Thái Giám Võ Đế

Chương 459: Triệu Ngạn Bình chết thảm! Lâu quá không gặp Ma Vương Mộng Cảnh!


“Tiến vào chiến trường của ngươi?” Đại ma chủ Vận Mệnh Triệu Ngạn Bình mở cười như điên nói: “Rõ ràng chưa từng biết sợ, Tinh Thần Lực của ta mạnh hơn ngươi rất nhiều, dù cho tiến vào não vực ngươi, cũng có thể dễ dàng để cho ngươi hồn bay phách tán.”

Từ trình độ nào đó quả thực là như vậy, tu vi Tinh Thần Lực của Triệu Ngạn Bình thực sự cao hơn Đỗ Biến nhiều lắm. Gã có thể dễ dàng tiêu diệt linh hồn của Đỗ Biến, đoạt xá thân thể này.

Nhưng là tinh thần linh hồn của gã mới vừa tiến vào não vực của Đỗ Biến, lập tức cảm giác được một chuyện không ổn.

Bởi vì Đỗ Biến sớm liền chế tạo được một nhà tù Tinh Thần đặc biệt.

Đây là một chỗ vô cùng quen thuộc, để gã khiếp sợ.

Trung học Ninh Hải số 1, lớp mười hai 7.

Gã thậm chí có thể rõ ràng thấy khuôn mặt mỗi người, nhất là Nhâm Dạ Tiểu.

Lúc đó nàng ngây thơ mà lại xinh đẹp.

Tiếp đó, Triệu Ngạn Bình lại thấy được bản thân.

Ngay lúc đó Triệu Ngạn Bình xấu xí cỡ nào, mắt có một con bất thường, xương bánh chè dị dạng, dẫn đến hai cái đùi gã dài ngắn không đều.

“Đỗ Biến, ta nhất định đem mấy con đàn bà của ngươi tiền dâm hậu sát, ta nhất định đem bọn họ tiền dâm hậu sát.” Triệu Ngạn Bình vô cùng phẫn nộ, ra sức muốn che hai mắt của mình, không chứng kiến cảnh kia.

Nhưng, nơi này là ảo cảnh tinh thần, không muốn che mắt là được.

Năm đó bản thân xấu xí thê thảm như vậy, gã gần như đã quên sạch, hơn nữa gã đã xóa đi bất kỳ dấu vết trước kia xấu xí ra sao, giống như gã bẩm sinh đã là một nam thần.

Hơn nữa Đỗ Biến lúc này ở trong đầu biểu diễn ảo cảnh tinh thần chính là cảnh Triệu Ngạn Bình bị sỉ nhục nhất.

Bởi vì bản thân gã rất lầm lì, hơn nữa thân thể có dị tật, cộng thêm thành tích học tập cực giỏi, cho nên một vài tên nam sinh nghịch ngợm trong lớp học cũng thích ăn hiếp gã, lúc đang đi học ép gã ăn chuối tiêu bị hỏng. Gần như không đến mười phút sau, Triệu Ngạn Bình cũng đã bắt đầu tiêu chảy, gã ra sức nhịn một tiết.

Đây một tiết kéo dài 40 phút, thời gian đó chẳng khác chi sống một ngày bằng một năm, sống không bằng chết. Trong bụng từng đợt quặn đau, sông cuộn biển gầm vậy, gần như thời thời khắc khắc đều có thể bĩnh ra.

Lúc đó Triệu Ngạn Bình hoàn toàn là bằng vào lực ý chí lớn nhất mới nhịn xuống.

Ước chừng nín ba mười phút, tiếng chuông tan học cuối cùng vang lên. Thế nhưng thầy dạy toán lại dạy lố chừng 5 phút.

“Tan học!” Cuối cùng nghe được hai chữ tuyệt vời này.

Triệu Ngạn Bình ra sức hướng nhà xí chạy đi, dù cho hai cái đùi gã dài ngắn không đồng nhất, nhưng là chạy trốn khá nhanh, bởi vì Tào Tháo sắp rượt gã tới nơi.

Lúc đó gã thậm chí tình nguyện chết cũng không muốn kéo quần, nhất là ở trước mặt tình nhân trong mộng của gã Nhâm Dạ Tiểu, làm vậy thì trò hề cỡ nào?

Ngay khi gã vừa mới đi ra ngoài, phía trước có một nam sinh trực tiếp ngán chân gã.

“Bốp...” Gã trực tiếp ngã văng ra ngoài.

Hơn nữa gã cũng nữa không khống chế nổi, thứ trong bụng liền tràn ra dính vào đũng quần cũa gã.

Một mùi tanh hôi trực tiếp tràn ngập toàn bộ phòng học.

Vô số ánh mắt xem thường, kinh ngạc, ghét bỏ, ghê tởm.

Đây là thời khắc bị sỉ nhục nhất của Triệu Ngạn Bình, gần như trở thành ác mộng của gã.

Từ đó về sau Triệu Ngạn Bình liền tạm thời nghỉ học, nửa năm sau trực tiếp tham gia thi tốt nghiệp trung học, vẫn thi đậu đại học trọng điểm.

Nhưng nháy mắt này Triệu Ngạn Bình sống không bằng chết.

Mà ở trong óc Đỗ Biến tái hiện một màn này, để đại ma chủ Vận Mệnh Triệu Ngạn Bình lại một lần nữa lạc vào cảnh giới kỳ lạ.

...

Tinh thần Triệu Ngạn Bình lâm vào đau đớn cuồng bạo trước nay chưa từng có, dù cho lúc ấy cách hai mươi mấy năm, loại đau khổ cùng sỉ nhục này giống như vẫn muốn xé rách linh hồn của gã.

“A... A... A...”

Khuôn mặt Triệu Ngạn Bình vặn vẹo, ngũ quan đều biến hình.

Tiếp đó, gã điên cuồng mà bạo phát.

Phòng học lớp mười hai biến mất, trung học Ninh Hải số 1 biến mất.

Đỗ Biến xây dựng ảo cảnh tinh thần, hoàn toàn tan thành mây khói.

“Đỗ Biến, đây là chiến thuật tinh thần hèn hạ của ngươi à?” Triệu Ngạn Bình nói: “Ngươi cho là chút tài mọn như thế là có thể để tinh thần của ta tan vỡ à? Ngươi thật sự là quá ngây thơ, ta có thể nói cho ngươi biết trừ Nhâm Dạ Tiểu ra, còn lại toàn bộ những kẻ ở đây đã mắt thấy hết chuyện này đã bị ta giết sạch rồi.”

Triệu Ngạn Bình dữ tợn nói: “Nguyên bản đoạt xá xong, ta còn muốn đối đãi vợ con của ngươi thật tốt, nhưng ngươi chọc giận ta, ta nhất định sẽ đem bọn họ giày vò đến chết.”

Tiếp đó, tinh thần lực của gã tiếp tục nghiền ép linh hồn của Đỗ Biến, tiếp tục đoạt xá Đỗ Biến thân thể.

Tiếp tục chiếm lĩnh não vực của Đỗ Biến.

Thế nhưng trong nháy mắt!

Lại một ảo cảnh xuất hiện, lại một cạm bẫy tinh thần được giăng ra!

Là trong nhà Triệu Ngạn Bình, căn hộ cũ kỹ quen thuộc hai phòng ngủ một phòng khách.

Ba của gã lại bắt đầu đánh mẹ, đánh cho đặc biệt hung ác độc địa, mẹ lo lắng hàng xóm nghe, ra sức nhịn xuống không có la làng.

Ba của Triệu Ngạn Bình là một bác sĩ, dáng dấp tuấn tú lịch sự, y thuật cao siêu, nhã nhặn lễ độ, hoàn toàn là người gặp người khen.

Nhưng rất ít người biết ông ta có chứng rối loạn lo âu nghiêm trọng, hưng cảm, còn có tâm thần phân liệt.

Từ rất lâu, ông ta liền hoài nghi vợ mình ăn nem, cho nên như thường lệ đánh vợ.

Lúc đó thi tốt nghiệp trung học đã kết thúc, Triệu Ngạn Bình thi đậu một đại học trọng điểm, nhưng người cả nhà còn không kịp vui vẻ, cũng bởi vì mẹ Triệu Ngạn Bình cùng một người đàn ông nói chuyện phiếm lâu một chút, thái độ dịu dàng một chút, cha Triệu Ngạn Bình lại hoài nghi vợ lạc lối, thế là lại một lần nữa đánh vợ.

Mà lần này đánh ác nhất, trực tiếp đem xương sườn vợ đánh gãy.

Triệu Ngạn Bình ra sức tiến lên ngăn cản, kết quả bị cha một chân đá văng ra.

“A cái con đàn bà không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ...” Cha của Triệu Ngạn Bình trong chứng hưng cảm phát tác cầm lấy ấm nước trên bếp gas, trực tiếp dùng nước sôi sùng sục tưới trên người vợ.

“A... A...” Mẹ của Triệu Ngạn Bình chưa bao giờ dám lớn tiếng cuối cùng đành phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết.

Triệu Ngạn Bình vốn nhát gan cũng không nhịn được nữa, vùi đầu điên cuồng mà đánh tới cha. Giống như một đầu trâu đực chỉa vào bụng của cha, ra sức đẩy về phía trước.

Tiếp đó, trực tiếp đem cha gã đẩy xuống ban công, từ trên tầng thứ năm đẩy xuống.

Cha của Triệu Ngạn Bình cứ như vậy té chết!

Sau vì bảo hộ con trai, mẹ Triệu Ngạn Bình hướng cảnh sát tự thú, nói chồng là bản thân đẩy xuống ngã chết.

Bà ta vì Triệu Ngạn Bình gánh tội thay, bởi vì ngộ sát xử bảy năm.

...

Đây là đoạn ký ức đau khổ thứ hai của Triệu Ngạn Bình.

Lại một lần nữa hoàn chỉnh tái hiện.

Lúc này đây, Triệu Ngạn Bình gần như hỏng mất.

So với đoạn ký ức bĩnh quân, mức độ đoạn ký ức đau khổ thứ hai này đâu chỉ tăng lên gấp mười lần, mà là gấp trăm lần.

Cho nên đoạn ký ức này, Triệu Ngạn Bình đã hoàn toàn phong tồn, thậm chí hoàn toàn cắt. Bởi vì đây đã hoàn toàn vượt qua cực hạn gã chịu đựng được.

Cho nên, đối với Triệu Ngạn Bình mà nói đoạn chuyện cũ bi thảm này như không có phát sinh vậy, chỉ là tinh thần não vực của gã vĩnh viễn trống chỗ một đoạn.

Mà lúc này, gã lại một lần nữa lạc vào cảnh giới kỳ lạ mà ôn lại một lần.

Cả cái linh hồn tức khắc hoàn toàn hỏng mất, tinh thần cả người bắt đầu phân liệt.

Bắt đầu có tố chất thần kinh, bắt đầu lải nhải.

“Xin lỗi ba, con không phải cố ý, con không phải cố ý.”

“Xin lỗi mẹ, con thực sự quá sợ, con thực sự quá sợ...”

“Thật xin lỗi ba, suy đoán của ba đối với mẹ là đúng, bởi vì con tận mắt...”

Linh hồn Triệu Ngạn Bình khóc rống lên.

“Ta phải làm gì?”

“Đúng, ta là muốn đoạt xá Đỗ Biến, ta muốn tiêu diệt linh hồn của Đỗ Biến.”

“Chuyện này đã qua, con không phải cố ý, con không phải cố ý. Con vì cứu mẹ mới có thể làm như vậy, hơn nữa mẹ sở dĩ vì con gánh tội thay vậy cũng là bởi vì nội tâm của bà ấy hổ thẹn, bởi vì bà ấy thực sự đã làm chuyện có lỗi với ba.”

“Ta không có làm sai, ta không có làm sai...”

Lúc linh hồn của Triệu Ngạn Bình lung lay sắp đổ lại một lần nữa miễn cưỡng yên tĩnh lại, tiếp đó ánh mắt nhìn phía linh hồn của Đỗ Biến vô cùng thù hằn, gào thét nói: “Tên Đỗ Biên đê tiện vô sỉ, ngươi sẽ trả giá đắt cho chuyện này. Ta sẽ cho vợ con ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Ngươi cho ta đau khổ, ta sẽ trả gấp mười gấp trăm lần.”

“Ngươi cho là dùng tinh thần chiến thuật hèn hạ như thế là có thể chiến thắng ta sao?” Triệu Ngạn Bình cười ha ha nói: “Ta vô ý đem cha đẩy xuống sân thượng, ta để mẹ vì ta gánh tội thay, nhưng tính sao? Thì tính sao? Bà ta/bọn họ đều có tội, hết chuyện này cũng là vận mạng nghiêm phạt.”

Kế tiếp, Triệu Ngạn Bình tiếp tục ở bên trong não Đỗ Biến điên cuồng tiến công, dùng Tinh Thần Lực cường đại hết sức của gã nghiền ép linh hồn của Đỗ Biến.

Linh hồn của Đỗ Biến liên tục rút lui, linh hồn của hắn bị ép vào mức cao nhất. Từng trận địa trong não hắn từng chỗ thất thủ, chẳng bao lâu linh hồn của hắn đã bị hoàn toàn đè ép ở một góc nhỏ xíu trong não vực, tất cả linh hồn bị đè ép trở thành một cái điểm sáng.

“Chết đi, hồn phi phách tán đi, Đỗ Biến! Ta sẽ chăm lo vợ, con cái thay cho ngươi, ta sẽ để bọn họ biết mùi vị của mười tám tầng địa ngục!” Triệu Ngạn Bình điên cuồng gào thét.

Tiếp đó, sẽ phải đối với tinh thần của Đỗ Biến phát sinh một kích trí mạng.

Chỉ chốc lát, lại xuất hiện một ảo cảnh tinh thần!

Đây là một ảo cảnh tinh thần cuối cùng, là đòn trí mạng cuối cùng của Đỗ Biến đối với Triệu Ngạn Bình.

Cái ảo cảnh tinh thần này ở nước Mỹ!

Lúc này Triệu Ngạn Bình, đã đạt học vị tiến sĩ y khoa ở đại học Harvard và đã cưới một người vợ.

Vợ không tính là xinh đẹp, thế nhưng vóc người tốt, cho nên có vẻ nóng bỏng gợi cảm.

Ngay lúc đó Triệu Ngạn Bình tuy rằng thu nhập đã rất cao, hơn nữa xương bánh chè bất thường đã sửa chữa tám phần mười, con mắt to nhỏ cũng đã sửa chữa, đương nhiên vẫn là có chút khập khiễng, hơn nữa khuôn mặt vẫn còn có chút không cân đối, còn lâu mới tính là đẹp trai.

Cho nên gã tuy rằng lẫn lộn rất khá, nhưng rất khó lấy được cô gái môn đăng hộ đối.

Vợ gã dùng visa du lịch đến Mỹ, tiếp đó ở lại làm thuê, nhưng thị thực cô ả quá hạn nên cũng coi như kẻ không có hộ khẩu. Hơn nữa, cô ả không có bằng cấp nên chuyện có thẻ xanh thì không thể nào. Sau khi lấy Triệu Ngạn Bình, cô ta thuận lợi lấy được chứng nhận lưu trú vĩnh viễn.

Thế nhưng, cô ả cũng ghét bỏ Triệu Ngạn Bình chân dài ngắn cùng gương mặt bất thường, cho nên kết hôn hai năm sau đã bắt đầu vụng trộm với một gã da trắng.

Triệu Ngạn Bình bị bị cắm sừng.

Không lâu sau đó, vợ xin ly hôn, hơn nữa còn lấy ra một đoạn video Triệu Ngạn Bình tát ả một bạt tai làm chứng cứ.

Thế là, Triệu Ngạn Bình bị đuổi ra khỏi căn hộ, mất đi nhà cửa, vợ, con trai.

Mà con vợ trước của gã, lấy tiền của gã, ở nhà gã cùng với gã tình nhân da trắng. Thậm chí mỗi tháng Triệu Ngạn Bình còn phải trả cho vợ trước một khoản tiền trợ cấp không nhỏ.

Đây là điều sỉ nhục to lớn và đau khổ thế nào?!

Cho nên Triệu Ngạn Bình bắt đầu vạch kế hoạch giết chết vợ trước cùng gã tình nhân, hơn nữa muốn thần không biết quỷ không hay mà giết chết, mình không thể có bất kỳ hiềm nghi.

Hơn nữa giết chết vợ trước xong xuôi, gã sẽ có lại quyền giám hộ con trai cưng để cậu bé trở lại bên cạnh gã.

Con trai cưng là hy vọng lớn nhất của đời gã, là nơi duy nhất có thể làm cho gã gởi gắm hạnh phúc.

Gã nghĩ rất nhiều cái phương án đều không được, bởi vì một khi vợ trước cùng tình nhân chết, người đầu tiên mà cảnh sát hoài nghi chính là gã.
Mà lúc ấy tố chất tâm lý Triệu Ngạn Bình còn kém xa, một khi bị cảnh sát hỏi, gã nhất định sẽ lộ ra kẽ hở.

Cho nên gã hoàn toàn vô kế khả thi, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn đôi cẩu nam nữ kia tiêu dao khoái hoạt, mà cuộc sống gã hoàn toàn trong giày vò và đau khổ.

Lúc này có một người xuất hiện, đây là một gã đàn ông lôi thôi, chẳng khác chi những kẻ vô gia cư đầy rẫy trên những con đường góc phố nước Mỹ.

Người đàn ông này nói có thể ngụy tạo một kế hoạch giết chế vợ trước cùng gã tình nhân của gã, thế nhưng Triệu Ngạn Bình vẫn không muốn mạo hiểm với pháp luật.

Triệu Ngạn Bình đương nhiên không tin vậy.

Người đàn ông kia nói, nếu như ông ta có thể giúp đỡ Triệu Ngạn Bình hoàn thành cái mục tiêu này, vậy từ nay về sau linh hồn Triệu Ngạn Bình là thuộc về ông ta.

Triệu Ngạn Bình nói “được”.

Tiếp đó, gã đàn ông vô gia cư đưa Triệu Ngạn Bình đến một khu rừng hoang vắng, kéo một con gấu giấy có vẻ khốn khổ từ trên một chiếc xe, sau đó đính vào một chiếc xe người khác cách đó không xa, hai chiếc xe cũng là dòng Toyota Corolla và giống hệt nhau.

Triệu Ngạn Bình làm theo.

Một giờ sau đó!

Triệu Ngạn Bình ở trên ti vi thấy tin tức.

Một trận chiến khốc liệt đã diễn ra trên một con đường núi cách đó 30 cây số. Một chiếc Toyota Corolla bị bắn vài trăm viên đạn. Toàn bộ chiếc xe đã bị bắn và hoàn toàn thủng lỗ.

Tin tức nói trận bắn nhau này là hai tổ chức buôn bán ma túy, thế nhưng không hiểu sao lại lạc đạn sang một chiếc xe vô tội.

Mà Triệu Ngạn Bình rõ ràng thấy được, trên chiếc xe kia dán một con gấu giấy khốn khổ.

Tiếp đó ở phía trên màn hình TV phía trên, gã thấy được vợ trước toàn thân máu tươi nhễ nhại, còn có tên tình nhân da trắng. Trên người hai người này trúng mười mấy phát, đã hoàn toàn chết đi.

Lúc đó, bất luận ngôn ngữ gì đều không cách nào hình dung khoái ý trong lòng Triệu Ngạn Bình.

Thế nhưng màn hình TV trong đó tiếp theo mạc, để hắn hoàn toàn điên cuồng hỏng mất.

Bởi vì, phía sau xe còn có một cái ghế an toàn cho trẻ con, phía trên có một đứa bé không đến hai tuổi, đúng là con trai của Triệu Ngạn Bình, là con trai cưng tất cả gan ruột của gã.

Trong nháy mắt, cả cái linh hồn Triệu Ngạn Bình dường như muốn hoàn toàn nổ tung vậy!

Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?

Trước khi làm chuyện này, Triệu Ngạn Bình còn đến nhà trẻ, thấy con trai rõ ràng đang ở trên đó chơi rất vui.

Vì cái gì, con gã sẽ xuất hiện ở trong xe?

Gã muốn giết chết đôi cẩu nam nữ kia, nhưng đối với con trai của mình gã vô cùng thương yêu, hơn nữa đôi cẩu nam nữ kia sau khi chết, gã có thể có thể lấy lại quyền nuôi dưỡng con mình.

Gã muốn giết chết đôi cẩu nam nữ kia, kết quả lại...

“A... A... A...”

Trong ảo cảnh tinh thần Triệu Ngạn Bình thống khổ tru lên, như là giống như dã thú vậy.

Hoàn toàn đứng thẳng không được, thống khổ trên mặt đất lăn lộn, ra sức nôn mửa, tiếp đó lại tiêu chảy, toàn thân cồn cào, nôn mửa đến hộc máu.

Gã sống không nổi nữa!

Cố gắng leo đến nhà bếp, cần dao phay kết thúc tánh mạng của mình.

Mà đúng lúc này, cái kẻ vô gia cư lại xuất hiện.

Ông ta tới nhận linh hồn Triệu Ngạn Bình.

Một khi Triệu Ngạn Bình nguyện ý làm con rối của ông ta, vậy đôi chân tàn tật, gương mặt méo mó kia sẽ biến mất, biến thành một nam thần anh tuấn vô cùng, biến thành một anh tuấn vô cùng nam thần, hơn nữa toàn bộ ký ức đau khổ đều có thể biến mất sạch sẽ.

Triệu Ngạn Bình vốn đang đau khổ cùng cực ra sức dập đầu.

Tiếp đó, bàn tay của kẻ vô gia cư tay ở trên đầu Triệu Ngạn Bình nhẹ nhàng phất qua.

Tức khắc, tất cả ký ức đau khổ của gã biến mất, giống như từ trong óc cắt ra vậy.

Hai chân tàn tật của gã biến mất, gương mặt bất thường cũng đã biến mất.

Từ nay về xong xuôi, đại ma chủ Vận Mệnh ra đời. Là một kẻ không có tình cảm, một người điên không có trái tim xuất hiện.

Mà kẻ vô gia cư này, lại chính là Ma Vương Vận Mệnh!

...

Ba đoạn tinh thần ký ức này hoàn toàn thay đổi vận mệnh Triệu Ngạn Bình, đối với gã hoàn toàn có tính công kích hủy diệt.

Đỗ Biến dùng ba đoạn tinh thần công kích thuật này, hoàn thành tuyệt sát đối với Triệu Ngạn Bình.

Ba đoạn chuyện cũ này, cũng là Đỗ Biến ở trong nhà cũ Triệu Ngạn Bình tìm được.

Có chút là tư liệu chữ viết, có chút là hình ảnh, còn thêm một số suy luận, tiếp đó Đỗ Biến tiến hành tình cảnh hoàn nguyên, dùng cường đại Tinh Thần Thuật ở trong đầu cấu kiến ba cái nhà tù tinh thần.

Một khi Triệu Ngạn Bình đoạt xá Đỗ Biến, xâm nhập não vực của Đỗ Biến, liền nhất định sẽ trúng phải cạm bẫy tinh thần này!

“Không, không, không...”

Cuối cùng một đoạn tinh thần ký ức, đã hoàn toàn vượt qua cực hạn Triệu Ngạn Bình chịu nổi.

Đây là vận mệnh tuyệt sát thuật của Đỗ Biến!

Đoạn tinh thần ký ức này, gã đã cắt bỏ gần hai mươi năm, lúc này mãnh liệt xuất hiện, tinh thần của gã hoàn toàn không chịu nổi.

“A... A... A...”

Gã như là gặp quỷ vậy, ra sức rút lui não vực của Đỗ Biến.

Cái dấu vết đẫm máu nơi ghế an toàn, gã chỉ nhìn một cái, cả người đau khổ muốn chết đi.

Gã cần tốc độ nhanh nhất thoát đi.

“Ta muốn quên đi, ta muốn quên đi...”

Triệu Ngạn Bình ra sức trên mặt đất vùng vẫy, cuồn cuộn!

Mà mười chín năm trước từ trong ti vi thấy cái tin tức hình ảnh này, hắn bắt đầu co giật, bắt đầu tiêu chảy, bắt đầu nôn mửa, bắt đầu nôn ra máu.

Chứng rối loạn lo âu, hưng cảm, trầm cảm, tâm thần phân liệt, điên loạn của gã cũng bắt đầu phát tác.

Đại ma chủ Vận Mệnh cường đại hết sức biến mất, cả người giống như bệnh nhân tâm thần bị điên cuồng điện giật, nằm trên mặt đất nôn mửa đi tả, từng đợt run giật động kinh.

Cả cái linh hồn của gã đã hoàn toàn sụp đổ vỡ vụn.

Cả người gã hoàn toàn co rúc vào một chỗ, khóc rống nước mắt tuôn trào.

“Xin lỗi cục cưng, xin lỗi cục cưng nhiều...”

Hắn tự lẩm bẩm không ngừng lặp lại những lời này, tiếp đó trái tim đau đến co giật, thế cho nên gã ra sức che lấy vị trí ngực.

Khóe miệng của gã không ngừng tuôn ra máu tươi.

Con của gã, con trai cưng của gã, là toàn bộ động lực lớn nhất để gã sống tiếp.

Gã vì trả thù vợ trước, lại đem con trai mình...

“Cục cưng của ba, cục cưng...”

Nước mắt gã trào ra, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

Còn cùng Đỗ Biến quyết đấu, sớm đã bị gã ném sau ót.

Nội tâm đau khổ, sự lo lắng thấp thỏm đối với con trai cưng đã chiếm cứ toàn bộ linh hồn gã.

Linh hồn của Đỗ Biến đoạt lại tất cả não vực cùng thân thể bản thân.

Hắn lẳng lặng nhìn Triệu Ngạn Bình.

Hắn đã từng nghĩ tới, đến tột cùng là trải nghiệm như thế nạo mới tạo cho Triệu Ngạn Bình điên loạn như vậy, người điên từ đầu đến đuôi.

Chính là ba trải nghiệm này, đau khổ đến mức tận cùng, sợ hãi đến mức tận cùng.

Ba trải nghiệm này trực tiếp cắt đứt toàn bộ tình cảm của gã, để cho gã không thể không biến thành một người điên, bằng không đau khổ sẽ để cho gã hoàn toàn sống không nổi.

“Tại sao phải đối với ta như vậy? Tại sao phải thao túng vận mệnh của ta như thế?” Triệu Ngạn Bình nói trong sự đau đớn.

Bởi vì Triệu Ngạn Bình sớm đã bị Ma Vương Vận Mệnh theo dõi, lão cần một con rối điên loạn, cho nên tất cả vận mệnh của Triệu Ngạn Bình, đều ở trong bàn tay lão thao túng, cuộc đời bi kịch của gã đã sớm được quyết định.

Đỗ Biến đi tới trước mặt Triệu Ngạn Bình ngồi chồm hổm xuống, đưa tới một tấm hình.

Đây là một thiếu niên, đã bị mất một mắt, khóe miệng còn có một vết sẹo đáng sợ, mất một cánh tay, chân cũng khập khiễng.

Thấy tấm hình này, Triệu Ngạn Bình bắt đầu run rẩy.

“Đây là con trai ngươi, nó thụ thương vô cùng nghiêm trọng, thế nhưng được cứu về.” Đỗ Biến nói: “Chỉ bất quá sau đó ngươi đã bị Ma Vương Vận Mệnh cắt toàn bộ ký ức đau khổ, đối với chuyện tình phát sinh phía sau cũng không biết.”

Triệu Ngạn Bình run lên, mắt như lóe ra những tia sáng.

Hắn nhìn chằm chằm tấm hình này, run rẩy nói: “Không sai, không sai đây là con trai của ta, mắt này, mũi này, cùng ta năm đó rất giống! Nó ở nơi nào, nó ở đâu?”

Đỗ Biến nói: “Đại đế Ác Mộng tốn tinh lực rất lớn tìm được nó, hiện tại cậu bé đang ở ngay bên trong đô thành đế quốc Thái Khang, được đệ nhất nguyên soái Lý Ti Ti nhận làm con nuôi.”

“Tốt, tốt...” Triệu Ngạn Bình nói: “Lý Ti Ti tốt, nàng là một người tốt, một người cao quý dũng cảm.”

“Con trai cưng của ta, con của ba...” Triệu Ngạn Bình ra sức đem ảnh chụp dính vào lồng ngực của mình, dùng chất giọng giống như đang ru ngủ.

Đứa con trai sứt sẹo có vẻ rõ ràng xấu xí, trong mắt gã lại đáng yêu tốt đẹp như vậy.

Đỗ Biến nói: “Được rồi, ta phải giết ngươi. Ta cảm thấy con của ngươi tốt nhất không nên biết sự tồn tại của ngươi.”

“Phải cho nó biết, nghìn vạn lần phải cho nó biết.” Triệu Ngạn Bình hét lên: “Ta là một súc sinh, để nó biết rằng đã chết, ta đã chết...”

Đỗ Biến nói: “Vậy ngươi chuẩn bị sẵn sàng, ta muốn giết ngươi.”

Tiếp đó trong tay hắn ngưng tụ thành kiếm, để ngang trên cổ Triệu Ngạn Bình.

“Đỗ Biến, cám ơn ngươi.” Triệu Ngạn Bình nói: “Ngươi tuy rằng để ta nhận lấy đau khổ khủng khiếp, nhưng lại khiến ta không còn là một người điên, để ta tỉnh táo lại.”

Kiếm trong tay Đỗ Biến ở trên cổ Triệu Ngạn Bình chợt rạch một cái.

“Đỗ Biến, cẩn thận Ma Vương Mộng Cảnh, hắn lợi dụng tay ngươi giết ta, hắn đã ở bên cạnh ngươi.” Trước khi chết, Triệu Ngạn Bình nói.

Đỗ Biến nói: “Ta biết!”

Tiếp đó, hắn trực tiếp cắt mất đầu của đại ma chủ Vận Mệnh Triệu Ngạn Bình.

Cùng lúc đó, bên tai Đỗ Biến vang lên thanh âm quen thuộc lâu ngày không gặp, là kẻ thù cùng hắn ở bên trong đế quốc Đại Ninh dây dưa không nghỉ.

Ma Vương Mộng Cảnh chậm rãi nói: “Kí chủ Đỗ Biến của ta, lâu ngày gặp lại!”

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ở trên phi cơ viết gần sáu ngàn chữ, lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng a!

Ủng hộ cvt