:

- Ngươi cứ đi theo ta. Không cần phải lo lắng.

Tuy Hàn Lãnh Nguyệt nói như thế, nhưng bản thân lại là một kẻ thấp kém, Thạch Thiên Dương vẫn có phần không muốn vào. Tuy nhiên hắn vẫn bước vào trong, theo sát người phía trước.

Người bên trong Hàn phủ thấy thiếu gia trở về lại dẫn theo một kẻ rách rưới xấu xí thì lấy làm lạ, không thiếu những lời bàn tàn xôn xao.

- Tên này từ đâu tới? Sao lại đi theo thiếu gia?

- Trong hắn ta như thế, không chừng lại là kẻ không tốt đẹp gì.

- Thật chẳng ra làm sao cả.

Thạch Thiên Dương nghe hết tất cả những lời đó vào tai nhưng luôn nhắc nhở bản thân làm vẻ mặt bình tĩnh. Dù sao trước giờ hắn cũng đã nghe nhiều lời như thế này. Nhưng hắn biết bản thân mình phải nhẫn nhịn, người kia đã có lòng tốt đưa hắn về đây, hắn không thể làm ra chuyện gì mất mặt được.

Ba người đi đến một căn biệt viện ở phía Tây. Hàn Lãnh Nguyệt quay lại nói với gã người hầu ở phía sau.

- Ngươi gọi người chuẩn bị nước cho hắn tắm rửa.

Gã người hầu lập tức lui ra. Hàn Lãnh Nguyệt lại quay sang nói với Thạch Thiên Dương.

- Ta đã kêu người chuẩn bị nước cho ngươi tắm rửa. Ngươi cứ lấy tạm y phục của ta mà mặc. Bây giờ ta phải đi tìm phụ thân, ngươi cứ ở đây chờ ta, đừng đi đâu hết.

Thạch Thiên Dương nhìn theo bóng Hàn Lãnh Nguyệt đang từ từ đi xa, cũng không biết nghĩ gì mà bên khóe môi bỗng xuất hiện một nụ cười, nhưng chỉ là thoáng qua.

Hàn Lãnh Nguyệt bước vào trong biệt viện của phụ thân, đứng trước cửa phòng gõ vài cái.

- Phụ thân, là nhi tử đây.

- Con vào đi.

Hắn đưa tay đẩy cửa bước vào bên trong, Hàn Lâm đang ngồi trên trường kỉ, như có như không mà nhìn hắn. Hàn Lãnh Nguyệt chợt thấy chột dạ, lúc trước là hắn tự quyết định đưa Thạch Thiên Dương về nhà, cũng không hỏi qua ý kiến phụ thân. Đáng lẽ có thể xin phép sau đó mới đưa hắn ta về, nhưng cũng không đành lòng để hắn ta lang thang ngoài đường như thế. Huống chi bản thân cũng có hải cảm với Thạch Thiên Dương, cho dù là chỉ mới gặp hắn một hai lần.

- Phụ thân...

Hàn Lâm khoát tay ý bảo hắn ngồi xuống ghế.

- Ta biết con đến đây làm gì. Ta hỏi con, con có đảm bảo rằng đứa trẻ đó sẽ không làm gì bất lợi cho chúng ta hay không?

- Nhi tử nghĩ hắn không phải là người xấu.

Hàn Lâm thở dài. Nhi tử nhà hắn tính tình vốn đơn giản, chưa hiểu rõ lòng người. Huống hồ với những kẻ từ nhỏ đã lang thang đầu đường xó chợ, tâm tư đơn thuần làm sao có thể sống sót.

- Con dựa vào đâu mà nói như vậy?

Hàn Lãnh Nguyệt nhất thời không biết nói thế nào. Dù gì thì đó cũng chỉ là cảm giác của hắn, chưa thể khẳng định được. Nhưng trực giác cho hắn biết rằng Thạch Thiên Dương là người tốt.

- Nhi tử sẽ để ý đến hắn.

- Thôi được rồi. Lát nữa con đưa hắn đến gặp ta.

- Vâng.

Hàn Lãnh Nguyệt trở về phòng mình thì thấy Thạch Thiên Dương đang đứng ở cửa phòng. Vừa nhìn thấy hắn, Hàn Lãnh Nguyệt đã suýt kêu lên vì ngạc nhiên. Lúc trước cả người hắn dơ  bẩn xấu xí, lúc này lại được trau chuốt cẩn thận, y hệt như biến thành một người khác. Hàn Lãnh Nguyệt buộc miệng nói:

- Ngươi thật là xinh đẹp.

Nói xong hắn mới cảm thấy không đúng, nam nhân hình như không thể dùng xinh đẹp để hình dung. Nhưng mà hắn cũng không biết dùng từ gì để miêu tả người trước mắt mình. Thạch Thiên Dương mặc y phục của hắn vô tình làm tăng thêm vẻ cao quý, thế này có ai biết rằng vài canh giờ trước hắn vẫn còn là kẻ lang thang.

- Phụ thân ngươi có đồng ý cho ta ở lại hay không?

Bây giờ Hàn Lãnh Nguyệt mới nhớ đến mục đích ban đầu của mình.

- Ta cũng không rõ. Ông ấy bảo ta đưa ngươi đến gặp mặt.

- Vậy thì đi thôi.

Hàn Lãnh Nguyệt lại đưa Thạch Thiên Dương đến phòng của Hàn Lâm.

- Con cứ trở về phòng đi. Ta muốn nói chuyện riêng với hắn.

Hàn Lãnh Nguyệt không còn cách nào khác đành phải trở về phòng, trong lòng hắn vẫn cảm thấy lo lắng. Phụ thân hắn vốn là người nghiêm khắc, không biết có chấp nhận cho Thạch Thiên Dương ở lại hay không.

Khoảng nửa canh giờ sau, Thạch Thiên Dương trở về.

- Phụ thân ta có đồng ý hay không?

Thạch Thiên Dương không trả lời, nhưng lại hỏi sang chuyện khác.

- Vậy ngươi có muốn ta ở lại đây hay không? Ngày ngày đều ở bên cạnh ngươi.

Hàn Lãnh Nguyệt không chú ý đến ẩn ý trong lời nói của hắn, vội gật đầu.

- Vậy thì từ bây giờ ta sẽ ở lại đây.

Hắn đã có nơi để dừng chân, không quan trọng nơi đó thế nào, sau này sẽ xảy ra những chuyện gì, chỉ cần có người trước mắt này. Hàn Lãnh Nguyệt, những chuyện thị phi ngươi đừng bận tâm tới, chỉ cần ngươi luôn vui vẻ như thế này là được.

Từ bây giờ cuộc đời của hắn đã đi theo một con đường khác...

- Thiên Dương!

Hàn Lãnh Nguyệt tay cầm một cái khăn lau mồ hôi trên trán Thạch Thiên Dương. Thạch Thiên Dương bối rối cầm lấy chiếc khăn, cười với hắn.

- Tự ta lau được rồi. Ngươi không phải cũng đang mệt sao?

- Không sao. Ta thấy võ công của ngươi ngày càng lợi hại, ta sắp không theo kịp ngươi rồi.
- Ta chỉ được phần công phu quyền cước là giỏi, chứ nếu nói về chữ nghĩa thì còn thua xa ngươi.

- Vậy ngươi có muốn học chữ hay không?

- Ngươi dạy ta?

Hàn Lãnh Nguyệt vỗ ngực.

- Đương nhiên rồi.

Trong thư phòng Hàn gia, hai thiếu niên ngồi trước bàn, trên bàn bày biện rất nhiều giấy bút mực.

- Ngươi phải cầm bút thẳng góc với mặt giấy, như thế này này.

-...

- Thả lỏng tay ra, đừng có cứng nhắc như cầm kiếm thế chứ.

-...

- Để ta giúp ngươi.

Hàn Lãnh Nguyệt cầm lấy bàn tay của Thạch Thiên Dương, dạy hắn viết từng chữ từng chữ một. Thạch Thiên Dương mắt nhìn con chữ, nhưng tâm trí lại không đặt ở đó. Hắn chỉ cảm giác được một thân thể mềm mại đang dựa vào, cùng với hơi thở ấm áp phun vào cổ cùng với bàn tay đang cầm lấy tay mình.

Buổi học suốt hai canh giờ cứ trôi qua như thế. Sắc trời cũng đã tối dần, Hàn Lãnh Nguyệt nhìn trời nói:

- Hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi.

- Lãnh Nguyệt!

- Chuyện gì?

- Tên của ngươi và ta viết như thế nào?

- Để ta viết cho ngươi.

- Ta muốn chúng ta cùng nhau viết.

- Được.

Hai người cùng nhau viết, trên giấy trắng từ từ xuất hiện ba chữ "Thạch Thiên Dương". Thạch Thiên Dương lại lấy một tờ giấy khác, chỉ vào đó nói.

- Tờ giấy này sẽ viết tên ngươi, Lãnh Nguyệt. Chỉ viết hai chữ Lãnh Nguyệt thôi.

- Tại sao?

- Không có gì quan trọng đâu.

Chỉ là hắn không muốn ánh trăng thánh khiết này quá lạnh lẽo ("hàn" và "lãnh" đều có nghĩa là "lạnh").

Thạch Thiên Dương cầm tờ giấy có chữ "Lãnh Nguyệt" lên, cẩn thận bỏ vào trong áo. Hắn lại đưa tờ giấy có chữ "Thạch Thiên Dương" đưa cho Hàn Lãnh Nguyệt.

- Ngươi muốn giữ chúng làm kỉ niệm?

Thạch Thiên Dương gật đầu.

- Vậy thì ta phải cất giữ cẩn thận mới được.

Thạch Thiên Dương cũng không biết rằng mấy mươi năm sau, lúc hắn nhìn thấy tờ giấy này, chỉ còn cảm thấy đau khổ và dằn vặt.

- Thạch công tử, Lão gia muốn gặp người.

- Được, ta tới ngay.

Thạch Thiên Dương quay sang nói với Hàn Lãnh Nguyệt.

- Ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi.

- Được rồi.

Thạch Thiên Dương đi đến phòng Hàn Lâm.
- Hàn bá bá, con vào được không?

- Là Thiên Dương sao? Con vào đi.

Thạch Thiên Dương bước vào bên trong, Hàn Lâm vẫn ngồi trên trường kỉ như lần đầu hắn gặp. Chỉ có điều sau bao năm vẻ già nua đã hiện rõ trên khuôn mặt người này.

- Con ngồi đi. Có biết ta gọi con đến đây có việc gì không.

- Con không biết. Mong người chỉ dạy thêm.
Hàn Lâm đứng lên khẽ xoa đầu Thạch Thiên Dương.

- Con ở với chúng ta cũng đã tám năm rồi nhỉ?

- Vâng.

Hàn Lâm thở dài, nhìn vào mắt Thạch Thiên Dương.

- Con hãy hứa với ta, sau này có chuyện gì cũng phải bảo vệ tốt Nguyệt Nhi.

Thạch Thiên Dương đứng lên, giọng nói có phần hoảng hốt.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Bây giờ vẫn chưa có gì. Nhưng ta có cảm giác sẽ có chuyện gì đó rất khủng khiếp xảy ra. Ta chỉ có một đứa con, không muốn để cho nó xảy ra chuyện. Con có hứa với ta không?

- Con sẽ cố gắng bảo vệ Lãnh Nguyệt thật tốt.

- Ta tin tưởng con. Bây giờ thì trở về đi.

Hàn Lâm nhìn theo bóng Thạch Thiên Dương, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn. May mắn cho nhi tử của ông gặp được một người tốt, một người thật tâm muốn ở bên cạnh nó. Với con mắt nhìn đời hơn năm mươi năm của ông, lẽ nào không nhận ra điều gì trong cách cư xử của Thạch Thiên Dương đối với Hàn Lãnh Nguyệt hay sao? Bất giác ông cũng đã xem hắn như nhi tử của mình.

Thạch Thiên Dương trở về phòng, nằm trên giường. Hắn không khỏi nghĩ ngợi về những gì Hàn Lâm đã nói. Không lẽ tâm tư của hắn đã bị ông nhìn thấu? Có lẽ là vậy. Người đó đã không bỏ rơi hắn như những người khác, người đó cho hắn một gia đình, người đó luôn quan tâm tới hắn.

Thạch Thiên Dương lấy tờ giấy từ trong áo ra, nhìn chằm chằm vào hai chữ trên giấy, là chữ mà hắn cùng với người đó cùng nhau viết.

- Lãnh Nguyệt... Lãnh Nguyệt... Hình như ngươi khiến cho ta thích ngươi mất rồi.
Đăng bởi: