Trọn kiếp một người

Chương 52: PN 3


Thạch Thiên Dương không phải không nhận ra cảm xúc khác lạ của mình đối với Hàn Lãnh Nguyệt. Chẳng qua hắn vẫn không ngờ rằng đó lại là thứ tình cảm này. Dù sao cả hai đều là nam nhân, lúc đầu hắn còn nghĩ đó là tình bằng hữu huynh đệ hay là tình thân. Nhưng càng ngày hắn càng phát hiện ra rằng, hắn muốn ở bên cạnh Hàn Lãnh Nguyệt, muốn thân cận với hắn ta, thậm chí là muốn những điều mà hắn không dám nghĩ tới nữa. Như thế liệu có thể gọi là tình bằng hữu huynh đệ hay sao?

Nhưng nếu để Hàn Lãnh Nguyệt biết được điều này, liệu hắn ta có còn đối xử tốt với hắn hay không? Có lẽ Hàn Lãnh Nguyệt chỉ xem hắn là bằng hữu huynh đệ mà đối đãi, tuyệt không có ý gì khác. Mà bản thân hắn lại mang ý nghĩ khác trong lòng, mỗi lần đối mặt với hắn ta đều cảm thấy không yên tâm. Thạch Thiên Dương chỉ sợ bản thân quá trầm mê sẽ làm ra những việc mà hắn không dám tưởng tượng.

Lại nhớ đến thái độ lo lắng của Hàn Lâm, Thạch Thiên Dương không khỏi có điều suy nghĩ. Không lẽ lão gia chủ đã đoán trước được chuyện gì sắp xảy ra nên mới ủy thác Hàn Lãnh Nguyệt cho hắn? Thạch Thiên Dương bật dậy, thận trọng cân nhắc một vài điều. Hàn gia vừa giao du với triều đình, lại có mối quan hệ với người trong giang hồ. Tuy chỉ là quan hệ làm ăn buôn bán, nhưng cạnh tranh là điều tất xảy ra. Huống chi từ trước đến giờ giang hồ và triều đình gần như đối lập nhau, Hàn gia lại nằm ở thế trung gian, rất dễ bị đánh chủ ý. Hơn nữa với cơ nghiệp đồ sộ tích góp mấy mươi năm này cũng đủ làm cho những người khác đỏ mắt thèm muốn. Ngay cả một người ngoài như hắn còn có thể nghĩ được như thế, Hàn Lâm là người trong cuộc chắc chắn phải rõ hơn.

Thạch Thiên Dương bước khỏi giường, nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Đập vào mắt hắn là khung cảnh bên ngoài bị bao phủ bởi ánh sáng bạc. Hắn ngước nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một vầng sáng êm dịu.

- Hôm nay là mười lăm sao?

Khẽ điểm nhẹ mũi chân, Thạch Thiên Dương phi thân lên mái nhà, ngồi xuống. Hắn đưa mắt nhìn về gian biệt viện phía Tây, chỉ thấy một màu tối đen. Giờ phút này mọi thứ xung quanh đều an tĩnh, chỉ còn tiếng côn trùng khe khẽ ngân vang. Khung cảnh yên bình như thế liệu sẽ tồn tại đến khi nào đây?

Thạch Thiên Dương hạ mi mắt, nhìn xuống chân mình, thở dài một tiếng rất khẽ. Không chừng đây lại là yên bình trước cơn giông, chỉ cầu cho nó đừng đến quá sớm.

Một tháng trôi qua trong yên bình...

- Phụ thân, nếu người muốn chuyển đồ cho Nhị bá thì bảo hạ nhân đem đến là được. Tại sao nhất định phải là nhi tử đi?

- Vật này rất quan trọng, không thể để mất được. Con và Thiên Dương đi ta mới yên tâm.

Hàn Lâm đưa cho Hàn Lãnh Nguyệt một cái gói nhỏ, kèm theo đó là rất nhiều ngân lượng. Hàn Lãnh Nguyệt trông thấy, thắc mắc.

- Từ đây đến núi Bạch Vân chỉ mất hai ngày đường, đâu cần thiết phải giữ nhiều ngân lượng như vậy.

- Con cứ cầm lấy.

Hàn Lãnh Nguyệt tuy đầy bụng nghi hoặc nhưng vẫn cầm lấy. Nếu phụ thân đã làm như vậy tất có lí do. Chẳng qua hắn có một cảm giác khó chịu trong lòng, cũng không hiểu rõ đó là gì nữa.

Thạch Thiên Dương im lặng không nói gì, hắn mơ hồ dự cảm được sẽ có chuyện không hay xảy ra. Nếu không thì Hàn Lâm cũng sẽ không làm ra những hành động kì lạ như thế. Tối hôm qua trong lúc đi ngang qua viện tử của Hàn Lâm, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng nói:

- Lão gia, như vậy có ổn không?

- Không còn cách nào khác. Như vậy mới có thể đảm bảo an toàn cho Nguyệt Nhi và Thiên Dương.

Tuy hắn không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn nó có uy hiếp rất lớn với bọn họ.
Khuôn mặt của Hàn Lâm có vẻ hết kiên nhẫn, đột nhiên giận dữ.

- Mau đi đi. Còn ở đây dông dài làm gì?

Hàn Lãnh Nguyệt không hiểu nguyên nhân vì sao phụ thân đột nhiên nổi giận, cúi đầu vâng dạ, sau đó rời đi. Thạch Thiên Dương nhìn về phía Hàn Lâm, giọng nói mang ý dò hỏi.

- Hàn bá bá...

- Hãy nhớ kĩ những lời ta đã nói với con.

Nhìn theo bóng hai người từ từ đi xa, Hàn Lâm thở dài. Thu lại tầm mắt, hắn nói với phu nhân.

- Mọi thứ đã chu toàn hết chứ?

Hàn phu nhân gật đầu với hắn, đưa mắt nhìn về phía nhi tử vừa đi, trong mắt chỉ toàn là bi ai.

Hàn Lâm nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng hỏi:

- Nàng có cảm thấy hối hận không?

- Sống là người Hàn gia, chết cũng là ma Hàn gia. Ta cần gì phải hối hận chứ?

Hàn Lâm dắt tay phu nhân ngồi vào chiếc ghế quen thuộc trong viện tử, nở một nụ cười mãn nguyện, từ từ nhắm mắt lại.

Hàn Lãnh Nguyệt cùng với Thạch Thiên Dương đã đi được một quãng đường. Hàn Lãnh Nguyệt đến giờ vẫn không rõ cảm giác khó chịu của mình xuất phát từ đâu. Hắn quay sang Thạch Thiên Dương.

- Ta có dự cảm không tốt, chúng ta quay trở lại thôi.

Thạch Thiên Dương nhìn lại hướng Hàn gia thì trông thấy một cột khói nhỏ bốc lên, tâm nhất thời hỗn loạn. Hắn kéo Hàn Lãnh Nguyệt quay trở về.

- Dường như có chuyện xảy ra rồi!

Hàn Lãnh Nguyệt cũng thấy được cột khói đó. Hắn không dám nghĩ chuyện gì đang xảy ra, chỉ cố gắng chạy thật nhanh trở về, trong lòng thầm cầu mong sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cho bất cứ ai cũng cảm thấy khủng khiếp. Hàn phủ hoa lệ lúc trước giờ phút này đang chìm trong biển lửa, ngọn lửa càng lúc càng lớn, bao trùm cả một khu vực lớn. Tất cả mọi người xung quanh cố gắng dập lửa để lửa không cháy lan ra xung quanh. Có vài người muốn vào bên trong cứu người nhưng không thể vào được.

Hàn Lãnh Nguyệt thu tất cả mọi thứ vào trong tầm mắt, trong lòng tràn ngập không tin tưởng. Rõ ràng vừa mới nãy tất cả vẫn còn bình thường, tại sao bây giờ lại hóa ra như thế này? Hắn bất chấp ngọn lửa, phá cửa xông vào bên trong.

- Lãnh Nguyệt!

Thạch Thiên Dương trông thấy Hàn Lãnh Nguyệt xông vào bên trong, biết hắn muốn cứu phụ mẫu. Thế nhưng lửa cháy đã lâu, mọi thứ bên trong đã sớm hóa thành tro tàn, không thể cứu vãn được nữa. Với lại, Thạch Thiên Dương nhớ đến ánh mắt của Hàn Lâm trước lúc bọn họ rời đi, có gì đó giống như là muốn buông bỏ.

Xem ra việc này ông đã sớm sắp xếp từ trước rồi.

Thạch Thiên Dương cũng xông vào bên trong tìm Hàn Lãnh Nguyệt. Hàn Lâm lúc trước đã giao phó hắn bảo vệ Hàn Lãnh Nguyệt, hắn không thể cô phụ sự tin tưởng của ông.

Hắn một đường chạy tới viện tử của Hàn Lâm, vừa chạy vừa tránh né ngọn lửa đang thiêu đốt. Vừa chạy đến cửa, hắn đã thấy bóng người đó giữa ngọn lửa.

- Lãnh Nguyệt!

Hàn Lãnh Nguyệt ngồi bệch xuống đất, trước mặt hắn là hai tử thi đã cháy đen. Hai người đó không ai khác chính là Hàn Lâm và phu nhân của ông.
- Phụ thân... Mẫu thân...

Hàn Lãnh Nguyệt không thể tin vào hai mắt của mình. Rõ ràng chỉ vừa mới đây thôi họ vẫn còn trò chuyện, vậy mà bây giờ lại...

Chậm rãi xiết chặt nắm đấm... Rốt cuộc là kẻ nào đã làm ra chuyện này? Nước mắt chậm rãi tuôn ra, lăn trên gương mặt, rơi xuống mặt đất đã cháy đen. Hàn Lãnh Nguyệt bất chấp ngọn lửa xung quanh, vẫn cứ ngồi thừ ở đó không nhúc nhích, cũng không hề quan tâm những thứ khác.

"Rắc..."

Thạch Thiên Dương nhanh chóng ngước mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh. Phía trên đầu Hàn Lãnh Nguyệt, một cây xà cháy dở đang rơi xuống, mà hắn ta vẫn không hề có ý định rời khỏi nơi đó!

- Cẩn thận!

Thạch Thiên Dương xông tới ôm Hàn Lãnh Nguyệt vào lòng. Hai người lăn vào phía trong, tránh khỏi nguy hiểm trong gang tấc. Thạch Thiên Dương lúc này mới nói với Hàn Lãnh Nguyệt.

- Tại sao ngươi không chịu tránh ra?

Hàn Lãnh Nguyệt không nói gì, chỉ chôn mặt vào trong ngực hắn. Thạch Thiên Dương lấy tay nâng mặt Hàn Lãnh Nguyệt lên, chỉ thấy người đối diện khóe mắt sưng đỏ, gương mặt đầy lệ. Hắn chợt cảm thấy tâm đau nhói, lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Hàn Lãnh Nguyệt. Chỉ trong khoảnh khắc đã mất đi phụ mẫu, nhà tan cửa nát, thử hỏi ai mà chịu đựng được.

Thạch Thiên Dương lấy tay lau nước mắt cho Hàn Lãnh Nguyệt, đỡ hắn ta đứng dậy. Chỗ hai người đứng hiện giờ đã sớm thành tro tàn, lửa không còn cháy nữa, khói bốc lên mù mịt.

- Chuyện đã xảy ra, ngươi có khóc lóc cũng chẳng có ích lợi gì. Trước hết chúng ta phải dập tắt lửa, sau đó an táng hai người họ.

Hàn Lãnh Nguyệt nhìn lại nhà cũ của mình, lấy tay áo chùi nước mắt. Hắn cố lấy giọng nói bình thường nhất nói với Thạch Thiên Dương.

- Chúng ta đi ra bên ngoài.

Nửa canh giờ sau, lửa hoàn toàn được dập tắt, chỉ còn vài chỗ bốc khói âm ỉ. Hàn Lãnh Nguyệt đứng yên trước mảnh phế tích, không rõ là đang suy nghĩ điều gì. Hắn định vào bên trong đưa thi thể phụ mẫu ra, nhưng Thạch Thiên Dương đã vào trong đó, ngăn hắn ở ngoài.

Thạch Thiên Dương đi vào bên trong thử dò xét mấy viện tử khác, phát hiện bên trong không còn một thi thể nào khác. Hắn lại nhớ lúc mới xông vào, khắp nơi lửa vẫn cháy lớn, chỉ có một phần viện tử của Hàn Lâm là đã cháy thành tro bụi, như vậy có thể lửa xuất phát từ đây. Hơn nữa lúc phát hiện thi thể Hàn Lâm và phu nhân ông, hai người vẫn đang trong tư thế ngồi rất bình thường. Như vậy không chừng trận hỏa hoạn này là do Hàn Lâm một tay gây ra.

Nhưng vấn đề là tại sao ông ta lại làm như vậy? Xem ra có ẩn tình ở đây.

Thạch Thiên Dương tạm thời gạt qua chuyện này. Người cũng đã mất, có làm sáng tỏ cũng chẳng được gì. Việc trước hết là phải an táng cho bọn họ, sau đó tìm một nơi để hắn và Hàn Lãnh Nguyệt tạm trú.

Trời về khuya...

Hàn Lãnh Nguyệt ngồi trong phòng khách điếm vừa mới thuê vài canh giờ trước, trong tay cầm một mảnh giấy, là thứ lấy từ trong đồ mà Hàn Lâm muốn hắn chuyển cho Nhị bá.
Thạch Thiên Dương bước lại ngồi cạnh hắn.

- Những chuyện này phụ thân ngươi đã tính toán từ trước. Ông ấy không nói cho ngươi cũng bởi vì có biết cũng chẳng thể làm gì.

Trong túi đồ Hàn Lâm đưa có một bức thư gửi cho đệ đệ của ông. Thạch Thiên Dương mở ra xem mới biết được nguyên nhân mọi việc. Khoảng một tháng trước Hàn gia có một chuyến chuyển hàng vào trong kinh thành, khi đến nơi lại phát hiện ra đó toàn là hàng giả. Hàn Lâm nghi ngờ hàng hóa đã bị tráo đổi nhưng không có chứng cứ, lại bị những kẻ trong cung vu cáo, khép tội vô cớ. Bọn chúng dựa vào lí do đó ra lệnh tịch thu tài sản Hàn gia. Hàn Lâm ngấm ngầm thuê người điều tra chuyện này, lại phát hiện ra một đám tham quan ô lại. Bọn tham quan nhất thời lo sợ bị vạch trần, lại dùng độc dược định hại Hàn Lâm. Bản thân ông may mắn thoát chết, nhưng thân thể cũng bị tổn hại. Đến nay không chừng đã không thể cầm cự được, lại không thể để Hàn gia rơi vào tay bọn chúng nên ông mới sắp xếp ra những chuyện này. Còn về phần Hàn phu nhân có lẽ là muốn đi theo Hàn Lâm xuống hoàng tuyền.

Hàn Lãnh Nguyệt gấp bức thư lại, im lặng một lúc lâu. Thạch Thiên Dương định đứng lên thì nghe hắn nói:

- Bản thân ta thật vô dụng, không thể giúp được gì cho phụ thân nên người không hề nói với ta chuyện này.

Thạch Thiên Dương nắm lấy tay của Hàn Lãnh Nguyệt.

- Ngươi không phải kẻ vô dụng đâu. Có lẽ Hàn bá bá biết sự việc không thể cứu vãn được, lại không muốn làm cho ngươi phải lo lắng.

Thạch Thiên Dương suy đoán có lẽ Hàn Lâm không muốn cho một người tốt đẹp như Hàn Lãnh Nguyệt phải tiếp xúc đến những âm mưu xấu xa dơ bẩn như thế. Bản thân hắn đã từng tiếp xúc với những thứ như thế nên đương nhiên hiểu rõ. Dường như ở phần suy nghĩ này, hắn và Hàn Lâm thật giống nhau.

- Thiên Dương...

- Chuyện gì... A...

Thạch Thiên Dương hơi bất ngờ trước hành động đột ngột của Hàn Lãnh Nguyệt. Hàn Lãnh Nguyệt lại đột nhiên ôm hắn, hai tay vòng qua lưng, đầu thì chôn trong ngực hắn. Thạch Thiên Dương chợt cảm giác Hàn Lãnh Nguyệt hơi run rẩy.

- Ngươi làm sao thế?

Thạch Thiên Dương đột nhiên cảm thấy áo mình có phần ẩm ướt, kèm theo đó là giọng nói của Hàn Lãnh Nguyệt, có phần hơi nức nở.

- Ngươi đừng bỏ rơi ta... Bây giờ ta không còn ai cả...

Thạch Thiên Dương đưa tay ôm lấy Hàn Lãnh Nguyệt, khẽ vuốt lưng hắn như muốn vỗ về.

Ngươi đã không bỏ rơi ta, ta làm sao có thể bỏ rơi ngươi được...

Thạch Thiên Dương lấy tay nâng mặt Hàn Lãnh Nguyệt lên, nhìn thấy bộ dáng của hắn hiện tại, nhất thời cảm thấy đau lòng. Tám năm sống bên cạnh hắn chưa bao giờ thấy hắn giống như bây giờ, cũng không muốn sau này thấy bộ dáng này lần nữa.

- Ta đã nói rồi, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi.

Dùng ngón tay gạt đi những giọt nước mắt còn sót lại, Thạch Thiên Dương nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hàn Lãnh Nguyệt, hoàn toàn không biết rằng trong mắt mình lúc này lại tràn ngập nhu tình. Nhìn vào ánh mắt người đối diện, Thạch Thiên Dương rốt cuộc cũng không thể kiềm nén được lòng mình.

- Lãnh Nguyệt... Ta...

Những lời còn lại nhỏ dần rồi mất hút, cũng không rõ Hàn Lãnh Nguyệt có nghe thấy hay không. Nhưng mà bản thân hắn chắc có lẽ cũng biết được Thạch Thiên Dương muốn nói gì, bởi lẽ người đối diện vừa cúi đầu xuống... hôn hắn.

Hai đôi môi dán sát vào nhau, truyền đến cảm giác êm ái và ấm áp, cũng truyền những rung động đến trái tim của hai người. Hàn Lãnh Nguyệt khép mắt lại, cánh tay vô tình siết chặt thêm, từ từ cảm thụ ấm áp trong đáy lòng mình.

Tình cảm của Thạch Thiên Dương hắn đã nhận ra từ trước, cho dù Thạch Thiên Dương không biểu hiện ra quá rõ ràng. Có lẽ là vì bản thân hắn cũng như thế.

Thạch Thiên Dương... Ta cũng thích ngươi...
Đăng bởi: