Trọn kiếp một người

Chương 53: PN4 (Kết)


- Thiên Dương...

Hàn Lãnh Nguyệt vùi đầu vào ngực Thạch Thiên Dương, cảm thấy cả khuôn mặt đều nóng ran.

- Ta sẽ không yếu đuối nữa. Nhất định ta phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Kể từ hôm nay, hắn sẽ không còn là Hàn Lãnh Nguyệt trước đây nữa. Bản thân hắn phải cố gắng mạnh mẽ hơn.

Cuộc sống của bọn họ hiện tại và sau này tuyệt không thể để có bất cứ chuyện gì xảy ra. Không thể để cho bất kì ai phá hoại nó, kể cả bản thân hắn.

- Thiên Dương!

Thạch Thiên Dương quay sang nắm lấy tay Hàn Lãnh Nguyệt.

- Có việc gì?

- Ta thấy ngươi luôn ưa thích ngắm trăng.

- Đúng vậy.

Thạch Thiên Dương nhìn Hàn Lãnh Nguyệt hồi lâu, lại ngước nhìn mặt trăng trên trời, không hiểu suy nghĩ gì mà bỗng nhiên mỉm cười.

- Ngươi đang suy nghĩ điều gì?

- Ta tự cảm thấy bản thân may mắn hơn những kẻ khác.

Dù cho Hàn Lãnh Nguyệt tự nhận mình là người thông minh thì giờ phút này cũng không thể nào hiểu được dụng ý của Thạch Thiên Dương. Hắn còn chưa kịp nói gì thì đã bị bao phủ bởi một cái ôm ấm áp. Giọng nói của Thạch Thiên Dương khẽ vang bên tai.

- Kẻ khác chỉ có thể nhìn ngắm mặt trăng mà không bao giờ có thể chạm tới được. Còn ta thì lại có thể ôm trong tay, hơn nữa... còn rất ấm.

Giờ phút này Hàn Lãnh Nguyệt cảm thấy không chỉ cả người nóng mà đầu óc thậm chí còn sắp nổ tung. Trong đầu hắn không ngừng tự hỏi tại sao bản thân trước đây không hề nhận ra Thạch Thiên Dương còn có một mặt này nữa? Hắn đẩy Thạch Thiên Dương ra, ngập ngừng.

- Ngươi... đồ hỗn đản!

Thạch Thiên Dương nhìn khuôn mặt đỏ bừng không biết vì tức giận hay xấu hổ của Hàn Lãnh Nguyệt mà cười lớn.

- Không ngờ Lãnh Nguyệt công tử nho nhã lễ độ cũng biết mắng người.

- Ngươi còn châm chọc ta.

Trời đã về khuya từ lâu, mọi vật đều yên tĩnh, chỉ thấy hai bóng người lướt qua lại dưới ánh trăng.

Hàn Lãnh Nguyệt, nếu như lúc trước ta không gặp được ngươi, liệu cuộc đời của ta sẽ đi đến đâu? Sẽ tiếp tục lang thang vô định đến cuối đời, không mục tiêu sống. Hoặc nếu ta gặp được một người khác, liệu người đó có được như ngươi, sẽ chấp nhận một người như ta? Dường như chỉ khi gặp ngươi, ta mới thấy bản thân sinh ra trên đời là đáng giá.

Thạch Thiên Dương, mọi thứ đã thay đổi kể từ khi ta gặp được ngươi. Không chỉ cuộc đời của ta, mà ngay cả bản thân ta cũng thay đổi vì ngươi. Có thể nếu ta không gặp ngươi, có lẽ ta cũng sẽ như bao người khác, gặp một nữ nhân ưng ý, sống cuộc đời vô lo vô nghĩ. Hoặc nếu như thảm kịch vẫn xảy ra với Hàn gia ngay cả khi ta không gặp được ngươi, có lẽ ta cũng sẽ không có lí do gì để tồn tại. Nhưng mà ông trời lại sắp đặt cho ngươi ở bên ta, để ta có được lý do bám víu vào cuộc sống này. Đôi lúc ta cảm giác bản thân mình thật may mắn.

Chỉ mong hết thảy những gì đang diễn ra không phải là một giấc mơ...
____________

- Đại gia, ngài xem, ta chỉ là một tên tiểu thương, làm sao có nhiều ngân lượng để đưa cho ngài chứ.

Tráng hán mặt mũi dữ tợn, tay cầm một thanh đao sáng loáng chặn đường trước một đoàn thương buôn.

- Ngươi là kẻ buôn bán lại không có nhiều ngân lượng? Lừa bổn đại gia ta đây à?

Tráng hán vung đao định chém xuống, chợt một viên đá từ đâu bay đến đập vào tay hắn, thanh đao rơi xuống đất.

- Kẻ nào đánh lén ta?

- Ta quang minh chính đại đánh ngươi, tại sao có thể gọi là đánh lén.

Tên sơn tặc chỉ cảm thấy làn gió thoáng qua, một bạch y nhân vô thanh vô tức xuất hiện trước mắt. Tráng hán biết bản thân không phải là đối thủ của kẻ trước mắt thoại nhìn ôn hòa này, vội quay đầu chạy.

- Ngươi lại định chạy đi đâu?

Lại thêm một hắc y nhân không biết đã đứng sau lưng hắn ta từ lúc nào.

Tráng hán sợ nhũn cả người, miệng không ngừng lắp bắp:

- Bạch y, hắc y... Hai ngươi là "Song quái"!

Bạch y nam tử khẽ nhíu mày.

- Là kẻ nào đã đặt biệt hiệu như thế cho chúng ta cơ chứ?

Hắc y nam tử khẽ cười.

- Ta cảm thấy nó rất hay.
- Thạch Thiên Dương, ngươi đã dọa hắn ta ngất đi rồi.

- Như thế ta đỡ mất công sức. Dù sao hắn ta chưa làm gì quá đáng, chúng ta chỉ cần trả lại những thứ hắn ta đã cướp là được.

Hàn Lãnh Nguyệt định lục soát trong người tráng hán thì bị Thạch Thiên Dương ngăn lại.

- Tại sao ngươi ngăn cản ta?

- Ta không thích ngươi chạm vào hắn. Mà không chỉ hắn, còn có những kẻ khác, bất kể là nam nhân hay là nữ nhân.

Hàn Lãnh Nguyệt khẽ cười, hắn lại không biết Thạch Thiên Dương giống tiểu hài tử đến thế. Là từ lúc nào như thế nhỉ?

- Thiên Dương... Ta và ngươi... đã sáu năm rồi nhỉ?

Trong lòng Thạch Thiên Dương chợt dâng lên một cỗ xúc động khó nói. Hắn cầm lấy tay Hàn Lãnh Nguyệt.

- Lãnh Nguyệt, cảm ơn ngươi.

- Ngươi cảm ơn ta vì cái gì?

- Nếu như không có ngươi, sẽ không có Thạch Thiên Dương ta. Có thể ta vẫn tiếp tục sống, nhưng kẻ đó sẽ không bao giờ có thể giống như ta bây giờ. Ta của bây giờ, có lẽ chỉ được sinh ra vì ngươi.

- Thiên Dương, ngươi... ôm ta đi.

Ta cũng rất muốn cảm ơn ngươi, nếu như ngươi không xuất hiện, không dành tình cảm cho ta, có lẽ cuộc đời còn lại của ta cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Ta chỉ mong có thể bên ngươi mãi mãi, nhưng mà chuyện sau này có ai biết ra sao.

Lãnh Nguyệt, sống trên đời này có nhiều chuyện ta không hề mong muốn xảy ra, nhưng ta không có cách nào ngăn nó xảy ra. Điều ta không mong muốn nhất chính là phải xa ngươi.

- Lãnh Nguyệt!!!

Thạch Thiên Dương nhìn xuống vực sâu hun hút, trong đôi mắt hắn là đau khổ và phẫn nộ. Hắn quay lại nhìn gã nam tử đang đứng, lên tiếng chất vấn.

- Tại sao ngươi lại phải làm như vậy? Chẳng lẽ các ngươi phải đuổi tận giết tuyệt Hàn gia mới vừa lòng hả dạ hay sao?

Nam nhân mang gương mặt không chút biểu tình, lạnh nhạt nói:

- Hàn gia đắc tội với chủ nhân thì nên sớm biết có ngày này. Lão già Hàn Lâm chết rồi vẫn còn tính kế, vô tình lại để cho các ngươi sống thêm vài năm nữa.

- Tại sao ngươi không giết ta đi.

- Ngươi không phải người Hàn gia.

Thạch Thiên Dương liếc mắt nhìn xuống vực sâu, bàn tay bất giác siết chặt lại.

- Từ lúc đó ta cũng đã trở thành người Hàn gia, đến bây giờ cũng không thay đổi. Vì thế... ta muốn giết ngươi để báo thù, sau đó là đến những kẻ đứng sau lưng ngươi!

Thạch Thiên Dương lao về phía nam tử, quả thật hắn cũng không biết mình đang làm gì, chỉ thấy máu chảy nhuộm đỏ mặt đất.

- Lãnh Nguyệt, chờ ta...
____________

- Này, ngươi mau tỉnh lại.

Thạch Thiên Dương cố mở đôi mắt ra, nhưng chỉ cảm thấy đau rát. Khó khăn lắm hắn mới thấy được kẻ đang gọi mình. Hắn nhìn nam tử trung niên trước mặt, lại nhìn khung cảnh xung quanh.

- Đây là đâu?

- Ta phát hiện ra ngươi nằm bên bờ suối nên cứu ngươi lên.

- Ngoại trừ ta còn có kẻ nào nữa hay không?

- Chỉ có một mình ngươi ở đó.

Thạch Thiên Dương bật dậy, gắng gượng quên cơn đau chạy đi.

- Nếu không lầm thì sau khi ta rơi xuống đã bị nước cuốn đi. Như vậy còn Lãnh Nguyệt thì sao? Nếu như ta rơi xuống vẫn bình an vô sự thì có lẽ hắn cũng thế.

Thạch Thiên Dương đi suốt nửa ngày, cả người đều không còn sức lực. Hắn lại gắng gượng đi tiếp, tiến về phía bờ suối.

- Nơi này... lại có vết máu... Không lẽ...

Là Lãnh Nguyệt vẫn còn sống hay có kẻ đã đưa hắn đi?

- Dù có thế nào đi nữa thì ta vẫn sẽ cố gắng tìm được ngươi.

Thạch Thiên Dương từ từ bước đi, trở về căn nhà thu dọn y phục. Hắn vội vã ra đi mà không hề chú ý đến một góc nhà có một mảnh giấy rơi trên mặt đất.

Lần tìm kiếm đó cũng đã hơn ba mươi năm...
Đăng bởi: