Cuộc Đời Ngọt Khi Có Em

Chương 40: Kỹ thuật đè bẹp


Edit: TH

Beta: Kali

“Người anh em, tôi đi trước...!”

“Vù” một tiếng, chiếc kia GTR màu bạc của Tống Diệu Nam đã lao ra đường băng trước.

Mà Lâm Yên thì vẫn còn loay hoay tìm vị trí chân ga, chân phanh.

Bùi Vũ Đường ngồi bên cạnh, đã hoàn toàn sụp đổ: “Chị hai! Cô xuống xe đi! Đừng đùa nữa! Tôi trực tiếp gọi luôn Tống Diệu Nam hai tiếng ba ba còn không được à?”

Lâm Yên: “Vội cái gì, đã nói chấp cậu ta một vòng, hơn nữa, cậu như vậy không tốt đâu, cậu gọi người khác là ba, anh cả với anh hai cậu đã đồng ý chưa?”

Bùi Vũ Đường: “...”

Giờ phút này, Bùi Vũ Đường mặt đã xám ngoét như tro ngồi nghịch ở ghế lái phụ.

Thả tôi xuống xe!!!

Một lát sau, Tống Diệu Nam đã lái xong một vòng, lướt vù qua xe cậu ta.

Suốt một vòng khoảng cách, cho dù chính cậu ta vào sân, cũng tuyệt đối không đuổi kịp...

Bùi Vũ Đường không ngờ tới, mình đã đủ thảm rồi, phải quỳ xuống gọi người ta là ba, hiện tại thì hay, thế mà còn phải gọi hai tiếng!

Đợi Tống Diệu Nam dẫn trước một vòng, Lâm Yên cuối cùng cũng khởi động xe.

Brừm——

Trong nháy mắt xe xuất phát, đã nhanh tới cực hạn, khiến cả người Bùi Vũ Đường sửng sốt.

Sau đó, cậu ta thấy, bên ghế lái phút trước còn là cái bánh bao nhát như thỏ đế, trên mặt còn bộc lộ hơi buồn ngủ, một tay nghiêng chống trán, một tay khác vịn vào tay lái, lái xe với tốc độ bình thản như nước chảy mây trôi, bẻ cua điêu luyện, thoắt cái đã đến trước xe của Tống Diệu Nam...

Tựa như, cả người cô đã hòa thành một với chiếc xe này.

Bùi Vũ Đường: “...”

Tống Diệu Nam còn đang đắc ý, đột nhiên phát hiện sau lưng truyền đến tiếng động cơ gào rú.

Chuyện gì thế này?

Cô gái kia đuổi kịp sao?
Suy nghĩ chủ quan rồi! Không tin được là cũng có chút tài vặt!

Đáng tiếc, cậu ta am hiểu nhất là chặn đường, tuyệt đối không có ai ở phía sau mà vượt mặt cậu ta được.

Vừa rồi Bùi Vũ Đường cũng bị cậu ta ép cả đường đua!

Tống Diệu Nam: “Bảo bối, hãy chờ xem, chờ anh không chỉ chặn đường của bọn nó, còn đá luôn cả bọn nó ra khỏi đường đua!”

Mỹ nữ ngồi ở ghế lái phụ duyên dáng cười, “Anh Nam là tuyệt vời nhất! Cho bọn nó mở rộng tầm mắt đi!”

Tống Diệu Nam: “Bảo bối, ngồi vững vào, nhìn anh chơi chết...”

Tống Diệu Nam còn chưa dứt lời, đằng sau chiếc xe Ferrari màu đỏ như bùng lửa, dùng một góc độ tiểu xảo, khi vừa đến đường rẽ đã dễ dàng vượt qua xe Tống Diệu Nam.

Sau đó, một ngựa tuyệt trần* bỏ xa khoảng cách Tống Diệu Nam.

(*Ý chỉ có một số người về phương diện nào đó có năng lực hơn hẳn người bình thuờng, khiến người khác chỉ có nhìn chứ không theo nổi - trích tham khảo)

Mỹ nữ ngồi bên tay lái phụ: “...”

Tống Diệu Nam: “...”

Rõ ràng còn là chiếc Ferrari màu đỏ kia vừa mới thua dưới tay cậu ta, bây giờ lại như là thú dữ xổng chuồng.

Chiếc GTR màu bạc của cậu ta ở trước mặt nó, lại chẳng khác nào một chiếc xe đồ chơi nhỏ bé...

Một luồng áp bức khổng lồ phủ ngợp bầu trời kéo đến, từ trước đến nay cậu ta đua xe chưa từng cảm giác qua, khiến cậu ta ngộp thở chấn kinh.

Biểu cảm phách lối trên mặt Tống Diệu Nam cứng đờ, vội vàng cố gắng vượt qua: “Mẹ nó! Chủ quan rồi! Đừng vội! Ông đây lập tức vượt cô ta!”

Nhưng...

Trong tay cô gái đó, chiếc Ferrari kia, thoáng như có sự sống, dễ dàng cản lại đường đi của cậu ta, thậm chí còn có thể đoán đúng phương hướng chạy xe kế tiếp, như thiên la địa võng* ngăn chặn toàn bộ khả năng vượt đường.

(*Thiên la địa võng tương ứng với “lưới trời lồng lộng”, ý chỉ bủa vây kín kẽ, không thể nào thoát được.)

Từ đầu tới cuối, cậu ta không hề có cơ hội nào vượt lại, thậm chí nhiều lần còn bị ép cho sắp chệch khỏi đường đua.

Mãi đến khi cái bóng màu đỏ rực kia xông về vạch đích, Tống Diệu Nam vẫn sững sờ ngồi trên ghế lái, thật lâu chưa hoàn hồn lại được...

Kết... Kết thúc rồi...